Edit: Nhím
Beta: Yam
Cuối thảm đỏ có một tấm biển quảng cáo rất lớn, sau khi đi vòng qua là một lối đi khá yên tĩnh và riêng tư, không có phóng viên và người phục vụ. Sau khi đi hết thảm đỏ, các nghệ sĩ và ê-kíp phải lui vào hậu trường rồi mới có thể đi tiếp.
Bây giờ người đi trước đã kết thúc, người đi sau còn chưa đến, chỉ có Dụ Dao và chú cún con đẹp như hoa của cô ở đây.
Dung Dã nắm lấy bàn tay bị gió thổi đến lạnh, dùng năm ngón tay bao bọc lấy tay cô. Nhìn xuống chỗ máu đỏ chảy ra từ bàn chân của cô, môi mỏng mím lại, lông mày nhíu chặt, anh nghiêng người ôm cô vào lòng.
“Đừng đi.” Anh nói lại lần nữa: “Chồng ôm.”
Dụ Dao chắc chắn rằng xung quanh không còn ai, âm thanh hỗn tạp đã đi xa, ánh sao ồn ào của bên ngoài dường như đang ở một thế giới khác, vài phút ngắn ngủi này, là chỉ có sự yên tĩnh dành cho cô và anh.
Cô ôm chặt lấy Dung Dã, ngửi thấy hơi thở trong veo như hương cỏ quen thuộc nhất của anh. Trái tim trong lồng ngực đập một cách hỗn loạn, cô hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu, dựa vào vai anh.
Cho dù cô ăn mặc đẹp đến thế nào, trước mặt công chúng, khí chất cao hai mét tám, mấy sao nam đó đứng cạnh cô cũng không đủ nhìn bằng. Nhưng chỉ cần cô ở trước mặt Nặc Nặc, dường như sẽ tự động trở nên dễ thương mỏng manh, dựa vào anh một cách vô cùng thân mật.
Cô gập đầu gối trên cánh tay mạnh mẽ của anh, nhẹ nhàng lắc lư theo bước chân anh. Thậm chí cô còn vô thức vẫy cẳng chân nhỏ, thả lỏng lại hưởng thụ, y hệt như một cô nhóc chưa trưởng thành.
Dụ Dao nhắm mắt lại.
Rốt cuộc là điều này bắt đầu từ khi nào… Nặc Nặc ngày càng không giống một bệnh nhân thiểu năng, mà cô cũng không còn là người kiểm soát cảm xúc tuyệt đối như lúc trước nữa. Bất thình lình, mối quan hệ của cô và anh đã phát sinh một sự chuyển biến ngược.
Anh đã trở nên quá khác biệt.
Trong quá khứ, cho dù Nặc Nặc trưởng thành đến đâu, đôi khi anh cũng sẽ biểu lộ sự ngây thơ một cách tự nhiên, chậm chạp và ngây ngô, còn nhiều điều chưa biết và cần phải học hỏi.
Nhưng bây giờ, khó có thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của căn bệnh mất trí nhớ ở anh. Tuy rằng cũng dễ thương ngọt ngào, nhưng anh không còn nhu nhược nữa.
Dụ Dao cắn môi dưới, Nặc Nặc đặc biệt thích gọi cô là “Vợ”, nhưng rất hiếm khi anh gọi mình là “Chồng”. Tính ra thì cũng chỉ có lần cầu hôn ở đồn cảnh sát, sau khi nói xong, chính anh còn đỏ mặt tía tai, nhưng vừa rồi anh lại nói vô cùng tự nhiên.
Tự nhiên đến mức… Thiếu chút nữa cô đã quên mất rằng anh được chính cô nuôi dạy, một chú cún tinh áu uuu làm nũng, mà là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, vừa mạnh mẽ vừa cưng chiều.
Cảm giác này không phải lần đầu tiên, hôm nay càng rõ ràng hơn.
