Lâm Vĩ Phong bước vào thang máy ôm Khả Hân và Khả Vĩ ra ngoài, Thiệu Huy cũng bước vào muốn nắm tay Anna nhưng cô tránh đi tự mình bước ra. Ba vệ sĩ kia đã có thuộc hạ của Vĩ Phong và Thiệu Huy xử lý.
“Em và con có sao không?” - Vĩ Phong lo lắng nhìn hai mẹ con từ trên xuống dưới.
“Em không sao, chúng ta cần làm gì nữa?”
“Chúng ta phải đi ngay thôi, có lẽ David đã phát hiện ra rồi.” - Thiệu Huy cẩn trọng nói.
Những người ở sảnh đều đã được thông báo rằng Khả Hân và Anna đang đi thang máy xuống, nếu đến thời gian họ vẫn không thấy người chắc chắn sẽ nhận ra điểm bất thường và tìm kiếm khắp nơi. Lâm Vĩ Phong đưa tay về phía Khả Vĩ, nhẹ giọng nói:
“Anh bế con bé có được không? Chúng ta còn phải đi thang bộ, anh lo em không bế nổi.”
Khả Hân mím môi lắc đầu, cô cũng rất muốn để anh bế Khả Vĩ nhưng con bé cứ dính chặt lấy cô. Con bé lúc này còn tỏ ra sợ hãi, vùi mặt vào lồng ngực cô không muốn nhìn những người mà cô bé cho là ‘người lạ’ xung quanh.
Hoàng Thiệu Huy nhìn từng giây đồng hồ trôi qua có chút khẩn trương, lên tiếng giục mọi người:
“Không còn nhiều thời gian nữa, di chuyển đến lối thoát hiểm thôi.”
Vài thuộc hạ đi trước dò được, Lâm Vĩ Phong và Khả Hân cùng nhanh bước đi theo, Thiệu Huy đi được mấy bước mới giật mình quay đầu lại nhìn, Anna vẫn đứng yên ở đó.
“Sao em còn chưa đi?”
“Em nên ở đây mà, chúc mọi người có thể thuận lợi thoát ra ngoài, bình an về nước.” - Anna hít sâu một hơi nói, lần từ biệt có lẽ là thật rồi.
“Không.” - Hoàng Thiệu Huy nghiến răng - “Em sẽ đi cùng với anh.”
Anna cau mày lùi về sau một bước, cô không hiểu Thiệu Huy đang nói gì cả:
“Không có chuyện em đi cùng mọi người đâu, anh đi đi, đừng phí thời gian nữa.”
Hoàng Thiệu Huy không nói hai lời trực tiếp xông đến nhấc bổng cô lên, bế cô chạy theo Vĩ Phong và Khả Hân. Anna vùng vẫy muốn thoát ra ngoài nhưng Thiệu Huy giữ cô rất chặt còn không quên lấy chuyện của Anju ra tạo sức ép.
“Nếu bây giờ em hét lên, chúng ta có bị bắt lại cũng không chết được nhưng em phải nghĩ đến gia đình của Khả Hân, đây là cơ hội duy nhất để họ đoàn tụ.”
Anna tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể phản bác, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn Thiệu Huy. Lúc nãy khi nhìn thấy Vĩ Phong và Khả Hân ôm nhau, cô biết họ mới là một gia đình thật sự.
“Để em xuống đi, em sẽ không cùng mọi người rời khỏi tòa nhà này nhưng chỉ như vậy, em sẽ không theo anh đi đâu khác.”
Thiệu Huy mỉm cười từ từ buông Anna xuống, cậu biết chỉ cần dùng chiêu này sẽ có được sự thỏa hiệp từ cô.
Tin báo rất nhanh đã đến tay Henry, cậu vội vã chạy đến nói cho David.
“Bọn họ đưa Khả Hân và Anju đi rồi.”
David ngẩn ra mấy giây, mặc dù đều là chuyện nằm trong dự đoán nhưng khi nó thật sự xảy đến, anh ta vẫn khó lòng vui được.
“Cũng nhanh tay thật.”
“Phản ứng của anh bình tĩnh thật đấy.” - Henry gật gù - “Nhưng mà… bọn họ còn đưa cả Anna đi.”
“Mẹ kiếp! Cậu nói cái gì?” - Thái độ của David quay quắt đến 360 độ, anh đá mạnh vào chiếc văng cả chiếc bàn ngay bên cạnh.
