Trans: Linh Nhi
Beta: Lam
Sau khi trở về từ cửa hàng thú cưng, Dụ Dao vẫn không nhìn rõ được phản ứng của Dung Dã. Không rõ anh có để ý hay không, lúc này đây cô không thể cho ra đáp án chính xác.
Nặc Nặc là tài sản riêng của cô, cái cảm giác mọi việc càng lúc càng không nằm trong tầm kiểm soát của mình khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng không ngờ, thái độ và biểu cảm bình tĩnh ngoan ngoãn kia chỉ là sự bình yên trước cơn bão. Vào khoảnh khắc anh bất ngờ đè cô lên cửa và cố ý xâm chiếm cô, Dụ Dao mới nhận ra sự ghen tuông của anh kinh khủng và tàn nhẫn như thế nào.
Tàn nhẫn đến mức làm điều mà Nặc Nặc sẽ không làm.
Nhưng đồng thời anh lại luôn miệng cầu xin cô như một chú cún tội nghiệp.
Sự tương phản quá lớn khiến Dụ Dao bối rối, cơ thể cô tuân theo bản năng tự nhiên, thật khó có thể kháng cự anh. Rất nhanh cô bị anh kéo vào vực sâu ái tình, cho đến nửa đêm, khi đã cô mệt lả và có thể ngủ gục bất cứ lúc nào.
Cô cố gắng biểu thị một chút phản kháng, cố thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng không được, khó khăn lắm mới lui ra được một khoảng ngắn đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo về, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Thân thể Dụ Dao mệt lã đến mức không ngẩng đầu lên nổi, cô chẳng thể tỉnh táo được nữa. Thôi bỏ đi… Cứ coi như anh là Nặc Nặc đi, để mai tính.
“Nặc Nặc… buông ra chút đi.” Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô vô thức làm nũng với anh: “Chặt quá, em đau.”
Nhưng đôi tay kia lại không nghe lời cô.
Chờ đến khi Dụ Dao hít thở đều, ngủ yên trong vòng tay anh, trong bóng đêm Dung Dã mở mắt ra, hôn lên tóc, lại hôn lên trán cô, quyến luyến không muốn ngừng lại.
Nếu không ôm chặt, cô sẽ đi mất.
Nếu không giả vờ như không biết gì thì nhất định cô sẽ không chấp nhận anh một giây phút nào, thậm chí mối quan hệ này sẽ khiến cô hối hận hoặc kinh tởm nó.
Anh luôn biết, chỉ là hôm nay Dao Dao đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng tình yêu của cô là dành cho Nặc Nặc. Còn anh, từ cái ngày rời khỏi thân phận Nặc Nặc, trong mắt cô, anh đã không còn là một người bình thường nữa, mà anh chính là tên ác quỷ mà từ nhỏ đến lớn cô luôn tìm cách tránh xa.
Hiểu lầm nhiều năm qua, chỉ cần ngày nào anh chưa trả thù được cho cô và giải quyết hết các mối nguy hại đến từ nhà họ Dung, thì anh sẽ không giải thích với cô dù chỉ một câu.
Nói ra thì sao?
Bởi vì sự bất đắc dĩ của anh, anh phải kìm nén tình yêu thầm kín và mộng tưởng của mình, còn cô thì phải nhanh chóng chấp nhận một người khác thay thế Nặc Nặc đến mức ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không thể đảm bảo, còn liên lụy đến Dung Dã của cô sao?
Hơn nữa anh không muốn cô biết chuyện của Dụ Thanh Đàn. Cô đau một lần đủ rồi, còn lại tất cả những sự thật đen tối và nặng nề đó để mình anh gánh chịu là được.
Anh không những muốn hai bố con kia phải trả giá đắt, mà cả Dung Thiệu Lương cũng phải câm miệng mãi mãi. Chỉ khi nắm được nhà họ Dung trong tay thì anh mới có tư cách đến gặp Dao Dao, làm quen lại từ đầu với cô
Cô giờ là của anh rồi, đến chết cũng là của anh. Sau này dù cho có phải van xin, lì lợm đeo bám hay phải cưỡng ép, anh đều sẽ chiếm lấy cô trở thành của riêng anh, tuyệt đối sẽ không bao giờ thả cô ra.
