Edit: Quanh
Beta: Lam
Dụ Dao rất xem thường bản thân mình. Cô từng học tại Trung Hí, tham gia cái vòng tròn luẩn quẩn phim ảnh này, số lượng người khác phái mà cô từng gặp nhiều không kể xiết, người nào người nấy cũng vô cùng điển trai, lại còn biết thả thính, nhưng cô cũng chưa từng dao động trước người nào. Bây giờ bị Nặc Nặc ôm như vậy, nói mấy câu, thế mà lại luống cuống giống như thiếu nữ mới lớn.
Rất xấu hổ.
Tay chân cô luống cuống rời khỏi chân Nặc Nặc, chạy được hai bước, lại nảy sinh ý muốn đùa dai. Cô nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt có độ nóng lạ thường, vứt hòn đá nhỏ hình đám mây cho anh, chạy vào bên trong trung tâm nghệ thuật giúp anh sắp xếp lại đồ dùng.
Tiểu Đường đang dựa người lên tấm kính thủy tinh nhìn xung quanh, vô tình nhìn trọn vẹn hình ảnh vừa rồi, lúc này mặt đỏ như quả cà chua, ấp úng nói: “Chị Dụ Dao, anh ấy và chị… Hóa ra hai người…”
Bảo sao đại soái ca nhà người ta lúc nào cũng từ chối người khác lại gần, lại cố chấp chờ Dụ Dao tới đón như vậy, hóa ra là loại quan hệ này! Ai bảo trí tuệ sụt giảm thì không thể tìm thấy tình yêu chứ, vị này rõ ràng chính là tiểu thần tiên tuyệt mỹ ngoan ngoãn trung thành còn thể hiện rõ chủ quyền, cho dù đưa cho ai cũng chẳng ai dám giành giật.
Dụ Dao chột dạ mà phủ nhận ngay tại chỗ: “Đừng nghĩ nhiều, anh ấy là trợ lý của chị thôi.”
Tiểu Đường vừa nghe thế đã cảm thấy khó chịu. Cậu ta thay mặt ông chủ làm việc ở Hàn Lăng, bình thường thấy không ít chuyện của giới giải trí, hễ có chuyện gì xấu sẽ vội vàng thanh minh, không nghĩ đến Dụ Dao cũng giống vậy. Rõ ràng thân mật như thế, vậy mà keo kiệt đến mức một cái danh phận ngoài miệng cũng không muốn cho.
Tiểu thần tiên đáng thương quá đi, si ngốc say đắm người ta, bóng lưng ngồi trong gió giữa đêm đến cậu ta nhìn còn thấy chua xót, vậy mà cũng không được Dụ Dao thừa nhận.
Tiểu Đường không nhịn được, muốn tâng bốc Nặc Nặc một chút: “Cậu ấy đúng là thiên tài ở phương diện nghệ thuật, để về nhà sớm với chị, mà đã phá kỉ lục chế tạo ra mười lăm cái mô hình, tất cả các cô gái ở trung tâm đều chạy tới nhìn cậu ấy. Số lượng giấy tỏ tình trên bức tường bên kia tăng gấp bốn năm lần, tất cả đều là nhờ cậu ấy, ngay cả độ nổi tiếng của em cũng tăng cao, ai cũng đến hỏi em phương thức liên hệ với cậu ấy.”
Dụ Dao nhíu mày, tường tỏ tình?
Cô nhìn theo hướng Tiểu Đường chỉ, ở ngay bên cạnh, trên cả một bức tường dán đủ các loại giấy, số điện thoại, rồi cả mã Wechat. Nhìn sơ qua, trên cái lớp giấy mới được dán lên đó đều nói về Nặc Nặc, giọng điệu vô cùng vui vẻ và cuồng nhiệt.
