Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 48: Chương 48




Edit: Quanh

Beta: Lam

Lý trí Dụ Dao không thể nào duy trì được trước thế tấn công tuyệt đối như thế này, khoang miệng cô bị chiếm lĩnh, môi lưỡi không thuộc về mình, sức lực nhanh chóng bị rút hết.

Áo khoác cô để ở phòng khách, hiện tại cô chỉ mặc một chiếc váy dài, mép váy đã sớm bị kéo lên. Cô ôm lấy cổ của anh, tay đè lên đôi tai dựng thẳng của anh mà đáp lại, trên đùi anh ướt đẫm một mảng.

Vành tai chỉ có một ít lông tơ, đeo thêm một chiếc lục lạc, nhìn cực kỳ dịu dàng hấp dẫn, giống như đại yêu ngoan ngoãn phụ thuộc vào cô, nhưng động tác lại vô cùng trắng trợn, ở bên tai cô một lần lại một lần gọi “Chủ nhân”. Giọng nói anh khàn khàn cầu xin, khiêu chiến lực nhẫn nại của cô, khiến cho cô hoàn toàn không có lực chống đỡ.

Trước lúc Dụ Dao mất đi lý trí, từ ngữ cuối cùng nghĩ đến là, mờ mắt vì dục vọng.

Cô bỗng hiểu được cảm giác của hôn quân đối với mỹ nhân trong ngực. Thực sự rất nhiều lúc không khống chế được, cũng không thể tự trách mình định lực không đủ, ai bảo lực sát thương của đối phương quá mạnh mẽ, thời điểm triển khai toàn bộ hỏa lực, cô cũng chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.

Dụ Dao cực mệt, mê man đến khi trời sắp sáng mới tỉnh lại. Cô vẫn đang nằm trong lồng ngực Dung Dã, mặt đối mặt, anh đã thiếp đi nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, giống như hành vi theo bản năng không có ý thức, cô hít thở cũng khó khăn.

Cô không cựa quậy, cẩn thận mà ngẩng đầu, nương theo ánh trăng mỏng manh quan sát gương mặt anh.

Một vài hình ảnh không tự giác hiện lên.

Cả quá trình cô gọi rất nhiều lần “Nặc Nặc”, không phải do cố ý, đa phần là phản ứng tự nhiên, lúc thân thể phản ứng kịch liệt chỉ muốn gọi tên anh.

Nhưng mỗi lần nói ra hai chữ “Nặc Nặc”, anh giống như bị cái gì kích thích, gương mặt xinh đẹp có vẻ lo lắng, động tác lại càng thêm cuồng dã mãnh liệt.

Hiện tại ngồi nghĩ lại, rất giống là… Ghen.

Sự hoài nghi vốn đang giảm bớt của cô lại bị đẩy lên cao, cho dù đã theo dõi anh cả một chặng nhưng cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường. Tối hôm qua dụ dỗ cô chắc chắn là hành vi của Nặc cún con, nhưng anh lại để ý tên Nặc Nặc như vậy, chẳng khác nào chứng minh…

Phán đoán là đúng, anh không chỉ là Nặc Nặc, anh còn là một người khác.

Năm ngón tay tinh tế của Dụ Dao che mắt lại, trong lúc nhất thời rơi vào vũng bùn, lại càng không biết làm sao, ngay cả việc ngủ trong lồng ngực anh cũng bắt đầu có chút căng thẳng, nhíu mi không biết nên làm gì bây giờ.

Thân thể cô không tự giác cứng lại, muốn tạm thời tránh ra, bình tĩnh lại, sắp xếp lại những gì lộn xộn trong đầu sắp xếp một cách rõ ràng. Nhưng cô chỉ thử di chuyển hai cái, nhẹ nhàng tách hai cánh tay anh ra, đã bị ôm trở lại, còn ôm chặt hơn.

“Dao Dao, anh ngoan, rất nghe lời…” Giọng Dung Dã không phải hoàn toàn tỉnh, càng giống hành vi bản năng hơn: “Em đừng đi.”