Cô vẫn luôn biết rõ nhóc con bảo bối nhà mình trong lòng bàn tay, nhưng bảo bối mà cô đang ôm chặt bỗng thoát khỏi sự kiểm soát trong lặng lẽ. Là một người yêu đã gửi gắm thể xác và linh hồn với anh, làm sao cô có thể không nhận ra sự thay đổi này một chút nào được.
Nhịp tim Dụ Dao đập mạnh mẽ, cô nuốt nước bọt, mở mắt ra, nhìn đường nét hàm dưới tuyệt đẹp của Dung Dã, thản nhiên cười: “Cún con nhà em đã lớn rồi, không còn ngượng ngùng như trước nữa, có nhiều người còn dám nói chồng như vậy…”
Dung Dã tập trung vào bàn chân đang chảy máu của cô, nhíu mày nói: “Vốn dĩ anh là chồng, nhưng anh đã không làm tốt, để em bị thương.”
Anh đã chọn đôi giày không phù hợp cho vợ.
Dụ Dao nâng tay lên cao, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu lông mày: “Em nhớ rõ… Lúc Nặc Nặc đau lòng và lo lắng, đuôi mắt sẽ rũ xuống một cách đáng thương, sẽ không cau có, hôm nay sao vậy?”
Dung Dã dừng lại một lát, trong lòng như lửa đốt, đốt cháy khắp cả người.
Anh cúi đầu hôn lên trán Dụ Dao, che giấu đi vẻ mặt trong nháy mắt, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, anh mới học được khi tâm trạng không tốt, người ta sẽ nhăn nhó như thế này.”
Dụ Dao chỉ thử một câu này, mà anh đã không đưa ra câu trả lời thích hợp, điều đó có nghĩa là… Hoặc là cô đang lo lắng quá, hoặc là anh không muốn giải thích.
Mà trực giác mách bảo cô rằng, đó là vế sau.
Dụ Dao dừng lại kịp thời, làm như cô không hề phát hiện gì cả, xoa xoa gáy của Dung Dã, móc những ngón tay trắng nõn của anh đưa lại gần.
Cô không bình tĩnh cụp mắt xuống, đưa đôi môi đỏ mọng lên, cẩn thận dán lên môi anh.
“Không được phép học hỏi từ người khác, em dạy anh, cau mày là không nên, nụ hôn có thể chữa lành mọi thứ.”
–
Dụ Dao thay một chiếc váy dài để che chân lại trong buổi lễ tổ chức sự kiện trong nhà, vết máu trên chân đã được Dung Dã tự tay lau sạch và thay thuốc, rồi thay một đôi giày bệt mềm mại.
Dung Dã nửa quỳ trước mặt cô, vuốt phẳng các góc váy, hoàn toàn khôi phục lại biểu cảm và ánh mắt của Nặc Nặc, móc ngón tay út của cô, đôi mắt trong trẻo ngập nước: “Dao Dao, nhanh kết thúc…”
Dụ Dao véo cái cằm trắng của Nặc Nặc, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng mà động mạch ở cổ lại đập thình thịch.
Một khi cô bắt đầu suy nghĩ về khía cạnh đó, thì giống như mở cửa nắp cống cho dòng lũ trút xuống, cô không thể khống chế bản thân mà nghĩ nhiều hơn.
Cô hiểu Nặc Nặc quá rõ.
Đó không phải là ảo giác của cô, sau khi chú ý quan sát, nhiều phản hồi nhỏ nhặt, ánh mắt chuyển động của anh đều rất khác.
Nhóc con bảo bối của cô bị hoán đổi linh hồn?! Bị linh hồn của người khác chiếm đoạt mất rồi sao? Chết tiệt! Không sao! Cho dù cô phải lên tận trời, đuổi vào không gian vũ trụ cũng phải giết kẻ bắt nạt Nặc Nặc!
Hay là đa nhân cách? Bệnh tình của Nặc Nặc ngày càng trầm trọng, không chỉ mất trí mà còn phân ra một nhân cách khác?
Cũng có thể không đúng.
