Ngày hôm sau, cuộc thi bơi lội Vô Địch Thành Phố vẫn tiếp diễn, câu lạc bộ Thiếu Niên liên tiếp giành được hạng nhất, ở vòng bơi tiếp sức 4x100m Mạc San Du tiếp tục đứng đầu cùng đồng đội. Trong cuộc thi lần này, câu lạc bộ Thiếu Niên phải nói là gặt hái vô cùng thành công, tên tuổi các vận động viên tham gia thi đấu đều được biết rộng rãi khắp thành phố.
Kết thúc cuộc thi bơi lội, tiếp đến sẽ là kỳ thi cuối học kỳ, Mạc San Du không có vẻ nào bị ảnh hưởng, thành tích học tập vẫn đứng vững ở thứ hạng cao, phải nói là vững vàng không nghiêng ngã.
Khi lớp trưởng giúp giáo viên trả bài thi, phát đến bàn của Mạc San Du, nhịn không nổi mà lên tiếng: “Mạc San Du, cậu đúng là trâu thật.”
Mạc San Du nhận bài thi, lướt mắt nhìn số điểm rồi nhướn mày, “Quá khen.”
Ngải Lâm ngó đầu qua, không thấy ngạc nhiên lắm, quàng vai Mạc San Du: “Ấy, cái này là dĩ nhiên rồi.” Sau đó phẩy phẩy bài thi của mình, điểm đỏ bay phấp phới: “Tôi chỉ kém cậu ấy 4 điểm thôi nè, lớp trưởng mau khen tôi đi.”
Lớp trưởng trợn mắt liếc xéo Ngải Lâm, không nói lời nào sau đó mang bài thi phát tiếp cho hàng dưới.
Giáo viên gọi hai người có số điểm cao nhất lớp lên bục ghi lại các đáp án trong đề thi, sau đó giảng lại một chút, ai cần khen thì khen, ai phải khiển trách thì nhất định khiển trách một hồi lâu.
“Các em đừng nghĩ vẫn còn một năm cuối cấp nữa, cho nên bây giờ thoải mái long nha long nhong một chút cũng không sao. Nói cho các em biết, nếu mỗi người các em đều là thiên tài, có thể vừa học vừa chơi vẫn đạt được thành tích tối đa, thì tôi sẽ chẳng nhiều lời với các em làm gì. Bằng không thì đừng bao giờ mơ mộng ngủ một giấc liền biến thành Jason Padgett*. Nếu cứ ôm tâm lý bây giờ còn sớm, bản thân không chịu cố gắng, thì sớm muộn cũng sẽ có ngày các em hối hận xanh ruột.”
“Sao lúc trước mình không chịu cố gắng học tập nhỉ?”
“Trong cái thời đại người có bằng đại học nhan nhản mà mình chẳng có bằng cấp thì biết đi xin việc ở đâu đây, ai nhận mình?”
“Học lực không cao, năng lực không có, bây giờ mình phải làm gì?”
“Đến lúc muốn cố gắng thật sự, các em lại nhận ra mình bỏ lỡ rồi, cái gì cũng không xong, bởi vì thời gian không thể quay lại.” Lớp học yên lặng như tờ, giáo viên trên bục vẫn tiếp tục giảng đạo, “Gia cảnh giàu có muốn làm gì cũng được, vậy còn gia cảnh khó khăn thì sao? Đã từng nghĩ đến ai sẽ thay các em ghánh vác chưa, hay vẫn muốn bố mẹ một đời còng lưng nuôi mình? Các em bây giờ nói còn quá nhỏ thì hơi khiên cưỡng, chỉ là chưa chín chắn mà thôi, tôi cũng không muốn đặt nặng vấn đề áp lực cuộc sống lên vai các em, chỉ muốn các em biết suy nghĩ một chút, không cần các em cống hiến cho xã hội, làm tốt bổn phận của mình là được, cố gắng học hành thật tốt, sau này cũng đỡ nhọc cho bố mẹ các em.”
Những người có thành tích kém trong kỳ thi này đều cúi đầu lắng nghe, qua một lúc khi giáo viên nói xong, ai nấy đều ỉu xìu đáp: “Dạ, chúng em hiểu rồi ạ.”
Kỳ nghỉ hè sắp đến gần, lên lớp hầu như đều ngồi chơi, hoặc nghe các giáo viên giảng đạo một chút về sự đời.
Đến tiết của chủ nhiệm, cũng không còn gì để giảng dạy, để học sinh chơi một lúc thì bắt đầu phát một tờ đơn, là bảng danh sách đăng ký học phụ đạo hè, bắt đầu từ dãy đầu tiên trước, điền xong rồi truyền dần xuống dưới, hầu hết mọi người đều đăng ký. Thông báo điểm thi là một cực hình, bị mấy vị giáo viên giáo huấn một trận, ai nấy đều như được khai sáng tìm ra đường lối cách mạng, cảm thấy trên vai không chỉ ghánh trách nhiệm với mỗi gia đình mà còn cả một đất nước, lương tâm hổ thẹn chỉ có thể bù đắp bằng những phấn đấu vượt qua trùng trùng cách trở.