Đầu Dụ Dao sắp vỡ, vì câu nói này mà trong lòng vừa chua sót vừa khó chịu.

Cô nhất thời không biết rốt cuộc mình nên đối xử với anh thế nào.

Anh là Nặc Nặc, cũng là người xa lạ đang dấu diếm cô, ngay cả thân phận cũng không thể nào xác định.

Nhưng mặc kệ hỏi trực tiếp hay là thử dò xét, anh cũng không chịu thừa nhận, ở trước mặt cô cũng không lộ ra sơ hở gì, vẫn bày ra bộ dáng của Nặc Nặc cho cô xem. Thậm chí anh còn lấy thân thể và mái tóc mềm dụ dỗ cô, khiến cho cô không thể truy cứu! Như vậy sẽ rất khó điều tra.

Đến tột cùng anh muốn làm gì! Khôi phục thì khôi phục, có lý do bất đắc dĩ gì, tại sao không nói thẳng cho cô nghe?

Đột nhiên Dụ Dao thấy buồn từ trong ra ngoài.

Vậy Nặc cún con của cô làm sao đây, bảo bối mà cô dạy nói dạy viết từng chữ một, nuôi lớn bằng từng miếng cơm, từng ngụm nước, một chú cún con trong mắt chỉ có một mình cô, về sau… Có còn nữa không? Sẽ bị thay thế, sẽ biến mất sao?

Có phải cô sắp vuột mất anh rồi không?

Người cô yêu là Nặc Nặc, nhưng mà hiện tại người ôm cô, cùng cô lên giường là ai, cô cũng không rõ đây là ai.

Dụ Dao cắn môi, nhanh tay xoa nhẹ khóe mắt, lau sạch nước mắt mới tràn ra.

Tóm lại không thể tiếp tục ngu ngốc chờ đợi như vậy, cô phải buộc anh kéo xuống lớp ngụy trang này, biết rõ sự thật.

Những phép thử trước đây đều vô tác dụng, nhất thời cô cũng không nghĩ ra biện pháp hay hơn. Tâm tư anh nhỏ như vậy, chỉ có thể thử làm cho anh ghen xem sao, ghen đến độ giấu đầu lòi đuôi, cho đến khi ngoan ngoãn nói thật ra mới thôi. Anh diễn trò lừa gạt cô như vậy, cũng nên chịu chút trừng phạt.

Dụ Dao thiết kế xong vai diễn của mình.

Đêm qua cô bị cún tinh mê hoặc, hoàn toàn đánh mất nghi ngờ, tin tưởng anh vẫn là Nặc Nặc từ trước đến giờ. Hơn nữa Dụ Dao càng ngày càng trở nên như thiếu nữ, càng dính anh không muốn tách ra.

Sáng sớm ánh mặt trời sáng rực, Dụ Dao điều chỉnh xong tâm trạng, giống như vừa mới tỉnh ngủ mà cọ cọ ngực Dung Dã, lười biếng nói: “Anh không có chừng mực gì cả, em sắp bị anh làm bị thương rồi, có hơi đau.”

Dung Dã vội vàng ngồi dậy nhìn cô, Dụ Dao quàng cổ anh quơ quơ: “Đừng nhúc nhích, để cho em ôm thêm một lát. Do Nặc Nặc làm, đau cũng không sao, em vui vẻ.”

Cô cười yếu ớt nghiêng đầu, ngón tay chọc khóe môi anh: “Cho dù có chuyện gì, em chỉ đối xử đặc biệt với một mình Nặc Nặc thôi.”

Dung Dã nhìn cô, sự u tối không ngừng chuyển động trong đáy mắt, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục diễn vai bản thân Nặc Nặc được cô yêu thích vô hạn. Anh cười hôn cô, ngón tay lại nắm lấy ga trải giường, định đè cô xuống mà xâm phạm, hóa giải nỗi ghen tuông tràn ra này.