Cho dù Nặc Nặc có thay đổi lớn đến đâu thì bản chất trong tính nết của anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi, không có sự tương phản theo từng giai đoạn. Cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm, những tình cảm dâng trào kia, rất quen thuộc không bao giờ quên, đều là của cùng một người, không phải là giả.
Vậy thì chỉ có thể là…
Bệnh của Nặc Nặc hết rồi? Có thể là, trí óc và ký ức đều được khôi phục, nhưng lại không nói cho cô biết.
Mặc dù bệnh viện nói rằng khả năng hồi phục của anh là cực kỳ thấp, nhưng không có nghĩa là… Không thể.
Với mối liên hệ như vậy, Dụ Dao không thể bỏ qua những điều may mắn quá rõ ràng mà cô nhận được trong những ngày qua. Các thần linh chắc đều là tưởng tượng của cô, lẽ nào thực sự… Là Nặc Nặc nhà cô đứng đằng sau?
Dụ Dao sắp bị mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu làm điên lên. Cô còn khắc khổ hơn so với so với khi viết luận án thời đại học, tổng hợp tình huống trước mắt, liệt kê ra các loại khả năng, gạch bỏ từng cái, cuối cùng, chỉ có một cái giống nhất.
Tổng tài bá đạo hào môn bị sát hại, phú nhị đại quần là áo lượt, người thừa kế nhà ai, hay là nhị thế tổ tiêu tiền như nước.
Tóm lại là tình cờ mất trí nhớ rồi biến thành một cậu bé lang thang đáng thương, lạc vào tiểu khu của cô, bị nhặt về làm cún con, rồi không biết ngày nào bản thân đã khỏi bệnh, nhưng lại không dám nói thật với cô?
Vấn đề là dưới mấy loại bối cảnh này, sao người nhà có thể không đi tìm?! Đi làm hộ khẩu và chứng minh thư, đều không có lịch sử ghi chép?
Cún con của cô… Hóa ra nhóc đáng thương không phải bị vứt bỏ, toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô sao?
Anh có một thân phận khác mà cô hoàn toàn không biết?
Nhưng tại sao anh không thừa nhận, tóm lại không thể… Trước kia là cậu ấm đào hoa tiền án đầy mình, chẳng lẽ trong nhà có một vị hôn thê gì đó, nên anh mới không dám nói cho cô biết?
Dụ Dao bị suy nghĩ vớ va vớ vẩn trong lòng mình chọc tức, trái tim cũng mặn chát. Cô nhếch môi, rút tay mình ra khỏi chỗ Dung Dã: “Không nói nữa, em đi trước đây.”
Tuy nhiên, nhìn thấy cún con vì lời nói của cô mà trong chốc lát đã hoảng sợ và yếu đuối, cô lại cảm thấy đau lòng, tự trách bản thân mình quá thô lỗ. Chuyện chưa chắc chắn, đều là phỏng đoán, làm gì phải dọa anh.
Chuyện còn chưa đâu vào với đâu mà.
Cô tùy tiện bịa ra một lý do cho bản thân, lúc nói cũng không suy xét: “Chỉ là… Nhớ tới bộ phim điệp viên không giành được kia, có hơi tiếc nuối. Em thật sự thích kịch bản ấy, không phải em tức giận với anh.”
Dụ Dao kéo Dung Dã từ trên mặt đất, ôm lấy eo của anh: “Được rồi, em hứa… Xong việc sẽ về nhà sớm.”
Cô đã tham gia buổi lễ trong một tiếng rưỡi ở sảnh trước, từ đầu đến cuối không có cách nào mà tập trung được, trong lòng tràn đầy vướng mắc những chuyện của Nặc Nặc, nhớ lại lần lượt những lần thay đổi gần đây của anh.
Cuối cùng cũng kết thúc, khi cô vừa nhấc váy đi vào hậu trường, điện thoại trong chiếc túi xách nhỏ của cô rung lên.