Mạc San Du xem xét một chút, cô chỉ đăng ký học phụ đạo một môn, là hoá học - môn kém nhất của cô. Còn lại hầu hết thời gian đều ở câu lạc bộ, bởi vì cuộc thi bơi lội Vô Địch Quốc Gia được tổ chức vào cuối tháng tám, cô là một trong những vận động viên được chọn để tham gia thi đấu, thời gian chưa đến hai tháng để chuẩn bị cho cuộc thi, nhưng cũng không quá gấp rút, chỉ là lịch luyện tập được huấn luyện viên sắp xếp lại, liên tục phải trao dồi kỹ thuật mới để nâng cao trình độ cho bản thân hơn.
Hết tiết, Mạc San Du bị Ngải Lâm kéo đi nhà vệ sinh cùng.
Lúc đi ngang lớp Lục Tư Hoằng, giáo viên đang ngồi trên bục nói chuyện, anh đang lắng nghe có vẻ rất nghiêm túc, không biết là do trùng hợp hay tâm linh tương thông, cô vừa đi ngang, tầm mắt của anh liền đổi hướng, vừa vặn chạm mắt với cô, cô cười hí hửng, giơ tay vẫy vẫy với anh, vừa nhìn thấy khoé môi anh cong lên đã bị Ngải Lâm kéo đi cái vèo.
“Bớt bớt đi.”
“Chướng mắt cô gái độc thân cậu à?”
Ngải Lâm nói: “Đúng là chướng mắt, nhưng không hề ghen tỵ nhé.”
“Hừ, dù cậu có muốn ghen tỵ cũng vô ích, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
“Con nhỏ này.” Ngải Lâm véo vào tay Mạc San Du một cái: “Đừng tưởng ai cũng thích yêu sớm như cậu.”
Mạc San Du xuýt xoa, hỏi: “Còn không phải sao?”
“Đương nhiên là không.”
Bởi vì được hết tiết sớm, còn chưa đến giờ nghỉ giải lao, cho nên sân trường khá vắng lặng, dưới căn tin cũng chỉ có vài người, Mạc San Du và Ngải Lâm xuống dưới một lúc, mua một bịch bánh snack khoai tây vị cay cùng ăn, đi được mấy bước thì đảo về mua thêm cho Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn.
“Không mua cho mặt lạnh nhà cậu à?” Ngải Lâm thấy Mạc San Du nhớ tới mua cho hai người kia, mà lại cho Lục Tư Hoằng ra rìa thì thấy hơi lạ.
“Không, cậu ấy có thích ăn cay đâu.” Vừa nói, vừa chọn một loại khác không cay.
Ngải Lâm trợn mắt, biết mình nghĩ thừa quá trời, “Hiểu rõ dữ ha.”
“Đó là đương nhiên.” Mạc San Du ra vẻ đắc ý.
Mua xong, lại tiếp tục ăn cùng nhau.
“Hè có định đi đâu không?”
“Còn đi đâu nữa, sắp tới đều phải cấm mặt ở câu lạc bộ hết rồi.”
Ngải Lâm đẩy miếng bánh vào miệng, nhai rộp rộp: “Không có dự định đi chơi với Lục Tư Hoằng luôn à?”
Mạc San Du nói: “Chưa biết nữa, để xem tình hình đã.”
“Tức là vẫn có khả năng sẽ đi chứ gì?” Ngải Lâm hùng hổ nhìn cô: “Nói cho cậu biết nhé, cậu dành được thời gian để đi cùng tên mặt lạnh kia, mà không dành được thời gian cho bọn này, thì cậu chết chắc đấy.”
“Tôi nhìn giống loại người trọng sắc khinh bạn thế cơ à?”
“Không giống.” Ngải Lâm trề môi lắc đầu, nghiêm túc khẳng định: “Vì cậu chính là loại người như vậy rồi.”
Mạc San Du lườm cô bạn rách mắt, nhét miếng bánh vào miệng cô ấy: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được.”
Ngải Lâm nhìn Mạc San Du đang ăn bánh, cô ấy khinh bỉ nói: “Chẳng phải cậu cũng đang ăn bậy hả, ngon không?”
“Ngon đấy.” Mạc San Du hào phóng gật đầu.
Còn chưa lên đến lớp thì chuông nghĩ giải lao đã vang lên, đám người chạy xuống như ong vỡ tổ, thấy Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn đang đi xuống, Ngải Lâm ném bịch bánh tới, hai người chụp lấy, lập tức xé ra ăn ngay.
Cao Kiến Văn quàng cổ Ngải Lâm: “Trở về lớp à?”
“Ừ.” Ngải Lâm hất tay cậu ra, “Nặng.”
Cao Kiến Văn cười khì khì, lùi ra, “Ờ, vậy về lớp đi.” Nói xong lấy luôn chai nước khoáng trên tay Ngải Lâm.
Ngải Lâm muốn giật lại nhưng bị hụt, cô ấy lườm cậu: “Muốn uống thì tự đi mà mua.”
