Trans: Sâu Tên Nhã
Beta: Yam
Dưới ngọn đèn lưu ly trên hành lang, Dụ Dao đã thông suốt sự dày vò mà Dung Dã đang phải chịu đựng, bước chân của cô dừng lại, tầm nhìn dần mờ đi.
Cô cố gắng hít thở, khống chế phản ứng, muốn bình tĩnh mà bỏ qua. Cô không muốn lộ ra manh mối ở trước mặt Thẩm Diệc, nhưng mà thân thể có xung lực riêng của nó, đầu ngón chân vừa động thì thân thể sẽ tự động chạy về phòng thay quần áo.
Đủ rồi.
Cô mềm lòng rồi.
Thẩm Diệc nhìn ra ý tứ của cô, thân thiết hỏi: “Có phải rơi gì ở trong phòng thay quần áo đúng không? Em không thoải mái thì đừng lộn xộn, anh giúp em tìm.”
Anh ta vừa nói xong thì định quay trở lại đó.
Dụ Dao cay chát nuốt một ngụm nước bọt. Đúng vậy, cún con sắp phát điên của cô bị bỏ rơi rồi, một mình đợi trong phòng nhỏ đen kịt, cho rằng cô không hề có cảm tình đối với mình, rời đi với những người khác. Mà anh đang chịu đựng cái đau một mình, mặc dù nỗi đau ấy đã chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Cô cuộn ngón tay lại, lại một lần nữa liếc nhìn Thẩm Diệc.
Thẩm Diệc có thể lăn lộn cho đến ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là loại người có thể dễ dàng lừa gạt cho qua. Cô không thể coi Thẩm Diệc giống một tên ngốc được, dưới loại tình huống như thế này, nếu như cô muốn quay về một mình, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra vấn đề.
Thẩm Diệc và nhà họ Dung có mối quan hệ lợi ích to lớn, thông qua ngày hôm nay, thậm chí cô còn hoài nghi bản thân Thẩm Diệc chính là do Dung Thiệu Lương sắp xếp đến đây để thăm dò giới hạn của cô, cho dù bản thân Thẩm Diệc cũng không nhất thiết phải hiểu rõ tình hình.
Dung nhị thiếu chờ cô thay đồ trong phòng thay quần áo, chuyện này nếu như bị Thẩm Diệc thấy được, sẽ mang đến cho Dung Dã không ít tai họa về sau.
Dụ Dao nhắm mắt lại, không chút dấu vết mà lấy điện thoại ra, cầm điện thoại trong tay đưa cho Thẩm Diệc xem: “Vừa rồi tôi cho rằng điện thoại rơi ở bên trong, kết quả nó lại ở trong túi, chúng ta đi thôi.”
Phòng thay đồ ở phía sau càng ngày càng xa.
Tâm trạng Dụ Dao phức tạp, chờ đến lần sau gặp lại, cô không muốn tức giận với Dung Dã nữa. Những lời nói đâm chọc kia, cái gì là thật, cái gì là giả, cô vẫn muốn gặp mặt nói cho anh biết.
Vào ban đêm, sau khi Dụ Dao đã về đến nhà, Thẩm Diệc thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn, sau đó cô cũng thuận thế nói bóng nói gió về tình hình trong phòng bao.
Trước khi đi Dung Thiệu Lương có nói đến việc để Dung Dã tiếp tục ăn cơm xong, cho dù anh có khó khăn như thế nào đi nữa, thì anh nhất định sẽ trở về.
Thẩm Diệc nói: “Anh đưa em đi rồi, bọn họ cũng đã kết thúc rất nhanh, thật sự không phải là chịu ảnh hưởng của chúng ta. Chủ yếu là sau khi Dung Dã trở về phòng bao, nghe nói khí áp cực thấp, cả phòng bất luận già trẻ, cũng chẳng có ai dám thở một hơi trước mặt anh ta, còn có ai có thể ngồi xuống được chứ.”
Dụ Dao cuộn mình trong chăn, không nhịn được mà phác hoạ ra cảnh tượng kia.