Màn hình điện thoại của Dung Dã bật sáng.
Anh cầm lấy điện thoại, ánh sáng mờ ảo chiếu lên hàng lông mày sắc bén.
“Anh, Dung Thiệu Lương đã đồng ý, buổi tối ba ngày sau sẽ gặp mặt. Nhưng địa điểm gặp mặt là do lão ta chọn.”
Điều này nằm trong dự tính của Dung Dã. Anh nhắn tin trả lời cho Liễu Duẫn.
Ngày trước khi chưa rời khỏi nhà họ Dung, anh đã nắm trong tay phần lớn chứng cứ phạm tội của hai bố con nhà kia nên bị bọn chúng tiêm thuốc, đồng thời cũng kéo Dung Thiệu Lương đang ngồi trên ngôi cao dính vào chuyện này, khiến cho hai bố con đó tưởng lầm rằng Dung Thiệu Lương muốn giết bọn họ, không muốn chia cho bọn họ một đồng gia sản nào nữa.
Vậy là hai bố con họ quyết định ra tay tàn nhẫn, dứt khoát kéo người cầm quyền tối cao của nhà họ Dung xuống đài. Dung Thiệu Lương không hề đề phòng đứa cháu trai mình yêu thương hết mực, mà bản thân ông ta cũng tự phụ cho rằng họ sẽ không phản bội ông ta, cho nên kết quả của ông ta chẳng tốt đẹp gì.
Dung Thiệu Lương bị tiêm cùng một loại thuốc với anh, nhưng do tuổi tác cùng với sự tức giận nên tình trạng của ông ta lại tệ hơn. Hai bố con đó bí mật khống chế ông ta, bọn họ nói với bên ngoài là ông ta mắc bệnh đãng trí, nên theo lý bọn họ sẽ là người tiếp quản điều hành tập đoàn.
Đúng như anh dự liệu, dù Dung Thiệu Lương sập bẫy, dù phải sống như một cái xác không hồn một thời gian dài thì cáo già vẫn là cáo già, làm sao dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Qua một khoảng thời gian mà bố cha con nhà họ cho rằng là đủ dài mới lơi lỏng cảnh giác, lơ là trong việc kiểm soát Dung Thiệu Lương. Thế là cáo già nắm lấy thời cơ, dưới sự giúp đỡ của tâm phúc, ông ta dần tỉnh táo lại, sau đó đi tìm anh đầu tiên.
Dung Thiệu Lương biết rõ, trong cả nhà họ Dung chỉ có thanh đao mà lão bồi dưỡng từ nhỏ này biết toàn bộ sự thật và có khả năng giúp lão lấy lại quyền lực trước kia.
Nhưng Dung Thiệu Lương không biết rằng, người đàn ông tên là Dung Dã này, thanh công cụ mà hai mươi mấy năm qua lão ta luôn nghĩ rằng nằm trong tầm kiểm soát của mình, lần này trở về chính là tiễn bọn đến chỗ chết.
Dung Dã tắt điện thoại, xoay người ôm lấy Dụ Dao còn đang ngủ say, nhắm mắt lại.
Anh không còn thời gian… Ba ngày sau, anh phải trở về thân phận là nhị thiếu gia nhà họ Dung đi gặp Dung Thiệu Lương, chiếm được lòng tin của con cáo già kia. Để bảo vệ Dụ Dao, anh phải trở về vũng bùn kia.
–
Trời dần hửng sáng, Dụ Dao bị đánh thức bởi cú điện thoại của Tống Lam, quản lý Tống nói nhanh: “Bộ phim điệp viên đã thay đạo diễn giỏi hơn gấp mấy lần đạo diễn Triệu, cô nằm trong nhóm casting đầu tiên. Thời gian bắt đầu casting là 8h30 sáng nay, còn hai tiếng nữa, cô tranh thủ nhanh đi.”
Nghe thế Dụ Dao tỉnh liền.
Cô từng nói mình thích kịch bản bộ phim điệp viên, đó không phải là lời nói bừa, mà lời nói thật lòng của cô. Lúc này, dù vì lý do gì, bộ phim đã có chuyển hướng mới, cô không muốn bởi vì những thắc mắc không lời giải trong lòng mình kia mà bỏ lỡ cơ hội này.
