Biên tập: Rosa
Mặt tiền của cửa hàng bán đồ ăn sáng không lớn, hơi nóng bốc lên, mùi hương thật mê người. Cửa hàng kinh doanh rất tốt, mua bánh quẩy còn phải xếp hàng. Lăng Hãn nhờ người bán hàng giúp anh gói hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy, thấy bánh gạo mới ra lò cũng không tệ nên anh mua thêm hai phần.
Lăng Hãn không mang theo chìa khóa khi ra ngoài, lúc anh nhẹ nhàng gõ cửa hai cái thì chợt nghe tiếng Chung Tẫn vừa hô vừa chạy tới: “Đến đây, đến đây!” Di động còn dán vào bên tai.
Là ai mà mới sáng sớm đã gọi điện?
Chung Tẫn dò xét mấy thứ bên trong chiếc túi to, hít hít cái mũi, dùng khẩu ngữ nói với anh: thơm quá đi! Sau đó, lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Tôi không cố ý cho anh leo cây đâu, tôi đến gặp bạn… tất nhiên là bạn trai rồi… Tôi có bạn trai rất kỳ lạ à? Công việc là quan trọng, yêu đương cũng không thể xem nhẹ, tôi từng nói là trước ba mươi tuổi phải gả ra ngoài mà, cho nên gặp mặt mà ưng ý thì phải nhanh chóng nắm chặt.”
Cô túm lấy góc áo sơmi của anh, đi theo anh vào phòng giống như cái đuôi nhỏ.
“Bạn trai tôi à… không đẹp trai như giám đốc Thang, là người bình thường, bởi vì tôi cũng là người bình thường. Chúng tôi ở cùng một quỹ đạo, tần suất và từ trường giống nhau, tự nhiên hấp dẫn nhau thôi… A, có bánh gạo, em muốn ăn hai cái… Ôi, tôi đang nói với bạn trai… cám ơn giám đốc Thang quan tâm, tạm biệt!”
Chung Tẫn tiện tay đặt di động lên bàn trà, vội vàng nhào về phía bàn ăn, cô chia bánh quẩy làm hai phần, lấy bánh gạo bọc lại, sau đó há miệng cắn một miếng lớn: “Ăn như vậy mới là ngon nhất.”
Lăng Hãn nhìn miệng cô phồng lên thì nhíu mày: “Uống chút sữa đậu nành nhuận họng trước đi, bánh rất khô.”
“Anh rót cho em đi.” Chung Tẫn đương nhiên là chờ hầu hạ.
Lăng Hãn cười khẽ, lắc đầu, tuy rất muốn hỏi cô trải qua ba năm kia như thế nào, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn là chua xót nuốt xuống.
Cửa chính và cửa sổ trong phòng khách đều mở ra, ánh sáng mặt trời làm sương đêm và không khí ẩm ướt bốc hơi đi. Mùi thơm dịu mát của cây cỏ có chứa hơi nước theo cơn gió sớm hiu hiu thổi vào nhà khiến tinh thần người ta an tĩnh.
Hôm nay, tâm trạng của Chung Tẫn có vẻ rất tốt, trong giọng nói đều lộ ra sự vui vẻ: “Đêm qua, em có cảm giác như toàn bộ bầu trời đều sụp xuống vậy, nhưng hôm nay thì lại cảm thấy chuyện này chả là gì cả, binh đến tướng chặn thủy đến thổ yêm, giải quyết từng chuyện một thôi. Anh nói xem đây là vì sao chứ?”
Lăng Hãn bóp cái mũi của cô: “Nói thật nhiều.”
“Em già rồi sẽ thích lải nhải đó! Sao, ghét bỏ em hả?” Chung Tẫn ngang ngược mà liếc anh.
Lăng Hãn cúi đầu uống sữa đậu nành và phớt lờ cô. Trước kia, anh không phát hiện cô giống một đứa trẻ tinh nghịch, bây giờ thật sự là càng ngày càng giống.
Chung Tẫn ăn không nhiều, có lẽ là tối qua ăn quá no nên nửa cái bánh quẩy cũng không ăn hết, sữa đậu nành cũng chỉ uống được nửa chén.
“Em về nhà thay quần áo trước, sau đó sẽ đến đơn vị.” Cô nói với anh.
Lăng Hãn đứng dậy: “Anh đưa em đi.”
“Không cần đâu, em đỗ xe ở ngoài ngõ.”
“Em có đến đây ăn tối không?”
“Ừ!”
Trước khi đi, cô dựa vào ngực anh, hôn lên khóe môi anh. Lăng Hãn đưa tay chạm vào khuôn mặt cô rồi cũng đáp lại một cái hôn tượng trưng.