Tống Lam gọi điện đến, nói chuyện với cô một cách bình thường: “Có tin vui là bộ phim điệp viên kia sắp đổi chủ rồi, ngay cả biên kịch và kịch bản cũng đã khôi phục lại quyền tự do. Bây giờ mấy đạo diễn có thực lực rất thích, nếu cô vẫn còn hứng thú, tôi sẽ giúp cô giành lấy vai diễn.”
Dụ Dao sững sờ, đứng ở hiện trường buổi lễ, nơi mọi người ra vào, người người lướt qua bên cạnh, ánh đèn trên đầu chói mắt.
Những suy đoán lơ lửng trên không trung không dám đáp xuống đất, lúc này đột nhiên từ nửa trong suốt ngưng tụ thành thực thể.
Thật sự có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?
Vận may kỳ quái lần lượt rơi trúng cô à?
Bởi vì lúc đó cô suy nghĩ lung tung quá, còn giận dỗi với anh, cho nên vì làm cho cô cảm thấy vui, một cái cớ mà cô còn không thèm suy nghĩ qua, anh đã coi đó như một nguyện vọng, nên đã âm thầm lặng lẽ thực hiện cho cô sao?
Móng tay đỏ thẫm của Dụ Dao ấn vào lòng bàn tay, miệng cô khô khốc, tiếng ong ong bên tai vang lên còn mạnh hơn nữa.
Thế giới quen thuộc dường như bị đảo lộn, người cô yêu nhất lại có một mặt khác mà cô không biết.
Mọi người đều đã đi hết, vẫn còn một vài nhân viên công tác ở lại thu dọn, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi cô: “Chị Dao Dao, chị có sao không?”
Lúc này Dụ Dao mới tỉnh lại, cử động chân, chạm phải miệng vết thương còn rất đau, cô lại bước chân đi một lần nữa. Mới vừa bước được hai bước, một bóng dáng mảnh khảnh ngược ánh sáng lao tới trước mặt của cô, vẫn là ánh mắt trong sáng và rõ ràng ấy: “Dao Dao, Dao Dao.”
Chỉ là gọi tên của cô, lặp đi lặp lại, với giọng điệu cũng khác trước đó.
Dụ Dao nặng nề nói một cách máy móc: “Em mới biết… Bộ phim điệp viên kia đã đổi chủ, có lẽ em có thể quay.”
Cô được người trước mặt ôm lấy, lòng bàn tay rực lửa của Nặc Nặc chạm vào lưng cô, khóe mắt nơi đuôi lông mày của anh lộ vẻ ngọt ngào. Anh thận trọng lấy lòng, vì sợ cô sẽ lại lạnh nhạt với anh: “Vận may của Dao Dao rất tốt, có phải đang rất vui không?”
Dụ Dao nhìn thẳng vào anh.
Anh vẫn là hình dáng và biểu cảm của Nặc Nặc, sao cũng không thể tưởng tượng ra nổi có một tầng linh hồn khác cũng có thể đang ở trong cơ thể thuần khiết nhất này!
Dụ Dao cố hết sức điều chỉnh hô hấp, không muốn vòng vo, cô muốn nghe anh nói thật: “Anh có giấu em chuyện gì không?”
Dung Dã nhìn thẳng vào mắt cô, hầu kết đột nhiên giật giật, anh sửng sốt lắc đầu: “Không có, mọi thứ của Nặc Nặc đều là của Dao Dao, liếc mắt một cái là nhìn thấu.”
Dụ Dao ngứa răng muốn đánh anh.
Đôi cánh cứng rồi, cún con đã biến thành sói con, muốn chơi chữ với cô có phải không?
Có thể nhìn thấu Nặc Nặc, vậy còn tồn tại một mặt khác, không gọi là Nặc Nặc thì sao?
Hỏi trực tiếp thì không chịu nói, cô cũng không có chứng cứ nào, nhất định phải để cô bắt được tại trận thì mới chịu ngoan ngoãn thừa nhận đúng không!
