Lúc thức tỉnh đồng hồ chỉ mới chạm chân đến sáu giờ. Trình Vương hơi hướng mắt xuống nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn rúc mình trong lồng ngực anh. Khi ngủ môi khẽ cong mỉm cười. Tiểu bảo bối của anh không biết đang mơ gì.
Đầu bên kia giường điện thoại anh rung lên một cái, tin nhắn được gửi đến từ thư ký Tạ. Anh có chút choáng ngợp sau khi mở khóa màn hình.
Rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mẹ anh và thư ký Tạ. Nếu là thư ký Tạ thì có thể giải thích cậu ta liên hệ với anh vì gì, nhưng còn mẹ anh thì sao?
'Trình Vương con đang ở đâu, sao mẹ liên lạc không được?'
'Ai da con trai, con đã quên mất bà lão này rồi!'
'Đã gần hai năm rồi, bao giờ con mới cho chúng ta gặp con bé chứ. Thật độc ác, tính chia rẽ mẹ với con dâu?'
'Điện thoại không nghe, không có mặt ở công ty. Con với con bé đang ở cùng nhau ư?'
'Thôi được rồi, cứ chơi khuây khỏa, bỏ mặc bà già này cũng được!'
Anh hừ mũi nhẹ, không nhịn được bật cười ra hơi. Mẹ của anh tuy đã có chút tuổi nhưng vẫn yêu đời đến thế!
Đọc tin nhắn của bà khiến anh thấy khoan khoái dễ chịu, tuy vậy sau khi nhìn tin nhắn của thư ký Tạ anh lại thay đổi sắc mặt. Quay sang nhìn Cố Tiểu Khả, Trình Vương dùng đôi mắt trìu mến, đặt lên mái tóc mềm mượt, thơm tho của cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đêm hôm qua Cố Tiểu Khả đã rất vất vả chiều chuộng anh, nên để cô ngủ thêm, anh không muốn làm cô thức dậy.
Hơn tám giờ sáng ánh sáng từ bên ngoài khe rèm cửa chiếu vào mắt Cố Tiểu Khả, lúc này cô mới đưa hai tay lên đỉnh đầu vươn vai, miệng hơi há ra định ngáp một cái thì giật mình nhớ ra bên cạnh cô còn là Trình Vương, không được vô duyên như thế.
Nào ngờ khi liếc sang người đâu không thấy, nửa giường còn lại rộng rãi đã có chút hơi lạnh.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Trình Vương bận việc nên đã đi trước.
Đặt hai chân xuống giường, Cố Tiểu Khả rùng mình. Hạ thân đau nhức...
Cố đi bình tĩnh đến phòng tắm, đầu tóc còn bù xù, cô cầm lấy tuýp kem đánh răng, vươn tay tới cần bàn chải thì đã thấy kem đánh răng đã được bóp sẵn, dưới cốc nước là một mảnh giấy nhỏ.
'Bảo bối, kem đánh răng anh đã lấy sẵn cho em.'
“Gì chứ!” Cô đưa tay lên bịt miệng có chút xúc động.
Ra đến phòng bếp, cô nhìn thấy trên bàn có một cốc sữa bò.
'Hâm lại sữa cho ấm rồi hẵng uống, cẩn thận đau bụng.'
Cố Tiểu Khả mỉm cười, tim đập thình thịch. Như này thật giống cô là công chúa. Trình Vương lẽ nào đang sắp bẫy để cô đi vào? Vậy thì có nên chúc mừng anh không nhỉ, bởi cô đã dính bẫy rồi, cô đang choáng ngợp trong tình yêu mà anh dành cho cô!
Mặc thêm đồ ấm, Cố Tiểu Khả ngồi xuống ghế sofa, vừa đặt mông liền có tiếng điện thoại kêu lên.
Hí hửng cầm lên điện thoại, thì ra không phải là của Trình Vương, mà là mẹ cô!
“Mẹ?”
“Hai đứa đã dậy chưa?”
“Chúng con đều dậy rồi...” Trả lời xong Cố Tiểu Khả liền giật mình có chút hoang mang. Hình như cô hơi lỡ lời...
Khoan! Tại sao mẹ cô biết Trình Vương ngủ cùng cô chứ?
“Mẹ!” Cô hơi cao giọng.
“Giấu giếm cái gì, đều làm sao qua mắt được bố mẹ!” Tần Tịch Hương cười cười. “Con đấy, gặp được người tốt như thế không nên bỏ qua.”
Cô hất mũi tự hào, xong nhớ ra điều gì đó lại hạ giọng. “Vậy còn Hạo Hiên thì sao? Anh ta có làm khó bố mẹ không?”
“Không có. Nó chào hỏi bố mẹ xong thì cũng đi luôn.”
Thật có thể buông tha cô dễ dàng vậy sao? Chương Hạo Hiên này dễ đối phó hơn cô nghĩ. Thế thì tốt rồi...
Cố Tiểu Khả úp tay vào má hơi hồng vì lạnh. Đang định hỏi thêm thì mẹ cô đã lên tiếng trước. “Mẹ đi chợ, hôm nay thịt giảm giá, thế nhé, mẹ cúp máy đây!”
Chưa kịp chào tạm biệt Cố Tiểu Khả đã nghe thấy tiếng tút tút.
Không ngờ điện thoại mẹ vừa tắt thì cũng là lúc Trình Vương gọi tới, chưa đầy hai giây Cố Tiểu Khả bấm nghe ngay. “Vương?”
“Dậy rồi sao? Mệt như vậy hay là cứ nghỉ thêm chút nữa. Tối anh đến nấu cơm.”
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, cô mới nên là người nấu cơm cho anh chứ, anh còn phải đi làm vất vả cả ngày.
“Em không buồn ngủ. Sáng nay...”
“À, anh có việc gấp nên đi trước, sợ đánh thức em nên không gây ra tiếng động.” Trình Vương ôn nhu giải thích.
Cô đặt hai chân lên ghế, tì nhẹ cằm vào gối rồi cười. Bất kể trong hoàn cảnh gì thì Trình Vương đều cất giọng trầm tĩnh như thế nhỉ? Giọng nói này khiến cô mê mệt.
Điện thoại cô rung liên tục, nhìn vào màn hình thấy một cuộc gọi chờ từ Á Lệ, cô vội vàng tạm biệt Trình Vương rồi ấn nghe máy. Hôm nay ngày gì mà mới sáng sớm cô đã được mọi người ưu ái gọi hỏi thăm thế nhỉ.
“Á Lệ, mình đây. Nhớ mình à?” Cô nói giọng châm biếm.
Đầu dây bên kia tiếng khóc thút thít vang lên khiến Cố Tiểu Khả không còn tâm trạng nào muốn trêu đùa Á Lệ nữa.
“Tiểu Khả, hức... Ngô Chí Hào, quả nhiên là anh ta ngoại tình!”