Dụ Dao có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia. Một đám nữ sinh tràn đầy sức xuân vây quanh đứa nhỏ Nặc Nặc nhà cô, chỉ cần anh dịu dàng một chút thôi, những người này sẽ có thể không ngần ngại mà được nước lấn tới.Nếu anh cười với ai đó, chỉ cần đối xử với người khác bằng một phần ngàn thái độ khi đối xử với cô, sợ rằng nơi này sẽ bùng nổ.
Không hiểu sao trong lòng cô đột nhiên nghẹn lại, mùi dấm chua khó chịu cuồn cuộn không ngừng bốc lên.
Dụ Dao không muốn nghe nữa, xách túi của Nặc Nặc lên, vẻ mặt lãnh đạm xoay người đi ra ngoài. Bởi vì cô đi quá nhanh, nên không chủ ý đến Hàn Lăng Dịch đứng ở xa xa trong bóng tối mờ mịt.
Từ góc của Hàn Lăng Dịch có thể xuyên qua tấm kính thuỷ tinh, nhìn tới phía bậc thềm bên ngoài, cũng thấy rõ phản ứng rất để ý của Dụ Dao ban nãy.
Anh ta tháo gọng kính viền vàng xuống, thong thả lau lau.
Sao có thể như vậy chứ?
Hồi trước là do anh ta cảm thấy hai người không môn đăng hộ đối, bên người Dụ Dao còn có Lục Ngạn Thời, con cháu thế gia vô cùng cao quý tới mức không thể chạm tới, cho dù thế nào cũng không tới phiên anh ta. Cho nên ngay từ đầu anh ta đã cư xử quy củ đúng mực, đổi lại là sự thân thiết và tín nhiệm của Dụ Dao.
Kể từ lần đầu gặp nhau khi anh ta bị bệnh lúc nhỏ, anh ta không có lúc nào là không chú ý tới Dụ Dao. Mấy hôm trước khi đọc tin tức trên mạng, biết được Dụ Dao và nhà họ Trình đoạn tuyệt, lại còn cự tuyệt hôn sự một cách dứt khoát với Lục Ngạn Thời. Anh ta mất ngủ mấy đêm, nghĩ nên làm thế nào để có thể lại lại tiếp cận cô một lần nữa, cũng không coi chuyển trợ lý cún con gì kia là chuyện quan trọng.
Trùng hợp là Hứa Lạc Thanh lại tìm đến anh ta, nói với anh ta rằng Dụ Dao đang cần giúp đỡ. Anh ta vui vẻ, nhưng đồng thời cũng ý thức được, tên ngốc kia rất quan trọng với Dụ Dao. Cho đến tận hôm nay, vài phút trước, chính mắt anh ta nhìn thấy bọn họ thân mật giống như một cặp đôi đang yêu nhau.
Hàn Lăng Dịch lau rất chậm, mắt kính hơi mỏng dưới ngón tay thon dài của anh ta tưởng chừng như cũng có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.
Nếu Dụ Dao chọn Lục Ngạn Thời, hoặc là một người thừa kế khác môn đăng hộ đối, thì cho dù anh ta có giận mặt hơn nữa thì cũng chẳng có cách nào. Nhưng sao cô có thể… Thà chọn một tên ngốc có vấn đề, cũng chưa từng cân nhắc đến anh ta.
Khiến cho anh ta… Sao có thể chấp nhận nổi.
Trên mặt Hàn Lăng Dịch vẫn mang nụ cười mỉm mà khiêm tốn, hất tay gọi Tiểu Đường đến, đeo kính mắt lên, tao nhã nói: “Là cậu gọi điện báo cho Dụ Dao tới đón người đúng không? Được rồi, từ ngày mai, cậu không cần đến nơi này nữa.”
–
Dụ Dao giấu mùi dấm chua kia đi, lại sợ Nặc Nặc có hành động bất ngờ gì không kịp đề phòng, dọc đường đi không nói với anh quá nhiều lời. Vài lần cô lặng lẽ quay đầu lại, anh cũng đang yêu quý mà vuốt ve hòn đá nhỏ mà cô tùy tiện nhặt được, coi như trân bảo, kẹo mút đã tan hết từ lâu, anh vẫn ngậm trong miệng, không nỡ vứt đi.
