Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 53: Chương 53




Edit: Nhím

Beta: Yam

Từ cái đêm mà Dụ Dao cắt đứt quan hệ với anh, nói rằng Nặc Nặc đã biến mất, mà anh không phải là gì cả, Dung Dã đã có rất nhiều lần không phân biệt được rốt cuộc mình có còn sống hay không.

Có lẽ còn sống, nhưng từ lâu đã không còn giống như một con người.

Giống như một con phù du thoi thóp, một ác quỷ tàn tạ trốn trong khe tối, bị nghiền nát thành từng mảnh, miễn cưỡng gom góp những hơi thở gấp, không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.

Trước kia nhiều năm như vậy, đau đớn đến mấy cũng có thể chịu đựng được, anh cho rằng mình đã quen. Nhưng khi anh nhìn thấy ánh sáng của bầu trời, sau khi được yêu thương, mới nhận ra được sự lạnh lùng và thần sắc nghiêm nghị khi mặt đối mặt, hoá ra là anh hoàn toàn không chịu nổi.

Trái tim bị nghiền nát thành bùn, mỗi lần cô mập mờ thân thiết với người khác, anh cảm thấy như máu thịt tràn lan. Có người cố ý mang những tin tức và hình ảnh đó đến cho anh nhìn thấy, anh cười nhạo không thèm để ý bao nhiêu, thì trong cổ họng có bấy nhiêu mùi ngọt ngào và cay đắng không thể nuốt trôi.

Cho đến khi tận mắt chứng kiến, cô đối diện với anh, chỉ cách nhau một cái bàn, cô đã dành cho người khác tất cả những thân mật và dịu dàng chỉ thuộc về anh.

Khi anh cụp mắt xuống không để ý, bên tai tràn ngập tiếng thở nhẹ và tiếng cười dịu dàng của Dụ Dao, từng câu từng chữ “Thẩm Diệc” và tiếng rạn nứt của bản thân anh khi bị chính tay cô xé ra.

Anh liếm hàm răng dính máu, mỗi một khắc đều đang dùng đau đớn điều khiển đôi tay không chút ấm áp, chỉ sợ rằng giây sau anh sẽ lật bàn, giết chết tất cả mọi người trong phòng, đẩy Dụ Dao vào góc tường, nuốt chửng cô vào trong bụng.

Cuối cùng thì cũng có thể, cuối cùng thì anh cũng bắt được cô.

Nhưng khi đặt vấn đề với cô thì lại hoàn toàn không dám nghe cô trả lời.

Dung Dã uống trà không ít hơn Dung Thiệu Lương là bao, đầu đau đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn bộ bị che dấu trong bóng tối. Tinh thần của anh đã không đủ tỉnh táo, điên cuồng mút chặt Dụ Dao, khoảnh khắc cô lộ ra bất kỳ sự kháng cự nào đều cướp đoạt càng thêm nghiêm khắc.

Kéo rách sườn xám, rơi xuống rồi treo trên cánh tay Dụ Dao, dây đeo vai bằng ren ở bên trong cũng bị kéo ra, chiếc khóa kéo nhỏ bằng kim loại được mở. Làn da trắng như tuyết mơ hồ phát sáng trong căn phòng không có ánh đèn, những vết cắn tham lam của anh rời khỏi môi cô, trượt xuống dưới và chôn sâu ở đấy.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ là mười mấy giây, Dụ Dao không có cách nào phản kháng, sống lưng trào dâng cảm giác mềm mại quen thuộc, lan ra khắp người.

Thẩm Diệc đang ở bên ngoài, thậm chí khi nghe thấy động tĩnh nhỏ, anh ta cũng quan tâm gõ cửa: “Dao Dao, không sao chứ?”

Cái xưng hô thân mật “Dao Dao” này vang lên, ranh giới cuối cùng của Dung Dã cũng bị hủy diệt.

Dụ Dao bị giày vò tới mức máu xộc lên não, sức lực ở chân bị rút sạch, eo như bị anh bẻ gãy, ngực của cô khẽ nhói như bị châm, các loại giác quan bị tấn công hỗn loạn, ý chí của cô như bị tra tấn gấp 2 lần.

