Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 55: Chương 55




Edit: Nhím

Beta: Lam

Lúc Dụ Dao bất tỉnh, cảm thấy sự sống của mình đang dần tàn lụi vì mất quá nhiều máu, cô còn cho rằng lần này mình không thể sống tiếp nữa, thần linh đã chăm sóc cô lâu như vậy, sao có thể lúc nào cũng ở đây được chứ.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, đôi mắt từ từ quan sát, nhìn thấy bức tường với trần nhà màu trắng tinh trong phòng bệnh. Trong vài phút không kịp phản ứng, cô không biết bản thân mình đang ở đâu, trong trí nhớ quanh quẩn một bóng dáng đen mờ mờ, bóng dáng đó mang theo hơi thở lạnh thấu xương, cắn phá môi cô, tham lam mà mút lấy máu của cô.

Cô hơi hé miệng, môi dưới rất đau, thực sự bị cắn, không phải ảo giác.

Y tá đẩy cửa vào, thấy Dụ Dao tỉnh lại thì thở dài một hơi. Y tá kiểm tra đơn giản đo nhiệt độ cơ thể cùng huyết áp cho cô, xác định tất cả đều hoàn toàn bình thường, mới lảm nhảm nói với cô bằng giọng điệu cường điệu hoá: “Cũng may là cô không sao, bằng không tôi thật sự sợ người đó tự tay sẽ phá bỏ bệnh viện mất.”

Từ khi Dụ Dao bước chân vào ngành đến nay đều đóng phim điện ảnh, năm đó thời kỳ nổi tiếng nhất đã lấy được danh ảnh hậu, cũng đi theo con đường của diễn viên thực lực, cho tới bây giờ cũng không tính là tiểu hoa lưu lượng gì, cái tên này cũng không thích hợp để hình dung vị trí của cô trong giới điện ảnh.

Mà từ trước đến nay những diễn viên điện ảnh trẻ chưa bao giờ quen thuộc với công chúng như những diễn viên truyền hình. Các y tá bình thường sẽ không xem phim, không quan tâm đến các loại drama, đương nhiên sẽ không nhận ra cô, nói chuyện cũng không có để ý nhiều, có gì nói nấy.

“Cô không nhìn thấy anh ta đáng sợ đến mức nào đâu, không lộ mặt thì đẹp trai như vậy, nào ngờ đâu.” Y tá tấm tắc lắc đầu: “Phản ứng quá mức đáng sợ, may mắn là ngày hôm qua, lượng máu được lấy đã đủ trước khi đạt đến giới hạn an toàn tối đa, nếu không tôi thật sự sợ anh ta ép tôi tiếp tục lấy máu.”

Dụ Dao còn có hơi mờ mịt: “… Lấy máu.”

“Đúng vậy.” Y tá cảm thán: “Tình hình của cô rất nguy hiểm, tôi nghe nói ngay cả đội cứu hộ anh ta cũng không đợi, dùng tay không ôm cô từ dưới tầng lên. Đến bệnh viện anh ta lại truyền máu cho cô, sau đó làn da của anh ta trắng bệch như tờ giấy ấy.”

Y tá nói đến đây, không thể hiểu được mà nhún vai: “Nhưng sau khi cô qua khỏi cơn nguy hiểm, trước khi trời sáng anh ta đã rời đi rồi.”

Trong lòng Dụ Dao bị đè nén nặng nề, tiếp nhận sự thật một cách khó khăn. Hốc mắt cô đỏ bừng, tay nắm chặt cạnh giường, đáp án nằm ở đó, nhưng cô sợ chuyện ngoài ý muốn này sẽ làm thân phận Dung Dã bị bại lộ, nên vẫn vội vàng hỏi: “Là ai?”

Y tá nói: “Không có giấy tờ tùy thân, tên đăng ký là Dương Phong.”

Dụ Dao nhíu mày: “… Dương Phong?”