Dụ Dao bóp bóp lông mày.
Hôm nay cho dù có thế nào cô cũng phải nói với Nặc Nặc chuyện cô sắp ra ngoài, tuy trung tâm nghệ thuật nhiều con gái, nhưng… quả thật là nơi dừng chân thích hợp với anh nhất.
Dẫn Nặc Nặc vào trong nhà, Dụ Dao sợ bản thân do dự càng không đành lòng, cô tự tay rút ra que nhựa mà anh lưu luyến cắn lấy kia, vứt vào thùng rác. Anh hơi sững sờ, đuổi theo muốn giật lại.
Dụ Dao đứng sau lưng anh, gọn gàng dứt khoát nói: “Hôm nay anh thích ứng chắc cũng được, tiếp xúc với người nhiều hơn tóm lại cũng không phải chuyện không tốt. Hai ngày nữa… Tôi phải đi Vân Nam quay bộ phim mới, khoảng tầm nửa tháng mới trở lại. Trước khi đi sẽ đưa anh đến đó, trong lúc tôi không ở nhà không có ai chăm sóc anh, anh sẽ ở trung tâm nghệ thuật.”
Bóng lưng kia bỗng chốc cứng đờ, tựa như bị ấn nút tạm dừng, âm sắc cũng theo sự ngưng trệ của anh mà bay màu, chuyển thành đen trắng.
Dụ Dao chưa bao giờ biết rằng bản thân mình lại nhát gan như thế, giờ phút này lại có hơi sợ hãi khi đối diện với phản ứng của Nặc Nặc. Cô từng bước từng bước lùi lại, như muốn tránh né, lập tức chui vào phòng tắm, trở tay đóng cửa lại.
Chờ một lát… Chờ một lát để anh chấp nhận sự thật, cô phải giải thích với anh cho xong, sau đó lại an ủi anh.
Dụ Dao còn chưa kịp thở, di động đã rung liên tục, trên màn hình hiện lên chân dung của Hứa Lạc Thanh. Dụ Dao ấn từ chối, cô ấy lại gọi, bám riết không tha.
Dụ Dao mệt mỏi dựa vào cửa ngồi xuống, ấn nút đồng ý: “Có việc gì thì nói đi.”
Hứa Lạc Thanh tức giận: “Cậu nói xem có chuyện gì? Hôm qua cậu nói với mình một câu “Rung động với anh ấy” rồi tắt máy. Mình nhẫn nhịn đến bây giờ mới hỏi cậu đã là nhân từ rồi! Cậu làm sao vậy? Là sự thật sao? Mình đã nói rồi, nếu cậu không cầm lòng được thì mau giao Nặc Nặc cho mình! Mình có thể chăm sóc, có thể yêu thương, còn cam đoan sẽ không nảy sinh tình cảm!”
Dụ Dao đang buồn phiền, giọng nói cũng có phần không ổn cho lắm, đối với mong ước mà Hứa Lạc Thanh hết lần này đến lần khác nói ra thì hụt hẫng, vô cùng buồn bực thốt ra: “Cậu nghĩ như vậy hả? Được rồi, mình đưa anh ấy cho cậu, cậu tự mình qua đón anh ấy luôn đi, dù sao mình cũng không dám nuôi nữa! Xem anh ấy đối xử với cậu thế nào!”
Cô chỉ bực mình nói một câu lấy cứng chọi đá mà thôi, cũng không có ý định đè thấp giọng. Nhưng cô cũng không biết, lúc cô nói ra những lời này, Nặc Nặc đang ở ngay ngoài cửa, anh ngồi quỳ, khuôn mặt tái nhợt tựa lên ván cửa, nghe thấy rõ ràng giọng nói của cô.
Yết hầu tựa như bị một vũ khí vô hình cắt đứt, không thể hô hấp. Ngũ tạng bị quấy đến mức đau nhức, ngay cả đứng lên tránh ra cũng không thể nào làm được.
