Em Có Đau Lòng Không?

Chương 49: Chương 49




Mạc San Du vốn muốn chờ Ngải Lâm để hỏi chuyện của Cao Kiến Văn, ai biết được ngay cả Ngải Lâm cũng không rõ nguyên nhân cậu ta đánh nhau. Chỉ sợ chuyện này lại đến tai giám thị, dù sao cũng đã cuối năm học rồi, thành tích của Cao Kiến Văn đang tiến bộ lên nhiều, không thể bị hạ bậc hạnh kiểm được.

Trình Gia Khải ngược lại không chút lo lắng, người phát hiện Cao Kiến Văn đánh nhau là bạn cùng lớp, anh muốn quản miệng cậu ta dễ như trở bàn tay, còn hai thằng nhóc kia, càng không dại gì chạy đi mách với giáo viên, bọn nó chẳng phải hạng tốt lành, nhưng cũng cần sĩ diện, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ như vậy, làm gì còn mặt mũi mà đi tố cáo.

Vả lại, anh em của anh, anh là người hiểu rõ nhất, không có chuyện Cao Kiến Văn vô duyên vô cớ thấy chướng mắt là đánh.

Buổi chiều tan học sớm, Lục Tư Hoằng chờ Mạc San Du ở dưới chân cầu thang, còn Cao Kiến Văn vừa ra về đã chạy đến lớp đứng chờ Ngải Lâm, kè kè theo sau y hệt vệ sĩ của cô ấy, Trình Gia Khải đương nhiên đi cùng hai người kia.

Bởi vì quán trà sữa mới mở, không gian còn mới mẻ nên rất đông khách, vị trí ở giữa trường Nhất Trung và trung học Quốc Đại, nên chủ yếu đều là học sinh.

Mạc San Du muốn uống lạnh, nhưng Lục Tư Hoằng dứt khoát không cho, chỉ chiều theo ý cô cho thêm trân châu nhiều một chút.

Quán rất đông, không có chỗ ngồi, Mạc San Du đứng bên ngoài chờ, Lục Tư Hoằng xếp hàng mua xong, mang ra, cô tiếp lấy ly trà sữa trong tay anh, sờ thử nhiệt độ trên ly liền phụng phịu.

“Uống lạnh không tốt cho cổ họng, ngoan.” Anh vươn tay, đảo ống hút giúp cô, để trân châu vừa vặn lọt vào, “Có thêm trân châu cho cậu nữa.”

“Cũng đâu phải uống thường xuyên.”

“Vậy cũng không được.”

Lục Tư Hoằng kiên quyết một câu, anh uống thử một hớp, không phải trà sữa giống cô, là một loại trà đào, vị cũng không tệ, nhưng hơi ngọt, nhìn lại Mạc San Du, cô tỏ vẻ nhăn nhó, nhưng vẫn uống liền một hớp, hạt trân châu theo ống hút kéo thành một đoàn vào miệng, lúc này mới thấy vui vẻ được một chút, bên má nhai phúng phính.

“Không thấy ngọt hả?” Anh hỏi.

Mạc San Du lắc đầu.

Hai người đứng bên ngoài quán trà sữa, Lục Tư Hoằng nhìn sắc trời vẫn còn sớm, chỉ mới 5 giờ rưỡi, không muốn đưa cô về câu lạc bộ ngay.

“Đói không, chúng ta đi ăn nhé?”

Mạc San Du gật đầu.

Anh hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Mạc San Du đảo ống hút, lại hút lên một mớ trân châu nhai trong miệng, nghiêng đầu suy nghĩ: “Đến chợ đêm đi.” Có rất nhiều hàng quán.

Lục Tư Hoằng uống nốt ly trà đào rồi vứt đi, anh dẫn xe, Mạc San Du vẫn chưa uống xong, cô còn ngâm một lúc, ngồi trên xe tiếp tục uống.

Đạp xe đến chợ đêm mất hai mươi phút, giờ này đã có rất nhiều hàng quán bày ra, hai người gửi xe, đi dạo bên trong.

Lục Tư Hoằng nhìn đồ ăn toàn dầu mỡ, anh nhíu mày, dặn dò trước: “Đừng ăn nhiều quá.”

“Biết rồi.” Mạc San Du đảo mắt một lượt nhìn các quầy đồ ăn, trả lời có lệ với anh.

Cô kéo anh đến hàng đồ nướng, “Ông chủ, cho cháu mười xiên thịt nướng.”

“Có ngay!”

“Sao lại mua nhiều như vậy?”