Dụ Dao dán sát mặt anh, vô tội nói: “Buổi tối náo loạn lâu như vậy, còn chưa đủ sao? Em đói bụng… Muốn ăn cháo bí đỏ.”

Vẻ mặt Dung Dã thuần lương thuận theo, ép sự xúc động xuống, bọc cô vào trong chăn, tự mình mặc thêm quần áo: “Để anh nấu cho Dao Dao, anh biết nấu.”

Dụ Dao không để cho anh đi, ngón tay nắm lấy cánh tay anh, không chút che dấu quyến luyến của mình: “Em giúp anh, không nỡ để Nặc cún con cô đơn một mình nấu cơm.”

“Nặc Nặc nhà ta…” Cô cong môi: “Là để cưng chiều.”

Hai chữ “Nặc Nặc” được cô nói ra vừa ấm áp vừa mềm mại còn có chút lưu luyến, cô muốn cho anh biết, tình yêu, sự chiều chuộng của cô, ưu tiên và bất công, tất cả chỉ dành cho duy nhất một người.

Dung Dã cụp mắt, mơ hồ mà đồng ý một tiếng, sau đó ngẩng đầu, cười đến mức sáng ngời hồn nhiên, ôm lấy cô từ trên giường xuống.

Dụ Dao liếc nhìn mu bàn tay của anh, tĩnh mạch màu xanh nhạt co chặt phồng lên, khiến cho cô vừa nóng vội vừa mềm lòng.

Còn chưa đủ mạnh nha.

Dụ Dao hạ quyết tâm hôm nay phải quấn quýt lấy anh, dứt khoát thả bay bản thân, mặc sức cho anh chăm sóc.

Dung Dã ôm cô đi rửa mặt, cô ngậm bàn chải đánh răng, trên chóp mũi còn dính bọt xà phòng, để mặt cho anh quyến luyến mà xoa nắn, không quên khích lệ một cách mơ hồ: “Nặc Nặc cái gì cũng biết…”

Ở trong phòng bếp, anh trải một tấm đệm dày lên ghế, sau đó mới đặt Dụ Dao đã rửa mặt xong ngồi lên trên, thay cô buộc lại mái tóc dài rối tung, xắn tay áo lên chuẩn bị làm bữa sáng cho cô.

Nắng sớm mờ mờ, dáng hình thon gầy đẹp đẽ đứng trong phòng bếp, trong lòng Dụ Dao không khỏi thấp thỏm, không nhịn được, thấp giọng nói ra khỏi miệng: “Nặc Nặc, anh có biết không…”

Chữ “Em” thật nhẹ gần như không nghe được, cuối cùng hai tiếng lọt vào tai Dung Dã là “Yêu anh”.

Nặc Nặc, yêu anh.

Dung Dã bỏ con dao đang cắt bí đỏ xuống, hai bước đi đến trước mặt Dụ Dao, nắm gáy cô ép hướng về phía mình, hôn thật mạnh lên, triền miên đến mức vòng eo cô như nhũn ra, phải tựa vào lò nướng sau lưng. Đến mức cô không thể chống cự, anh mới khàn giọng cầu cô: “Dao Dao, nói lại lần nữa đi…”

“Không cần đoạn khác, chỉ cần hai chữ cuối cùng kia, nói lại cho anh nghe một lần.”

Dụ Dao biết có lẽ đây sẽ là cơ hội khiến anh không thể giữ nổi lớp ngụy trang kia, chỉ cần nói thêm vài lần Nặc Nặc kích thích anh, anh chắc chắn sẽ lộ ra phản ứng không nên có. Đến lúc đó bắt được cái đuôi của anh, nói không chừng có thể sẽ hiểu được tại sao lại thế này.

Nhưng dưới ánh sáng vàng ấm áp khi cô đối diện với ánh mắt nóng rực của Dung Dã, những lời muốn nói ra đã đến miệng lại không thể nào cất thành tiếng.

Làm ơn, mày phải kiên cường lên!