Cao Kiến Văn nói, “Đang khát mà.” Sau đó mở nắp chai uống ừng ực, còn nửa chai thì vặn nắp lại.
“Lát mua sữa chua bù lại cho cậu.” Nói xong rồi xoay lưng chạy theo Trình Gia Khải.
Lên đến lớp, Mạc San Du mới bước chân vào đã bị gọi giật lại.
“Ê, Mạc San Du, có người đang tỏ tình với Lục Tư Hoằng nhà cậu kìa.”
Mạc San Du “hả” một tiếng, giây sau mới kịp phản ứng lại, hỏi: “Ai tỏ tình cơ?”
“Hình như là nữ sinh khối 10 ấy.” Cậu bạn tấm tắc khen ngợi: “Xinh lắm.”
Ngải Lâm giật chai nước của Mạc San Du, đẩy cô: “Đi, đi giải quyết hồ ly tinh đi.”
“Hồ ly tinh gì chứ, nói quá rồi.” Hồ ly tinh là chỉ những cô nàng quyến rũ vô cùng có mị lực, nhưng làm gì có ai đủ sức quyến rũ Lục Tư Hoằng ngoài cô chứ, “Tôi đi xem mới được.” “
“Ờ, đi bắt gian tại trận hả?” Ngải Lâm hỏi: “Có cần tôi đi cùng không?”
“Miễn.” Mạc San Du bỏ lại một câu, khinh khỉnh bỏ đi.
“Úi ùi, đây là tư thế chuẩn bị đi đánh ghen sao?” Cậu bạn phấn khởi kêu lên.
Ngải Lâm nhún vai, Mạc San Du và Lục Tư Hoằng từ lúc bắt đầu quen nhau đến nay, mặc dù không cố ý quá phô trương, nhưng dựa vào chỉ số “nổi tiếng” của hai người, tuyệt đối có thể xem là rầm rộ trong mắt người khác, ngay cả giáo viên cũng phải ra mặt nhắc nhở một trận, cho nên ở trong trường này có ai mà còn không biết.
Lại dám ở trong tình hình thiên hạ đều biết hai người họ là một đôi, đi cưa cẩm Lục Tư Hoằng, lòng dũng cảm này đáng được trao tặng bằng khen.
Mạc San Du chạy đến thì kịch hay đã tàn, cô chỉ kịp thấy Lục Tư Hoằng lắc đầu lạnh nhạt, nữ sinh kia cúi đầu rũ vai, thất vọng xoay người, trên tay còn cầm hộp quà màu hồng, lúc quay lại thì vẻ mặt không giấu nổi hốt hoảng khi nhìn thấy cô chậm bước đi tới, thoáng cái trắng bệch, lúng túng không biết làm sao.
Mạc San Du từng bước đến gần, hơi nhướng mắt nhìn nữ sinh đó, biết người ta có bạn gái vẫn dám mang quà đến tặng, có gan như vậy mà bây giờ còn bày đặt làm vẻ mặt ngượng ngùng.
Khoảng cách chỉ còn mấy bước, Mạc San Du cười nói: “Hi.” Vừa dứt lời, nữ sinh kia càng hoảng loạn hơn, cúi gầm mặt chạy đi.
“Cậu không nhận quà của người ta à?” Mạc San Du ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Lục Tư Hoằng.
Lục Tư Hoằng lắc đầu.
“Sao vậy?”
Anh thấy cô tỏ vẻ làm bộ thì hỏi ngược lại: “Cậu nói thử xem?”
Năm ngoái người đến đạp bằng cửa lớp của Lục Tư Hoằng để tỏ tình thì không nói, nhưng rõ ràng năm nay đã khác rồi, trong trường này có ai không biết Mạc San Du cô là bạn gái của anh chứ, thế mà vẫn cứ mang quà đến tỏ tình, đúng là không thèm xem chính thất như cô ra gì.
“Lục Tư Hoằng nhà chúng ta đúng là hoàng tử trong mộng mà, dù có mang danh đã có chủ thì vẫn không ngăn được tâm tình nhộn nhạo của biết bao thiếu nữ.” Mạc San Du chậc lưỡi: “Tôi đúng là có mắt nhìn quá mà.”
“Người khác có ý định, tôi không ngăn cản được.” Hai người đứng trước cửa lớp, có bạn học đi ra, Lục Tư Hoằng kéo Mạc San Du qua một bên.
“Ờ, thế nên ai tỏ tình cũng được, cả bạn nữ xinh xinh vừa rồi luôn ha!”
“Cậu ấy không tỏ tình.” Lục Tư Hoằng đính chính: “Chỉ tặng quà thôi, nhưng tôi đã từ chối, cậu cũng thấy mà.”
