Thang máy này cũng đã lâu không ai dùng đến nữa, diện tích nhỏ, mỗi lần chỉ có thể miễn cưỡng đi được ba người. Thuộc hạ của bọn họ toàn bộ sẽ đi sau để phòng trước hợp mấy người David phát hiện ra sẽ đuổi theo, Lâm Vĩ Phong cùng Khả Hân và Anju xuống trước.
Khả Hân nhận ra bên trong vẻ mặt điềm tĩnh của anh là sự bất an, cô nắm chặt lấy tay anh, một tay vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng Anju, con bé vẫn đang được anh bế.
“Chúng ta đã đến được đây rồi, không thể có chuyện gì nữa đâu.”
“Nếu cánh cửa thang máy này mở ra, không có ai ở bên ngoài nghĩa là chúng ta có thể thoát rồi.” - Lâm Vĩ Phong gần như nín thở nói ra từng chữ.
Ở phía trên Hoàng Thiệu Huy cũng căng thẳng nhìn thang máy nhảy từng số, cậu nói với thuộc hạ bên cạnh:
“Chuẩn bị chặn cửa đi, David hẳn đã nhận ra điều bất thường rồi.”
Thuộc hạ gật đầu nghe lệnh đi ra trước cửa phòng kho chuẩn bị sẵn sàng nếu có ai xông vào thì ngăn lại. Anna làm động tác cầu nguyện, mong cho gia đình của Khả Hân có thể bình an rời khỏi đây, cô cũng thầm mong, Thiệu Huy cũng kịp thời trốn thoát.
Thanh máy đã nhảy số lên trở lại, trái tim Thiệu Huy giống như ngừng đập chờ đợi. Nếu cánh cửa mở ra không có ai đồng nghĩa là Vĩ Phong và Khả Hân đã an toàn.
“Ting!”
Thiệu Huy mừng rỡ nhảy lên, cậu quay sang ôm chầm lấy Anna, thang máy trống không, bọn họ cách thành công chỉ một bước nữa thôi. Bỗng nhiên bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng bước chân, Anna vội vàng đẩy Thiệu Huy ra nói:
“Nhanh lên, anh mau đi đi, không có thời gian.”
“Anna, em vẫn không đi cùng anh sao?” - Thiệu Huy giữ chặt cô không buông.
Anna gật đầu khẳng định, nơi mà Thiệu Huy sắp đến không dành cho cô.
“Anh xin lỗi.” - Thiệu Huy chưa nói dứt câu đã bất ngờ lấy một chiếc khăn tẩm thuốc mê trong túi áo chụp lên mặt cô.
Anna cố vùng vẫy nhưng rất nhanh cô đã không còn sức lực, Thiệu Huy bế cô lên bước vào trong thang máy, ý thức của cô cũng dần mất đi.
Thang máy dẫn khu vực sau của tầng hầm gửi xe, ở đây bọn họ đã chuẩn bị đến bốn chiếc xe để đánh lạc hướng khi bị đuổi theo. Lâm Vĩ Phong đưa Anju trở lại cho bế Khả Hân, anh mở cửa xe cho hai mẹ con, nghiêm túc dặn dò tài xế lúc anh chuẩn bị đóng cửa thì Khả Hân níu tay anh.
“Anh không đi cùng em và con sao?”
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, đừng sợ.” - Lâm Vĩ Phong cúi người xuống hôn lên trán cô.
Khả Hân có thể cảm nhận được đôi môi của anh đang run lên, nước mắt cô cũng không kiềm lại được mà rơi xuống. Chiếc xe chở Khả Hân và Anju lăn bánh, cô có thể thấy từ kính xe Vĩ Phong vẫn đứng yên ở đó nhìn theo.
Hoàng Thiệu Huy bế Anna đã bất tỉnh ra xuống hầm xe, Vĩ Phong nhìn thấy cách làm của Thiệu Huy chỉ có thể lắc đầu một cái, cũng không có thời gian để hỏi nhiều. Anna cũng không đi cùng xe với bọn họ, Thiệu Huy bế cô vào một chiếc xe khác, tài xế nhanh chóng khởi đầu xe, hướng xe chạy hoàn toàn khác với Khả Hân khi nãy.