Toàn bộ phòng vip, ngoại trừ Dung Thiệu Lương, chỉ có cô với Thẩm Diệc rời tiệc, Dung Dã đương nhiên sẽ tự hiểu Thẩm Diệc đưa cô về nhà. Anh thấy hai chỗ ngồi trống không sẽ có tâm tình như thế nào, cô nghĩ thử, ngực cũng bất giác co lại.
Thẩm Diệc lại hẹn cô cuối tuần đi xem triển lãm châu báu, Dụ Dao quả quyết cự tuyệt, lý do cũng rất danh chính ngôn thuận. Việc quay chụp của phim điệp viên đang dần trở nên tốt hơn, cảnh quay trong nhà tạm thời kết thúc, cuối tuần này cô cùng đoàn phim xuất phát, đi tới vùng núi ở huyện Gia Lễ để quay cảnh thực mấy ngày.
Yêu cầu của đạo diễn rất cao, phải cố gắng đạt tới độ chân thực. Có vài đoạn diễn quan trọng ở rừng mưa, không muốn dùng hiệu ứng nhân tạo, chỉ có thể nhanh chóng đi vào mùa mưa thích hợp nhất, thời gian rất gấp gáp.
Buổi sáng hôm thứ bảy, Dụ Dao mang theo hai trợ lý nhỏ, theo đoàn làm phim lên máy bay, không ngờ hành trình bị người khác tiết lộ, một đám paparazzi đến chụp cộng thêm fan hâm mộ ở fandom nào đó đều tập trung ở đại sảnh sân bay, vấn đề hỏi Dụ Dao nhiều nhất chính là: “Thật sự không yêu bạn trai cũ sao, không biết tương lai cô có còn khả năng quay lại với anh ấy không?”
Trong đám người này thoạt nhìn có không ít fan CP Bạch Ngọc, trừng mắt nhìn cô vừa giận vừa đáng thương.
Dụ Dao cười cười, gương mặt càng ngày càng có phong tình lộ ra vẻ không lương tâm, không thèm để ý.
Trong nội tâm cô đang nói, yêu, sẽ quay lại, thật ra căn bản là còn chưa chia tay cơ.
Nhưng khi đối mặt với ống kính, cô chỉ có thể trả lời: “Không yêu, không thể nào, tôi với anh ấy không có một chút quan hệ nào, đừng đề cập đến anh ấy.”
Nói xong, Dụ Dao không khỏi nghĩ đến tâm trạng của Dung Dã khi nhìn thấy những tin tức này. Cô tùy ý vén vạt áo khoác trên người lên, lộ ra chiếc áo thun rộng dài khó khăn lắm mới che đi phần bắp đùi ở bên trong, sau đó thờ ơ đeo kính mắt lên, đi qua đám người đến chỗ đăng ký.
Ngồi vào chỗ ngồi, nữ diễn viên ngồi bên cạnh cảm khái nói: “Chị Dao Dao, cái áo thun bên trong của chị đẹp thật đấy, quả nhiên đại mỹ nhân ăn mặc theo kiểu trung tính cũng có một kiểu đẹp khác.”
Dụ Dao vuốt ve vạt chiếc áo thun, làm phẳng tất cả những nếp nhăn nhỏ.
Đây là quần áo của Nặc Nặc.
Cái áo này trước đây anh rất thích mặc, ở trên người cô thế mà lại biến thành váy liền áo.
Khoảnh khắc mặc nó lên, là có cảm giác giống như được anh ôm.
Dụ Dao nhìn về phía tầng mây ngoài cửa sổ, môi mấp máy, hi vọng anh chàng to lớn nguy hiểm lại cố chấp kia có thể thành công tiếp thu được ám chỉ của cô.
Nữ diễn viên còn đang thì thầm, chỉ là đổi chủ đề: “Ài, nghe nói núi ở huyện Gia Lễ vừa đến mùa mưa, hoàn cảnh trên đấy vô cùng khắc nghiệt, hi vọng lần này chúng ta có thể bình an thuận lợi, sớm về thành phố một chút.”
Lúc đến huyện Gia Lễ, trời không những tối đen mà còn mưa to gió lớn. Đạo diễn hưng phấn không nỡ nghỉ ngơi, trực tiếp chuẩn bị hiện trường, tranh thủ cơ hội quay phim.
