Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 30: Chương 30




Edit: Lệ

Beta: Dung, Lam

Người duy nhất.

Đúng vậy, giữa thế giới rộng lớn, giữa hàng trăm triệu người, anh chỉ có một mình cô.

Kể từ khi được cô nhặt vào đêm mưa đó, bên cạnh Nặc Nặc chưa từng có một ai. Anh có thói quen đi theo cô ỷ lại vào cô, mà cô cũng trầm mê trong sự độc quyền tuyệt đối đó. Điều này cố ý hoặc vô tình đã hạn chế sự giao tiếp với xã hội bình thường của anh.

Nhưng anh không còn là chú chó nhỏ đáng thương thiếu khả năng sinh tồn và phải dựa vào cô mới có thể sống sót như trước kia nữa. Anh có quyền nhìn nhận lại thế giới, có quyền tiếp xúc với nhiều người hơn ngoài cô.

“Hành động in vết” còn tồn tại không? Anh đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ vẫn còn phụ thuộc vào cô sao?

Có phải vì lòng ham muốn ích kỷ của cô, muốn độc chiếm lấy anh, đã khiến cô tự nhầm lẫn, và cũng khiến cho Nặc Nặc bối rối. Khiến cho anh nghĩ rằng, anh không thể làm gì nếu không có cô.

Dụ Dao lờ mờ hiểu được cô đang để tâm vào những chuyện vụn vặt, nhưng cô không thể kiềm chế được.

Cô bây giờ tựa như một cô gái chưa thành niên vừa nếm trải mùi vị của tình yêu, từng bước chập chững, loạng choạng, vừa bối rối lại vừa sợ hãi. Chỉ cần nhìn thấy thứ gì đó chưa có câu trả lời thì sẽ kiên quyết điều tra tới tận cùng, tìm kiếm câu trả lời chính xác.

Nghĩ đến điều này, Dụ Dao càng quyết tâm gửi Nặc Nặc đến trung tâm nghệ thuật, còn cô tự mình tham gia đoàn phim, tạm thời chỉ tách ra mấy ngày, cho nhau một khoảng thời gian tự do.

Nặc Nặc vẫn đứng đó, cố gắng cười thật tươi. Anh bị đẩy ra nên không dám lại gần cô nữa, chỉ sợ sẽ bị từ chối một cách mãnh liệt hơn. Anh áp tay vào ngực thì thầm với cô: “Dao Dao, em sắp không thở được nữa rồi, chị dỗ em được không?”

Dụ Dao bị nụ cười đẫm nước mắt của Nặc Nặc đâm vào lòng đau âm ỉ. Anh quá dễ khiến người khác mềm lòng, dù chỉ là một câu nói hay một cái liếc mắt, cô cũng không thể nào chống đỡ nổi.

Chỉ cần đối mặt với anh, sự bình tĩnh của cô sẽ tan chảy.

Dụ Dao mím môi, cô cũng chẳng ổn hơn anh là bao, cô cũng chẳng biết nói lời dịu dàng, đành che mặt: “… Muộn rồi, đi ngủ sớm thì sẽ không khó chịu nữa. Tôi đã tìm thấy một cơ sở học tập cho anh, ngày mai buổi sáng sẽ đưa anh đến đó xem.”

Chỉ ở lại phòng khách thêm một phút nữa thôi, cũng là thử thách đối với cô. Cô vội vàng bước vào phòng ngủ, khi đi ngang qua chiếc giường nhỏ với tấm chăn trải giường ở cửa của cún con, bước chân của Nặc Nặc không ổn định mà đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay cô. Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kìm nén giọng nói của mình, nhưng vẫn không thể giấu được sự nghẹn ngào: “Dao… Chị dỗ em đi, dỗ em một câu đi.”

Chỉ một câu thôi, anh sẽ không đau đớn như thế nữa.

Dụ Dao biết chính xác những gì Nặc Nặc muốn nghe.

Đừng sợ, tôi chỉ cần anh thôi.

Tôi sẽ không để người khác ôm, chỉ có anh mới có thể.

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta cũng không chia lìa. Đối với tôi Nặc Nặc là quan trọng nhất, không ai có thể thay thế được.

Nhưng kể từ sau khi hai nụ hôn da thịt vô lý đó xảy ra, những lời này, cô không thể nói với anh dù chỉ một câu.

Dụ Dao rút tay ra, ấn Nặc Nặc lên giường rồi ngồi xuống, cúi đầu nói vài câu nghiêm túc dặn dò anh.