Mạc San Du “xuỳ” một tiếng, cô nói: “Chỉ tặng quà thôi hả, người ta đã tìm đến tận cửa rồi, mục đích đâu có đơn thuần như vậy.” Thấy anh chỉ im lặng không nói năng gì, Mạc San Du hừ mũi: “Cậu mà nhận thì chắc chắn sẽ có một bài diễn văn xúc động tâm can của nữ sinh kia cho xem. Tôi thích cậu, thích từ ngày trôi đến đêm; thích từ mùa hoa nở đến lúc héo queo; sang mùa thu rừng lá rụng tả tơi trơ trọi vẫn lưu luyến hình bóng cậu, vào mùa đông lạnh run cầm cập, nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu là lòng đã thấy ấm áp; thích nhiều đến mức...” Mạc San Du ngẫm nghĩ một giây, cô ấn vào thái dương, mắt khép hờ, biểu cảm chân thành tha thiết, “Tâm trí rối bời!”
Đáy mắt Lục Tư Hoằng ngày càng sáng ngời, trên môi thoáng nở nụ cười bất đắc dĩ, chăm chú nhìn cô gái đang diễn “nhập vai” trước mắt.
Mạc San Du đánh nhẹ lên ngực anh, bất mãn: “Cười cái gì, còn dám cười!”
Lục Tư Hoằng lắc đầu, giữ tay cô, nắn nhẹ hai cái rồi buông ra, đáy mắt đầy cưng chiều: “Cậu đừng quan tâm đến mục đích của người khác làm gì, chỉ cần nhìn thái độ của tôi thôi.”
Anh không quản được chuyện người khác chú ý đến mình, cũng giống như cô... cho dù có một ngày cô phát hiện ra tình cảm của Trình Gia Khải, liệu có chắc rằng cô quản nổi không?
Mạc San Du: “Thái độ như thế nào cơ?”
Mặt cô khinh khỉnh, hàng mày xinh đẹp khẽ nhướn, cô muốn giả ngây dại, vậy anh chiều theo ý cô là được. Lối hành lang ồn ào, anh cúi đầu, gương mặt cách cô một gang tay, anh chỉ vào mắt mình, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng cô: “Nhìn thấy không, chỉ có cậu.”
Ngón trõ anh gõ vào lồng ngực bên trái, vị trí của trái tim: “Nơi này cũng vậy.”
Anh nói: “Mắt cũng là cậu, tim cũng là cậu, đằng nào cũng là cậu, không có chỗ thừa cho người khác.”
Người khác không là gì cả, căn bản không cần để tâm.
Mạc San Du nghe xong lời anh nói, mặt mày tươi rói. Lúc này trên hành lang phút chốc náo nhiệt, một đám người không ngừng huých sáo trêu chọc.
“Quây, hai người các cậu có đạo đức không vậy, đang ở trong trường đó có biết không!”
“Kiềm chế, kiềm chế một chút đi, làm gì sát rạt thế, muốn hôn nhau à, lộ liễu quá!”
“Ở đây có hai kẻ đang lén lút làm chuyện xấu, mau đi gọi giám thị đến đây.”
Lục Tư Hoằng bình tĩnh kéo giãn khoảng cách, vẻ mặt trơ ra, bỏ ngoài tai mấy lời trêu chọc kia, Mạc San Du lại càng mặc kệ, không chút ngượng ngùng, cô nhìn anh, “Được.”
Rồi làm mặt hung dữ nhe nanh múa vuốt: “Nếu vừa rồi cậu dám nhận thật, thì cậu chết chắc.”
Lục Tư Hoằng thấy cô đe doạ, anh cũng không nói gì thêm, bởi cô có cảnh cáo hay không, kết quả vẫn như vậy, anh đã nói cô chỉ cần để ý đến thái độ của anh là được, những cái khác anh sẽ không để cô phải nghĩ nhiều.
“Bánh gì vậy?” Lục Tư Hoằng nhìn bịch bánh trên tay Mạc San Du, uyển chuyển đổi chủ đề.
Đám người kia thấy la hét mãi mà hai người không thèm phản ứng lại, cũng lười trêu chọc tiếp.
“Ăn thì biết.” Mạc San Du nhét vào tay anh.
Lục Tư Hoằng xé ra, ăn thử một miếng.
“Ngon không?”
Lục Tư Hoằng gật đầu, thật ra anh không thích ăn vặt cho lắm, nhưng cô đã mua rồi, anh không dám chê bai.
Mạc San Du thấy anh đưa sang cho mình, cô nói: “Tôi mới ăn với Lâm Lâm.”
“Cậu có đăng ký học phụ đạo hè không?” Lục Tư Hoằng tuỳ tiện ăn vài miếng, hỏi cô.
“Có, nhưng chỉ học môn hoá thôi.” Cô dựa vào cửa sổ, hơi ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu thì sao?”
Lục Tư Hoằng lắc đầu, “Tôi không đăng ký.”
“Đúng là học trò cưng của trường mà, còn không thèm học môn nào luôn cơ.” Mạc San Du cảm thán.
“Cậu cũng vậy mà.”
Ờ, cái này Mạc San Du không phủ nhận, cô chỉ đăng ký có một môn, chủ nhiệm cũng không hề nói gì.
Mạc San Du nhìn Lục Tư Hoằng rất nhanh đã ăn hết bánh, anh xoay người vào lớp bỏ rác, cô không theo vào, đứng tựa cửa sổ, chân phải chéo ra trước chân trái, nhẹ lắc.