“Lăng Hãn.” Cô xoay người qua, nhìn chiếc vali ở góc tường: “Nếu anh lại lừa em hoặc là đi không từ giã, em sẽ không hận anh, cũng sẽ không đi tìm anh, em sẽ ở chỗ này, em vẫn là em. Cuộc đời không phải chỉ là n lần ba năm thôi sao?”
Anh thấy em hay không thấy em
Em vẫn ở đây.
Không bi không hỉ
Anh nhớ em hay không nhớ em
Tình vẫn ở đây
Không đến không đi
Anh yêu em hay không yêu em
Yêu vẫn ở đây
Không tăng không giảm
Anh đi với em hay không đi với em
Tay của em ở trong tay anh
Không rời không bỏ
Để em trong vòng tay anh
Hoặc là
Để em bước vào trong lòng anh
Lặng lẽ yêu nhau
Im lặng thích…
Không biết tại sao trong đầu Chung Tẫn hiện lên một một bài thơ tình nổi tiếng trên mạng, cô muốn đọc cho anh nghe nhưng lại sợ bản thân sẽ nghẹn ngào.
Nhìn qua, bọn họ giống như ở bên nhau thêm một lần nữa, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề còn tồn tại giữa họ, cô hy vọng anh sẽ tin tưởng nhiều hơn vào tương lai của họ mà không cần phải dùng đến chủ nghĩa thành toàn.
“Dù anh đã hiểu được lòng em nhưng em vẫn muốn dùng ngôn ngữ để biểu đạt.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn anh chăm chú: “Em yêu anh, Lăng Hãn!”
Chung Tẫn đi ra sân, bước chân nhẹ nhàng, còn ngoái đầu nhìn lại và mỉm cười rạng rỡ với anh.
***
Phương Nghi đã thức dậy, thoạt nhìn cũng không có gì sa sút hay chán nản. Giống như một Saint Seiya xinh đẹp, thần thái sáng láng, cách ăn mặc không có gì khác so với bình thường, thậm chí còn kiên trì đi luyện Yoga mỗi chiều. Bà không che che dấu dấu, tìm một luật sư quen biết viết giúp một tờ đơn thỏa thuận ly hôn. Chí ít ở bên ngoài, mỹ nhân thắng được mà cũng thua được.
Bà nói với Chung Tẫn, mọi tài sản đã được kiểm tra, đăng ký và liệt kê thành một cuốn sổ, chiều thứ sáu, bà sẽ cùng luật sư đi tìm Chung Thư Giai ký tên. Dựa theo ý của Chung Thư Giai, tiền mặt ông lấy, bất động sản bà lấy. Phương Nghi quyết định bán căn nhà đang ở, bà và Chung Tẫn tạm thời thuê phòng trọ. Sau này, đến khi thích hợp lại chuyển đi.
Bà không nhắc chuyện đã mua nhà với Chung Tẫn.
Thấy bà lo lắng chu toàn như vậy, cơ hội an ủi bà mấy câu cũng không có. Hai ngày sau khi Phương Tình đến Ninh Thành, cô liền sắp xếp để bà trở về An Trấn.
“Mẹ muốn tát ông ta mấy bạt tai, cào nát mặt ông ta để ông ta không thể gặp người khác. Hoặc là chạy tới đơn vị của ông ta làm ầm ĩ để ông ta chịu tiếng xấu. Không được, mẹ không muốn trở thành oán phụ, cũng không muốn giả mù sa mưa thông cảm. Mọi nhục nhã, đau khổ và sợ hãi cũng không ít, cần gì khiến bản thân mình thê thảm như vậy? Vừa khiến ông ta quên không được cái tốt của mình, vừa khiến ông ta không còn cơ hội quay đầu, đó mới thật sự là tàn nhẫn.”
Phương Nghi tao nhã phả khói, cười lạnh.
Hoa Bội từng tặng Chung Tẫn một gói thuốc lá bạc hà, cô lấy nó đưa cho Phương Nghi, hiện giờ nó là người bạn đồng hành tốt nhất của bà.
Chung Tẫn muốn hẹn Chung Thư Giai ra nói chuyện nhưng ông từ chối nghe máy, có lẽ là không còn mặt mũi nào để đối diện nữa.
“Những ngày sung sướng của ông ta đang đếm ngược, tôi có con gái, có gia sản, còn ông ta có cái gì?” Trong mắt Phương Nghi hiện lên sự châm chọc.
Chung Tẫn yên lặng thở dài, đến phòng bếp ép cho Phương Nghi một ly nước trái cây và chiên một quả trứng. Cô lo Phương Nghi sẽ chê thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, đang chuẩn bị khuyên giải và an ủi vài câu thì không ngờ Phương Nghi chỉ im lặng xếp chén đĩa ra bàn.
Gương mặt xinh đẹp sẽ vì hôn nhân dệt hoa trên gấm, nhưng không cách nào thay đổi vận mệnh hôn nhân! Cố chấp yêu nhau, có ý nghĩa gì?