Lục Tư Hoằng không định để Mạc San Du chỉ ăn mấy món này, lát nữa phải đưa cô đi ăn đúng bữa, sợ cô ăn nhiều sẽ bị chướng bụng.

“Mua cho cậu nữa mà.”

Ông chủ đặt mười xiên thịt nướng vào hộp, đưa tới.

Lục Tư Hoằng cầm lấy, trả tiền, đưa cho Mạc San Du một xiên, “Cẩn thận nóng.” Anh còn chưa nói xong, cô đã hùng hổ ăn, sau đó hé miệng lấy tay quạt.

Anh lập tức kề mặt đến gần, thổi cho cô, một tay bóp má cô, thấy đầu lưỡi cô đỏ bừng, nhíu mày: “Ăn từ từ thôi, cũng đâu có ai giành với cậu.”

Mạc San Du đưa xiên thịt đến miệng anh, “Cậu ăn thử đi, ngon lắm.”

Lục Tư Hoằng cắn một miếng, mặt không cảm xúc, anh không hề hứng thú với những món dầu mỡ này, lại sợ cô một mình ăn hết không tốt, đành ăn hơn một nữa.

Mạc San Du ngược lại ăn rất vui vẻ, chạy đến hàng bán khoai tây.

“Mười xiên khoai tây...” Lời chưa dứt, cô bị Lục Tư Hoằng kéo lại.

“Làm phiền, năm xiên thôi ạ.”

Mạc San Du hỏi: “Cậu không ăn à?”

Lục Tư Hoằng lắc đầu: “Không.”

Kết quả, cô chỉ ăn được hai xiên, ba xiên còn đều vào bụng anh.

Mạc San Du vừa tức vừa buồn cười: “Vừa rồi là ai bảo không ăn? Còn giành với tôi cơ đấy.”

Lục Tư Hoằng không đáp lại lời trêu nhạo của cô, người đến càng đông, anh giữ tay cô thật chặt, kéo đến gần mình, tránh cho cô bị người khác va chạm.

“Mấy món ở đây ăn lót dạ thôi, lát nữa đưa cậu đi ăn bữa chính, đừng ăn nhiều quá.”

Mạc San Du bận rộn đảo mắt xung quanh, không biết có nghe lọt tai lời Lục Tư Hoằng nói không, “Bên kia có quán lẩu nhúng kìa.” Cô hào hứng kéo anh: “Chúng ta đi ăn nào.”

Lục Tư Hoằng bất đắc dĩ, đi theo cô.

Trên bàn vẫn còn chút dầu mỡ, Mạc San Du lại không để ý, Lục Tư Hoằng giữ cô lại, anh lấy giấy ăn lau qua bàn ghế một lượt, mới để cô ngồi xuống, lại lau nhanh chỗ của mình, ngồi đối diện cô.

Quán ăn ngoài trời, rất đông, cũng rất ồn ào, Lục Tư Hoằng để Mạc San Du gọi món, anh dùng nước trà tráng qua chén.

“Gọi lẩu không cay nhé?” Mạc San Du hỏi.

“Không phải cậu thích ăn cay sao?”

“Nhưng cậu không ăn cay được mà.” Mạc San Du cúi đầu xem món, gọi thêm vài phần đồ nướng.

“Không sao, vẫn ăn được, cậu cứ gọi đi.” Lúc cô ăn, không cay sẽ không thấy ngon, lát nữa anh trông chừng không để cô ăn nhiều là được.

Mạc San Du vẫn gọi một phần không cay, Lục Tư Hoằng nhăn mày, dặn dò lại với nhân viên.

“Cậu rõ ràng không ăn cay được.” Mạc San Du cũng nhăn mày.

“Cậu thích là được, tôi có thể ăn cùng cậu.” Lục Tư Hoằng bâng quơ nói.

Mạc San Du cường điệu: “Tôi cũng có thể.”

Lục Tư Hoằng tráng muỗng đũa một lượt, sau đó lau sạch, đặt ngay ngắn trước mặt Mạc San Du, anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Du Du, cậu nhất định phải nhớ rõ một chuyện, không cần nói “nhưng” với tôi, chỉ cần cậu thích là được, tôi đều sẽ làm cùng cậu.”

Anh không thích đến những nơi quá ồn ào đông người, nhưng anh sẽ tình nguyện cùng cô đi dạo chợ đêm.

Anh không thể ăn được cay, nhưng anh sẽ tình nguyện ăn cùng với cô.

Bởi vì...

Hết thảy mọi thứ đó đều không quan trọng bằng nụ cười của cô.