Mặc dù trong lòng của Dụ Dao không ngừng chấn động, nhưng những suy đoán lộn xộn đều đã được lắng xuống. Cô biết rằng nếu suy nghĩ đó thật sự là sự thật, thì Nặc Nặc chắc chắn phải có… Lý do anh che giấu nó.
Dù sao, cũng không phải là những lịch sử tình trường.
Cô tin rằng cơ thể của một người có bản năng.
Cô từng trải qua nụ hôn đầu tiên của anh, đêm đầu tiên ngây ngô không kiềm chế được, tất cả những ham muốn của anh đều là do cô dạy dỗ, cũng không tồn tại những người khác.
Đừng hoảng sợ, đừng nhất thời rối loạn, tóm lại phải ép cho đại yêu tinh này tự động hiện hình!
Với diễn xuất chuyên nghiệp của Dụ Dao, diễn một bản thân bình thường nhất không có gì khó khăn. Cô nhướng mày, mỉm cười xoa má Dung Dã, đến gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Em không tin, không có giấu em âm thầm nhớ đến em hả?”
Dung Dã duỗi chiếc áo khoác trong tay ra, quấn quanh người cô, nhìn cô không chớp mắt, dịu dàng nói: “Không có, đều nhớ đến một cách quang minh chính đại.”
Dụ Dao gật đầu.
Chà, kỹ năng diễn xuất thực sự rất tốt, năm nay nếu giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất không được trao cho nhóc Nặc nhà cô, cô sẽ đi khiếu nại với ban tổ chức liên hoan phim.
Dụ Dao muốn tạo cơ hội để anh bại lộ, tiếp tục thở dài, nắm lấy cổ tay anh vừa bước ra ngoài vừa nói: “Đợi chút nữa còn có đoàn đến phỏng vấn, đạo diễn nói hơn một tiếng đồng hồ, vẫn ở phòng phỏng vấn riêng ở đằng kia, không thể ra ngoài được, anh lại phải đợi em lâu đấy.”
Nếu Nặc Nặc thực sự có thân phận khác, cô tin rằng với khoảng thời gian trống dài như vậy, anh nhất định sẽ liên lạc hoặc gặp gỡ với người khác, ít nhất… Hành vi xử sự cũng sẽ thay đổi, cô có thể nắm bắt được manh mối.
Dung Dã vuốt mái tóc dài của cô, mặt nghiêng qua, trìu mến dán vào: “Chờ em, mặc kệ bao lâu cũng chờ được.”
Dụ Dao chào tạm biệt Dung Dã ở bên ngoài sảnh phòng phỏng vấn, theo đoàn phim đi sang nơi khác. Sau khi chuyển đến điểm an toàn, cô chấp nhận cuộc phỏng vấn trước, mười phút đã xong, sau đó tùy tiện tìm một phòng thay quần áo và thay vào bộ đồng phục mà đạo diễn đã giúp cô chuẩn bị.
Đạo diễn lo lắng chạy theo: “Cô đang trốn paparazzi hả? Cẩn thận như vậy? Cô đi nhanh lên, tôi sẽ che cho cô, còn truyền thông tôi sẽ xử lý.”
Dụ Dao không giải thích nhiều, trang bị mọi thứ đầy đủ, lẻn đến hậu trường, vừa lúc bắt gặp bóng dáng của Dung Dã đội mũ bước ra ngoài.
Quả nhiên!
Cô vội vàng đi theo sau, sợ chính mình sẽ nhìn thấy những hình ảnh mà khó có thể chấp nhận được. Nhưng Dung Dã chỉ dừng lại bắt một chiếc taxi, hơi cúi đầu, có chút cô đơn mà ngồi lên.
Dụ Dao nơm nớp lo sợ, vừa run vừa gọi một chiếc xe chạy theo. Chẳng mấy chốc chiếc xe phía trước đã dừng lại, bên cạnh là một… Cửa hàng bán đồ dùng hoạt hình?!
