David và Henry cùng một đoàn xe đuổi theo Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy, khoảng cách giữa bên rất sát sao, không ai muốn nhường ai, liên tục tăng tốc đạt đến giới hạn tối đa. Vĩ Phong và Thiệu Huy đã bàn bạc trước, bọn họ sẽ tách nhau ra ở một ngã rẻ.
David và Henry đứng trước lựa chọn phải đuổi theo ai hoặc cũng phải làm như bọn họ chia nhau ra.
“Xe màu đen là Lâm Vĩ Phong, xe màu đỏ là Hoàng Thiệu Huy, anh chọn đi.” - Henry nói chuyện qua bộ đàm với David, bọn họ quyết định sẽ chia nhau ra.
“Màu đỏ.” - David vừa nói vừa đánh vô lăng rẻ phải theo xe của Thiệu Huy.
Henry thiếu chút nữa không bắt nhịp kịp, vội vàng xoay vô lăng sang trái, cậu cứ nghĩ David phải đuổi theo Lâm Vĩ Phong mới đúng, đây không phải là cuộc chiến của hai người họ sao? Nhưng chuyện đó để sau hãy nói, ngăn chiếc xe ở trước mặt lại chính là nhiệm vụ của cậu.
Henry chạy vụt lên phía trước ngang bằng với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong khẽ liếc mắt qua cửa kính nhìn chiếc xe đang nghênh chiến với mình. Anh đột ngột giảm tốc, để xe mình vừa vặn ở phía sau xe Henry rồi bất ngờ tăng tốc, không hề ngần ngại dùng đầu xe mình tông thẳng vào đuôi xe Henry.
“Chết tiệt!” - Henry không kịp phòng bị, cả người va đập về phía trước, đau điếng, cũng may cậu ta còn cầm vững tay lái.
Henry lợi dụng chuyện đuôi xe mình và đầu xe kéo thắng khiến cho chiếc xe của Lâm Vĩ Phong không thể chạy lên phía trước, phía sau còn có mấy chiếc xe của thuộc hạ Henry, cùng hợp sức chèn ép Lâm Vĩ Phong.
Phía bên này, David cũng đã đuổi kịp Hoàng Thiệu Huy nhưng anh ta lo lắng trên xe có Anna cũng không dám làm ra hành động quá khích, chỉ có thể chen lên phía trước, ép xe của Thiệu Huy vào lề. Hai bên giằng co một lúc lâu đột nhiên thuộc hạ được Henry dặn dò từ trước cũng báo cáo lại họ phát hiện hai chiếc xe khả nghi khác cũng di chuyển trên quốc lộ.
Henry nở nụ cười, cậu ta đã hiểu ra ra vấn đề, cậu ngay lập tức báo hét lớn vào bộ đàm với David.
“Khả Hân, Anju và Anna không có trong xe, bọn họ muốn đánh lạc hướng chúng ta.”
David chưa nghe hết câu đã dứt khoát, ấn mạnh chân ga húc thẳng vào đuôi xe của Hoàng Thiệu Huy. Không chỉ một cái, David không ngại va chạm mà liên tục xông tới. Hoàng Thiệu Huy không trở tay kịp, kính xe cũng vớ văng tung tóe, đầu và lồng ngực va đập mạnh với vô lăng.
Hoàng Thiệu Huy nén đau, mặc cho máu trên đầu đang chảy xuống, việc cậu cần làm là giữ vững tay lái, cố kéo dài thời gian. Những cú va chạm mạnh vừa rồi cũng khiến đầu xe David bị tổn hại nghiêm trọng, anh ta biết mình có làm vậy cũng không đem lại kết quả gì nhưng cơn giận trong lòng không thể không bộc phát ra.
David chắc chắn không có ý định giết Hoàng Thiệu Huy, nhưng nếu không thể khiến cậu thương tích đầy mình thì anh ta sẽ không buông tha. David lái lên phía trước mặt của xe Thiệu Huy, nếu đầu xe không dùng được nữa thì David sẽ dùng đuôi xe tấn công.