“Vâng chị!” Cô trả lời dứt khoát: “Em đã chuẩn bị xong rồi.”
Dụ Dao xoay người lại, Dung Dã đang nhìn cô. Anh ôm cô vào lòng, âu yếm ôm ấp, dùng giọng điệu của Nặc Nặc, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Sau này Dao Dao sẽ có rất nhiều phim hay, đạt được nhiều giải thưởng lớn, đứng trên đỉnh vinh quang.”
“Em đứng trên đỉnh làm gì?” Cô luồn tay vào mái tóc ngắn của hắn vuốt ve: “Anh còn nhớ không, em quay lại màn ảnh là để nuôi anh.”
Dụ Dao nhìn anh, vuốt ve đôi môi nhợt nhạt: “Em kiếm nhiều tiền cũng là vì nuôi Nặc Nặc.”
Dung Dã nắm lấy tay cô, áp nó vào má cọ cọ.
Không chỉ như vậy.
Dao Dao yêu quý nghề này, nếu như không phải Dụ Thanh Đàn bất ngờ gặp nạn, nếu như không có lệnh phong sát từ nhị thiếu gia nhà họ Dung, thì Dao Dao đã có thể lên như diều gặp gió, có được tất cả mọi thứ đáng ra phải thuộc về cô.
Anh muốn trả lại những thứ này cho cô..
Cảm giác khủng hoảng của Dụ Dao càng lúc càng nặng nề, cô không nhịn được mà nhéo mặt Dung Dã: “Đứng dậy và đi với em, em đi đâu, anh phải đi đó.”
Dung Dã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Anh và Dao Dao sẽ không bao giờ tách ra.”
Tống Lam đã đợi ở dưới lầu, nhìn lên căn hộ Dụ Dao đang ở rồi thở dài một hơi, lúc lên xe không nhịn được nói: “Chỗ này nhìn đơn sơ quá, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở mới cho em được không? Ít nhất an ninh cũng phải tốt hơn chỗ này.”
Dụ Dao mỉm cười, lắc đầu, từ chối khéo: “Bọn em đang tiết kiệm tiền, chỉ cần nhận thêm hai lần thù lao nữa là có thể mua được nhà và kết hôn.”
Dung Dã nắm chặt lấy tay cô, mơn trớn vuốt ve từng đường vân da trên làn da tinh tế kia, giọng nói trầm thấp đến cô cũng không nghe rõ: “Ừ, chúng ta sẽ kết hôn, anh… Muốn kết hôn với Dao Dao.”
Tống Lam kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Dung Dã qua kính chiếu hậu.
Vụ này… Nhị thiếu gia đang nghĩ gì vậy, thật sự cho phép Dụ Dao kết hôn với một tên ngốc chỉ được cái vẻ ngoài này ư?! Hay do xuất thân của Dụ Dao quá thấp kém nên nhị thiếu gia không có ham muốn trần tục với cô nữa?!
Nơi Dụ Dao casting là một khách sạn có sân vườn rộng rãi, dù đang bận rộn nhưng cô cũng chưa từng rời mắt khỏi Dung Dã.
Dung Dã đứng cách cô không xa, đôi mắt luôn nhìn về phía cô. Có mấy lần khi ánh mắt hai người va vào nhau, trái tim của Dụ Dao không nhịn được mà run lên…
Đôi mắt của anh quá mạnh mẽ, anh đứng bất động nhìn về cô, ánh mắt xen lẫn sự tuyệt vọng và sâu thẳm khó tả, như thể ngày mai anh sẽ không còn được nhìn thấy cô vậy.
Sau đó anh yên lặng ngồi xuống một bên, lấy ra cuốn sổ ghi chú hay dùng để ghi chép những việc lớn nhỏ của cô, bắt đầu cặm cụi viết gì đó.
Dụ Dao không biết anh đang viết cái gì, nhưng cô thấp thoáng thấy được khớp ngón tay trắng nõn kia siết chặt, ngòi bút mạnh mẽ như muốn xé rách trang giấy.
Thuận lợi thông qua casting, lịch quay của đoàn làm phim cho Dụ Dao cực kỳ dày đặc, nhiều đến nỗi đối với một người đam mê diễn xuất như cô cũng cảm thấy khó chịu, nhưng xem kỹ lại thì lại không có gì bắt lỗi được.