Nặc Nặc nằm ở đó, đôi mắt không hề chớp, đôi mắt tựa như một viên pha lê tan vỡ theo từng lời từng chữ của cô, vỡ tan thành bột phấn. Anh cố hết sức mở miệng, hít lấy không khí, cả người tựa như bị rút hết máu, vừa cử động đã té ngã trên mặt đất.
Anh mờ mịt mà cử động cơ thể, trong lúc run rẩy không thể tìm thấy một cái ổ để có thể núp vàng.
Trốn… Trốn đi, không thể bị cô… vứt bỏ.
Nặc Nặc ngã đúng vào phòng ngủ Dụ Dao, anh chui vào sau tấm rèm, liều chết rúm ró co chặt thân thể lại, trốn đến mức bị khí lạnh từ cửa sổ thấm vào tận xương.
Trong điện thoại, Hứa Lạc Thanh không cam lòng yếu thế: “Cậu nghĩ mình không dám chắc? Nói không chừng, qua một thời gian là anh ấy có thể chấp nhận, đối tốt với mình, ỷ lại vào mình, coi mình là toàn bộ thế giới. Chắc chắn mình sẽ yêu thương anh ấy hơn cậu!”
Chỉ mới vài câu nhưng hình ảnh tưởng tượng ra lại khiến cho tâm trạng Dụ Dao mất khống chế: “Hứa Lạc Thanh, cậu nói thật hay nói dối mình nghe không ra chắc? Cậu còn dám có ý đồ với người của mình cơ à? Chỉ cần mình còn sống một ngày, cậu đừng hòng động tới anh ấy.”
Hứa Lạc Thanh bỗng nhiên yên lặng, chậm rãi nói: “Dao Dao, cậu ghen rồi.”
Dụ Dao sững sờ.
Hứa Lạc Thanh thở dài, giọng nói nhẹ nhàng: “Mình chỉ tùy ý nói vậy thôi, cậu lại cảm thấy Nặc Nặc sẽ bị chị cướp đi, cậu có nhận ra không? Không chỉ anh ấy cần cậu, cậu cũng cần anh ấy. Có lẽ cậu xong đời rồi, cậu lại thật lòng thật dạ ghen vì một người con trai.”
Hứa Lạc Thanh nghiêm túc lại: “Cậu cần anh ấy, có lẽ vĩnh viễn cũng không liên quan đến quan hệ tình cảm theo ý nghĩa chân chính, yêu là gì anh ấy cũng không hiểu.”
Dụ Dao không nói gì, cũng không trả lời rõ ràng lắm, Sau khi cô ngắt máy một lúc lâu sau, mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, mà bên ngoài phòng khách lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Cô vội vàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Không thấy Nặc Nặc, cô cất giọng khàn khàn gọi một tiếng, cũng không có tiếng đáp lại.
Dụ Dao căng thẳng mím môi, theo bản năng muốn chạy ra ngoài tìm. Nhưng thấy giày của anh vẫn ở đây, cô có hơi sững sờ, lập tức chạy đến phòng ngủ của mình. Bên trong bóng tối tĩnh lặng có lẫn hơi thở nhẹ nhàng, đứt quãng.
Cô lập tức bật đèn, ở sau tấm rèm vừa dày vừa nặng có một thứ gì đó đang run rẩy co rúm lại. Cô hít thở khó khăn, choáng váng mà chạy đến, kéo tấm rèm ra, nhìn thấy một một người đang nằm cuộn lại một góc.
Ống tay áo của anh ướt đẫm, trên cánh tay là những dấu răng xanh xanh đỏ đỏ, ánh trăng bên ngoài cửa sổ mang theo sương lạnh, phủ đầy người anh.
“Nặc Nặc…”
Nặc Nặc ngước mắt lên, nhìn thấy cô.
