Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 50: Chương 50: Trà xanh xuất hiện (1)




Quả nhiên là anh ta, chỉ có anh ta mới làm Á Lệ một người mạnh mẽ như thế mà đau khổ khóc lóc. Tên chết bằm chết băm nghìn lần này không thể tha thứ!

Cố Tiểu Khả vội vàng đứng dậy vớ lấy chiếc áo khoác vừa nghe điện thoại của Á Lệ vừa mặc áo bằng tay còn lại. Hơi thở và giọng nói gấp gáp. “Cậu bình tĩnh, đợi mình đến. Rốt cuộc là sao chứ.”

“Hức hức, Tiểu Khả à, cậu mau đến đây cho mình, mau đến đây, không là mình tức chết mất!” Á Lệ nghẹn ngào, giọng nói không rõ ràng rành mạch như thường, thái độ rất hỗn loạn.

“Được rồi mình đến ngay, Á Lệ, cậu đợi mình, cứ giữ yên điện thoại đừng tắt.” Cố Tiểu Khả khóa cửa xong vội vã chạy ra đường quốc lộ bắt xe taxi. Nhưng vốn chuyện lại không như mong đợi.

Cái thời tiết khắc nghiệt này, cái giờ này thì lấy đâu ra taxi chạy chứ. Cố Tiểu Khả giậm giậm chân vội vàng, lòng cuống cuồng hết lên khi nghe tiếng bạn thân mình khóc.

Làm sao đây! Xe đâu! Xe đâu!

Bỗng tiếng còi xe từ phía xa vang lên khiến Cố Tiểu Khả phải chú ý, quay lại nhìn một chiếc xe ô tô màu bạc dừng ngay bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, lại là giọng nói dễ nghe đó.

“Cố Tiểu Khả, em đứng đây làm gì?”

Cô tròn xoe mắt. “Hạo Hiên?” Tại sao anh ta lại ở đây. “Tôi...”

Nhìn sự hấp tấp biết Cố Tiểu Khả có chuyện, Chương Hạo Hiên cười. “Không chê anh nghèo lên xe anh cho quá giang một đoạn.”

Chưa kịp buông lời tiếp theo Chương Hạo Hiên đã thấy Cố Tiểu Khả nhảy lên xe từ lúc nào. “Vậy cảm ơn.”

Định vươn tay thắt dây an toàn cho Cố Tiểu Khả liền bị sự cảnh giác của cô làm cho ngưng lại.

“Để tôi. Anh cứ chạy xe.” Cố Tiểu Khả thắt dây an toàn xong ra hiệu cho Chương Hạo Hiên đi thẳng. “Á Lệ, Ngô Chí Hào anh ta đang ở đâu?”

Á Lệ im lặng vài giây mới trả lời bằng giọng khàn đi vì khóc. “Ở đây, là ở đây cùng với người tình của anh ta.”

“Em có thôi ngay đi không! Chú ý ăn nói!”

“Chú ý ăn nói? Hay lắm Ngô Chí Hào, bây giờ đến quát tôi anh cũng dám rồi. Đúng! Là cô ta quan trọng, còn tôi, tôi là gì của anh?”

“Em!”

Bên đầu dây là tiếng cãi cọ của hai người một nam một nữ. Cố Tiểu Khả biết Á Lệ bây giờ nhất định là đau lòng, không ngờ Ngô Chí Hào lại là tên ăn cháo đá bát, lòng dạ hẹp hòi như vậy, người bên mình lâu như thế còn có thể cắm hai chiếc sừng lớn.

“Em em cái gì! Tôi nói cho anh biết, anh mau cút cùng cô ta!”

“Á Lệ, mình cúp máy, mình sắp đến nơi rồi. Nhất định đừng gây sự.” Cố Tiểu Khả thở dài nhấn nút tắt điện thoại. Càng nghe Ngô Chí Hào thanh minh cô càng thấy Á Lệ của cô đáng thương vô cùng.

“Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?” Chương Hạo Hiên lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng.

“Bạn tôi có chuyện.” Cô nhìn phía trước một cách mơ hồ.

Thấy Cố Tiểu Khả như không muốn nói chuyện Chương Hạo Hiên cũng không hỏi gì thêm, nhìn qua gương chiếu hậu phía trước, anh có thể thấy cổ cô còn dấu hôn từ một cuộc yêu.

Hơi hừ nhẹ, Chương Hạo Hiên tăng thêm tốc độ của xe.

Đến nơi Cố Tiểu Khả không quên cảm ơn Chương Hạo Hiên rồi chạy thẳng vào trong nhà Á Lệ. Trong nhà đã là một đống lộn xộn, đủ để biết cuộc cãi vã lớn như thế nào. Bên trong Á Lệ ngồi thu mình ở một góc tường, tóc tai sợi vén sợi thả, mắt sưng húp đỏ mọng không ra thần người. Trên ghế ngồi là Ngô Chí Hào cùng với một người con gái xinh đẹp, khuôn mặt có nét thanh tú quyến rũ, môi đỏ hồng.

Cô ta là... Chẳng phải là cô ả Ngô Chí Hào đã dìu đến khách sạn đêm đó? Quả nhiên hai người họ...

“Ngô Chí Hào! Tên khốn nạn, cậu làm cái gì thế hả?” Cố Tiểu Khả không kìm được lòng hét lên, cô như thay Á Lệ bộc lộ nỗi lòng.

“Chị...chị là ai?” Cô gái đó tỏ vẻ sợ sệt yếu đuối, vội vàng sát lại gần Ngô Chí Hào né tránh.

“Tiểu Khả...” Á Lệ thấy cô lại khóc nức nở.

“Nín, nín đi. Mình đây rồi.” Lau nước mắt cho Á Lệ, cô hung hăng quay lại lườm nguýt Ngô Chí Hào và người con gái kia.

“Cô cũng phát điên giống cô ta rồi phải không?” Ngô Chí Hào dập tắt điếu thuốc đang kẹp ở ngón tay, đứng phắt dậy chỉ mặt Á Lệ.

“Đ...điên?” Á Lệ thất thần.

“Vừa ăn cắp vừa la làng, anh giải thích sao về cô ta?” Cố Tiểu Khả chỉ tay vào người đó.

Ngô Chí Hào không gượng ép mà trả lời. “Cô ta là học muội của tôi.”

“Học muội? Học muội sao lại có vết son trên cổ áo của anh? Sao anh lại có mùi nước hoa của cô ta? Còn nữa. Sao áo của anh cũng là do cô ta đem đến trả, anh còn gì để nói!” Á Lệ hít một hơi thật sâu đứng bật dậy gào thét, tiện tay vớ chiếc áo sơ mi trắng dưới sàn, trên cổ áo có vân môi giống hệt màu son cô ta đang thoa.

“Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi chị Á Lệ...” Cô ta rưng rưng.

“Câm ngay miệng. San San, cô đúng là con cáo già không hơn không kém! Đồ lẳng lơ đi giật chồng người khác.”

“Chị cũng không thể nói nặng lời với em như vậy. Chị Á Lệ, em biết chị đang bị kích động, nhưng chị và anh ấy vốn chưa từng kết hôn!” Đứng sau lưng Ngô Chí Hào, San San nhìn Á Lệ bằng nửa đôi mắt khinh thường, tuy nhiên khi cất giọng lại biến mình trở thành kẻ đáng thương nhất trong ngôi nhà này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.