“Gần trường có một quán trà sữa mới mở mấy ngày đó.” Thấy Lục Tư Hoằng trở lại, Mạc San Du nói.
“Cậu muốn uống hả?”
“Ừm.”
“Vậy tan học chúng ta đi uống nhé?”
“Được.”
Lúc Mạc San Du trở về lớp thì thấy Ngải Lâm đang vừa kéo vừa đẩy Cao Kiến Văn đi, cô tò mò nhìn theo, thấy Trình Gia Khải đang ôm cằm, vẻ mặt suy nghẫm, liền hỏi: “Hai người đó đi đâu vậy?”
“Xuống phòng y tế.”
“Phòng y tế?” Mạc San Du ngạc nhiên, sau đó liền đoán ra được, “Cao Kiến Văn lại gây ra chuyện hả?”
Cô nói xong, ánh mắt liền di chuyển, dò xét Trình Gia Khải một lượt, “Có phải hai người các cậu lại đi đánh nhau không?”
Trình Gia Khải khinh thường nhìn cô, “Con mắt nào của cậu thấy tôi đánh nhau?”
“Còn không phải ư, vậy cậu nói thử xem là chuyện gì?” Cô nói: “Đừng nói lần này chỉ một mình Cao Kiến Văn gây chuyện thôi đó.”
“Đúng luôn, chỉ có một mình cậu ta đánh nhau, tôi không tham gia, ok?”
“Sao lại có chuyện cậu không gây sự cùng cậu ta chứ.” Đối với nhân phẩm của Trình Gia Khải, Mạc San Du không có mấy tin tưởng.
Trình Gia Khải liếc cô: “Cậu có thôi đi không?”
Mạc San Du gật đầu, hỏi: “Được, vậy cậu nói xem là chuyện gì?”
“Không thèm nói.” Trình Gia Khải quay đầu sang chỗ khác, định làm ngơ.
“Nói.” Mạc San Du đánh bốp vào vai anh.
“Gọi “ông” đi rồi tôi nói.”
Cô lườm nguýt, sau đó đứng lên.
Trình Gia Khải túm tay cô, “Ê, vội vàng đi nhiều chuyện thế cơ à, sắp vào học rồi.”
“Tôi về chỗ.” Mạc San Du giật tay ra.
“Còn tưởng cậu tò mò đến mức muốn chạy xuống phòng y tế hỏi luôn chứ.” Trình Gia Khải nhìn cô: “Sao, có muốn biết không, anh đây nói cho cậu nghe.”
“Chả thèm.”
Thấy cô muốn nổi nóng, Trình Gia Khải bĩu môi: “Đúng là hẹp hòi.” Anh đứng dậy, định quàng cổ cô thì bị cô né tránh, anh cũng không để ý, theo cô về chỗ ngồi, chống tay lên bàn của cô, hơi khom người: “Cao Kiến Văn quả thật đi đánh nhau, nhưng nguyên nhân là vì Ngải Lâm nhà chúng ta.”
“Lâm Lâm?” Mạc San Du không thèm để tâm đến dáng vẻ thần thần bí bí của Trình Gia Khải, nhưng vừa nghe nhắc đến chuyện có liên quan đến Ngải Lâm thì lập tức ngẩng đầu, “Liên quan gì đến cậu ấy?”
“Bởi vì người bị Cao Kiến Văn đánh là cái thằng Trịnh Sinh khối 10 đó.”
Trịnh Sinh là tên nhóc cứ luôn mặt dày mày dạn theo đuôi Ngải Lâm gần đây, cũng là thành phần bất trị giống như Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn ngày trước, trong một lần bị phạt quét dọn ở thư viện gặp được Ngải Lâm, theo như lời cậu ta thì kể từ lần gặp đầu tiên đã hoàn toàn trúng tiếng sét ái tình với “nữ thần mặt trời“.
“Nữ thần mặt trời” không ai khác chính là cô bạn thân yêu của Mạc San Du - Ngải Lâm. Về sự tích “nữ thần mặt trời” thì đơn giản chính là như vầy: Chẳng biết hôm đấy Ngải Lâm ăn trúng cái gì, lại học được cái phong cách thiếu nữ nhu mì, nhìn thấy cái thang mà Trịnh Sinh đứng đang bị chệch đi mà cậu ta lại không chú ý đến, sợ cậu ta sẽ bị ngã, cô tốt bụng giữ thang lại, có lẽ là do đối với “trẻ nhỏ” lại có dáng dấp khá đẹp trai, nên giọng nói cũng bất giác nhỏ nhẹ hơn lúc bình thường.
“Thang bị lệch rồi, tôi giữ lại giúp cậu, cứ xếp sách cho xong đi.”
Chưa hết, lúc đối diện với thằng nhóc kia, nghe cậu ta cảm ơn lại lên cơn thần kinh, bày đặt dịu dàng vén tóc, nở một nụ cười nhu mì: “Không có gì.” Trùng hợp khi đó ánh nắng đang đáp trên ô cửa kính, xuyên qua giữa hai giá sách dài, soi rõ đến từng sợi lông tơ trên mặt Ngải Lâm, dáng vẻ cô được vầng sáng bao quanh, rực rỡ chói loá, tất cả đều thu hết vào mắt Trịnh Sinh.