Thức ăn được mang lên, đợi đến khi chín, Lục Tư Hoằng lấy chén múc ra cho Mạc San Du, không đưa cho cô ngay mà đặt sang một bên, “Đợi bớt nóng một chút.”

“Ăn lẩu mà để nguội cái gì chứ!” Mạc San Du trợn to mắt nhìn anh.

Lục Tư Hoằng ngẩn người, nghĩ lại thấy đúng, anh bất đắc dĩ đẩy cái chén vẫn đang bốc khói sang cho cô, không yên tâm dặn dò: “Cẩn thận đấy nhé, vẫn còn nóng lắm.”

Mạc San Du thấy anh cẩn thận như vậy, cô bật cười: “Tôi có cảm giác mình giống như thái hậu vậy.”

Lục Tư Hoằng không hiểu nhìn cô.

“Luôn có người kề cận hầu hạ.” Cô yểu điệu khẽ nâng bàn tay: “Nào, công công, lại đây dìu ai gia.”

Anh không nói nên lời, chỉ biết im lặng nhìn cô, bỗng nhiên đứng dậy, Mạc San Du ngạc nhiên: “Sao thế?”

Hỏi xong, đã thấy anh di chuyển sang ngồi cạnh cô.

“Sao lại đổi chỗ ngồi rồi?” Ăn lẩu cay nóng, không cần ngồi cạnh nhau cho “ấm áp” thế đâu.

“Chẳng phải để nô tài tiện bề hầu hạ người sao?”

Mạc San Du: “...”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Thái hậu cứ việc sai bảo.”

“Muốn ăn thịt bò.”

Anh nhúng thịt bò, đặt vào chén cô.

Cô chỉ dĩa rau, “Cậu bỏ vào hết luôn đi.” Nói xong cũng thọt tay vào, muốn phụ anh, nhưng bị anh ngăn lại.

“Nóng, cẩn thận bị nước lẩu bắn vào tay.” Lục Tư Hoằng nói: “Ăn hết lại cho thêm vào, nếu không lát nữa sẽ bị nhũn hết.”

“Ồ.” Mạc San Du gật đầu.

Mạc San Du vừa ăn hết, Lục Tư Hoằng thả rau vào tiếp, vớt thức ăn đặt vào trong chén cô.

Lục Tư Hoằng cũng ăn cùng cô, nhưng ăn đồ nướng nhiều hơn, vì ít cay.

Thấy Mạc San Du ăn đến mặt mũi đỏ bừng, anh vén tóc lại cho cô, lại nhìn trên trán cô đang rịn mồ hôi, chóp mũi cũng lấm tấm mấy hạt nhỏ, “Ăn đến mặt mũi tèm lem luôn rồi.” Anh lấy khăn giấy, nói với cô: “Ngẩng đầu lên nào.”

Mạc San Du ngẩng đầu, trong miệng còn nhai miếng thịt, Lục Tư Hoằng lau mồ hôi trên trán và mũi cho cô, lại nhịn không nổi, nhẹ bẹo má cô: “Sao cậu lại tham ăn như vậy?”

“Bây giờ cậu mới biết sao?” Mạc San Du cười: “Có phải cảm thấy “toi rồi toi rồi, không nuôi nổi” phải không? Nói cho cậu biết, quá muộn rồi, không để cho cậu vứt ra được nữa đâu.”

Lục Tư Hoằng vuốt má cô, lại cúi xuống hôn chụt một cái, “Không vứt, bảo bối thì có thể vứt đi đâu, ăn bao nhiêu cũng sẽ nuôi.”

Môi cô vì ăn cay mà đỏ mọng, anh đưa ly nước cho cô, nhăn mày: “Cậu không thấy cay sao?” Anh chỉ mới ăn vài miếng, đã thấy cay đến bốc khói luôn rồi, nhưng không thể ngừng, không muốn cô nghĩ anh nói ăn cùng cô chỉ là nói điêu.

“Cay chứ.” Nhưng mà mùi vị tuyệt quá, căn bản không dừng được.

“Không được ăn nữa.”

Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, anh không nỡ ngăn lại, nhưng không ngăn thì không được.

“Tối về lại không ngủ được cho xem.” Ăn cay nhiều như vậy, tối nay cổ họng cô nhất định sẽ rất đau, “Chốc nữa mua sữa* cho cậu uống.”

*Casein trong sữa có tác dụng như một chất tẩy rửa sẽ làm cảm giác cay xé trên lưỡi bị tan biến, làm dịu cảm giác cay nhanh vì nó tác động đồng thời lên vùng lưỡi lẫn cuống họng.