Dụ Dao nắm chặt cổ tay anh, muốn dẫn anh đi xuống. Nặc Nặc đột nhiên kéo ngược cô lại, một tay đặt sau cái cổ mảnh khảnh của cô, một tay ôm lấy thắt lưng cô, dùng sức ấn vào trong ngực, khiến cho vành tai non mịn của cô bị ma sát có chút đau, giọng nói khàn khàn tựa như những mảnh thủy tinh bị vỡ: “Dao Dao… chị không cần em, chị muốn vứt bỏ em.”
Dụ Dao ngẩn người, hốc mắt vừa nóng vừa cay. Trong phút chốc cô đã hiểu ra, Nặc Nặc nghe thấy câu nói giận dữ lúc nãy của cô.
Từng chữ từng chữ tựa như từng con dao, chuẩn xác đâm thẳng vào trái tim rung động mẫn cảm của anh.
Dụ Dao lôi anh từ cửa sổ lạnh lẽo xuống dưới, hai người cùng nhau ngã lên sàn. Nặc Nặc thở hổn hển bảo vệ lấy cơ thể cô, lót dưới đầu gối khụy xuống của cô. Cằm Dụ Dao đè trên vai anh, theo bản năng quay lại ôm lấy tấm lưng thẳng tắp của anh.
“Không phải!” Cô không kìm được nghẹn ngào: “Những lời kia là giả, tôi sẽ không bỏ rơi anh. Chỉ là… dẫn anh đến trung nghệ thuật ở vài ngày, chờ tôi trở về sẽ đến tìm anh.”
“Nặc Nặc…” Dụ Dao vùi vào trong lồng ngực anh, tới lúc này mới nhận ra bả vai anh rộng đến thế, có thể ôm trọn lấy cô. Cô để mặt bản thân mình chạm vào anh, đôi mắt cụp xuống: “Tôi không lừa anh, nói được là làm được. Sau khi trở về, kỳ hạn một tháng đã hết, tôi nhất định sẽ cho anh đáp án. Anh cũng phải nghĩ kĩ càng đi, nghĩ kỹ xem có phải trong thế giới rộng lớn này, có phải… không có tôi thì không được không.”
Thử sống một lần đi, sống một cuộc sống không có tôi.
–
Chớp mắt ba ngày đã qua, đoàn phim bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ thiếu một diễn viên chính phù hợp. Sau khi Dụ Dao đồng ý tham gia, những việc sắp xếp trước mắt đều đã hoàn thành một cách nhanh chóng, tất cả chỉ đợi cô động tay vào.
Chuyến bay của Dụ Dao đến Vân Nam khởi hành vào giữa trưa. Mới sáng sớm hừng đông cô đã thu dọn xong hành lý cho Nặc Nặc, gói cho anh đầy đủ đồ dùng cần thiết và quần áo để thay trong nửa tháng, cùng đủ các loại đồ ăn vặt cô mua từ trước. Cô cũng gửi cho Hàn Lăng Dịch một chuỗi danh sách thực phẩm cần kiêng kỵ, đưa tiền thừa ra, chỉ hy vọng anh ta có thể chăm sóc cho Nặc Nặc thật tốt.
Nặc Nặc thích ăn quả việt quất, cô sợ anh khó chịu, nên học trên mạng làm một loại mứt việt quất. Đáng tiếc là tay nghề cô không tốt, lúc ăn lại hơi đắng, vốn định từ bỏ vứt đi, lại bị Nặc Nặc nhặt cả lọ đem về, lau khô bỏ vào túi nhỏ màu đen của anh.
Dụ Dao cũng không hiểu rõ cái túi nhỏ màu đen mà anh lúc nào cũng mang theo bên mình, buông cũng không chịu buông kia rốt cuộc là đựng cái gì, chỉ biết anh coi nó như bảo vật vô giá, chăm chăm bảo vệ ở trước ngực.
Buổi sáng đưa Nặc Nặc đến trung tâm nghệ thuật, Dụ Dao kiểm tra lại một lần nữa phòng ở của anh, sau khi chắc chắn đã vừa ý, mới nhấc vali hành lý của mình lên.