Đương nhiên Dụ Dao sẽ phối hợp toàn lực, nhưng hễ không có gì làm là lôi điện thoại ra nhìn, chỉ sợ mình bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi đến từ một số xa lạ nào đó.
Nhưng mà đợi hai ngày, không hề có một chút dấu vết gì liên quan đến Dung Dã cả.
Thẩm Diệc ngược lại rất tích cực ân cần, có khi Dụ Dao chỉ có thể tự an ủi bản thân mình. Cũng tốt, có một người gióng trống khua chiêng theo đuổi như Thẩm Diệc cũng hay, khiến cho cô đỡ phải cố gắng liên hệ với những người khác, một Thẩm Diệc này đủ để cho Dung Thiệu Lương nhìn.
Mưa ở huyện Gia Lễ vẫn không ngừng, nhiệt độ trên núi quá thấp, buổi sáng ngày thứ ba, Dụ Dao lại bắt đầu xuất hiện triệu chứng bị cảm. Nhưng tất cả những cảnh quan trọng của hôm nay đều có cô, may mà chỉ ở ngoài nửa ngày, chờ đến lúc chạng vạng tối, cô có thể vào căn nhà nhỏ dưới chân núi kia để quay ở bên trong.
Lúc mặt trời xuống núi, Dụ Dao đã hoa mắt váng đầu, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều rất thảm, ai ai cũng ướt sũng. Mọi người khổ cực như vậy, cô cũng không thể già mồm nói gì được. Chỉ là hoàn cảnh quá tệ, trợ lý nhỏ còn bệnh nặng hơn cả cô, cô để cho mấy người bọn họ ở lại chỗ ở ngoài núi, càng không có ai có thể chăm sóc cô.
Sau khi quay cảnh cuối cùng ở ngoài trời, Dụ Dao ngửa đầu nhìn sắc trời, luôn có cảm giác hình như mưa lớn hơn, mây đen tầng tầng lớp lớp, có hơi đáng sợ.
Cô ôm lấy quần áo đóng phim mỏng manh trên người, muốn đi tìm một chiếc áo khoác dày để mặc. Lúc cô cầm ô chậm rãi từng bước đi trong cơn mưa, không may giẫm phải bùn nên trượt ngã.
Nhất thời tim của Dụ Dao đã nhảy lên cổ họng. Thời khắc khi mà cô mất trọng lượng ngã xuống, một bàn tay đột nhiên duỗi ra ôm chặt lấy cô, trực tiếp nâng cô lên, không nói một lời quàng lấy khuỷu tay cô.
Mưa lớn, ô lại rơi mất, Dụ Dao trong sự hoảng loạn không nhìn rõ thứ gì, thân thể dán lên nhau thật chặt, cô theo bản năng đẩy ra.
Nhưng ngay sau đó mái tóc thấm ướt của cô bị người hất ra, cái tay kia nâng ót cô lên, nâng mặt cô lên.
Tia chớp trên đỉnh đầu xẹt qua, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, xung quanh Dụ Dao đều là những hạt mưa giàn giụa cùng với bóng người hỗn loạn. Thính giác và thị giác của cô ngay lập tức giống như không hoạt động, che đậy hết thảy mọi thứ, toàn bộ hướng về người trước mặt này.
Dáng người cao hơn cô rất nhiều, mặc lên mình một chiếc áo mưa dài màu đen tầm thường nhất trong đoàn làm phim, vành nón che lại nửa gương mặt, khẩu trang được kéo xuống dưới môi, nhưng Dụ Dao chỉ nhìn một cái đã nhận ra đây là ai.
Sao anh có thể từ trên trời giáng xuống được chứ.
Dụ Dao không phân biệt được là do lạnh, hay là do khống chế không nổi những luồng rung động trong lòng, hơi phát run.
“Anh…” Cô cố gắng để giọng nói của mình rõ ràng: “Sao anh lại đến đây!”
Dụ Dao không nhịn được quay ra dò xét chung quanh. May thật, hiện trường quá loạn, tất cả mọi người ai cũng bận rộn, không ai phát hiện ra ai, cũng sẽ không có người nhận ra thân phận của anh.
Dung Dã cầm ô lớn trong tay, che hết cô ở bên trong, lôi khăn lông từ trong túi ra, không mấy dịu dàng mà xoa tóc cho cô.