Thật ra Mạc San Du đã thấy bụng no rồi, lưỡi và cổ họng cũng đều cay xè, có điều kể từ khi gia nhập vào câu lạc bộ, cô ăn uống đều có quy chế, lâu rồi không ăn những món kích thích vị giác như thế này, nên cảm thấy phải ăn một lần cho đáng. Cũng không phải cô tham ăn, nên Lục Tư Hoằng vừa cản lại, cô lập tức gác đũa, ngửa đầu uống sạch ly nước anh đưa.

Lục Tư Hoằng mua cho Mạc San Du một cốc sữa, sau đó đạp xe đến bờ sông cho cô hóng mát.

Gió bên bờ sông có chút lạnh, áo đồng phục trước đó đã được cởi ra cất trong balo, Lục Tư Hoằng lấy ra, anh cầm balo và cốc sữa giúp Mạc San Du, đưa áo cho cô: “Mặc vào đi, lát nữa lại bị cảm lạnh.”

Cốc sữa vẫn còn một nửa, Lục Tư Hoằng phát hiện Mạc San Du rất thích ngâm đồ uống, không bao giờ chịu uống hết một lần.

“Ăn uống nhiều như vậy, không biết có tiêu hoá nổi không nè.” Mạc San Du than thở.

Lục Tư Hoằng đặt balo của cô trên yên sau xe đạp, “Còn không phải tại cậu nằng nặc muốn ăn sao?” Anh nói: “Cho nên buổi tối chịu khó chạy bộ vận động một chút nhé.”

“Cần cậu nói.” Mạc San Du bĩu môi.

“Còn cay không?” Lục Tư Hoằng đưa cốc sữa cho cô.

“Hết cay lâu rồi.” Nhưng cổ họng thì vẫn nóng.

“Uống thêm một chút nữa đi.”

“Không uống nữa, no căng bụng rồi.” Cô đẩy cốc sữa cho anh: “Cậu uống đi.”

Lục Tư Hoằng cam chịu uống hết, nhìn quanh một lượt tìm thùng rác, anh nói: “Đừng đi lung tung, đứng yên ở đây nhé.”

Mạc San Du: “...”

Thùng rác cách khoảng 50 mét, còn sợ xa quá sẽ lạc cô sao?

Đợi anh trở lại, cô bĩu môi: “Cậu diễn nhập vai quá rồi đấy.” Không giống công công nữa, giống bảo mẫu luôn rồi.

Lục Tư Hoằng không để Mạc San Du đứng yên một chỗ ngắm cảnh, muốn cô đi bộ cho bớt chướng bụng, anh dắt xe, cô đi bên cạnh.

“Cũng sắp nghĩ hè rồi, cậu có kế hoạch nào không?”

“Gặp cậu.”

Trước khi gặp cô, quỹ đạo cuộc sống của anh chỉ có: học tập, đọc sách, chạy bộ, vùi đầu vào những mô hình lắp ráp, thỉnh thoảng đi chùa cùng bà nội.

Hè cũng chẳng có gì thú vị.

Nhưng thời điểm cô không nói không rằng xông vào cuộc sống của anh, khiến anh bất giác có thêm một thói quen, mỗi tối đều mong trời sáng, để có thể lại được gặp cô.

Gió mùa hè thổi đến, lượn trên mặt hồ về đêm, ngay cả gợn sóng cũng dịu dàng.

Đáy mắt Mạc San Du lấp lánh ánh đèn: “Kế hoạch là nhìn thấy tôi thôi hả?”

Lục Tư Hoằng gật đầu, còn một việc chưa nói.

Ý cười trong mắt Mạc San Du càng đậm, “Nhưng làm sao đây, tôi phải ở câu lạc bộ luyện tập suốt rồi.”

“Không phải người nhà được đến thăm sao?” Lục Tư Hoằng nhẹ giọng.

“Đúng vậy, người nhà có thể đến.” Cô cười trêu anh: “Cậu là người nhà hả?”

Anh mặc kệ cô trêu trọc.

Mạc San Du lại càng được nước lấn tới, “Người nhà thật hả? Nói đi, là anh trai hay em trai?”

Vừa nói, vừa chọc ngón tay vào ngực anh, lại bị anh nắm lại.

“Đừng nói bậy.”

“Tôi nói bậy chỗ nào?” Mạc San Du muốn giật ngón tay ra.

Lục Tư Hoằng nắm chặt không buông, “Không phải anh trai cũng không phải em trai.”

“Vậy là gì?”

“Cậu nói thử xem?”

“Không nói, không nói đấy!”