Kể từ hôm đó, “nữ thần mặt trời” ra đời, Trịnh Sinh nắng mưa bất chấp, không quản gian nan, điên cuồng theo đuổi nữ thần mặt trời của cậu ta.
Bám dai đến mức Ngải Lâm không dưới ngàn lần oán hận bản thân ngày đó bày đặt ra vẻ. Còn đám người Mạc San Du cười hả hê vô cùng.
Nhưng xét cho cùng thì tên nhóc Trịnh Sinh kia có vẻ ngoài cũng khá đẹp trai, thế nên bị một người như vậy theo đuổi, không khiến Ngải Lâm xấu mặt lắm, có điều chẳng hiểu vì sao càng nhìn càng không có thiện cảm nổi, vả lại cách thức đeo bám dai dẳng cũng khiến người khác chán ghét, cậu ta còn đã từng chặn Ngải Lâm ở trước nhà vệ sinh nữ để tỏ tình nữa, đáng bị đánh lắm.
Nhưng mà vừa rồi cô đi cùng Ngải Lâm đến nhà vệ sinh, tên nhóc kia đâu hề xuất hiện, nói gì đến chặn cửa.
Mạc San Du hỏi: “Tên nhóc đó chạy đến tìm Ngải Lâm lại làm chuyện gì quá đáng hả?”
“Không phải.” Trình Gia Khải lắc đầu.
“Thế sao lại bị Cao Kiến Văn đánh?”
Trình Gia Khải tựa mông vào bàn Mạc San Du, nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cô nhìn anh, chẳng thèm hỏi nữa.
Hỏi cũng như không, đợi Ngải Lâm nói còn có lý.
Phòng y tế.
Không nhìn thấy giáo viên trực bên trong, Ngải Lâm chờ một chút vẫn không thấy ai, sau đó đứng lên đi lấy thuốc sát khuẩn và băng gạc, muốn tự mình giúp Cao Kiến Văn xử lý vết thương.
Trên mũi có vết xước, khớp ngón tay cũng gỉ máu, cô giúp cậu lau đi, bực mình hỏi: “Khó khăn lắm thành tích mới có tiến bộ, cũng đã lâu rồi không hề gây sự gì, sao lần này lại đi đánh nhau nữa?”
Suốt cả quãng đường xuống phòng y tế, hỏi cậu mấy lần đều cắn chặt răng, nửa chữ cũng không nói, Ngải Lâm tức điên, dùng bông gòn ấn mạnh trên tay cậu, nghe cậu suýt xoa một tiếng, cô trợn mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói đi!”
“Không có gì, chướng mắt thì đánh thôi.” Cao Kiến Văn quay đầu đi, lơ đãng nói.
“Không có gì mà cậu lại đánh Trịnh Sinh và bạn cậu ta đến mức lết dậy không nổi hả?!”
Ngải Lâm thấy cậu như vậy, càng cao giọng thêm.
Mà lúc này, Cao Kiến Văn bỗng xoay ngoắt đầu lại, hầm hầm nhìn Ngải Lâm: “Không lết dậy nổi hả, tôi lại thấy như vậy còn nhẹ chán, cái thằng súc vật đó phải để nó cả đời không dậy nổi luôn mới đúng, Trịnh Sinh cái rắm, gọi tên nghe thân mật quá ha.”
Ngải Lâm bị cậu quát một tràng, cô đần mặt ra, lúc hoàn hồn lập tức không để yếu thế: “Cậu lên cơn thần kinh à, hay lỗ tai có vấn đề, nghe sao lại ra thân mật, có lên cơn cũng đừng cắn bừa như vậy!”
“Còn không phải? Cái thằng đó đến họ tên cũng muốn buồn nôn rồi, ông khinh!”
Cậu phi một tiếng, quay đầu đi, tỏ vẻ lười tranh cãi với cô nữa.
Ngải Lâm nhìn cậu, qua một lúc, cô kìm chế cơn giận, tiếp tục xử lý vết thương cho cậu, người này một khi đã không muốn nói thì miệng còn cứng hơn đá, có dùng sức chín trâu hai hổ cũng không cạy nổi, hỏi cậu, chẳng thà cô đi hỏi cái cửa nhà vệ sinh hoặc bồn cầu còn hơn.
Lúc giáo viên trực phòng y tế trở lại gặp hai người, chỉ cảm thấy không khí im ắng có chút lạ, một người lạnh mặt quay đầu sang chỗ khác, một người cẩn thận dán băng cá nhân lại, động tác nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng cái tay rắn chắc kia là đồ dễ vỡ.
“Hai em đến khi nào thế?”
Ngải Lâm ngẩng đầu, thấy cô Hà hai tay bỏ vào túi áo blue, “Lâu rồi ạ, đợi không thấy cô, cũng đã vào học rồi, sợ bỏ tiết nên em làm cho cậu ấy luôn.”