Công việc của một ngày đến gần sáng mới kết thúc, Dụ Dao mệt mỏi bám vào người Dung Dã, mơ mơ màng màng lấy điện thoại trong túi ra.
Điện thoại ở chế độ im lặng, nhìn phần thông báo mới biết Lục Ngạn Thời gọi điện thoại cho cô.
Còn có tin nhắn Wechat của anh ta: [Rảnh thì gọi cho anh, có chuyện quan trọng cần nói với em.]
Dụ Dao không thèm để ý đến anh ta.
Từ sau khi tỏ tình bị từ chối, hình như Lục Ngạn Thời bị sốc nặng. Sau đó cô nghe nói anh ta đã quay về thừa kế công việc kinh doanh của gia đình.
Tiểu Lục tổng dường như không hiểu được trọng tâm vấn đề, có vẻ anh ta nghĩ mình tỏ tình thất bại là do hình tượng ăn chơi trác táng của mình nên anh ta quyết định thay đổi, quay về tiếp quản phần lớn việc kinh doanh của gia đình. Anh ta trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn, nhưng Dụ Dao không tin, làm sao tính cách một người có thể thay đổi hoàn toàn được.
Hôm nay bỗng nhiên lại liên lạc với cô, bày đặt ra vẻ nghiêm túc nữa.
Cô không rảnh mà ôn chuyện xưa cùng anh ta đâu.
Dụ Dao không nói chuyện này với Dung Dã, cô xóa hết lịch sử. Cô muốn Dung Dã ghen thật, nhưng cô không hèn hạ mà dùng một người từng có gút mắc với mình để thử, cô không đành lòng làm anh buồn.
Mặc kệ anh thay đổi như thế nào, thì tình cảm của anh dành cho cô là diều duy nhất cô không nghi ngờ.
Hai ngày liền, nhịp điệu trong đoàn phim cực gấp, ngay cả thời gian ăn cơm uống nước Dụ Dao còn không có thì nói chi chuyện thử cún con, chỉ việc nói chuyện thôi còn không nói được mấy câu.
Đến ngày thứ ba thì có sự thay đổi, cảnh quay ban đầu trong kịch bản trước đó được chuyển thành quay ban đêm, thành ra ban ngày trống lịch.
Dụ Dao mừng rỡ, không thể đợi được nữa, hôm nay dù thế nào thì cô nhất định phải xé cái mặt nạ giả tạo của Dung Dã, vứt đi tảng đá treo trong lòng bữa giờ. Cùng lắm thì cô sẽ ép anh nói hết ra tất cả, cô không tin mình không làm được.
Nhưng lại không ngờ rằng, cún con đã phát điên trước rồi.
Cuối cùng kế hoạch của Dụ Dao thành vô ích. Từ lúc ăn sáng xong, cùng nhau vào bếp rửa chén, cô ôm lấy eo Dung Dã từ phía sau, chuẩn bị hỏi anh thì khi đó mọi việc đã bắt đầu trật hướng rồi.
Anh gấp gáp xoay người ôm lấy cô đặt lên bàn bếp, nụ hôn run rẩy trượt từ môi xuống xương quai xanh, lướt xuống dưới cổ áo, kéo mạnh, anh không cho phép cô cự tuyệt mình chiếm lấy cô.
Hơi nóng và khí lạnh ập đến cùng lúc khiến Dụ Dao không khỏi hét lên một tiếng rồi cắn chặt mu bàn tay mình.
Anh biết cách khiến cô mất kiểm soát và đắm chìm trong khoái cảm, anh biết rõ những nơi có thể khuấy động sự cuồng nhiệt trong cô.
Hai đầu gối của Dụ Dao bị gập lại nhấc lên tạo thành chữ M, phần lưng được lót một cái gối, vai cô ngã vào bức tường sau lưng, các chai lọ trên kệ bị cô va phải rung lên phát ra tiếng vang lách cách. Cô coi như không nghe thấy gì, cắn tay mình thật mạnh để chống lại những kích thích này.
Ánh mắt cô phủ đầy hơi nước, nhìn xuống Dung Dã. Anh đang gục đầu trên người cô, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mực và vầng trán trắng toát.