Nhưng anh lại nắm chặt lấy cô, hoảng loạn nhắm mắt lại, ngẩng đầu về phía cô. Dưới ánh trăng, lộ ra gương mặt xinh đẹp mềm mại, đôi môi khẽ mở, lộ ra đầu lưỡi vừa đỏ vừa ướt, rõ ràng biết là không thể nào… Nhưng vẫn hèn mọn cầu một nụ hôn từ cô.

Cứ đòi hỏi một cách tùy tiện như vậy, cứ tùy tiện dùng tư thế mê hoặc người khác đến ăn sạch thế này, đối với Dụ Dao mà nói chẳng khác nào là rượu và thuốc kích thích. Sao cô có thể nhịn nổi.

Biết mình không thể chống cự, cô chỉ nói đơn giản một câu: “Ngủ đi”, sau đó trốn vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, dựa vào tường hít một hơi dài, cả người tràn đầy cảm giác mệt mỏi và rung rinh.

Con mẹ nó, nếu không sống riêng, sớm muộn gì cũng có ngày lăn giường. Cô cũng không phản đối việc trước lăn giường sau yêu đương, nhưng chuyện này tuyệt đối không phù hợp với mối quan hệ giữa cô và Nặc Nặc.

Hai chân Dụ Dao như mất đi sức lực, tạm thời vẫn ngồi cạnh cửa, vừa xoay người lại, lập tức nghe thấy tiếng động lí nha lí nhí bên ngoài cửa.

Người nào đó tự mình ôm lấy chăn mền của mình, ngồi bên ngoài cửa phòng cô, cả người dựa lên góc tường, đầu dán trên cửa phòng cô, vừa bất lực, vừa im hơi lặng tiếng mà cuộn mình nằm ở nơi gần cô nhất.

Dụ Dao sợ một khi cô lựa chọn đi ra ngoài thì đêm nay cô sẽ khó mà có thể khống được phương hướng. Cô thở dài một hơi, quyết định dứt khoát ngủ luôn trên sàn. Dù sao có hệ thống sưởi sàn, cô nằm xuống vị trí cách anh chỉ một cánh cửa, ép bản thân phải nhắm mắt lại.

Khó khăn chịu đựng tới khi trời hửng sáng, Dụ Dao đứng dậy mở cửa. Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi người bên ngoài ngã về hướng mình, cô vẫn không nhịn được mà choáng váng.

Fuck, sao lại thơm như vậy chứ, là dầu gội hay sữa tắm vậy, khiến cho cơ thể anh vừa thơm vừa mát, cho dù đang ngủ mê man bất động nhưng vẫn là một đại sát khí*.

(*Ý là xinh đẹp vl.)

Rõ ràng loại cô dùng cũng giống loại của anh, nhưng tại sao chó thành tinh có mị lực tới vậy chứ?

Dụ Dao xách Nặc Nặc lên, hung hăng đá anh một cái: “Đừng không biết xấu hổ, đã đến giờ ra khỏi nhà rồi rồi.”

Trung tâm nghệ thuật của Hàn Lăng Dịch cái gì cũng tốt, chỉ là cách nhà của Dụ Dao quá xa, phải ngồi taxi hơn một tiếng đồng hồ, khoảng cách gần bằng khoảng cách từ Nam Thành tới Bắc Thành.

Dụ Dao ngồi bên ghế phụ lái, để mình Nặc Nặc ngồi phía sau, thỉnh thoảng cứ cách mấy phút lại nhìn gương chiếu hậu một lần. Mỗi lần nhìn tới, ánh mắt của Nặc Nặc không hề dịch chuyển mà nhìn chằm chằm bóng dáng của cô. Anh rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng thấp giọng kêu một tiếng: “Dao Dao.”

Trước khi xuống xe, Dụ Dao quay lại nói với Nặc Nặc: “Tôi đã kiểm tra trước rồi, nơi này rất phù hợp với anh. Ngoài điêu khắc gỗ, anh còn có thể học các kỹ năng sống và kiến thức cơ bản khác mà anh nên biết. Trước kia tôi dạy anh quá hời hợt, lần này anh có thể học ở đây.”

Sắc mặt Nặc Nặc dần tái nhợt, nhẹ giọng phản bác: “Chỉ có chị dạy tốt, không ai có thể sánh với chị.”