Hoàng Thiệu Huy cố gắng điều khiển vô lăng tránh đi nhưng mười thì cũng chỉ tránh được năm. Máu trên mặt của cậu ngày càng nhiều, tầm nhìn phía trước cũng thu nhỏ lại. Cậu liếc nhìn bản đồ chỉ dẫn hiển thị bên cạnh, chỉ cần cố một lúc nữa thôi là được rồi.
Lâm Vĩ Phong cũng bị Henry dốc hết lực chèn ép, sau khi biết Khả Hân và Anju không có trong xe thì bọn họ không nương tay nữa. Trái phải trên dưới xung quanh xe của Lâm Vĩ Phong đều có những chiếc xe khác kẹp chặt. Lâm Vĩ Phong cố gắng luồn lách ra ngoài nhưng không có một kẻ hở.
Chiếc xe của anh bây giờ không còn nhìn ra hình dạng, khắp nơi đều méo mó, người ở trong xe nhìn thì vẫn lành lặn nhưng trên người không biết đã có bao nhiêu chốn bị tổn thương.
“Để tôi xem rốt cuộc là ai liều hơn ai.” - Anh nhếch môi cười, hít sâu một hơi, nắm chặt vô lăng, dồn hết sức đạp ga về phía trước.
Anh điều khiển xe tông thẳng vào xe của Henry, khiến chiếc xe kia quay một vòng 180 độ. Nhân cơ hội đó xe Lâm Vĩ Phong phóng lên trước, cuối cùng cũng có thể bỏ lại những chiếc xe truy đuổi.
“David, tôi không giữ chân được Lâm Vĩ Phong, cứ giằng co thế này cũng không phải cách.” - Henry vừa lau máu trên trán vừa nói vào bộ đàm.
“Tôi cũng không có hơi sức chơi đùa, vẫn đang theo dõi hai chiếc xe chở Khả Hân và Anna đúng không?”
Henry cau mày, miễn cưỡng nói:
“Tạm thời là vậy, nhưng rất nhanh sẽ ra khỏi phạm vi chúng ta kiểm soát.”
David nghiến răng nghiến lợi, bọn họ tốn quá nhiều thời gian cho Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy. Ngay từ đầu hai người kia chỉ là mồi nhử, mục đích chính là kéo dài thời để Khả Hân, Anju và Anna thuận lợi rời khỏi.
“Chỉ cần chúng ta vẫn bắt được Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy thì không sợ có ai trốn được.”
“Khống chế xe…”
David và Henry còn chưa nói xong thì ở cả hai bên đã xảy ra chuyện, đột nhiên ở đâu xuất hiện mấy chiếc xe bus hai tầng, lao thẳng vào đoàn xe của bọn họ. Những vụ va chạm cháy nổ liên trở thành một dây chuyền, hiện trường của vụ tai nạn không thể khống chế được nữa.
Lâm Vĩ Phong chất vật cởi dây an toàn bò ra khỏi xe, những chiếc xe bus đó chính là anh sắp xếp từ trước. Mặc dù cách này gây thiệt hại nghiêm trọng cho cả mình và địch nhưng nếu không làm vậy thì không còn cách nào thoát.
Bọn họ cũng bố trí sẵn người có mình ở quanh đó, ngay lập tức có người chạy đến đỡ lấy Lâm Vĩ Phong, cởi bỏ áo khoác, đội thêm mũ, ngụy trang cho anh rồi đưa anh vào một chiếc xe khác. Ở bên phía Hoàng Thiệu Huy điều tương tự cũng xảy ra, David lao ra khỏi xe xông tới chỗ xe của Hoàng Thiệu Huy kiểm tra mặc cho cánh tay bản thân vẫn đang rỉ máu.
“Mẹ kiếp! Hoàng Thiệu Huy! Mày trốn nhanh lắm, đừng để tao bắt được mày!” - David gầm lên, nhìn hiện trường hỗn loạn trước mắt, anh ta biết lần này mình thua rồi.
Không chỉ là để Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy chạy mắt, anh ta còn để Anna vuột khỏi tầm tay.