“Là bạn trai.” Cô không nói thì anh nói.

Lúc bảo vệ hỏi anh có phải người nhà của cô hay không, anh gật đầu không phủ nhận, nhưng khi đó, hai từ “người nhà” kia, ở trong đầu anh tuyệt đối không phải anh trai em trai gì cả.

Mạc San Du thoả mãn cong môi.

Lục Tư Hoằng nhìn cô, “Tôi đang chuẩn bị học lái xe.” Học sớm một chút, để có thể tự mình đưa đón cô.

“Học lái xe hả?” Mạc San Du ngạc nhiên: “Nhưng cậu chưa đủ tuổi mà?”

“Sắp đủ rồi.” Ngày 5 tháng 9 tới, bây giờ bắt đầu học, vừa đủ tuổi thì sẽ đăng ký.

Mạc San Du biết ngày sinh nhật của Lục Tư Hoằng là sau khi quen nhau, khi cô biết thì sinh nhật của anh đã qua rồi, mà anh cũng vậy. Cả hai đều không màu mè làm những chuyện tổ chức sinh nhật muộn để bù đắp lại, một lòng đợi đến sinh nhật tới của đối phương.

Lục Tư Hoằng giải thích đại khái, bây giờ Mạc San Du mới biết thì ra anh lớn hơn cô một tuổi, do lúc nhỏ từng bị sốt nặng, phải mất một thời gian để điều trị, nên đã học trễ hơn một năm so với bạn cùng lứa.

“Hoá ra lại là “anh” nha!” Chẳng trách luôn cứ tỏ ra bản thân trầm ổn chững trạc.

“Ca ca.” Mạc San Du nổi hứng đùa dai, Lục Tư Hoằng nghe cô gọi bằng giọng nũng nịu như thế, đầu cũng muốn phình to.

“Đừng gọi như vậy...”

“Sao vậy, nghe không thích hả?” Mạc San Du sáp lại gần, “Ca ca...”

Lục Tư Hoằng rất bất đắc dĩ, “Du Du...” Một tay anh giữ ghi đông xe đạp, một tay che miệng cô lại, “Không được gọi như vậy nữa.”

Ca ca thì miễn đi, nghe cứ thấy sai trái.

Mạc San Du bĩu môi, lòng bàn tay Lục Tư Hoằng lập tức truyền đến cảm giác mềm mại, tựa như có dòng điện chạy khắp người, bàn tay thoáng run rẩy, thu về một nửa, chợt đổi ý kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô.

“Không cho phép cậu gọi như vậy nữa.”

“Tính khí cũng lớn thật đó.” Cô nói: “Không cho phép cái này, không cho phép cái kia. Phạm vi không cho phép của cậu ngày càng lớn rồi.”

Lục Tư Hoằng kéo cô đến gần hơn, cọ má vào tóc cô, “Đều tại cậu chọc tôi.”

“Tôi chọc cậu khi nào chứ.” Mạc San Du tức giận phản bác.

Anh nhẹ giọng: “Còn nói không chọc, là ai vừa rồi bướng bỉnh gọi “ca ca”?”

“Được được, không gọi nữa là được chứ gì.”

Lục Tư Hoằng nới lỏng tay, Mạc San Du thuận thế lùi ra.

“Tháng tám chị họ tổ chức hôn lễ, tôi sẽ đến Thượng Hải vài ngày.” Lục Tư Hoằng nói.

“Tháng tám sao?” Mạc San Du thu lại nụ cười, có chút sửng sốt.

Không biết ngày nào, cuối tháng tám Mạc San Du cũng có cuộc thi.

Lục Tư Hoằng gật đầu, lại thấy vẻ mặt cô trầm ngâm, muốn mở miệng nhưng lại thôi, anh liền nói rõ: “Hôn lễ của chị họ là ngày mười chín, chậm nhất ngày hai mươi tôi trở về.” Anh vươn tay xoa đầu cô, “Dù là ngày hai chín, có bay tôi cũng sẽ bay về kịp, tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ trận đấu nào của cậu.”

“Chẳng lẽ cậu ngồi tàu hoả về?” Mạc San Du nghe vậy thì thở phào, nhưng vẫn cứng miệng.

“Ngồi máy bay.”

Cô lườm anh: “Thế còn nói bay cái gì hả!”

“Được rồi, không bay nữa, tôi mượn cánh cửa thần kỳ của Đoraemon nhé, cái này còn nhanh hơn, chỉ cần bước chân qua là có thể đến bên cậu.”

“Xuỳ.” Mạc San Du bật cười, “Lúc trước sao tôi lại không phát hiện cậu dẻo miệng như vậy chứ.”