Dụ Dao im lặng một lúc, tránh né đề tài này. Nghĩ tới những nguy hiểm tiềm ẩn của Nặc Nặc, cô lại dặn dò anh: “Tôi vẫn còn bận nhiều việc. Lúc tôi không có ở đây, anh phải phối hợp, đừng công kích những người xung quanh. Nhưng nếu có ai dám ăn hiếp anh, nhớ gọi cho tôi.”

Cô dẫn Nặc Nặc xuống xe, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Lăng Dịch.

Hàn Lăng Dịch đặc biệt tranh thủ thời gian tới đây, đứng đợi ở ngoài cổng của trung tâm nghệ thuật. Nhìn thấy bóng dáng Dụ Dao từ trong xe bước ra, từ sâu trong đôi mắt anh ta lộ ra ý cười, khi quay người nhìn qua Nặc Nặc thì đồng tử anh ta hơi co lại.

Nặc Nặc không được trang bị kín đáo như trong tấm ảnh được truyền ra, cho dù đứng rất xa, nhưng cũng có thể nhìn rõ bảy tám phần ngoại hình của anh.

Khuôn mặt của anh còn chói mắt hơn so với trong tưởng tượng, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, bao gồm cả người trước nay đối với ai cũng hờ hững như Dụ Dao.

Hàn Lăng Dịch thoáng chốc trở lại bình thường, trong lúc đi tới vẫn duy trì giữ khoảng cách nhất định với Dụ Dao,, để tránh cho cô không thoải mái, nụ cười dịu dàng không mập mờ: “Cậu ấy là trợ lý của em à? Anh đã nhìn thấy cậu ấy trên bản tin. Đừng lo lắng, anh sẽ coi cậu ấy như em trai, giúp em chăm sóc cậu ấy.”

Trái tim thắt chặt của Dụ Dao thả lỏng hơn rất nhiều.

So với những người khác, cô càng tin tưởng Hàn Lăng Dịch hơn. Tính cách của anh rất tốt, cũng từng là bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, anh có thể hiểu được vấn đề của những người mắc vấn đề về tâm lý, anh sẽ không xem thường Nặc Nặc. Hơn nữa quen biết Hàn Lăng Dịch nhiều năm như vậy, cô biết anh là một người rất đáng tin cậy, luôn cho cô cảm giác tự như những cơn gió xuân.

Hàn Lăng Dịch không tới gần Dụ Dao, mà chọn đứng bên cạnh Nặc Nặc, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Dụ Dao, em mau tới tổ phim đi. Có nhiều việc phải chuẩn bị, phải làm cái gì thì làm cái đó đi. Cứ giao cậu ấy cho anh. Nếu không kịp đón vào buổi tối thì để cậu ấy lại cũng được, anh sắp xếp phòng xong xuôi rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, lông mi đang cúi thấp của Nặc Nặc đột nhiên ngước lên, lớp lưu ly sáng lấp lánh bên trong dường như vỡ vụn bởi câu nói kia. Anh nhìn Dụ Dao bằng đôi mắt không thể tin được, khóe môi hơi run lên, hàm răng trắng như tuyết dùng sức cắn chặt lại, vừa nhìn đã thấy đỏ hẳn lên.

Dụ Dao buột miệng: “… Tới đón.”

Nặc Nặc nhìn cô chằm chằm vài giây, mới che đôi mắt đỏ ngầu của mình, thở hổn hển rồi gật đầu.

Dụ Dao thở dài, cô thực sự định để Nặc Nặc một ngày. Cô lén bỏ đồ vệ sinh cá nhân và đồ lót sạch của anh vào túi xách, nhưng cô không biết mình có thể đối mặt với đôi mắt đó hay không.

Cô sẽ tham gia tổ phim sau vài ngày nữa. Phim trường ở Vân Nam xa xôi, dù thế nào thì chuyến đi này cũng phải mất hai tuần. Thời gian dài như vậy, cô không thể để Nặc Nặc ở nhà một mình.

Cho dù anh đã có năng lực hành động, nhưng từ trước tới nay anh vẫn chưa từng sống một mình, huống chi là nửa tháng thời gian dài như vậy, cô nhất định phải đưa anh tới một nơi an toàn.

Dụ Dao sắp xếp xong xuôi cho Nặc Nặc thì chẳng ở lại bao lâu nữa mà rời đi. Cô biết Nặc Nặc đang ở phía sau nhìn theo cô, cô nín nhịn không quay đầu lại.