Cô không thể hình dung ra được, đẩy đẩy chiếc kính râm, trốn như một tên trộm, kéo khẩu trang rồi nhìn lén.
Dung Dã bước vào cửa, cô ở đằng xa nên không nhìn rõ lắm. Trong lúc đang do dự không biết có phải anh đang tham gia vào một giao dịch bí mật tinh vi nào đó hay không, thì nhóc con của cô lại bước ra với một chiếc túi mờ đục trên tay, không biết là đựng cái gì, có vẻ như thực sự chỉ đến để mua đồ bình thường vậy.
Anh đứng bên lề đường, mở túi rồi nhìn vào trong, đôi mắt cụp xuống một cách đáng thương.
Trái tim Dụ Dao đột nhiên nhảy dựng, ngay lúc đó cô muốn nhào tới ôm lấy anh.
Sau khi Dung Dã rời đi, Dụ Dao lập tức bước vào cửa hàng. Bên trong cửa hàng rất bình thường, có hai nhân viên cửa hàng trẻ tuổi đang bận rộn, vẻ mặt hai người có vẻ cười nhạo trước câu hỏi “Người đàn ông lúc nãy đã mua gì vậy?” của cô, còn cố tình nói là không thể tiết lộ được vì để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng.
Dụ Dao nghiến răng, lại lên xe đuổi theo anh, nhưng thấy hình như anh đang quay lại nơi liên hoan phim, vội vàng gọi cho anh: “Nặc Nặc, sao anh không có ở hậu trường?”
Dung Dã đang ngồi trong xe, vuốt ve những món đồ dùng vừa mới mua, sau khi liếc về phía bóng xe phía sau, anh nhẹ nhàng nói: “Dao Dao có thể quay bộ phim mà mình thích, nên anh ra ngoài mua một món quà, sẽ về ngay lập tức!”
Anh rất bất ngờ: “Em xong sớm sao? Có thể về nhà rồi sao?”
Dụ Dao nhất thời nghẹn lời, không khỏi tự hỏi liệu mình có đang phán đoán sai hay không. Sau một lúc dừng lại, cô đành phải nói: “Em đã ra ngoài cùng đoàn phim, họ có thể đưa em về, anh về thẳng nhà luôn đi, rất nhanh em sẽ quay về, ngoan ngoãn ở nhà đợi em.”
Cúp điện thoại, Dung Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Dụ Dao trên màn hình, đưa tay sờ sờ, giương mắt nhìn Giang Hoài đang giả làm tài xế taxi: “Về nhà.”
Dao Dao quá thông minh, quá nhạy bén, ngay cả khi không có bộ phim này, cô đã có thể mơ hồ nhận ra được.
Cô quan tâm quá nhiều đến Nặc Nặc ngây ngô ngốc nghếch trong cơ thể anh.
Không giống một chút, đã bị cô nhận ra.
Dung Dã nhắm mắt lại, không thể ngừng ghen tị với bản thân được yêu mến, trái tim bị cọ xát hết lần này đến lần khác.
Đầu ngón tay của anh mân mê những thứ bên trong chiếc túi.
… Vẫn không thể bị phát hiện.
Dù có ghen đến đâu, anh cũng phải giả làm Nặc Nặc, anh phải làm… Càng khác người hơn.
Dụ Dao vẫn cứ đi theo taxi kia cho đến khi về đến nhà, chiếc taxi không đi nơi khác, cô càng cảm thấy mờ mịt hơn. Cô cố ý đợi một lúc, điều chỉnh thời gian chênh lệch hợp lý rồi mới lên lầu.
Sau khi mở cửa, theo thói quen cô thường gọi một tiếng “Nặc Nặc”.
Phòng tắm mở hé, bên trong còn có hơi nước bốc ra mờ ảo, như thể ai đó vừa tắm xong. Chiếc giường nhỏ trước cửa trống không, trong phòng ngủ của cô có ánh đèn vàng dịu và giọng nói khàn khàn đáp lại cô một cách nhẹ nhàng.