“Bắt đầu đến lượt chúng ta trình diễn rồi.” - Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy ngồi vào hai chiếc xe còn lại, bọn họ lái ra khỏi tầng hầm rời dừng lại. Không hề vội vàng muốn rời đi, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
David và Henry đứng đợi ở lối thang bộ một lúc liền nhận ra không đúng, vội vàng cho người đi lùng sục tầng 9 và tầng 10. Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra thuộc hạ của Lâm Vĩ Phong đang canh chừng ở một nhà kho, lúc David xông vào đúng lúc nhìn thấy Thiệu Huy đã bế Anna vào trong thang máy.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” - David vừa đập mạnh vào cửa thang máy vừa gào lên.
Henry nhìn thấy cửa thang máy sắp bị David đấm đến biến dạng cũng chỉ có thể nhíu mày một cái, còn ngăn không cho ai lên cản David. Chỉ có phát tiết ra hết thế này mới giúp con người ta bình tĩnh lại được mà thôi.
David lắc lắc cổ tay của mình, cả một bàn tay sưng đỏ lên nhưng anh ta giống như không cảm thấy chút đau đớn gì cả.
“Phong tỏa toàn thành phố.”
“Đã rõ.” - Henry gật đầu - “Có cần thông báo với ngài ấy một tiếng không?”
“Cậu nghĩ chuyện chưa đến tai ông ấy sao?”
Henry trước giờ luôn là người bình tĩnh, ít có chuyện gì khiến cậu cảm thấy không giải quyết được vậy mà bây giờ cũng phải thở dài. Chuyện lần này bọn họ đúng là thất trách, không chỉ khiến cho Andrew mất mặt còn khiến danh tiếng cả tổ chức liên lụy.
“Nửa tháng tới của tôi và anh có lẽ đền phải ở trên giường dưỡng thương rồi.”
“Đầu của tôi bị cha nuôi đánh còn chưa kịp lành.” - David cười nhạt.
Tổ chức của bọn họ tất nhiên không có năng lực phong tỏa cả một thành phố nhưng bọn họ vẫn có thể phong tỏa ở một giới hạn nhất định. Chẳng hạn như bất kỳ chiếc xe nào ra vào thành phố vào lúc này, bất kỳ chuyến bay nào rời khỏi thành phố bọn họ sẽ nắm đầy đủ thông tin, cả thành phố giờ sẽ trở thành một cái lưới đánh cá, những ai là cá thì không cần phải nói nữa.
“Người ở phòng camera thông báo có hai chiếc xe đáng nghi đang đổ ở cửa sau hầm xe, nghi ngờ là bọn người Lâm Vĩ Phong.”
“Được lắm, để tôi chơi với mấy người đến cùng.” - David ngay lập tức cùng thuộc hạ dị chuyển xuống hầm xe.
Henry dừng lại mấy giây, cậu cảm thấy có chỗ không hợp lý lắm, tính toàn thời gian thì Lâm Vĩ Phong đã phải rời khỏi nơi này từ lâu rồi. Henry quay sang dặn dò người bên cạnh:
“Ngoại trừ hai chiếc xe kia nếu trong vòng bán kính 2 kilomet có chiếc xe nào đáng nghi đều phải thông báo cho tôi.”
Lâm Vĩ Phong gõ gõ ngón tay lên vô lăng, mắt anh nhìn chiếc kim đồng hồ di chuyển từng giây một. Ngay khi anh nhìn thấy có ánh sáng rọi ra từ hầm xe sau lưng mình, anh biết David đã đuổi đến rồi, Vĩ Phong rẽ trái, đạp ga lái nhanh hết mức. Hoàng Thiệu Huy ở trong xe bên cạnh cũng ngay lập tức nổ máy, phóng xe theo anh.