“Nếu nhớ tôi.” Cô nở nụ cười một chút: “Vậy thì ăn một miếng mứt, tuy rằng… không ngon lắm!”
Đầy một lọ thủy tinh, chắc là đủ rồi.
Dụ Dao kiễng chân, giống như hồi trước mà xoa đầu Nặc Nặc: “Phải ngoan, đừng gây chuyện, ngoan thì tôi mới có thể về sớm. Chờ tới ngày tôi quay lại, chắc cũng là giao thừa, tôi đón anh về nhà, làm vằn thắn cho anh.”
Cô nói xong, lùi về phía sau nửa bước, nhìn anh một cái thật lâu, dứt khoát xoay người.
Từ đầu đến cuối Nặc Nặc không nói gì, Dụ Dao từng bước từng bước đi ra ngoài. Nhìn thấy rất nhiều nhân viên của trung tâm nghệ thuật đi qua, cô như thường gật đầu chào hỏi mọi người, nét mặt không một chút thay đổi, nhưng những giọt hơi nước trong hốc mắt không khống chế được mà ngưng tụ lại.
Cô đeo kính, đeo khẩu trang, nghe được tiếng bước chân theo sau của Nặc Nặc phía sau, cố gắng không quay đầu lại. Cho đến khi đi ra khỏi trung tâm nghệ thuật, ngồi vào trong xe, chiếc xe chạy dọc theo con đường chạy sang phía bên kia trung tâm nghệ thuật, cô mới khàn khàn nói: “Dừng lại một chút.”
Từ góc này, có thể nhìn thấy cửa sổ căn phòng của Nặc Nặc ở.
Dụ Dao bỏ kính xuống, nhìn về phía tầng hai, lại trực tiếp đụng phải một đôi mắt.
Trái tim cô đập dữ dội, mất đi sự cân bằng mà bản thân vẫn cố chấp giữ lấy.
Chỉ một hai phút ngắn ngủi như vậy, Nặc Nặc đã quay về, dùng cơ hội cuối cùng tìm lấy một chút bóng dáng của cô. Cho dù khoảng cách rất xa, không thể nhìn rõ cái gì, nhưng ngũ tạng Dụ Dao lại tựa như bị thiêu đốt.
Di động của cô rung lên “Tinh” một tiếng, nhận được một tin nhắn Nặc Nặc gửi đến.
“Chị nhớ em không? Em rất nhớ chị.”
Cùng một câu hỏi, nhưng lại khiến Dụ Dao đau lòng hơn so với lần trước khi ở khách sạn. Điện thoại bị cô nắm tới mức nóng lên, cô không trả lời lại, nhắm mắt: “Đi thôi, đến sân bay.”
Chập tối Dụ Dao mới đến đoàn phim <Mộng Cảnh Sơn>. Khung cảnh bố trí lần này thực sự vượt xa <Âm Hôn> cả một dải ngân hà. Tuy <Mộng Cảnh Sơn> chỉ là một phần trong cả chuỗi phim điện ảnh, nhưng nhờ có được đạo diễn có tiếng, lại là phim chiếu rạp, biết bao nhiêu diễn viên nữ nổi tiếng đã đến thử vai, điều kiện sẵn có rất tốt.
Nội dung phần kịch bản này cực kỳ phong phú, nhưng những cảnh quay ở Vân Nam chủ yếu là về diễn biến tình cảm của nữ chính. Nàng là cô gái hái trà, đúng lúc sạt lở núi, ngoài ý muốn nhặt được một tên ngốc không biết nói, tự bế trầm lặng, năng lực sống lại thấp, là một tên ngốc yên lặng nhưng lại tuấn tú, khiến nàng không kiềm được mà đem lòng yêu hắn.
Từ trước đến nay, Dụ Dao rất ghét những kịch bản thiếu tính chân thật. Nhưng lần này khi nhìn thấy bản kịch bản này, cô lại không thể từ chối.