Sau khi cô rời đi, vẻ mặt của Hàn Lăng Dịch lạnh đi một chút. Anh ta đẩy đẩy chiếc gọng kính vàng, lấy mũ và khẩu trang của Nặc Nặc xuống, quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, còn chưa phản ứng gì thì đã chạm phải ánh mắt đảo qua của anh.

Lạnh lùng và hung tàn, hoàn toàn khác với người đứng bên cạnh Dụ Dao lúc nãy.

Ánh mắt của Nặc Nặc căn bản không dừng lại trên người anh ta. Hàn Lăng Dịch thở phào nhẹ nhõm lắc đầu cười cười, cho rằng bản thân mình chỉ nhìn nhầm mà thôi.

Anh ta gọi người phụ trách còn rất trẻ, Tiểu Đường tới chăm sóc Nặc Nặc, trầm giọng dặn dò: “Khi Dụ Dao hỏi, cô hãy nói rằng cậu ấy rất thích ứng và vui vẻ với mọi người. Cậu ấy sẽ qua đêm ở đây, đừng để Dụ Dao đón cậu ấy.”

Tiểu Đường nghi ngờ gật đầu, tiến đến chỗ Nặc Nặc, còn chưa kịp nói chuyện thì Nặc Nặc đã trầm giọng hỏi: “Tôi phải làm bao nhiêu thì mới có thể về nhà.”

Nghe giọng điệu của anh, Tiểu Đường không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, gãi đầu nói: “Cái đó… Anh là người mới bắt đầu chạm khắc gỗ. Chỉ cần khắc… mười lăm cái mô hình cơ bản, anh có thể rời đi.”

Anh ta muốn dùng cái này để bẫy Nặc Nặc. Cái gọi là mô hình cơ bản thực ra vô cùng phức tạp, đừng nói là tay non, ngay cả người đã từng học qua một ngày cũng chỉ làm được cùng lắm bảy tám cái, mười lăm cái là chuyện không thể nào.

Nghe nói thần trí Nặc Nặc nhiều lắm cũng chỉ là một chàng thiếu niên ở tuổi dậy thì, chắc là có thể lừa được anh, không xong thì tự nhiên sẽ ở lại.

Nặc Nặc không nói gì thêm, ngồi xuống góc yên tĩnh nhất, trên mỗi mặt bàn đều có một tấm ảnh người mẫu, anh im lặng cầm con dao lên. Tiểu Đường hoàn toàn không dám tới gần đó, cũng không hiểu tại sao một bệnh nhân thoạt nhìn có vẻ thuần khiết và hướng nội lại tỏa ra hơi thở khiến người khác sợ sởn tóc gáy đến vậy.

Cả ngày hôm nay Nặc Nặc không ăn không uống, thậm chí không cử động, con dao trên tay không ngừng nghỉ, điều này khiến cho học sinh trong lớp điêu khắc gỗ đều vây lại quan sát anh.

Một nhóm lớn các cô gái đỏ mặt điên cuồng giậm chân, nhưng không ai trong số họ dám lớn tiếng khiêu khích anh, họ cũng không có gan chụp ảnh.

Mặt trời đã lặn xuống từ lâu, sau khi trời tối, các học sinh khác lần lượt được đón, chỉ có Nặc Nặc là vẫn ngồi ở đó và hoàn thành mô hình cuối cùng.

Tiểu Đường sững sờ nhìn những sản phẩm còn tinh tế hơn cả những tinh phẩm được sản xuất từ chuỗi dây chuyển, ngẩn người hồi lâu. Nặc Nặc đứng dậy, tùy ý lau lau bàn tay đã bị dao khứa vào gây ra nhiều vết thương, một mình bước tới cửa, ngồi lên trên bậc thềm nhìn theo hướng mà Dụ Dao sẽ đến.

“… Bên ngoài lạnh lắm, anh vào trong đi. Đúng rồi.” Tiểu Đường ngập ngừng nói: “Phía sau còn có một gian phòng, anh vào đó nghỉ ngơi đi.”

Nặc Nặc lắc đầu: “Chị ấy sẽ tới đón tôi, tôi có nhà, tôi không phải là người không ai cần.”

Bây giờ là tháng mười hai âm lịch, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến Tết âm lịch, đó cũng là lúc lạnh nhất. Anh đứng trên bậc thềm lạnh giá, tóc bị gió thổi bay loạn xạ, từng cơn gió tựa như từng mũi kim đâm vào da thịt anh, quần áo xộc xệch theo gió rơi xuống đất, lộ ra một thân hình gầy guộc.