Bọn họ đang đứng ở ven tường bị che khuất, người đến người đi ngay cách đó không xa.
Tiếng tim Dụ Dao đập lớn, nhất thời không nói được nhiều. Cô để mặc anh lau, hốc mắt có hơi chua xót, vừa định hỏi thêm hai câu, chiếc ô trên đỉnh đầu kia chợt hạ thấp, mặt ô rất lớn, che kín cả nửa người cô.
Dung Dã dùng khăn mặt che kín đầu cô, ngăn cản ánh mắt của cô, trong chốc lát cô không nhìn thấy gì cả. Anh giống như là sợ bị cự tuyệt, sợ lại nghe được những lời nói khoan tim thấu xương kia của cô, bỗng nhiên hôn cô một cái.
Dụ Dao không hề chuẩn bị gì, lập tức nắm chặt quần áo. Trong tai cô lấp đầy tiếng sấm và tiếng người, còn có tiếng thở thấp hỗn loạn vô cùng của anh.
“Dụ Dao——”
Phía trước lều, đạo diễn cầm cái loa to gọi.
“Dụ Dao đang ở đâu đấy? Chuẩn bị đi vào phòng trang điểm lại, cảnh tiếp theo sẽ bắt đầu sau năm phút.”
Môi lưỡi Dụ Dao ướt át, lúc run rẩy né tránh Dung Dã. Đầu lưỡi dây dưa còn dính phải tiếng nước khó rời, cô nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nại, khàn khàn nói: “Anh không sợ bị người ta nhìn thấy à? Bên kia đang gọi em, em nhất định phải tới, chậm thêm chút nữa thì sẽ có người đến tìm…”
Hai người một cây dù, đứng gần nhau như vậy, rất dễ xảy ra vấn đề.
“Anh nhìn thấy bộ quần áo em mặc ở sân bay, là do anh suy nghĩ nhiều rồi à?” Giọng nói của Dung Dã còn mờ ám hơn cả cô, nghiến răng nghiến lợi trong tiếng mưa: “Nhịn hai ngày, anh không nhịn được nữa, đúng dịp đi ký hợp đồng ở thành phố kế bên, bên đó cũng đã chuẩn bị xong từ trước, không ai biết anh tới đây.”
Dụ Dao vui mừng vì anh hiểu được, lại không khỏi căng thẳng, biết mỗi một khắc đều do anh giành lấy, nhưng mỗi một chút thân mật, cũng có thể mang đến phiền phức cho anh bất cứ lúc nào.
Đạo diễn thúc giục lần thứ hai, trong dư âm của cái loa, ông ta còn nói với người bên cạnh: “Nhìn thấy Dụ Dao ở đâu không, mau đi tìm xem, không kịp nữa rồi——”
Cô không đi không được.
Dụ Dao nhìn Dung Dã một chút, cơn đau đầu của anh có lẽ cũng biến mất rồi.
Cô áp vào lồng ngực đang run rẩy kịch liệt của anh, thấp giọng nói: “Đạo diễn đang tìm em, em đi quay trước, tranh thủ để kết thúc sớm, anh… Anh đừng ở gần chỗ này, đi ra xa một chút, tìm chỗ an toàn chờ, em… quay xong sẽ đi tìm anh. Em có chuyện muốn nói với anh.”
Dụ Dao nhận lấy cái ô, đẩy Dung Dã vào trong bóng tối, cắn môi xoay người đi dưới ánh đèn, nghênh tiếp người phụ trách đang đi tìm cô, đi theo vào căn nhà nhỏ.
Trước khi đi vào, lại có thêm một đường sáng sắc bén đánh xuống, vang vọng toàn bộ chân núi.
Rõ ràng mới chạng vạng sáu giờ tối, sắc trời đã đen sì chẳng khác nào đêm tối.
Dụ Dao cảm giác được lực đánh trên mặt ô bên trên càng ngày càng nặng, cô suýt chút nữa không cầm vững, không khỏi nói với người phụ trách: “Mưa lớn như thế, không có nguy hiểm à?”