“Ồ.” Cô Hà gật đầu, đến gần nhìn thử, cười cười với Cao Kiến Văn: “Lại đánh nhau nữa à?”
Cao Kiến Văn mím môi.
Cô Hà đi về bàn làm việc, miệng vẫn nói tiếp: “Đã lâu không gặp em, còn tưởng em bỏ được tật xấu rồi chứ.”
Câu sau không nói, nhưng Cao Kiến Văn nghe hiểu:
Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Cậu nhìn Ngải Lâm, hỏi: “Xong chưa?”
Ngải Lâm đứng lên, vứt nốt mấy miếng bông gòn dính máu, nói: “Xong rồi.”
Cao Kiến Văn gật đầu, không nói thêm, một mạch đi thẳng ra ngoài.
Ngải Lâm lúng túng cúi đầu nói với cô Hà: “Bọn em xin phép về lớp ạ.”
Cô Hà đẩy gọng kính, “Ờ.” Một tiếng.
Cao Kiến Văn đi một đoạn dài, nghe tiếng bước chân đang đuổi theo phía sau, cậu thả chậm cước bộ, vẫn là nhịn không được lập tức dừng lại xoay người, vừa định há miệng thì trước ngực bị đâm sầm.
Ngải Lâm không ngờ Cao Kiến Văn bỗng nhiên đứng lại, chân còn chưa thắng kịp thì đầu và người đều đập thẳng vào ngực cậu, cô xoa xoa trán, rống giận: “Cậu lên cơn hả?”
Cao Kiến Văn định xoa trán cho cô, bàn tay đưa ra được một nửa liền tức giận thu về, cậu sấn tới, mặt hầm hầm hung dữ: “Sau này cách cái thằng súc vật kia ra, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, nếu nó còn dám đến làm phiền cậu, lập tức nói với tôi, tôi sẽ xử lý. Muốn ham hư vinh được trai đẹp theo đuổi thì cứ nói, thằng đó đến sợi tóc của tôi còn không bằng, đẹp chỗ nào chứ, mắt cậu để trưng thôi hả!”
“Cậu nói ai ham hư vinh?” Ngải Lâm trợn trừng mắt.
“Nói cậu đó, chẳng phải cậu vô cùng hưởng thụ khi bị thằng đó theo đuổi lắm sao?”
“Cậu nói lý lẽ một chút được không, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi vui vẻ?”
“Sao, chẳng lẽ không phải?”
“Cao Kiến Văn, cậu đúng là đến chết vẫn không bỏ được thói xấu.” Ngải Lâm tức không chịu được.
Thấy cô muốn bỏ đi, cậu lập tức giữ lại, “Nói trúng tim đen rồi nên thẹn quá hoá giận? Tôi có nói sai chữ nào không, cái thằng đó...”
“Thằng đó thằng đó cái gì?” Ngải Lâm vùng ra, hét lên: “Cậu ta cũng không phải không có tên, Trịnh Sinh đó, có cần tôi đánh vần cho cậu luôn không?”
Cô càng gọi tên, cậu càng sôi máu, “Tôi cứ thích gọi là thằng đó thì sao, nhắc đến nó ông đây còn cảm thấy bẩn mồm đấy. Tôi cảnh cáo cậu, đừng có để nó đến gần, nếu không bị nó giở trò đồi bại rồi lại chạy đến khóc lóc với tôi.”
Nói xong, dứt khoát xoay người đi.
“Cậu nói cái gì?” Ngải Lâm nghe ra được, cô lập tức bắt ngay ý chính: “Trò đồi bại gì? Nói cho rõ ràng!”
Cậu hất tay cô, lại bị cô kéo lại, nghiến răng không nói nửa lời.
“Cậu nói chuyện đàng hoàng một chút thì sẽ chết sao?” Ngải Lâm giục: “Nói đi!”
Nói đi, muốn cậu nói thế nào?
Mấy lời của thằng súc vật đó với bạn của nó trong nhà vệ sinh, cậu nghe đã muốn nổi điên, làm sao có thể thuật lại?
“Rốt cuộc đến khi nào mày mới có thể cua được bà chị lớp trên?”
“Là nữ thần, có chỗ nào già cho mày gọi bà chị?” Giọng Trịnh Sinh lười biếng.
“Được được, là nữ thần, vậy mày định khi nào tán đổ đây, tao tính rồi, đã hai tháng cơ đấy. Bình thường mày đâu có chậm chạp như vậy.”
“Nữ thần đương nhiên không giống với mấy con nhỏ tầm thường. Càng theo đuổi khó thì mới càng xứng đáng, nếu vẫn như mấy con nhỏ trước đây, chỉ vài ngày đã có thể ăn được, không phải đều là đồ bỏ đi sao?”
Cao Kiến Văn kéo khoá quần, trong phòng vệ sinh đầy mùi thuốc lá của hai tên kia, cậu đi đến bồn rửa tay.
Bạn của Trịnh Sinh nghĩ đến chuyện trước giờ cậu ta luôn là cao thủ tán gái, liền cảm thấy có lý, nếu dễ dàng theo đuổi được thì đâu xứng làm nữ thần: “Mày giỏi, mày nói gì cũng đúng, nhưng mà cô bạn hay đi chung với nữ thần của mày, Mạc San Du ấy, nhìn cũng rất ngon nhỉ?”
