Trên xe của Trình Vương liên tục phát ra những bản nhạc nhẹ về tình yêu, anh lái xe chậm rãi lại an toàn, Cố Tiểu Khả ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn ra ngoài.
“Vương, anh nói xem, liệu em có thất nghiệp không?” Cô chống tay ở cằm, tiện miệng dò hỏi.
Anh im lặng một lúc rồi trả lời rất thản nhiên. “Có thể.”
Cố Tiểu Khả hơi giật mình. Cô quay ngoắt đầu lại, đôi mày thanh mảnh khẽ nhíu, ánh mắt đều là ‘không bằng lòng’, anh không khuyên nhủ cô thì thôi, nỡ lòng nào khiến cô tan nát sự tự tin chứ, đáng ghét!
“Hừm, đúng đúng. Chủ tịch Trình đây thì hay rồi, không lo cơm ăn áo mặc, có tôi là thân già yếu lại còn không đủ trí thông minh tìm một công việc đàng hoàng.” Cố Tiểu Khả nói bằng giọng mỉa mai, cố tình làm cho Trình Vương tức chết.
Vài giây trôi qua, Cố Tiểu Khá lén mở một mắt nhìn Trình Vương xem sao, phát hiện ra anh đang nhìn mình thông qua chiếc gương đối diện, ánh mắt anh sắc sảo, vẫn là khuôn mặt thông minh ấy.
Thấy cô vội tránh mắt đi, Trình Vương không nhịn được bật cười. “Anh khuyên em nên bỏ ý định khiến anh tức điên, nhìn mặt em là anh dịu đi chín phần nóng giận rồi bảo bối à.”
“Hừ.” Cố Tiểu Khả hừ nhẹ một cái. “Em cũng khuyên anh đừng cố làm em vui bằng những lời nịnh nọt, chỉ cần nhìn anh là em ghét rồi!”
Xe bỗng dưng dừng lại khiến Cố Tiểu Khả giật thót, cô quay sang nhìn anh, anh vậy mà lạnh băng nhìn cô, giống như đã tức giận…
“V... Vương?” Cô run run đôi môi, sao trong xe lại có mùi nguy hiểm nhỉ.
“Bảo bối, anh cho phép em được bào chữa những lời vừa rồi. Bằng không khi anh tính lãi lên, em sẽ không trả được!” Trình Vương bỗng nhiên tháo dây thắt an toàn của anh, rồi nhìn sang cô ám mị.
Cố Tiểu Khả nóng bừng mặt, dừng xe lại rồi muốn làm điều xấu xa, Trình Vương, anh vậy mà dám làm khó em!
Khuôn mặt mỹ hảo của anh ngày một sát gần cô hơn, Tiểu Khả lưỡng lự rồi nhắm chặt mắt. “Không ghét anh, rất thích anh!” Nói xong, cứ hướng về phía trước mà hơi chu đôi môi hồng lại, cô đã nhắm trúng vào má anh rồi.
“Chụt.” Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt, cảm thấy sai sai.
Đúng là đã sai! Cô đang hôn môi anh chứ không phải má. Hơn nữa nhìn xem, khuôn mặt gian xảo đang cong môi của anh, nhất định là anh giở trò.
Cốc cốc.
Hai tiếng gõ cửa kính xe vang lên từ ngay phía sau Cố Tiểu Khả, cô bàng hoàng rời môi anh, ngoảnh lại.
“Á, hết hồn!” Cố Tiểu Khả chết lặng nhìn Á Lệ và Ngô Chí Hào đang dí sát mặt vào cửa kính xe, bọn hò ai nấy đều đang ‘tỏa ra sát khí’ nồng nặc.
Không phát chứ, đã nhìn thấy rồi?
Cố Tiểu Khả khó hiểu nhìn Trình Vương. “Chúng ta đến nơi rồi sao?” Á Lệ và Ngô Chí Hào ở đây, không thể nhầm được.
Anh nhún vai coi như trả lời Cố Tiểu Khả, mặt hơi hất về phía màn hình bản đồ phía trước, hai người đã đến nơi từ lúc anh dừng xe rồi ấy chứ.
Vừa bước ra khỏi xe Cố Tiểu Khả đã bị Á Lệ đánh nhẹ vào mông. “Hay quá, mình và Chí Hào đỡ phải bỏ tiền ra đi mua hai chiếc vé xem phim tình cảm mặn nồng.”
Cô xấu hổ đưa hai tay lên che mặt mình coi như không nghe, không thấy.
“Chào anh, tôi là Ngô Chí Hào.” Ngô Chí Hào từ bao giờ đã đi đến trước mặt Trình Vương, thẳng thắng đưa tay về phía trước.
Hai người phụ nữ này cùng một lúc quay lại nhìn bọn họ, Trình Vương quả là rất cao, Ngô Chí Hào Vẫn là thấp hơn cả một cái đầu.
Trình Vương nhìn tay người đối diện, ánh mắt hơi lạnh, xong biết không khí có chút phức tạp, anh liền lịch sự đưa tay ra bắt lấy. “Tôi là bạn trai cô ấy, Trình Vương.”
Ngô Chí Hào vẫn rất thoải mái. “Ồ, nghe danh đã lâu, tôi cũng là bạn trai của cô ấy.” Ngô Chí Hào quay lại nhìn Á Lệ.
Nghe vậy có thể hiểu rằng Á Lệ thường xuyên nhắc tên anh khi nói chuyện với tên này rồi, không sao, miễn là họ biết anh là bạn trai của Cố Tiểu Khả.
Trong lúc chuẩn bị đồ ăn dưới bếp, Ngô Chí Hào vì gặp được người cùng giới, thái độ lại rất bí mật nên hứng thú, biết được Trình Vương hơn mình bốn tuổi bèn gọi một câu tiền bối rất tôn trọng.
Những việc như thái rau củ hay cắt xương Trình Vương đều không cho Cố Tiểu Khả động tay tới, cô và Á Lệ ngồi lại để nhặt rau, thi thoảng nhìn hai người đàn ông trước mặt xắn tay áo làm những việc còn lại cũng vui. Có cảm giác bọn họ là hai cặp vợ chồng mới cưới.
Tuy nhiên ánh mắt của Cố Tiểu Khả khi nhìn Ngô Chí Hào vẫn mang theo vài tia cảnh giác, việc hắn và người con gái kia vào khách sạn cô vẫn không thể quên. Nhưng tại sao trước mặt cô và Trình Vương, bọn họ vẫn bình thường đến thế?
“Ôi trời Tiểu Khả, cậu khéo tay đó nha!” Á Lệ thốt lên khi thấy từng miếng cá mỏng được Cố Tiểu Khả xếp lên đĩa thành hình trái tim.
Cố Tiểu Khả bất giác nhận ra mình đang làm điều ngớ ngẩn, vô tình liếc mắt sang Trình Vương, anh đang nhìn tác phẩm của cô.
“Ha ha, Tiểu Khả, cô làm vậy sợ rằng tiền bối không dám ăn vì ‘thương hoa, tiếc ngọc’ đó.” Ngô Chí Hào góp vui vài câu.