“Bọn họ có lẽ chưa rời khỏi tòa nhà được đâu, thang máy dừng ở tầng 20, chúng ta có cần bắt họ lại không?”
David vung tay lên thiếu chút nữa đấm cho Henry một cái, tức giận nói:
“Còn không phải hỏi sao, tất nhiên là tìm bằng được người về cho tôi.”
David có thể làm người tốt một lần thả Khả Hân và Anju đúng nhưng anh ta không thánh nhân, Anna chính là giới hạn của anh ta. Làm người không thể quá tham lam, cũng vì hiểu ra đạo lý này nên anh ta muốn buông tay Khả Hân vậy nên anh ta cũng không cho phép có người tham lam vừa muốn đưa Khả Hân và Anju đi còn muốn tham lam đoạt mất Anna.
“Các thang máy chính đều có người của chúng ta canh chừng, bọn họ không thể đi đường đó. Nếu muốn thoát chỉ có một cách là đi thang bộ ở lối thoát hiểm, từ tầng 20 đi bộ xuống, nhắm chừng bây giờ bọn họ chỉ vừa tới tầng 10 mà thôi. Với tốc độ như vậy khi chúng ta dùng thang máy đuổi theo thì sẽ gặp nhau ở tầng 9.” - Henry phân tích tình hình.
David gật đầu đã hiểu, cả hai cũng dắt theo người đi thang máy xuống tầng 10. Mấy người Lâm Vĩ Phong thật sự đã leo thang bộ từ tầng 20 xuống tầng 10, Khả Hân vừa chạy vừa bế theo Khả Vĩ, cả người toàn làm mồ hôi.
Các bậc cầu thang khiến cho Khả Vĩ liên tục sốc nảy, con bé cũng khó chịu, con bé bắt đầu mếu máo muốn khóc. Cứ vài phút Khả Hân lại phải dừng lại tìm cách dỗ dành con bé. Lâm Vĩ Phong nhìn vậy vô cùng đau lòng, đặc biệt xót xa cho Khả Hân, anh không nhịn được nói:
“Để con bé anh bế đi.”
Không đợi Khả Hân đồng ý Vĩ Phong đã đưa tay qua bế lấy Khả Vĩ, con bé tất nhiên phản kháng, òa lên khóc. Lâm Vĩ Phong nhìn chằm chằm vào mắt con bé, vô cùng nghiêm túc nói: ôm chặt con bé trong lòng, cắn chặt môi nói:
“Con có thể không thương cha nhưng con phải thương mẹ, con không được khóc nữa.”
Khả Vĩ tất nhiên không hiểu được những lời của anh nói nhưng tiếng khóc của con bé đã thật sự nhỏ lại cũng chịu để cho Vĩ Phong bế mà không vùng vẫy. Lúc bọn họ vừa đến cầu thang tầng 10 đột nhiên Vĩ Phong và Thiệu Huy đẩy cửa thoát hiểm ra ngoài, không tiếp tục xuống nữa.
“Có chuyện gì vậy?” - Anna ngơ ngác hỏi.
“David chắc chắn đang chờ sẵn chúng ta bên dưới, không thể đi tiếp đâu.” - Vĩ Phong nheo mắt nói, tình huống này anh đã sớm dự đoán trong đầu rồi - “Thiệu Huy, làm thôi.”
Hoàng Thiệu Huy gật đầu hiểu ý, ra hiệu cho thuộc hạ chạy đến phá cửa cửa một căn phòng trong gốc tầng 9, đó là một phòng kho. Mọi người cùng nhau bước vào trong phòng, Thiệu Huy đẩy ngã một chiếc tủ cạnh vách tường, không ngờ phía sau đó là một chiếc thang máy.
“Thang máy này dùng để vận chuyển vật liệu xây dựng khi tòa tháp này được thi công. Sau này không ai còn dùng đến nó nữa, người ta sửa chữa lại thiết kế thành một tháng chuyên chuyển đồ từ các tầng dưới lên nhà kho tầng 9.” Lâm Vĩ Phong giải thích.
Anh đã thức trắng mấy đêm để xét xem từng tầng bản vẽ của tòa tháp. David có thể đông người hơn anh, cũng có thể mưu kế hơn anh nhưng ván bài này anh ta không thể thắng nổi.