Lục Tư Hoằng không phủ nhận, chỉ cần đứng trước mặt cô, lời nào cũng có thể nói ra được, thậm chí còn trơn tru đến mức anh phải kinh ngạc.

Hai người dạo quanh một vòng, Lục Tư Hoằng hỏi: “Bụng còn khó chịu nữa không?”

Đi bộ nãy giờ, cảm giác chướng bụng đã lui đi, Mạc San Du xoa xoa: “Hết rồi.”

“Vậy đưa cậu về nhé?”

Mạc San Du gật đầu đồng ý.

Dù sao cũng không ăn bữa chính, Lục Tư Hoằng sợ buổi tối Mạc San Du sẽ thấy đói, anh mua một phần bánh bao súp cho cô ăn tối thêm.

Đến câu lạc bộ, Lục Tư Hoằng dừng xe ở gần cổng, nghiêng đầu nhìn Mạc San Du đi xuống, anh đưa phần ăn cho cô, “Buổi tối có phải tập luyện không?”

“Có, nhưng không tập dưới hồ, chủ yếu là mấy bài tập chân.” Mạc San Du nói xong, định tạm biệt.

“Du Du.”

Lục Tư Hoằng chợt gọi, Mạc San Du nhìn anh, thấy anh đá chân chống xe, đứng trước mặt cô.

“Sao thế?” Mạc San Du ngơ ngác.

Lục Tư Hoằng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Mạc San Du.

“Tạm biệt nhé, ngày mai gặp.”

Cô cười khúc khích, một tay bám lên vai anh, nhón chân, nhưng vẫn chỉ đến cằm. Lục Tư Hoằng phối hợp cúi đầu xuống, Mạc San Du lại nghiêng đầu, môi mềm dừng trên má anh, khoé môi anh cong lên, cười khẽ.

“Về đến nơi thì báo cho tôi nhé.” Mạc San Du nói.

Lục Tư Hoằng xoa nhẹ má cô, gật đầu, “Cậu vào đi.”

“Về cẩn thận nhé.” Mạc San Du lùi bước ra sau, mắt vẫn nhìn Lục Tư Hoằng, gần đến cổng, cô vẫy tay: “Bái bai.” Nhìn anh vẫy tay lại, cô mới xoay người đi.

***

Kỳ nghĩ hè đến, hầu hết thời gian Mạc San Du đều rèn luyện ở câu lạc bộ, chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần, trong nhà chỉ có bố Mạc không sợ Tiểu Cửu, cho nên từ lúc cô dọn đến câu lạc bộ, đều là bố Mạc chăm sóc nó, nhưng dạo gần đây ông vẫn luôn cằn nhằn với cô, đều là do Tiểu Cửu không biết vâng lời, lúc cho ăn lại cứ táp vào tay bố Mạc.

Mỗi lần Mạc San Du về nhà liền nghe ông nhắc mãi, nghe đến lỗ tai muốn mọc kén, nhưng biết làm sao được, Tiểu Cửu không thấy cô thì cứ muốn nổi loạn, bố Mạc cũng chẳng bao giờ chịu “dịu dàng” dỗ dành nó, mà cô cũng chẳng thể mang nó theo, rốt cuộc khi kể lại chuyện này cho Lục Tư Hoằng, anh liền đề nghị sẽ giữ Tiểu Cửu cho cô.

Mạc San Du ngạc nhiên, kỳ thật giữa cô và anh ngày càng thân thiết, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều sẽ nói với đối phương. Đôi lúc cô cảm thấy mỗi khi ở gần anh còn sẽ cởi mở hơn so với lúc gặp Ngải Lâm, đương nhiên, cởi mở ở đây chính là những chuyện đời thường, luôn chia sẻ với nhau. Cô không nghĩ Lục Tư Hoằng sẽ chủ động muốn nuôi Tiểu Cửu giúp cô, mặc dù anh không tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng thứ anh sắp nuôi là rắn, cũng chẳng phải chó hay mèo nhỏ dễ thương nào cả, cô vốn không muốn phiền anh, lại nhìn đến anh nghiêm túc như vậy, dò hỏi lần nữa.

“Cậu muốn nuôi thật à?”

“Ừm, lúc cậu ở câu lạc bộ thì tôi sẽ giữ Tiểu Cửu, cuối tuần sẽ đưa nó lại cho cậu.”

Anh đã không ngại, cô cũng không tiếp tục làm dáng nữa, ngày trở lại câu lạc bộ, trực tiếp đem Tiểu Cửu đi.