Người phụ trách an ủi: “Không có việc gì đâu chị Dao Dao, trên núi có thể không an toàn, nhưng buổi tối chúng ta chỉ diễn ở trong căn nhà nhỏ này thôi, không cần phải lo lắng.”
Dụ Dao lại nhìn lướt qua căn nhà nhỏ, thực sự có hơi đơn sơ.
Ở phân cảnh này, cô cùng với nam phụ nữ phụ bị quân địch truy đuổi tung tích, tạm thời trốn tới đây. Vì để cảnh đuổi theo trở nên chân thực, đạo diễn đã chọn một khu dân cư tương đối cũ kỹ dưới chân núi, chỉ có hai tầng, nhìn qua có vẻ khá cũ kỹ, từ ngoài nhìn vào nó càng lộ ra sự rách nát trong cơn mưa, có xu thế lung lay sắp đổ.
Dụ Dao nhíu nhíu mày, cả tổ đều đang đợi quay, thay vì tốn thời gian rối rắm với những thứ này, còn không bằng nhanh chóng giải quyết để kết thúc công việc sớm.
Cô bước vào căn nhà nhỏ, lúc cô thu ô có quay đầu nhìn lại, nhìn về phía bóng lưng đã mơ hồ từ lâu.
Không nhìn thấy được cái gì, nhưng mà ánh mắt như hình với bóng đó, như cái móc được nung đỏ đóng trên người cô, dù cho đứng xa như vậy rồi, cũng cảm thấy bỏng.
Mấy cảnh diễn từ sáu giờ quay đến tám giờ tối, bởi vì diện tích căn nhà nhỏ có hạn, ngoại trừ mấy diễn viên, chỉ có nhân viên công tác quan trọng ở bên trong. Bắt đầu từ tám giờ, mưa đột nhiên lớn hơn một cách kỳ lạ, cho dù ở bên trong căn nhà, tạp âm cũng làm cho lòng phiền ý loạn.
Có đồng nghiệp trong đoàn làm phim ở ngoài núi gọi điện thoại đến, nói vừa mới hỏi dân bản xứ, hiện tại trời mưa quá lớn, vẫn nên rút lui trước thì tốt hơn.
Đạo diễn thấy chỉ còn lại mấy cảnh nữa là có thể quay xong, thực sự không cam tâm bị cắt ngang như thế, chờ qua tối nay, đường lên núi chưa chắc có thể đi được nữa. Ông ta lựa chọn tăng tốc tiến độ, nhưng nam phụ lại chịu ảnh hưởng, luôn luôn có chỗ sai, ít nhiều làm trễ nải một chút thời gian.
Dụ Dao vốn đang bị cảm, đầu cô dần trở nên nặng nề. Cô nghe tiếng mưa rơi dữ dội ngoài nhà, trong lòng bắt đầu lo lắng, nhớ tới Dung Dã không thể tới gần còn đang ở bên ngoài.
Gần chín giờ, cô vất vả lắm mới hoàn thành xong phần diễn, bụm trán xuống lầu trước. Mưa bên ngoài không thể dùng từ mưa như trút nước để hình dung được nữa, thứ đáng sợ hơn chính là, căn nhà nhỏ cũ nát bên trong cơn mưa lớn, mơ hồ phát ra âm thanh cọt kẹt khác thường do không chịu được sức nặng.
Không chỉ Dụ Dao nghe được, những người khác ở tầng một cũng nghe thấy, mọi người nhìn nhau vài lần, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Người ở gần cửa gào thét lớn tiếng nhắc nhở người ở trên tầng bước nhanh ra ngoài.
Mắt Dụ Dao tối sầm lại, ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cố gắng tăng nhanh tốc độ, mờ mịt chạy ra hướng cửa.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng khi chạy đến một nửa, đã có những khối gỗ vụn cùng với nước mưa lạnh rơi xuống trên người cô. Cô tới gần cửa, lúc sắp đi ra ngoài, dưới tiếng nổ vang dội, cả căn nhà sụp đổ trong cơn mưa.
Một khắc cuối cùng trước khi Dụ Dao hôn mê, trước mắt đã không thấy rõ đồ vật gì, đau nhức đến chết lặng, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Có hơi sợ chết.
Càng sợ hơn, Dung Dã một mình phải làm sao bây giờ, anh thậm chí không biết, bản thân anh được yêu thương.