Môi lưỡi nóng bỏng của anh tùy ý tra tấn cô, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn cô, đôi mắt tràn đầy sự nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô trong biển lửa.
Dụ Dao không đếm được anh gọi tên cô bao nhiêu lần, hai chữ ấy cứ như ma chú giam cầm cô cả đời, nó cứ liên tục phát ra từ thanh quản của anh.
Từ phòng bếp đến bệ cửa sổ phòng ngủ, sofa nhỏ, cho đến chiều lại trở về trên giường, Dụ Dao khát khô cả cổ phải cần anh mớm nước cho.
Buổi chiều này cô nhất định phải tranh thủ ngủ một giấc thật ngon để còn có thể quay phim tối nay, nên cô chẳng còn hơi sức đâu mà hỏi anh bất cứ chuyện gì.
Dụ Dao mở mắt nhìn anh.
Nặc Nặc của cô, làn da ửng hồng lại tái nhợt, những mảng trăng trắng lộ ra từ nơi sâu nhất trên làn da anh, bao bọc lấy cả cơ thể anh. Tóc trên trán anh vì ra quá nhiều mồ hôi mà loạn lên, có vài sợi tóc vì bị ướt mà cong lại trông càng xinh đẹp mong manh, lại mang theo chút sắc bén khiến cô thấy xa lạ.
“Hứa Nặc!” Dụ Dao gọi cả tên họ của anh: “Anh đang sợ gì vậy?”
Dung Dã im lặng, lấy tay che mắt cô: “Dao Dao ngoan, ngủ đi, 7h anh đưa em đến phim trường.”
Một lúc sau, anh buông Dụ Dao ra, xuống giường đi đến bàn, viết gì đó lên cuốn sổ cũ rách của mình.
Anh không bỗng dưng bốc hơi được, như vậy sao cô có thể chấp nhận.
Cần phải cho cô một lời giải thích.
Tự mình nói thì anh không làm được, anh sợ mình sẽ không đi được, thử quay lại video hai lần cũng thất bại, cuối cùng chỉ còn cách viết thư tay. Trong lá thư đó, anh dùng ngòi bút non nớt của mình cầu xin cô như khi anh khẩn cầu tình yêu của cô vậy.
Ba ngày qua, anh đã viết đi viết lại rất nhiều lần, nhưng đều vứt đi hết, bây giờ không viết thì chẳng còn cơ hội để viết.
–
Lúc Dụ Dao vừa đến phim trường là 7h30 tối, đạo diễn có một buổi họp riêng thảo luận về kịch bản trong phòng họp nhỏ, các diễn viên khác được gọi vào cũng không được mang theo trợ lý.
Nên cô không thể tự tung tự tác mà mang Dung Dã vào theo.
Dụ Dao ngồi xuống vị trí có tên mình, trơ mắt nhìn Dung Dã từ từ đi ra ngoài, bóng lưng gầy gò và cô độc, trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành.
“Nặc Nặc.” Cô nhỏ giọng gọi anh: “Ở ngoài chờ em, tối nay em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô chợt hiểu ra.
Không cần biết anh đang sợ điều gì, có quan trọng không? Cô chỉ muốn nói thẳng cho anh biết là cô không quan tâm anh là ai, không quan tâm anh đang gánh vác cái gì, cô sẵn sàng nghe anh nói, nếu làm vậy thì có phải anh… sẽ không lo sợ như thế này nữa không.
Dung Dã quay đầu cười với cô.
Đôi mắt anh lấp lánh như ánh bình minh sau đó dần nhắm lại, từ khoảnh khắc đó cho đến mười mấy phút sau trong cuộc họp, Dụ Dao vẫn chưa thể thoát ra khỏi nụ cười đó.
Giọng nói của đạo diễn dần mất bình tĩnh, Dụ Dao cảm thấy như có tiếng chuông điện vang lên, cô chợt nhớ ra mình quên tắt âm.
Cô nghĩ là Nặc Nặc nhắn, nhanh chóng núp dưới bàn họp xem, không ngờ lại là tin nhắn Wechat của Lục Ngạn Thời. Ba dòng tin nhắn khiến cô như rơi vào hố băng.