Dụ Dao không ngừng lặp lại nhấn mạnh với bản thân mình, mệnh lệnh bản thân mở miệng ra, nhưng vẫn không thể làm được. Cô thở dài, quay lại ôm lấy anh, coi như thỏa mãn bản thân ý loạn tình mê, cô giả bộ chơi xấu, không nói cái gì cả.



Dùng Nặc Nặc để kích thích anh thất bại, Dụ Dao cũng tuyệt đối không thể đi lợi dụng người nào khác. Tuy nói là muốn làm anh ghen, nhưng cũng không muốn làm anh tổn thương.

Cô vẫn còn kế hoạch khác.

Xoài được gửi nuôi ở quán thú cưng đã một đoạn thời gian dài, tuy nói mỗi lần gọi điện hỏi thăm cũng được báo lại là chơi rất vui, nhưng phẫu thuật triệt sản cứ hoãn lại hết lần này tới lần khác. Không thể đợi được nữa, cô cũng nên thừa dịp gần đây có thời gian rảnh, giải quyết tai họa ngầm cho Xoài, đón nó về nhà ở một thời gian.

Kỳ thật Dụ Dao không có ý gì, Nặc Nặc sẽ ghen với Xoài, chắc do anh coi nó là đồng loại. Nhưng hiện tại, vị này thì không chắc nữa, dù sao người và chó khác biệt, cô chỉ có thể thử xem.

Sau khi ăn sáng xong, Dụ Dao dẫn Dung Dã đến cửa hàng thú cưng.

Lâu ngày mới được gặp lại Xoài, một đôi mắt chó đen bóng ngây ra, cách vài giây mới xúc động mà nhảy lên như điên, vui sướng nhào vào lồng ngực Dụ Dao, liều mạng cọ lên người cô. Trước đây Xoài vẫn còn có chừng mực, lúc này không thu lại được, mặc sức liếm ngón tay cô, nhất thời hào hứng quá… Đầu lưỡi đỏ tươi suýt chút nữa liếm lên trên mặt cô.

Dụ Dao cười, đẩy nó ra, theo thói quen mà an ủi, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.

Cô đảo mắt nhìn sang người bên cạnh không nói một lời, sau đó cúi đầu, hôn lên trán Xoài, nhẹ giọng hỏi: “Em nhớ chị không? Ngày nào chị cũng nhớ Xoài hết.”

Xoài kêu ngao ngao, muốn liếm mặt Dụ Dao lần nữa tỏ vẻ nó rất nhớ, nhưng tính cảnh giác trời sinh của động vật khiến cho nó không tự chủ được mà nằm sấp xuống, lạnh run mà nhìn về phía một người khác.

Không phải đâu, cún đến.

Tranh ổ với nó! Tranh chủ nhân! Vô lại không biết xấu hổ! Con cún lưu lạc lại đến.

Nhưng một đôi mắt đen chuyển qua, trong chớp mắt nhìn thấy Dung Dã, nó giống như chịu uy hiếp trí mạng gì đó, chân trước lập tức khụy xuống, ngoan ngoãn đến mức đầu lưỡi cũng không dám hở ra.

Dung Dã ngồi xổm xuống, ngón tay tái nhợt để lên trên đầu Xoài, Xoài không dám cử động dù chỉ một chút.

Anh nhìn về phía Dụ Dao, lộ ra bộ mặt ngây thơ vô hại, giống như quá khứ nhu thuận mà hôn nhẹ cô: “Dao Dao, dẫn nó đi triệt sản thôi.”

Xoài kêu gào bị dẫn đến bệnh viện thú y bên cạnh, sau khi tiêm xong thì bị đặt lên trên bàn phẫu thuật, nuốt nước mắt mà mắng to Nặc chó.

Con mẹ nó! Cho dù có là chó cũng không thể làm ra việc này được!