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, một bóng người cao lớn đi vào, trên người mặc bộ áo mưa dài màu đen, đeo khẩu trang. Y tá thấy vậy thì cười: “Ôi, không phải đã trở lại rồi đây sao.”

Y tá hiểu chuyện, đi ra ngoài gọi bác sĩ chủ trị tới kiểm tra cho Dụ Dao. Khi đi ngang qua cửa vào, không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy khí chất của người này hoàn toàn không giống với người tối hôm qua.

Cô ấy nhìn thêm hai lần nữa, có chút mê mẩn, đoán là do bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi, lắc đầu bỏ đi.

Người đàn ông bước lại gần, cúi đầu một cách cung kính cẩn thận nói: “Chị Dao Dao, tôi là một diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim, tên là Dương Phong. Trước kia chắc là cô không chú ý tới tôi, nhưng từ hôm nay trở đi, những người khác sẽ biết tôi thầm yêu mến cô. Nhưng chỉ cần cô hiểu rõ, cho dù tôi chết một trăm lần cũng không có lá gan đó, tôi không dám, là được.”

Dụ Dao yên lặng một lúc lâu, đồng thời trái tim lơ lửng trên cao đang rơi xuống, lại thật sự muốn khóc. Cô nghiêng đầu, nước mắt chảy ra từ đuôi mắt, nhỏ giọt vào gối, không một ai nhìn thấy.

Dương Phong không lộ mặt, mặc áo mưa rộng thùng thình, che từ đầu đến bắp chân, đúng thật có vài đường nét tương tự với Dung Dã.

Hoá ra trước khi cô xuất phát, ngay cả điều này mà Dung Dã cũng chú ý xem xét đến rồi. Anh biết mình sẽ không chịu nổi mà đến tìm cô, nên trước đó đã chuẩn bị một thân phận để có thể thay thế.

Anh đợi trong cơn mưa lớn hai ba tiếng đồng hồ, có phải đã trơ mắt nhìn ngôi nhà nhỏ sụp đổ hay không, dang hai tay chống đỡ bức tường sụp đổ như vậy thì sẽ bị thương đến nhường nào, ấy vậy mà lại truyền máu cho cô nữa.

Người dễ ghen tuông như vậy, lại phải đặt chuyện mình làm lên đầu người khác, không thể tỉnh táo nhìn thấy cô lấy một lần, không thể lưu lại quá nhiều dấu vết tồn tại của anh. Có lẽ cũng còn có nhiều chuyện mà cô còn chưa rõ, đều đã bị anh hời hợt bỏ qua, sẽ không bao giờ nói cho cô biết.

Dụ Dao cảm thấy bức xúc đến đỉnh điểm, không kiềm chế được muốn nhìn thấy Dung Dã ngay lập tức, tự như một dây cung đang bị chôn ở sâu trong nơi thầm kín nhất đột nhiên bị người khác chạm vào, giật mình một cái.

Tại sao…

Kinh nghiệm và cảm xúc lúc này, hình như cô cực kỳ quen thuộc.

Trong nháy mắt có quá nhiều ký ức từ lâu ùn ùn kéo đến, ánh lên màu vàng của năm tháng, từng lớp từng lớp hiện ra trước mắt Dụ Dao.

Bao nhiêu năm, cái bóng dáng kia dường như vẫn luôn tồn tại bên cạnh cô, âm thầm đi cạnh cô, hôn lên mái tóc của cô, nhưng lại là người chưa bao giờ thực sự gặp mặt đối diện với cô. Dường như là một vị thần luôn ở phía trên áp đảo tất cả, dang rộng đôi cánh vô hình bao bọc lấy cô, che chở cho cô, đã mang cô thoát khỏi những đau đớn hết lần này đến lần khác…

Dụ Dao quên cả thở, ngơ ngác lắng nghe nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực của mình.