“Con giao cho Lâm Lâm như vậy, có làm phiền con bé không?” Bố Mạc hỏi.

“Không ạ, cậu ấy cũng muốn chơi với Tiểu Cửu cho đỡ buồn.” Mạc San Du nói dối không chớp mắt.

Mẹ Mạc nhìn Tiểu Cửu quấn trên tay con gái, tránh nặng tìm nhẹ: “Nhưng mẹ thấy con bé đâu phải loại người thích bò sát như con nhỉ?”

“Cậu ấy lười thôi ạ.”

Bố Mạc lầu bầu lầm bầm: “Bố cũng đâu có nói không nuôi, mang đi như vậy là ý gì chứ.”

Mẹ Mạc nghe vậy thì lườm chồng: “Thế bình thường anh kêu ca cái gì hả? Ba ngày năm bữa lại la oai oái bị Tiểu Cửu cắn, mang đi không phải đúng ý anh rồi sao?”

Bố Mạc bị vợ mắng, liền tức tối đưa mấy ngón tay ra, ấm ức nói: “Em nhìn tay anh đều là vết cắn như này còn không cho kêu sao?”

Bà ngoại Mạc không chú ý đến hai người, chỉ quan tâm đến cháu gái, bịn rịn xoa mặt cô.

“Được rồi ạ, cuối tuần con lại về mà.”

Lại nói với hai người đang gây nhau.

“Mẹ cũng đừng mắng bố nữa, con mang Tiểu Cửu đi chẳng phải đúng ý mẹ luôn ư!”

“Cái con bé này!” Mẹ Mạc tức giận lườm cô, muốn đánh cô một cái, lại bị bà ngoại Mạc cản lại.

“Tiểu Du nói sai sao, trong nhà này con chính là người sợ Tiểu Cửu nhất đấy.”

Mẹ Mạc lại muốn hé miệng, Mạc San Du bất đắc dĩ nhìn Tiểu Cửu, vỗ trán.

“Bà ngoại, bố mẹ, con đi đây ạ.”

Cô ôm bà ngoại hôn chụt một cái, rồi chạy vèo ra cổng.

“Để bố đưa con đi!”

“Không cần, con tự đi xe bus!”

Mạc San Du chạy ra đến đầu ngõ, xe của Lục Tư Hoằng đã đợi sẵn, nhìn thấy Mạc San Du, anh lập tức xuống xe cầm cái lồng giúp cô, sau đó mở cửa xe cho cô, còn cái lồng thì đặt sau cốp xe.

Ngồi vào ghế lái, Lục Tư Hoằng với tay lấy chai nước, mở nắp rồi đưa cho Mạc San Du.

Cô uống một ngụm lớn, sau đó mới thở phào.

Lục Tư Hoằng vừa nhìn cô vừa khởi động xe, “Sao vậy?”

Mạc San Du lắc đầu nhè nhẹ, “Bị truy hỏi đó, cũng may vừa rồi tôi chạy nhanh.”

Lục Tư Hoằng không hiểu, Mạc San Du lại nói.

“Mẹ tôi biết Lâm Lâm không thích rắn, nghe nói đem giao cho cậu ấy, liền có chút dò hỏi.” Lâm Lâm đâu phải không thích, là rất ghét thì có, chỉ là “thú cưng” của cô nên cậu ấy không thể hiện thái độ quá khích mà thôi, có điều mỗi lần nhìn thấy đều tận lực né tránh.

“Vậy cậu nói thế nào?”

Mạc San Du phất tay, “Qua loa thôi, dù sao mẹ tôi cũng không thể nào đoán ra được Tiểu Cửu lại giao cho cậu.”

Đến câu lạc bộ, Mạc San Du xuống xe, đặt Tiểu Cửu vào cái lồng, giao cho Lục Tư Hoằng, anh cẩn thận đặt ở ghế sau, lại lấy ra mấy món đồ, cô nhìn cái hộp cùng túi giấy trên tay anh, hỏi: “Gì thế?”

“Nho đỏ.” Anh đưa hộp cho cô, đợi cô ôm lấy, mới đặt túi giấy lên trên: “Có cả sấy khô nữa.”

Mạc San Du nhìn một chút, thấy có dòng chữ, cô ngạc nhiên: “Cậu đi Thiểm Tây khi nào vậy?”

“Là bố tôi, cái này do ông ấy mang về.” Lục Tư Hoằng nói: “Ngọt lắm.”

Mạc San Du gật đầu, “Khi nào cậu đi Thượng Hải?”

“Ngày mốt, đến trước một ngày.”