“Để ý?” Trịnh Sinh thấy cậu bạn gật đầu, cậu ta rít một hơi thật sâu, miệng nhả đầy khói vào mặt cậu bạn: “Cô ta có bạn trai là một tên học bá cực kỳ xuất sắc, mày hả, lỗ cũng không có để chui qua, đừng nói đến cửa.”
“Nhìn thôi cũng được.” Bạn của Trịnh Sinh nhún vai, lời nói càng hèn hạ: “Nói thử xem, sau lớp áo đồng phục là một thân hình như thế nào nhỉ, có phải chữ S không, dù sao mặt mũi cũng đẹp như thế, dáng người nhất định cũng phải xứng với nhan sắc, giống như nữ thần của mày vậy, chà, mông khá tròn trịa.”
Trịnh Sinh nghe nói thế, bật cười khe khẽ, đúng là không thể phủ nhận, “Ngực thì sao?”
“Ngực hả? Nhìn không rõ, áo đồng phục che...” còn chưa dứt lời, cổ bỗng bị lôi mạnh ra sau.
Trịnh Sinh nghe cậu bạn hét một tiếng, vừa xoay người lại đã lãnh trọn một cú đấm, chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã bị đấm tới tấp.
“Mẹ kiếp, mày là thằng nào, muốn kiếm chuyện hả?” Bạn của Trịnh Sinh định thần lại, nhào tới, kết quả cũng bị ăn đấm.
“Miệng của hai đứa mày còn bẩn hơn cả bồn cầu, ông đây nghe không nổi.”
Trịnh Sinh chống hai tay, nhích ra sau, cậu ta quệt miệng, mu bàn tay dính đầy máu, nhìn Cao Kiến Văn như muốn mổ xẻ cậu ra.
Trịnh Sinh biết Cao Kiến Văn, là người trong nhóm bạn thường hay đi cùng Ngải Lâm, người này tuyệt đối không phải dạng hiền lành, cậu ta biết những lời mình nói đều đã bị Cao Kiến Văn nghe hết rồi, cũng không có lời nào biện minh, “Đều là con trai cả, đừng tỏ vẻ quân tử ở đây, thành thật chút đi, mày dám nói mày luôn theo bên cạnh cô ta mà không có suy nghĩ như vậy sao?”
Cao Kiến Văn nhếch miệng, không nhiều lời, xách cậu ta lên như xách gà, tiếp tục đánh.
Mấy loại suy nghĩ bẩn thỉu như vậy, cậu coi thường.
“Cảnh cáo mày, cút xa Ngải Lâm ra, còn dám lén phén đến quấy rầy cô ấy, tao đánh chết mày.”
Ngải Lâm nhìn theo bóng lưng của Cao Kiến Văn, kể từ sau chuyện của bố cậu, cậu đã thay đổi rất nhiều, không còn cái thói thích chạy đi gây sự đánh nhau với người khác nữa. Cậu cũng biết nổ lực học hành, không để bản thân bị tụt lại quá xa so với cô, Mạc San Du và Trình Gia Khải.
Cô nhìn ra được sự cố gắng của cậu, cũng hết lòng giúp cậu, chuyện đánh nhau lần này, cô đoán không phải tự dưng, nhưng không hiểu rốt cuộc Trịnh Sinh gây chuyện gì, khiến cậu ra tay nặng đến như vậy.
Lúc cô với Trình Gia Khải chạy đến khuyên can, cậu lập tức đẩy cô ra, đến hỏi cũng không cho hỏi, giống như Trịnh Sinh có bệnh dịch, không cho phép cô tới gần.
Nhưng sau câu nói trong lúc rống giận của cậu, dường như cô đã hiểu được đôi chút.
Tuy rằng tính tình cậu hách dịch, lại hăng đánh nhau, nhưng sẽ không tuỳ tiện, trước đây đã vậy, bây giờ càng không.
Giở trò đồi bại?
Muốn cũng phải nhìn hoàn cảnh một chút, lúc trước chỉ có mình Trình Gia Khải, mấy tên muốn theo đuổi cô còn không dám làm càn, bây giờ có thêm một Cao Kiến Văn, bên cạnh cô là hai tên chuyên làm chuyện “đại gian đại ác”, mặc dù hiện tại đã biết điều một chút, nhưng cái danh đó đâu phải để trưng cho vui.
“Cao Kiến Văn, đợi tôi.”
“Cậu bò đi hả?”
“Cậu nói năng đàng hoàng sẽ chết sao?”
“Đúng vậy!” Cao Kiến Văn chợt dừng lại, moi hộp sữa chua bên trong túi áo, ném về phía Ngải Lâm.
“Khốn kiếp.” Ngải Lâm hết hồn chụp lấy, nhìn nhìn, khẽ mắng, cách mấy bước đến cầu thang, cô vọt theo cậu, túm cổ áo cậu kéo ngược ra sau, rồi chạy biến đi.