Chóp mũi chua xót đến mức không kìm được, cô ra sức giữ chặt tấm ga trải giường, cố gắng giảm bớt cú sốc đang ập đến ngay lập tức.

Là… Anh sao?

Dụ Dao nghẹn lời bảo Dương Phong đi trước đi, tiếng bước chân mới biến mất trong chốc lát, rồi lại đến lần nữa. Cô cố gắng không mất bình tĩnh, nhưng nhìn qua thì nhận ra không phải Dương Phong đến, mà là một người đàn ông xa lạ mà cô chưa từng gặp bao giờ.

Người đàn ông lịch sự bước vào, thẳng thắn tự giới thiệu: “Dụ tiểu thư, chắc chắn là cô không biết tôi, nhưng mà tôi vẫn còn nhớ rõ về cô. Có một trận lở đất ở núi Thanh Mông vào mùa thu năm trước, cô cũng có mặt tại hiện trường, bị mắc kẹt bên trong mà không thể thoát ra ngoài.”

Dụ Dao không thể không chống nửa thân trên của mình, có hơi giật mình rồi ngã ra sau, người đàn ông xấu hổ vội vàng chạy tới động viên cô.

Tất nhiên là cô biết, đó là vụ sạt lở núi Thanh Mông, ngay cả đội cứu hộ cũng bất lực, nhưng cô đã được thần linh quan tâm, cô còn kể cho Nặc Nặc về trải qua giai đoạn này!

Người đàn ông thân thiện cho biết: “Tôi là một thành viên của đội cứu hộ vào thời điểm đó, tôi rất ấn tượng với cô. Không ngờ lần này được phân công đến huyện Gia Lễ, lại gặp được cô, đêm hôm qua cô được ôm đến, chỉ một cái nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra.”

“Tôi nhớ đến lúc ở núi Thanh Môn, cô tỉnh dậy, hỏi khắp nơi rốt cuộc ai là người đã cứu mình, nhưng mọi người ai cũng không biết, thật ra nửa đêm đó… Tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy người đó ở hiện trường. Dường như là ảo giác, mọi lần tôi đều nghĩ rằng thần linh xuất hiện, vậy nên cũng không dám nhắc tới, ngược lại là sợ làm cho cô tò mò.”

“Nhưng mà ngay bây giờ có thể nói ra rồi.”

Người đàn ông nhìn cô đầy chắc chắn: “Người hôm qua cứu cô rồi ôm cô vào xe cấp cứu, cũng chính là người lúc trước đã cứu cô thoát khỏi sự cố sạt núi Thanh Mông. Tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy mặt, nhưng không bao giờ tôi quên được dáng hình của anh ta, cũng là mặc loại áo mưa đó, nó rách nát tả tơi, khí thế vô cùng đáng sợ, dường như có thể lột sạch da của người đối diện.”

“Là anh ta.” Người đàn ông nói: “Lại cứu cô thoát khỏi quỷ môn quan một lần nữa.”

Dụ Dao không biết được mình đã lấy sự bình tĩnh từ đâu, sau khi nghe những lời của người đàn ông vừa nói, cô còn bình tĩnh nói với anh ta rằng vấn đề này liên quan đến quyền riêng tư của cô ấy, không được nói chuyện này với bất cứ ai. Khi người đàn ông rời đi, cô yêu cầu anh ta đóng cửa lại.

Xung quanh cô hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một mình cô nằm trong phòng bệnh, nhìn thẳng ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Lồng ngực phập phồng của cô cũng không kìm nén được nữa, nước mắt nơi hốc mắt mạnh mẽ tuôn ra.

Dụ Dao yếu ớt kéo chăn lên, che lấy mặt mình, trốn vào trong mà khóc nấc lên, đau thấu tâm can, rồi lại ngọt ngào như rơi vào tầng mây mù mênh mông.

Cô gái tưởng rằng mình đang bước đi một mình trên thế giới này, cô đơn chạy nhảy rồi vấp ngã, vừa cười vừa khóc.