[Dụ Dao, cuối cùng anh cũng đã điều tra ra được Dung Dã có liên quan đến cái chết của bố em Dụ Thanh Đàn.]
[Em có bao giờ nghi ngờ cái người tên Nặc Nặc luôn bên cạnh em thật sự là ai chưa? Hai mươi phút trước anh nhìn thấy anh ta rời khỏi sân vườn khách sạn, chỗ em đang họp.]
[Bây giờ ngoài nhà em có mấy người anh ta sai đến để theo dõi em, nếu như em muốn biết thật sự anh ta là ai thì anh sẽ dẫn em đi xem.]
Ngoài ra còn có một bức ảnh mờ mở đính kèm, đó là một chiếc RR Cullinan màu đen đậu ở bên ngoài khách sạn.
Cửa kính xe không phải quá tối, nhìn liếc qua cũng có thể thấy người ngồi ở ghế tài xế.
Người này cô đã từng gặp ở nhà riêng, là tên Dung Dã đã đẩy cô xuống nước.
Dụ Dao siết chặt điện thoại, hít sâu hai cái để bản thân bình tĩnh lại. Cô đứng dậy nói với đạo diễn có việc gấp xin được ra ngoài, ông ấy thấy sắc mặt cô không khỏe nên dễ dàng cho qua.
Cô đi đến cửa chính, từ khe cửa cô nhìn thấy Tống Lam, bên cạnh cô ấy còn có hai cô bé trợ lý của cô, ngoài ra còn có mấy người đàn ông không phải người của đoàn phim đứng rải rác các nơi.
Tống Lam không nên xuất hiện chỗ này.
Những người kia cũng không nên ở đây.
Dụ Dao lùi về sau một bước, sắc mặt bình tĩnh chọn một cảnh cửa nhỏ khác đi thông ra hướng hành lang, con đường này cách xa khách sạn nên hầu như không có ai đi lại ở đây.
Ra ngoài cô ngay lập tức gọi điện Nặc Nặc, ngón tay run rẩy bấm phím điện thoại.
Cuối cùng Nặc Nặc có thân phận gì! Sao lại bị Dung Dã bắt đi! Bố của cô… bố cô không phải qua đời vì bệnh mà là tự sát sao?!
Không liên lạc được.
Điện thoại của Nặc Nặc tắt nguồn.
Dụ Dao nghiến răng, nhắm mắt hai ba giây, để bản thân bình tĩnh lại rồi gọi điện cho Lục Ngạn Thời: “Anh biết cái gì rồi?!”
Từ trong tai nghe phát ra tiếng nói của Lục Ngạn Thời: “Anh ở cửa sau của khách sạn, nếu em muốn biết thì anh sẽ dẫn em đi xem, nếu còn chần chừ có lẽ sẽ không kịp.”
Anh ta ngồi trong xe nhìn Dụ Dao đang đến gần, tay nắm vô lăng bất giác siết chặt.
Từ sau khi tỏ tình thất bại, anh ta đã suy nghĩ thật lâu, sau đó cố gắng rèn luyện bản thân, bỏ mấy thói quen xấu đi, đồng thời vẫn luôn điều tra vụ việc này. Anh ta cảm thấy vụ việc của Dụ Thanh Đàn không đơn giản như vậy, Nặc Nặc càng không giống như một kẻ bị gia đình hắt hủi bỏ rơi.
Ngay cả thái độ của Trình Hoài Sâm đối với Nặc Nặc cũng có vẻ bí ẩn.
Nhưng điều tra lâu như vậy mà vẫn không có tiến triển nào, lại càng không có manh mối.
Rồi mấy ngày trước, bỗng nhiên người của anh ta tìm được chỗ đột phá, manh mối bỗng nhiên xuất hiện. Khi biết được nguyên nhân khiến anh ta cực kỳ sửng sốt, dù cho sự thật này giống như có người cố ý đưa cho anh ta, nhưng anh ta cũng không thèm nghĩ nhiều, lần này Dụ Dao nhất định sẽ rất cảm kích anh ta.
Dụ Dao ngồi vào trong xe, thét lên: “Anh ấy ở đâu, đưa tôi đi đến đó ngay!”
Lục Ngạn Thời nhìn sắc mặt Dụ Dao, mím môi.