… Lại thế này! Bắt đầu đã mạnh mẽ như vậy!

Dụ Dao nâng cánh tay lên, nắm lấy mái tóc ngắn hơi ẩm của Dung Dã, ép anh phải ngẩng đầu, đôi mắt hung tợn và đỏ ngầu của người đàn ông như những nhát dao rực lửa trong đêm.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, cố gắng bình tĩnh rồi nói một câu với người ở bên ngoài cửa: “Không sao, chờ một chút.”

Tim Dụ Dao đập nổ vang, trong lòng thực sự có loại cảm giác yêu đương vụng trộm bị cấm đoán. Cô lập tức túm lấy vạt áo của Dung Dã, bị anh kích động đến mức tức giận.

Đối xử hung hăng với cô như vậy, còn chưa bị phạt đủ có phải hay không!

Giọng nói của cô gần như không thể nghe thấy, không thể không thốt lên: “Anh đang xâm phạm người sắp trở thành bạn gái của người khác, có nghe thấy không?”

Trong phòng thay đồ đột nhiên yên tĩnh, Dụ Dao nói xong thì đã hơi hối hận, không khí dùng để duy trì hô hấp đều bị cạn kiệt không còn.

Một lát sau, chiếc sườn xám treo hờ trên người cô đã hoàn toàn bị xé toạc, còn chưa kịp cảm thấy lạnh thì làn da đã được bao chặt bằng cái nóng như lửa đốt.

Đôi chân dài dài đầy cơ bắp căng cứng của Dung Dã chống đỡ đầu gối mỏi nhừ của cô, cả người cô bị nâng lên khỏi mặt đất, trắng như tuyết giống như nữ thần thanh khiết trong giáo đường, bị xâm phạm bởi ác thần sa ngã thoát ra khỏi mặt đất.

“Dao Dao.” Giọng nói lạnh lùng của anh hơi vặn vẹo, khàn khàn rồi vỡ vụn. Sau một hồi lâu, anh lại lẩm bẩm tên của cô một lần nữa: “Có phải muốn anh dạy em không, rốt cuộc xâm phạm là có ý nghĩa như nào không?”

Giọng nói Dụ Dao khàn khàn, muốn phát ra tiếng. Cô cắn chặt mu bàn tay, hốc mắt nổi lên tia ửng hồng.

Phòng thay đồ là một không gian không lớn, trong nháy mắt đã trở thành biển lửa.

Cô vô thức mang theo một chút nghẹn ngào: “Dung Dã, anh điên rồi… Anh thực sự muốn làm chuyện đó ở đây?”

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thẩm Diệc không yên tâm thúc giục.

Phía trước Dụ Dao có cướp, phía sau lại là cánh cửa đang hơi rung lên cùng cả một cái nhà hàng nhiều người như thế. Tiếng khóc lí nhí của cô đã đâm bị thương Dung Dã, anh miễn cưỡng tìm được một chút tỉnh táo trong cơn đau đầu kịch liệt.

Sao anh lại có thể làm cho cô khóc.

Tác dụng của thuốc sẽ còn kéo dài trong vài giờ, cơn đau càng ngày càng khó dứt khiến anh hoàn toàn thất thố.

Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, anh thực sự sẽ không thể nào dừng lại.

Thẩm Diệc ở bên ngoài rõ ràng đã cảm thấy gì đó không đúng, giọng điệu càng sốt ruột, còn có tư thế muốn đạp cửa.

Dung Dã chậm rãi thả lỏng tay để buông Dụ Dao ra, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng có chút tốn sức. Anh lùi lại hai bước, ngồi trên ghế, không muốn bị cô nhìn ra tình huống của mình: “Đi ra ngoài đi.”

Anh không có thời gian, cũng không còn đường sống để nói những thứ khác. Môi anh giật giật, anh muốn trong thời gian ngắn nhất có thể cho cô nhìn thấy tâm tư, nhưng khi lời nói ra đến miệng, hai bên thái dương đau đến dữ dội. Anh cúi xuống che môi, không nhịn được mà ho khan.