Cô muốn biết, nữ chính sẽ lựa chọn thế nào.
Dụ Dao cho rằng đoàn làm phim, tổ phim mới cũng như nội dung quay phim sẽ chiếm hết thời gian cuộc sống của cô, sẽ không để thừa ra bất cứ một khe hở nào, cô sẽ không có thời gian nghĩ tới người nào đó đang ở ngôi nhà xa xôi kia.
Cô muốn quay về những ngày tháng cuộc sống bận rộn như trước, biến thành một Dụ Dao không có Nặc Nặc, có thể thoải mái kết bạn với mọi người, thử làm quen lại với thế giới mà cô đã chung sống hai mươi mấy năm.
Vân Nam rộng lớn, kể cả là mùa đông cũng vô cùng rực rỡ đẹp mắt. Ở đoàn làm phim có đủ loại người, cô biết rõ dù là việc nào cũng cần tốn rất nhiều thời gian, kịch bản dày không bớt được, để học thuộc lời thoại phải thức trắng đêm.
Nhưng cô vẫn đánh giá cao bản thân, cũng xem nhẹ cảm giác tồn tại của ai đó.
Dụ Dao đến Vân Nam ngày thứ tư, không ăn nổi một món gì ở khách sạn, tâm trạng lúc nào cũng nổi trận lôi đình, sau đó cô nhận được một cuộc gọi.
Khoảnh khắc khi khuôn mặt của Nặc Nặc xuất hiện trên màn hình điện thoại, tảng đá to vốn đã đổ nứt trong lòng Dụ Dao trong nháy mắt sụp đổ, cô như thể đã hòa giải được với cả thế giới.
Cô ngồi xuống, để điện thoại ở góc tốt nhất, lại thấy gương mặt Nặc Nặc phóng đại trước màn hình, đã không nhìn rõ nữa: “… Anh đang làm gì vậy?”
Nặc Nặc nhắm mắt lại dừng một chút, mới chậm rãi lùi lại phía sau, cẩn thận đẩy đầy bàn đồ ăn xào với ớt xanh và tỏi mà anh không thể ăn được ra xa, miễn để cô nhìn thấy.
Anh tham luyến mà nhìn cô chăm chú, hầu kết lên xuống, u ám nói: “Xin lỗi, rất nhớ, em định hôn hôn.”
Hôn nhẹ cô ở trên màn hình.
Dụ Dao đơ ra, trong cổ họng trào ra đầy vị chua chát. Nặc Nặc cụp mắt, đuôi mắt hẹp dài hơi hếch lên, lông mi đen như mực vô cùng dài, mỗi một lần chớp mắt, đều như đang khiêu chiến sự nhẫn nại của Dụ Dao.
Cô bỗng nhiên cảm thấy nóng, thuận tay cầm lấy tờ hóa đơn từ túi tài liệu ngay gần đó làm cây quạt.
Ánh mắt Nặc Nặc nhìn theo tờ hóa đơn phấp phới nho nhỏ kia, cúi đầu, ghi lại từng chữ từng chữ.
Nhờ vào cuộc gọi video này mà Dụ Dao đã có thể kiên trì đến ngày thứ mười, đã đến đoạn tình cảm mấu chốt khó diễn nhất. Đạo diễn hết lần này đến lần khác không vừa lòng mà đập bàn, chỉ vào nam chính, lại nhíu mày với Dụ Dao nói: “Giai đoạn này cô phải nồng nhiệt mà yêu thương cậu ta, sao mà tay chân cô cứ luống cuống thế. Rốt cuộc cô sợ cái gì?”
“Chẳng nhẽ không nên sợ sao?” Dụ Dao nhìn thẳng đạo diễn, ánh mắt nồng đậm hỏi: “Một người có tâm trí như cậu ta không thể nào yêu người khác.”
Đạo diễn ngẩn ra, một lát sau thở dài cười lắc đầu: “Dụ Dao, thật là thiệt cho cô, đã lớn thế này rồi, cô nói xem thế nào là yêu? Hơn nữa đoàn phim ở đây nào có ai là độc thân, cô tùy tiện kéo một người hỏi thử xem.”