Anh ta chưa bao giờ thấy cô quan tâm một người đến như vậy. Chỉ nhìn tin nhắn thôi mà đã mất khống chế như vậy, thì khi nhìn thấy tận mắt, cô sẽ có phản ứng thế nào.
Lục Ngạn Thời cảm thấy có lỗi với cô, nhưng lại cảm thấy an ủi một chút.
Tên kia lừa Dụ Dao thì sao, chờ chút nữa lộ ra bộ mặt thật thì không phải không còn đường quay đầu hay sao. Chỉ có anh ta mới là người có thể bảo vệ Dụ Dao.
Lục Ngạn Thời không nói nữa, dẫm chân ga rời khỏi khách sạn.
Hoàng hôn dần buông, hai bên đường lập lòe ánh đèn.
Lục Ngạn Thời lái xe đến sân ngoài của một căn biệt thự được sửa lại thành câu lạc bộ. Dụ Dao siết chặt hai tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nếu tên Dung Dã kia dám làm gì Nặc Nặc, cô sẽ…
“Đến nơi, đừng lên tiếng.” Lục Ngạn Thời nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày dọn dẹp của câu lạc bộ nên không có khách nào hết, anh cũng khó lắm mới biết được tin này, mà mua được người của câu lạc bộ càng khó. Bây giờ tôi sẽ lặng lẽ dẫn em vào, chờ đến 8h30 em nhìn sẽ hiểu mọi chuyện. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được xuất hiện.”
Dụ Dao nhịn không được cất tiếng: “Anh biết chuyện gì sao không nói thẳng! Bố tôi cùng Dung Dã có liên quan gì đến nhau?!”
Lục Ngạn Thời muốn nói lại thôi: “Dụ Dao, anh nói thì em sẽ không tin, em phải nhìn tận mắt.”
Dụ Dao đau đầu cực kỳ, gọi thêm lần nữa vào số của Nặc Nặc, vẫn không liên lạc được. Cô nhìn ba chữ “Bé bảo bối”, đột nhiên cảm thấy, sẽ không bao giờ có ai nghe cuộc điện thoại này của cô.
Lục Ngạn Thời dẫn Dụ Dao đi vào bằng cửa hông của câu lạc bộ, bên trong đó, lầu ba là phòng VIP, lầu hai là ban công mở, lầu một được thiết kế như quầy bar cao cấp. Đó là một khu vực bao la không bị che khuất tầm nhìn, đêm nay còn được bày trí đặc biệt, xung quanh đều bị dọn sạch chỉ còn lại chiếc sofa tròn ngay chính giữa phòng, vừa nhìn vào là thấy ngay.
“Bọn họ ở lầu một, em ngồi đây là an toàn nhất, có thể nhìn thấy mọi thứ.”
Dụ Dao và Lục Ngạn Thời cùng nhau ngồi xổm ở lan can tầng hai, trước mặt có đồ vật che chắn nhưng vẫn có thể nhìn ra cửa khu vực ghế sofa tầng dưới, còn có thể nghe thanh âm ở bên dưới đó.
Sự kiên nhẫn của cô đang dần cạn kiệt, thần kinh kéo căng sắp đến giới hạn, cố gắng hạ giọng thấp nhất có thể: “Lục Ngạn Thời, rốt cuộc anh muốn tôi nhìn cái gì——”
Lời chưa nói hết dưới thì lầu một vang lên tiếng bước chân, Dụ Dao xoay người qua đó, ánh mắt đột nhiên giật giật. Cô nhìn thấy một bóng dáng già nua đang đi vào, phía sau ông ta có rất nhiều người.
Cô biết người này, lúc trước khi theo dõi Trình Hoài Sâm, sau đó cũng nhìn thấy ông ta trên các bản tin…
Đây là người cầm quyền nhà họ Dung, và cũng là ông ngoại của Dung Dã.
Dụ Dao sửng sốt, nhìn Dung Thiệu Lương được người nâng đến ngồi trên ghế sofa hình tròn, gậy gõ gõ mặt đất: “Dung Dã còn chưa tới?”
Có người khom lưng trả lời: “Nhị thiếu gia ở bên ngoài cửa.”