Vật tư đoàn làm phim cầm lên núi thật sự quá thiếu thốn, lúc Dụ Dao đi vào nhà để quay phim, ở sau lưng Dung Dã đi tìm hết những chỗ có thể tìm, cũng không có lấy một hộp thuốc cảm cúm. Anh biết nhanh nhất thì cũng phải 8 giờ rưỡi mới kết thúc, trán của Dao Dao đã rất nóng, nên uống thuốc càng sớm càng tốt.
Anh tính xong thời gian, đội mưa rời núi, mua được thuốc thì lập tức trở về, nhưng khi anh đi đến chân núi một lần nữa, cơn mưa đáng lẽ còn có thể chịu đựng được đột nhiên mạnh lên đến mức kinh hồn.
Dung Dã bị mưa to gột rửa, nhìn chằm chằm vào ánh đèn mơ hồ phía trước, một loại cảm giác sợ hãi cực độ nào đó đánh vào trái tim của anh một cách kịch liệt.
Anh vội vàng trở về trong mưa, cách địa điểm quay chỉ còn lại mười mấy mét, thậm chí nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở rộng, dường như anh có thể nhìn thấy được quần áo trên người Dụ Dao. Nhưng khoảnh khắc sau đó, anh trơ mắt nhìn hai tầng tòa nhà nhỏ kia nặng nề sụp đổ trong màn mưa, tiếng thét cùng với tiếng gầm rú, biến thành một bức tường đổ tan tành.
Dung Dã đứng ở nơi đó, đống phế tích hiện lên một cách rõ ràng trong mắt anh.
Môi anh mấy máy mấy lần, không thể phát ra âm thanh gì, mấy giây sau, mới dồn nén ra hơi thở ồm ồm không thành điệu, trong đôi mắt đen kịt không ánh sáng lóe lên tia máu, giống như quỷ thần thê lương trong cơn mưa trút nước.
Đoàn làm phim còn có rất nhiều người ở bên ngoài nhà, tiếng gào khóc gọi điện thoại, có người nghe được bên trong có tiếng kêu cứu, nhào tới muốn giúp đỡ, nhưng sức lực có hạn, mờ mịt luống cuống không biết làm sao mới được.
Một số người ở tầng hai bò ra ngoài, tầng một lại không có chút tiếng động nào.
Người phụ trách đã chạy ra trước đó sớm hơn một bước đứng khóc trước đống phế tích, đứng ở vị trí cánh cửa ban đầu, kêu to tên của Dụ Dao.
Nhưng mới kêu được một tiếng ngắn ngủi, đột nhiên bị đẩy ra, anh ta loạng choạng ngã xuống bùn đất, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đen kịt vọt vào bên trong, nhảy lên đống đổ nát, khi đang đến gần khu vực nào đó, cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống, tay không đi đào những mảnh chướng ngại vật.
Người phụ trách thử đào mấy cái, đều bị cắt đứt tay, anh ta cao giọng nhắc nhở người kia đừng làm gì, chờ cứu viện đến. Nhưng mà một ánh mắt cực kỳ ngắn ngủi giao nhau, anh ta như bị kiếm sắc đâm thủng, một chữ cũng không dám nói.
Dung Dã quỳ gối trong màn mưa thét gào, vành mũ lạnh lùng che đi sống mũi, môi trắng bệch không có huyết sắc, nước mưa rơi thành sông, chảy qua cằm của anh.
Anh nhớ rõ.
Nhớ rõ dáng vẻ của Dao Dao ở đó, nhớ rõ cô mặc quần áo màu gì!
Một giây cũng không thể chờ.
Chờ nữa cô sẽ gặp nguy hiểm.
Trong mắt Dung Dã bừng lên ánh sáng vặn vẹo, máy móc xốc từng mớ rác rưởi nặng nề đang chặn phía trên Dụ Dao lên. Kết cấu của căn nhà nhỏ chủ yếu là làm bằng gỗ, tấm ván gỗ lớn gãy ra thành các mảnh vụn sắc bén.
Tay của anh đã mất đi màu sắc ban đầu, không ngừng tìm xuống ở phía dưới, từng tiếng gọi tên cô trở nên khàn hơn.