Tiếng động bên ngoài truyền đến mơ hồ, Thẩm Diệc lo lắng đến mức chuẩn bị đi gọi bảo vệ.

Dung Dã không chống đỡ nổi nữa, cong môi xấu xa, gắt gao nhìn về phía Dụ Dao, nhìn cô chăm chú: “Nếu không đi ra ngoài thì cứ qua đây làm với anh.”

Nhận thấy sắp bị phát hiện, Dụ Dao vội vàng mặc quần áo dự phòng vào, đeo khẩu trang, nhặt sườn xám lên rồi nhét vào túi xách, vỗ nhẹ cửa, nói cho Thẩm Diệc là cô sắp xong rồi. Trước khi mở cửa, cô quay đầu lại nhìn chiếc ghế kia.

Dáng vẻ lười biếng của người đàn ông ngồi trên đó, ánh sáng bên ngoài chiếu vào cũng chỉ có thể chiếu tới quai hàm gầy guộc của anh, có một vệt nước trong suốt mơ hồ đọng ở đó, lặng lẽ nhỏ giọt lên đùi của anh.

Dường như khoảnh khắc này làm cho Dụ Dao hít thở không thông.

Cô dùng sức nắm chặt tay nắm cửa, thiếu chút nữa đã muốn xoay người trở về mà kéo anh đi, mặc kệ bà nội nó, muốn thế nào thì muốn, lập tức tìm một nơi có thể yên tĩnh nói chuyện, ép hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện muốn biết, dạy anh nói cho hẳn hoi, nói là anh không được chịu đựng một mình, cô cũng không đành lòng khi trừng phạt anh như thế này.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng được cảm xúc, ấn xúc động của cô xuống.

Thẩm Diệc đã chạy tới.

Mu bàn tay của Dụ Dao căng ra, cô chắn phía sau lưng, nhìn như đang đối mặt với Thẩm Diệc, nhưng thật ra là đối với người ở trong phòng, nói rõ ràng từng chữ: “Đừng sợ, tâm tư của anh tôi đều biết.”

Thẩm Diệc nhìn thấy cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trả lời: “Biết là được rồi, không lên tiếng thật sự dọa chết anh.”

Anh ta thấy cô đeo khẩu trang, nhíu mày hỏi: “Có phải có gì khó chịu không? Anh đưa em quay về nhé.”

Dụ Dao sớm nắng chiều mưa mà gật đầu: “Có thể là do uống nước trái cây lạnh, vừa rồi lúc thay quần áo dạ dày bị đau, nên sắc mặt không tốt lắm.”

Cô chậm rãi rời khỏi phòng thay đồ, Thẩm Diệc xin lỗi nói: “Là anh sơ suất, lúc ấy Dung Dã bưng trà nóng về, anh cũng nên rót cho em một ly.”

Anh ta nói xong lại cảm thấy không ổn, tự giễu lắc đầu: “Trà này hình như là chỉ có một mình Dung đổng uống, cũng chỉ có hai tổ tông bọn họ uống thôi, những người khác cũng không dám chạm vào, chúng ta vẫn là không nên uống. Vậy anh sẽ bảo người chuẩn bị sữa nóng cho em.”

Ngón tay Dụ Dao siết chặt.

Đương nhiên là cô chú ý tới ấm trà, Dung Thiệu Lương đau đầu rời khỏi chỗ ngồi, trong lòng cô cũng thoáng suy nghĩ, đoán xem có phải liên quan đến trà hay không.

Nhưng lúc ấy tinh thần của cô quá căng thẳng, không suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy không có khả năng, dù sao Dung Dã cũng uống cạn rồi.

Bây giờ Thẩm Diệc nhắc lại, vừa rồi phản ứng rõ mồn một của Dung Dã trong phòng thay đồ, cô chợt nhận ra, làm gì có sự trùng hợp như vậy. Không phải Dung Dã không có việc gì, chỉ là anh vẫn luôn chịu đựng.

Anh chịu đau đầu giống như Dung Thiệu Lương, là vì có thể được gặp cô dù chỉ một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.