Không gian rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh đến ngộp thở, đập vào tai Dụ Dao chỉ có tiếng gậy gõ xuống nền đất. Đột nhiên cô cảm thấy hoảng sợ, sợ đến mức không hề nhận ra thành lan can đã làm trầy ngón tay mình.
Lục Ngạn Thời bất ngờ che miệng cô lại.
Khi Dụ Dao sắp nổi giận, một tiếng bước chân lại vang lên.
Tiếng bước chân quen thuộc mà cô nghe mỗi ngày, nó như khắc sâu vào tiềm thức cô, nhưng sao giờ nó lại xa lạ như cô chưa từng biết.
Cả người cô đứng hình vài giây, bàn tay nắm chặt lan can khiến bản thân tỉnh táo. Cô gục đầu xuống, đôi mắt hồng hồng nhìn về phía cửa.
m thanh càng lúc càng gần kia như đang nghiền nát ý chí của cô.
Một đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi một chiếc quần tây đen sẫm đang thong dong bước vào.
Đôi chân này cũng từng mặc một chiếc quần tây cùng loại, vui vẻ đi theo cô tham gia tiệc mừng thọ. Chính đôi chân này cũng găm đầy mảnh thủy tinh mang cô thoát khỏi lồng giam, rồi cũng chính nó dụ dỗ cô trong phòng khách sạn.
Dụ Dao nín thở.
Người đàn ông kia đi qua góc cua, đèn trên nóc nhà bỗng sáng rực rỡ, tất cả ánh sáng đều tập trung vào anh.
Dáng người cao thẳng, bộ âu phục đang mặc kia dù nhìn từ xa cũng biết chắc nó là loại cao cấp. Áo sơ mi trong mở hai nút lộ ra yết hầu nhấp nhô trên cổ, xương quai hàm đẹp tựa như vẽ ra.
Ánh mắt Dụ Dao run rẩy, từ từ nhìn lên trên.
Đó là gương mặt của người yêu cô.
Cô từng sờ, từng hôn, thậm chí mấy ngày trước còn vì cuồng nhiệt với cô mà ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, hình ảnh gương mặt đẹp đẽ, dịu dàng vô hại trước kia đã hoàn toàn bị xé bỏ, thay vào đó là một gương mặt vừa đẹp vừa sắc bén, một người đàn ông xa lạ cô chưa từng gặp đang bước ra từ mảnh vỡ của Nặc Nặc.
Cứ một bước đi là không khí như đóng băng, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất. Mùi sát khí và lệ khí vốn đã thấm sâu vào trong máu thịt không thể nào gạt bỏ cũng chẳng thèm che giấu thêm nữa, khiến cho mọi người trong căn phòng đều phải cúi đầu, không dám đối diện với anh.
Anh dừng lại bên ngoài ghế sofa tròn, khóe môi khẽ cong lên.
Dụ Dao đã cắn nát môi mình, cô nhanh chóng lùi về sau, cô nhìn thấy rồi. Tên Dung Dã mà lần trước cô gặp ở biệt thự, đứng ở ngay đằng sau lưng anh. Vậy nên anh chắc chắn không phải——
Một đáp án vô cùng sinh động treo lơ lửng trong tim cô, nhưng Dụ Dao không dám tin vào điều đó.
Sao có thể, Nặc Nặc của cô, làm sao có thể là——
“Ông ngoại.”
Một giọng nói đã từng khắc vào tận xương tủy của cô.
Thanh âm lạnh lùng xa cách, cô từng nghĩ về nó rất vô số lần, nó giống như một rừng thông phủ đầy tuyết trắng, lạnh lẽo và buốt giá. Giọng nói ấy lại cực kỳ mê hoặc mỗi khi nói với cô những lời yêu thương ngây ngô.
Dung Thiệu Lương quay đầu, nhìn thấy anh thì cười một cái rồi nói: “Dung Dã, đã lâu không gặp.”
Như một con dao sắc bén chặt đứt một chút may mắn cuối cùng của Dụ Dao.
Không có ai là Dung Dã hết.
Người trước mắt cô đây, là người luôn đi theo cô, ỷ lại vào cô, yêu cô, lại hay giấu diếm cô, là người ngủ trên giường cô hết lần này đến lần khác.
Đó mới thật sự là Dung Dã.