Chung Tẫn vẫn còn một ngày nghỉ phép nên không phải đi làm đúng giờ.
11h, cô mới đến văn phòng.
Mục Đào đang đợi cô, còn gọi cả Cảnh Thiên Nhất tới.
Ba người đi vào phòng họp nhỏ, Mục Đào đóng chặt cửa.
Chung Tẫn báo cáo tình huống dò la được ở Nghi Tân, từ chuyện về mối quan hệ của Phó Yến và Thích Bác Viễn đến chuyện Thang Thần Phi từng đến thị trấn Long Khẩu. Cô cố tình che dấu sự tồn tại của Lăng Hãn vì nó không liên quan đến vụ án.
Cảnh Thiên Nhất ho hai tiếng, trao đổi ánh mắt với Mục Đào.
“Hình như, vị giám đốc Thang này rất quan tâm đến Thích Bác Viễn.” Cảnh Thiên Nhất sờ cằm, cân nhắc một lúc rồi nói.
Mục Đào hiểu ý, gật đầu.
Chung Tẫn nói: “Để tôi đưa ra một giả thiết, nếu Thang Chí Vi không biết chuyện Phó Yến từng kết hôn nhưng lại vô tình để Thang Thần Phi phát hiện thì sao? Thang Thần Phi không thích Phó Yến, anh ta ắt hẳn là nên nói chuyện này cho Thang Chí Vi để vạch trần bộ mặt thật của Phó Yến, đúng không?”
“Nói tiếp đi.” Mục Đào nói.
“Nhưng Thang Thần Phi không hề làm vậy, tôi khẳng định anh ta không thích Phó Yến. Nếu thích, sẽ không vất vả đi đào móc sự thật. Chỉ có một đáp án, anh ta cũng hận Thang Chí Vi. Anh ta muốn nhìn Thang Chí Vi bị lừa, muốn Thang Chí Vi trở thành một trò cười. Anh ta đang chờ thời cơ thích hợp để tiết lộ sự thật.”
Cảnh Thiên Nhất lắc đầu: “Thang Chí Vi đã kết hôn với Phó Yến nhiều năm như vậy, chuyện cô ta có kết hôn từ trước hay không đã không còn quan trọng nữa. Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
“Lão Cảnh, anh có biết vụ án mạng về người vợ trước của Thang Chí Vi không?” Sắc mặt Mục Đào ngưng trọng.
“Khi còn làm việc ở sở có nghe nói qua, là vụ án chưa được giải quyết xong thì phải, hung thủ vẫn chưa bị bắt.”
“Anh hãy lặng lẽ đi điều tra và hỏi thăm các bên có liên quan.”
Mặt Cảnh Thiên Nhất lộ vẻ khó xử: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Cái đó… băng ghi hình có gì tin tức không?” Chung Tẫn vẫn lo lắng việc này.
“Không có.”
Chung Tẫn “à” một tiếng, cực kỳ chán nản.
“Thích Bác Viễn đã trở về từ Bắc Kinh, tôi nghĩ tòa án sẽ sớm mở phiên toà thôi. Chúng ta cứ tiếp tục điều tra, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng.” Mục Đào nói.
“Ngày mai tôi sẽ đến trại giam thăm ông ấy.”
“Chú ý lời nói. Người bệnh tâm thần và người bệnh ung thư giống nhau, nếu cô không nói cho họ tình hình thực tế, họ sẽ sống rất thoải mái. Nhưng nếu họ biết, tinh thần sẽ sụp đổ ngay lập tức.” Mục Đào dặn dò.
Chung Tẫn giật mình, những lời này, Vệ Lam cũng nói qua.
Nghĩ đến Vệ Lam, cô mới nhớ tới việc nên gọi điện cho Thường Hạo. Cô đã nói với anh rằng sau khi nói chuyện với Lăng Hãn sẽ gọi điện lại cho anh.
Thường Hạo cứ như vẫn luôn canh giữ bên cạnh di động vậy, vừa mới nối máy đã có người nghe.
“Tất cả thuận lợi không?” Anh hỏi trước.
“Ừ, trước mắt là vậy. Tôi mới từ văn phòng ra. Anh đang ở đâu?”
Thường Hạo im lặng một hồi rồi thở dài: “Hôm nay Bắc Kinh mưa to, không có cách nào đi ra ngoài.”
“Cánh tay có bị nhiễm trùng không?”
“Khá tốt.” Khóe miệng khẽ nhếch, cười tự giễu.
“Thường Hạo, thật sự cảm ơn anh. Nếu không đến bây giờ tôi vẫn không hay biết gì.” Chung Tẫn nói một cách chân thành.
“Không cần đâu. Toà án gặp!”
“Toà án gặp!”