Đèn xe mơ hồ sáng lên ở phía sau, ký hiệu của cứu hộ và cứu viện lóe lên trong mắt, càng nhiều tạp âm vang lên, có người kêu to có người khóc rống. Dung Dã quỳ gối trên đống đổ nát, cuối cùng chạm vào mảnh vải dính đầy bùn nhão.
Dù cho có bẩn thế nào đi chăng nữa, anh cũng nhận ra được, là quần áo trên người Dụ Dao.
Trong cổ Dung Dã tắc nghẹn âm thấp như khóc như cười, cả người như bị chôn vùi, đẩy đống bừa bãi xung quanh cô ra một cách thô bạo nhất mà cũng dịu dàng nhất, ôm cô từ trong vũng bùn ra.
Tìm được rồi.
Lại một lần nữa, anh tìm được cô.
Không ai có thể cướp Dao Dao của anh.
Thần phật không được, sinh tử cũng không được.
Dung Dã duỗi thẳng đầu gối, hai tay ôm Dụ Dao đứng lên, tay lại sờ phải một mảnh dinh dính. Anh cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy chỗ chân cô, nơi mà anh chạm vào, tất cả đều là vết máu đỏ sẫm.
Tay anh run rẩy, xé mảnh vải sạch nhất của mình ra, gắt gao ấn lên vết thương đang chảy máu của cô, nâng nửa người cô lên, ép đầu cô vào hõm vai mình.
“Dao Dao không sợ, không sợ… Cún con ở đây.”
Bệnh viện trong trấn cách rất gần, nhận được điện thoại thì lập tức xuất phát. Xe cứu thương đến, cho rằng phải chờ cứu viện tới đào bới mới có thể tìm được người bị thương, không nghĩ tới sẽ có người bị điên như thế, trực tiếp dùng tay để đào.
Dụ Dao không còn ý thức, ngay lập tức được đưa lên xe cứu thương, Dung Dã nằm ở bên người cô, trước sau vẫn lẩm bẩm không rõ. Y tá trong xe nhanh chóng cấp cứu cầm máu, bác sĩ dặn dò: “Vết gãy làm tổn thương đến động mạch ở trên đùi, còn chậm thêm một lúc nữa cũng không biết có thể giữ được mạng hay không! Người bệnh mất rất nhiều máu, lập tức liên hệ để bệnh viện chuẩn bị——
Quy mô bệnh viện trên trấn có hạn, lượng máu lưu trữ ít, nó chỉ được dùng khi cần thiết.
Ánh mắt của bác sĩ nhìn về phía Dung Dã, thấy một nửa gương mặt trắng bệch của anh sau vành nón thấp, chỉ thấy hoảng sợ một cách kỳ lạ. Ông ta khẩn trương hỏi: “Là người nhà hay là bạn bè? Có biết cô ấy thuộc nhóm máu nào không?”
Tiếng nói ồm ồm trả lời: “B.”
Bác sĩ lo nghĩ nhíu mày, xui xẻo thật, trong trấn cũng có một vụ tai nạn xe hơi lớn vào ban đêm, bệnh nhân đưa tới cũng thuộc nhóm máu B, cần truyền không ít máu, kho máu báo nguy, nhóm máu B có thể là không đủ dùng.
Ông ta nói rất nhanh: “Nhanh lên, mau đi liên hệ với đoàn làm phim của bọn họ, tìm xem có ai có nhóm máu B hay không, truyền máu tại chỗ còn có thể cứu mạng được!”
“Không cần tìm.” Giọng nói của Dung Dã giống như vừa được vớt từ trong vực sâu ra: “Tôi có, máu của tôi đủ, cho cô ấy.”
Vào ban đêm, bệnh viện ở thị trấn trong cơn mưa yên tĩnh và trống trải, người bị thương ở dưới chân núi cũng chưa được đưa ra, những bệnh nhân khác cũng đã nghỉ ngơi. Y tá đẩy Dụ Dao tiến vào phòng cấp cứu, có người cho Dung Dã đi đăng ký thử máu, kết quả nhanh chóng được đưa ra, hai người đều thuộc nhóm máu B, thân thể Dung Dã rất khỏe mạnh, phù hợp với điều kiện truyền máu.