Thân thể Xoài rèn luyện tốt, sau phẫu thuật mấy giờ đã tỉnh lại, cũng không có triệu chứng phụ nào, ngoài việc tinh thần mệt mỏi, không có gì đáng lo. Nhưng Dụ Dao vẫn chờ đủ 8 tiếng, theo lời bác sĩ bón cho nó đồ ăn dễ tiêu hóa, xác định không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh mới dẫn về nhà chăm sóc.

Trên xe dọc đường về, Dung Dã ôm thân thể nhỏ của Xoài, nhưng Xoài không cam lòng, oan ức mà kêu khóc không ngừng, muốn Dụ Dao ôm một cái.

Dụ Dao lập tức đẩy tay Dung Dã ra, ôm Xoài vào bên người, để cho nó ngồi trên đùi mình, đầu nhỏ dựa sát vào ngực cô. Cả đường đi cô ôm Xoài, kiên nhẫn mà thấp giọng dỗ nó, thỉnh thoảng lại hôn xuống.

Lúc này cô đã quên việc muốn làm cho người nào đó ghen, chỉ đơn thuần muốn an ủi Xoài.

Dung Dã không nói gì, trời đã tối rồi, mặt anh chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng có ngọn đèn đường chiếu qua, hắt lên hai mắt tối đen không đáy của anh.

Anh chỉ còn ba ngày.

Sau khi về đến nhà, Dụ Dao dọn dẹp cho Xoài một cái ổ nhỏ, còn cố ý kéo cái ổ đến ngay cửa phòng cô. Trong lúc cô đang phân vân có nên tiếp tục kéo hẳn vào trong phòng không, để cho nó vào trong phòng ngủ đêm nay thì cổ tay cô đã bị nắm lấy.

Dung Dã nâng Dụ Dao lên, ôm vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo dính đầy lông chó trắng trên người cô, đôi môi ẩm ướt khẽ cắn vành tai cô: “Chủ nhân, em có thể công bằng một chút được không, có thể cũng để ý đến anh được không?”

Dụ Dao muốn nói, môi lại lập tức bị ngậm lấy, chỉ có thể phát ra âm thanh lí nhí.

Nước ấm xả xuống, rửa sạch mùi sữa tắm thú cưng trên người cô. Sau đó cô lại bị xoa đầy sữa tắm lên người, bàn tay của anh như bị đốt cháy khiến cô không có chỗ trốn, khắp người như bị châm lửa.

Người cầu xin là anh, cứng rắn không có cự tuyệt cũng là anh.

Nước trên người Dụ Dao chảy xuống bị khăn tắm quấn lấy, đầu gối Dung Dã đẩy cửa phòng tắm ra, ôm cô đi qua phòng khách, rồi trở về phòng ngủ. Dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Xoài, cửa phòng đóng lại cái “Rầm.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, mồ hôi thấm ướt tóc.

Dụ Dao bị nâng lên, lưng tựa lên trên ván cửa, cực nóng mà phập phồng ma sát. Hai tay cô không có sức lực mà ấn lên bả vai anh, sắc mặt ửng đỏ xung huyết, hai chân run rẩy.

Môi Dung Dã ấm nóng, đồng tử đỏ nhạt, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương mà bi ai hỏi cô: “Anh không phải cún con duy nhất của chủ nhân sao? Sao em có thể… Không để ý tới anh, gạt anh sang một bên chứ?”

“Dao Dao, em nựng nựng anh đi.”

Xoài không còn gì luyến tiếc mà nằm trong ổ, nhìn hai đôi giày sắp dán chặt vào nhau, muốn lau nước mắt vì bản thân mình.

Nó nhớ bộ phim cung đình đã xem vào tháng trước ở cửa hàng thú cưng.

Đột nhiên cảm thấy chuyện trong phim đã đi ra đời thực.

Cách một cánh cửa.

Bên trong phòng ngủ, Đế Hậu đau khổ triền miên.

Mà nó, thì là tổng quản đại thái giám Kính Sự Phòng muốn đi chết nhất kia.*Tác giả có lời muốn nói:

Xoài: lấy sổ nhỏ tính toán thời gian, bệ hạ, đã được hai canh giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.