Dụ Dao đã ngồi trong quán cà phê cạnh trung tâm nghệ thuật gần hai giờ.

Cô đã tự tìm cho mình rất nhiều việc để làm, buổi chiều cũng nhận được tiền cát xê của bộ phim trước. Cô cầm tiền đi siêu thị mua vài túi quần áo và đồ dùng cho Nặc Nặc, cuối cùng cô lại mang về nhà chứ không mang theo cái nào tới.

Cô nhặt được ở bên đường một hòn đá nhỏ hình đám mây, ma xui quỷ khiến lại cảm thấy Nặc Nặc sẽ thích nó, vì vậy cô đã bỏ nó vào túi của mình, sờ tới mức bây giờ nó đã nóng lên

Tiểu Đường nói Nặc Nặc ở đây rất tốt, lý trí nói với cô rằng cô nên nhẫn tâm để anh ở lại một đêm. Thất hứa thì cứ thất hứa đi, nhưng cơ thể của cô vẫn cứ ở lại đây mãi không chịu đi.

Cà phê quá đắng, Dụ Dao bỏ một cây kẹo mút vào trong miệng, điện thoại của cô lại đột nhiên rung lên. Nhìn thấy số của Tiểu Đường, cô vội vàng nhấc máy. Tiểu Đường vừa khóc vừa nói: “Chị Dụ Dao, chị đến đón anh ấy đi, tôi nhìn đến mức khó chịu rồi.”

Dụ Dao không dừng lại một giây, theo phản xạ đứng dậy chạy ra khỏi quán cà phê, lao thẳng vào cổng trung tâm nghệ thuật. Chỉ khi nhìn thấy bóng dáng của Nặc Nặc trong gió, bước chân của cô mới ổn định lại, giả vờ bình tĩnh bước qua đó.

Các học sinh khác đều đã được đón về, chỉ có mình Nặc Nặc của cô rồi không ai đón.

Đôi chân dài của Nặc Nặc duỗi ra, hai chân giẫm lên bậc thang thấp hơn anh mấy bước, đôi lông mày bị mái tóc lộn xộn che mất, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, nhưng đôi môi lại đỏ mọng.

Dụ Dao bước đến gần anh, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại—-”

Cô chỉ nói được mấy chữ, eo đã bị một cánh tay ôm lấy. Anh rất lạnh, cô không thể phản kháng lại, cô loạng choạng ngã ngồi trên đùi anh, không khống chế được mà ngã vào ngực anh.

Nhịp tim cuồng bạo hòa lẫn với tiếng gió, từng tiếng từng tiếng rung lên khiến cho lý trí con người như tan ra.

Dụ Dao dùng sức chống lên người anh, miễn cho anh dán sát gần lại. Nặc Nặc siết chặt lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, thở hổn hển, nghiêng người về phía cô, đôi môi mang theo sự lạnh lẽo của đêm đông, cùng cảm giác lạnh thấu xương áp sát lên người cô. Mãi tới lúc chuẩn bị chạm vào môi cô, anh lại dừng lại.

Dụ Dao nắm chặt vạt áo của anh, nhất thời không thể tập trung sức lực để thoát ra.

Nhưng Nặc Nặc lại chỉ lấy cây kẹo mút trong miệng cô ra, trên môi cô có vài vệt nước đường bóng nhẫy. Ánh mắt anh tràn ngập ánh sáng mờ ảo, anh chậm rãi dùng ngón tay cái lau đi cho cô.

Tay Dụ Dao run lên, sau đó cô nhìn thấy Nặc Nặc ngậm chiếc kẹo mút mà cô đã ngậm.

Không phải hôn, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, nó kích thích các giác quan của Dụ Dao hơn cả hôn.

Hơi thở của cô như căng ra, trong cơn hoảng loạn cô cố gắng thoát khỏi người anh. Nhưng một tay Nặc Nặc phủ bên má cô, ánh mắt dán chặt lên đôi môi đỏ tươi và ẩm ướt của cô, dùng giọng nói trầm trầm khó khăn mà nói: “Dao Dao, về sau… đừng bôi cái này.”

Dụ Do giật mình, là do màu son kem này xấu hay sao? Cô không khỏi hỏi lại: “Sao thế?”

Nặc Nặc cúi người xuống, ôm chặt muốn khảm cô vào tận máu thịt, vùi đầu vào tai nói một cách đen tối: “Bởi vì, em muốn hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.