“Vì xào rau không bỏ hành mà cãi nhau đến long trời lở đất, có tiền rồi thì lại tìm một tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp hơn, bản thân không có năng lực suốt ngày chỉ tiêu tiền của người yêu, bởi vì hôn lễ yêu cầu hơn một hai vạn đã trở mặt, ngoài miệng nói yêu anh sau lưng lại ve vãn người khác.”
“Mẹ nó đều là cái gọi là tình yêu đấy!”
“Vậy cô nói xem, vị diễn viên nam bên cạnh cô, coi cô trở thành toàn bộ cuộc sống của cậu ta, vậy có tính là tình yêu không?”
Chạng vạng cùng ngày sau khi kết thúc công việc, Dụ Dao mang theo tâm trạng thất thường trở về khách sạn, ở ngoài cửa lớn gặp phải một cô gái làm việc trong đoàn làm phim, cô gái đưa cho cô một túi tài liệu: “Chị Dao Dao, có người gửi cho chị, em đang định tìm chị.”
Dụ Dao có chút bất ngờ: “Của chị?”
Hai ngày này cô có mua cái gì đâu, càng không có chuyện có ai gửi cho cô tài liệu gì đó.
Sắc trời dần tối đen, chỉ còn sót lại một chút tàn ánh hồng nơi cuối chân trời. Dụ Dao đứng dưới đèn đường vàng vừa mới được bật lên, xung quanh là biển người qua lại ồn ào náo nhiệt.
Cô xé bỏ băng dính trên túi, bên trong chỉ có một tờ giấy rất mỏng.
Dụ Dao nhìn lướt qua nơi người gửi, động tác đột nhiên dừng lại, địa chỉ gửi đi, là từ trung tâm nghệ thuật.
Cô như hiểu ra gì đó, cổ tay không thể khống chế mà nhẹ nhàng run rẩy, vội vàng mở tờ giấy này ra.
Tiết trời Vân Nam lúc chạng vạng có gió nhẹ hơi lạnh thổi qua, khiến cho mép tờ giấy bị thổi bay phấp phới. Trên mặt tờ giấy là nét chữ xinh đẹp, mỗi một nét mỗi một dấu đều là do người kia tự tay viết xuống.
—— “Dao Dao, chị xem, em đã có thể viết tên chị rất đẹp, so với trước kia, có phải là tiến bộ rất nhiều không, muốn chị khen em một câu.”
—— “Sau khi chị đi, mỗi ngày em đều đang liều mình làm quen với thế giới này.”
—— “Quả nho có vị ngọt, em muốn mua cho chị ăn, chanh rất chua, em có thể ép lấy nước, bỏ thêm mật ong cho chị nếm thử. Em học được cách làm vằn thắn từ nhà bếp, biết rất nhiều chữ, đọc được rất nhiều loại sách, gặp được rất nhiều người khác nhau. Quen chị khiến cho em hiểu được thế giới mới, nhưng vì sao, tất cả cũng là chị.”
—— “Lời người khác sẽ nói, em cũng có thể nói. Thú vui của người khác, em cũng có thể hiểu được. Em không phải là tên ngốc hoàn toàn không biết gì cả, em có thể xin chị không, xin chị đừng nhìn bọn họ, mà nhìn em nhiều hơn đi.”
—— “Em biết đây không phải là kỳ động dục, mà do dục vọng của em đối với chị, em chẳng có gì trong tay, nhưng lại mơ tưởng có được chị.”
—— “Dao Dao, xin lỗi, đến bây giờ em còn chưa hiểu được cái gì mới là tình yêu mà chị muốn. Nhưng tất cả tình cảm của em, cơ thể của em và cả tính mạng của em, toàn bộ chỉ thuộc về mình chị.”
—— “Có đủ để đổi lấy một lần chị yêu em không?”