“Dao Dao…”
Là giọng nói của Nặc Nặc.
Chỉ thuộc về Nặc Nặc của cô.
Tim đập thình thịch, Dụ Dao nhanh chóng cởi áo khoác, không kịp xỏ dép, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Cô vừa mở cửa thì đã thấy chăn trên giường lộn xộn, gồ lên một thân hình cao lớn, dọc theo đỉnh chăn lộ ra mái tóc lộn xộn đen như mực, còn có một… Phần bông màu trắng nhọn!
Chân Dụ Dao mất kiểm soát, vội vàng đi đến bên giường, nắm lấy góc chăn, hơi nâng lên một chút.
Ánh sáng giống như một chất lỏng trong suốt sền sệt, đổ lên người trong chăn bông.
Anh đang nằm nghiêng trên giường, nửa khuôn mặt chìm vào trong gối, hai chiếc tai chó con bằng nhung trắng tinh cài vào mái tóc ngắn đen nhánh, lộn xộn mà hòa hợp, như thể chúng trời sinh là một thể.
Chăn bông càng sốc thì càng tuột xuống, nửa thân trên của anh trần trụi, từ trong yết hầu tràn ra hơi thở trầm thấp. Khi yết hầu anh cuộn lên xuống, sợi dây đỏ và chiếc chuông buộc trên chiếc cổ mảnh mai của anh bị mắc lại, tiếng chuông vang lên.
“Dao Dao…” Anh nâng mi dài run nhẹ lên, đuôi mắt như phủ đầy cánh hoa đào bị nghiền nát, gợi cảm tứ phía, lộ ra vẻ vừa đỏ bừng vừa ướt át: “Em về muộn rồi.”
Anh nghiêng đầu, chống tay vào thành giường, dùng tư thế tùy em xử lý mà nhìn cô chăm chú.
Dụ Dao hoàn toàn sững sờ, chuyện này không ai có thể bắt chước, là Nặc Nặc của cô.
Cô không bao giờ có thể cưỡng lại sự dụ dỗ của cún tinh.
Tay của Dụ Dao tự có ý thức, chủ động nhấc lên chạm vào cái tai trắng và mềm mại của Nặc Nặc, như thể chúng thực sự mọc ra từ cơ thể anh, mẫn cảm như vậy, cô vừa sờ, xương quai xanh của anh đã đỏ cả mảng.
Lồng ngực Dụ Dao chấn động, không khỏi dùng sức, vân vê cái tai hành hạ trong lòng bàn tay. Xúc cảm của lông xù đánh mạnh vào làn da cô, kéo vô số dây thần kinh, kéo ra tràn ngập tình triều.
Dung Dã hé môi, tiếng chuông giữa cổ không ngừng vang lên.
“Anh muốn tố cáo…” Anh nhìn thắng vào cô: “Em xoa cái tai cún con, bắt nạt cún con, dụ dỗ nó, còn chiếm tiện nghi của nó.”
Dụ Dao ôm lấy gáy anh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Em còn có thể tùy ý ăn đậu hũ của cún con, thế nào?”
Dung Dã thấp giọng cười, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Dụ Dao.
Chiếc chăn bông được vén lên hoàn toàn, anh kéo cô ngồi lên trên đùi.
Cô lắc lư không vững, đôi chân thon thả vô tình tách ra. Lúc đầu chỉ là ngồi mép đầu gối của anh, bị anh ôm kéo sát, một đường cọ sát vào nhau đến phía trước, dính chặt lấy anh.
Mặt Dụ Dao đỏ bừng, vô lực chống trên bờ vai của anh, ngẩng đầu thở gấp.
“Nhưng mà cún con anh thật sự rất ngốc, không giải quyết được ham muốn của chính mình.”
Anh bất lực vùi vào cổ cô, mút lấy đôi môi ướt át, giống như một tà linh ham mê dục vọng, phóng đãng lại càn rỡ.
“Chủ nhân… Anh sưng đau quá, em chịu trách nhiệm với em thế nào?”