“Không ra sân bay tiễn cậu được rồi.”

Lục Tư Hoằng cười một tiếng.

“Cười cái gì?”

“Sẽ có cơ hội khác mà.”

Cô nhìn anh, từ đầu mày đến khoé mắt đều tràn ngập ý cười, anh nói: “Chẳng hạn sau này những lúc tôi đi công tác, cậu có thể bù đắp lại.”

Mạc San Du ngẩn ra, sau khi hiểu được hàm ý của anh, liền lúng túng xoay đầu đi, lại nghĩ không ổn, cảm thấy mình đang bị anh trêu chọc, lập tức che giấu vẻ ngượng ngùng, “Nghĩ hay quá ha!”

Lục Tư Hoằng không đáp lời, một mực nhìn cô, môi gợn lên nụ cười dịu dàng.

Anh không lên tiếng, ngược lại bị nhìn chằm chằm, Mạc San Du thẹn quá hoá giận. “Không nói với cậu nữa, tôi vào đây.”

“Ừm.” Lục Tư Hoằng gật đầu, tựa vào cửa xe nhìn cô đi vào trong.

Thấy anh không thèm nói tạm biệt, Mạc San Du trừng mắt nhìn anh, đấu tranh nội tâm vài giây, vẫn cắn răng chạy ngược trở về.

Lục Tư Hoằng bật cười, vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào cửa xe, chỉ là cúi đầu thấp một chút, nghiêng mặt đưa qua.

Mạc San Du thấy vậy càng tức, nhưng vẫn không có mặt mũi, nhón chân hôn vào má anh một cái, vừa định rút quân lại bị anh kéo trở về, hơi thở của anh gần trong gang tấc, mắt đối mắt, giọng nhè nhẹ, “Bảo bối, bái bai.” Nói xong mới buông tay.

Mạc San Du mím môi, nhịn không được liền cười tủm tỉm, “Bái bai.”

Lục Tư Hoằng trở lại xe, qua gương nhìn Tiểu Cửu đang bò lung tung trong lồng, anh cười nói: “Về nhà mới nào.”

Bà nội Lục đi dạo trong vườn, nhìn thấy Lục Tư Hoằng đi vào, trên tay cầm một cái lồng, liền đến gần, nhìn kỹ một chút, bất giác lùi bước: “Đây chẳng phải là Tiểu Cửu của tiểu Mạc sao?”

“Vâng ạ.”

“Sao con lại mang về đây?”

“Cậu ấy phải ở câu lạc bộ luyện tập, không có thời gian để chăm sóc ạ.”

“Thế nên?”

“Con giữ hộ cậu ấy.”

Bà nội Lục trêu chọc: “Trước là đưa thú cưng về nhà nuôi, sau sẽ đưa luôn người về phải không?”

“Bà à...”

“Bà cái gì mà bà, làm tốt lắm, cứ tiếp tục phát huy!”

Lục Tư Hoằng bất đắc dĩ, đi vào cửa, chợt nhớ đến một việc, bước chân quay trở lại.

“Du Du nói với gia đình cậu ấy Tiểu Cửu được giao cho Ngải Lâm, bạn của cậu ấy ạ.”

“Ồ, vậy sao con lại mang...” Nói được một nửa, bà nội Lục mới hiểu được lời của cháu trai, liền tức lên mắng anh: “Nhóc con, lại dám ngầm bảo bà giữ mồm giữ miệng hả?”

“Không phải ạ, con chỉ muốn thống nhất với bà trước.” Lục Tư Hoằng thành thật đáp.

“Được rồi, yên tâm đi, sẽ không để lộ sơ hở khiến bạn gái cháu bị mang ra xử trảm đâu.”

“Cảm ơn bà ạ.” Lại giơ cái lồng lên, “Con để Tiểu Cửu trong phòng, sẽ trông chừng, không để nó doạ đến bà đâu ạ.”

Bà nội Lục, “...” Bà cũng đâu có thể hiện rõ là mình sợ.

Lục Tư Hoằng đã sắp xếp chỗ ở của Tiểu Cửu, ngay cả mấy ngọn núi nhân tạo cũng chuẩn bị ổn thoả, anh mở lồng, thả nó ra.

Tiểu Cửu vừa nhìn thấy nơi “thâm sơn”, lập tức bò đến.

Tới nơi khác, Tiều Cửu có vẻ lạ chỗ, chui rút trong bụi cây, nằm yên bất động.

Lục Tư Hoằng liền an ủi nó, “Ngoan nhé, cuối tuần sẽ được gặp Du Du thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.