Kết quả vừa ra, phòng cấp cứu bên kia liền vội vàng chạy đến thúc giục. Vết thương của Dụ Dao ở nơi khác cũng không nghiêm trọng, nhưng vết thương ở chỗ nguy hiểm bị đè ở phía dưới mất máu quá nhiều, bệnh viện có sẵn máu nhưng lượng máu lại ít đến đáng thương, nếu không nhanh chóng bổ sung máu thì sẽ có một cơn sốc rất nguy hiểm.
Dung Dã yêu cầu được vào phòng cấp cứu, tận mắt nhìn Dụ Dao.
Nơi cấp cứu không có dư giường phụ, anh an vị ngồi trên chiếc ghế đơn giản bên cạnh Dụ Dao, để lộ cánh tay, nhìn mũi kim tiêm đâm vào mạch máu của mình, máu đỏ thẫm trong suốt chảy ra, lập tức được mang đi xử lý, không đếm được đã bao lần đưa đi đưa về, từng chút từng chút chảy vào thân thể Du Dao.
Hai mắt của Dung Dã đỏ ngầu nhìn xuyên qua vành nón, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dụ Dao.
Nhìn gương mặt của cô, lông mi ướt sũng.
Máu chảy ra, thân thể của anh bắt đầu rét run, muốn cuộn mình lại.
Y tá bối rối hỏi: “Làm sao bây giờ, một người hình như không đủ.”
“Đủ.” Giọng nói anh rất thấp, nhưng lại không thể từ chối: “Tôi không sao cả.”
Tạm thời việc đi tìm người khác không thể thực hiện được, huống chi Dung Dã trông có vẻ cao lớn. Tuy lượng máu được truyền đạt gần tới giá trị an toàn, nhưng vẫn chưa đạt đến giới hạn tối đa, Dụ Dao còn đang nguy cấp, y tá tạm thời chưa không thể tìm ra cách nào tốt hơn trong lúc này, nên chỉ có thể tiếp tục dùng máu của anh.
Dung Dã càng lạnh, càng cảm thấy lòng mình tràn đầy cuồng nhiệt.
Cuồng nhiệt đến mức những điên cuồng bất an kia đều bị thiêu đốt, sự yên ổn và hạnh phúc chưa bao giờ có được.
Trong thân thể Dao Dao có máu của anh, toàn thân đều khắc đầy vết tích của anh.
Dung Dã gắt gao nhìn chăm chú vào đôi môi khô khốc của Dụ Dao, phía trên phiến môi kia cũng bị nứt ra vài vệt nhỏ, máu đã đông. Anh dựa lưng vào ghế ngồi, môi dưới khẩu trang cong lên, tim đập loạn xạ, tất cả sợ hãi đều tan thành mảnh vụn, quấn lấy tinh thần của anh.
Vị trí của Dụ Dao rất may mắn, khi căn nhà nhỏ sụp xuống thì diện tích sụp cũng không đổ đến chỗ cô, hơn nữa được cấp cứu kịp thời, lượng máu được cung cấp đầy đủ, không có vết thương lớn nào khác, rất nhanh đã thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi.
Có y tá muốn xử lý lòng bàn tay bị thương của Dung Dã, anh chỉ im lặng trừng mắt nhìn, y tá đã bị anh doạ lui.
Dung Dã đóng cửa phòng bệnh lại, bởi vì mất máu, toàn thân lạnh đến mức có hơi run rẩy. Anh lại cười, đi đến bên cạnh giường của Dụ Dao, cởi chiếc mũ bẩn xuống, tháo khẩu trang ra, để lộ gương mặt của anh.
Anh cúi người, hôn lên môi Dụ Dao, cọ xát cắn xé đôi môi của cô, cho đến khi máu tươi trào ra, rồi lại bị đầu lưỡi nóng bỏng của anh liếm láp.
Dung Dã dựa bên cổ cô, nụ cười trên mặt sạch sẽ thuần khiết.
Dao Dao.
Em nhìn xem… Trong thân thể anh cũng có máu của em.
Mặc kệ em có yêu anh hay không, hay hôm nay em muốn nói với anh điều gì.
Huyết dịch giao hòa.
Chính là một đời của anh.