Nhưng trong màn sương đằng sau cô là điều không bao giờ được nhìn thấy, vị thần linh đẹp trai thuộc về cô vẫn luôn đứng sững sờ ở đó, anh dùng cánh tay trong suốt che mưa che gió, ngày đêm cúi xuống nhìn cô, cũng không hề nói chuyện.

Không phải là anh không yêu cầu hồi đáp.

Món quà độc nhất vô nhị trên thế giới này mà anh muốn.

Là người con gái ấy sẵn sàng dâng hiến bản thân mình cho anh.

Cơ thể, cảm xúc và cả cuộc sống của cô.



Dụ Dao nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện một tuần, ngày hôm sau tai nạn, Tống Lam vội vàng bỏ công bỏ việc đến đây để chăm sóc cô toàn thời gian, cho dù có thúc ép như thế nào thì cô ấy cũng không chịu rời đi.

Không chỉ căn nhà nhỏ dưới chân núi bị mưa lớn đổ sập, mà còn có các căn nhà dân cư khác cũng gặp khó khăn. Nhưng rất may là mọi người và toàn bộ người của đoàn làm phim đều an toàn tính mạng, người bị thương nặng nhất là gãy xương, có thể phục hồi được mà không để lại bất kỳ hậu quả nghiêm trọng nào thì đã là trong cái rủi có cái may lắm rồi.

Chân đạo diễn bị đập trúng ở tầng 2, chấn thương cũng không nhẹ, đi lại bằng nạng. Để xin lỗi vì quyết định sai lầm của mình, nên ông ta đã chủ động nhận trách nhiệm và tự bỏ tiền túi ra lo chi phí thuốc men, bồi thường tinh thần cho tất cả những người bị thương tại chỗ.

Tống Lam ủ rũ nhìn ông ta, thấp giọng nói: “Chuyện này cũng không phải sự cố gì lớn, nếu ông thật sự làm sai thì có quỳ xuống xin lỗi, tiêu tán hết tài sản cũng đều vô ích.”

Cô ấy liếc nhìn Dụ Dao một cái, người đã hoàn toàn khôi phục biểu cảm, hạ âm lượng xuống: “Làm thế nào để quay tiếp bộ phim này, có còn sử dụng ông ta nữa không, cô biết đấy, chuyến này đều là do cô quyết định. Dù sao thì người đó cũng điên rồi, không ai khác có thể ngăn lại được.”

Trong lòng của Dụ Dao không đặt nặng vấn đề này, chưa kể cô biết rất rõ rằng chỉ cần cô còn ở trong đoàn làm phim, Dung Dã sẽ không tự tiện động chạm với những người có liên quan đến lợi ích của cô, phần tiếp theo của bộ phim có thể được gạt sang một bên trước.

Kể từ khi Dung Dã biến mất khỏi bệnh viện, tuần này cô đã xem rất nhiều tin tức của anh trên bản tin. Dường như anh đã trở về đúng nhịp một lần nữa, đại diện cho nhà họ Dung trong những dịp khác nhau phù hợp với anh, thản nhiên mà cướp lại những quyền lợi vốn dĩ là thuộc về anh.

Nhìn bằng mắt thường, anh gầy đi trông thấy, nước da trắng ngần, lông mày rậm như mực. Khi đôi môi mỏng đỏ mọng của anh hơi nhếch lên, không thể nhìn ra một chút sự tươi đẹp nào trong quá khứ, chỉ khiến người ta sợ hãi.

Lẽ ra anh phải đặc biệt ngụy trang lòng bàn tay của mình, không có một chút dấu vết thương tích. Nhưng Dụ Dao biết, trên thực tế càng bôi những thứ đó càng khiến da bị kích ứng, đặc biệt là khi nó được bôi trên vết thương chưa lành. Thật sự tương tự như việc tự ngược đãi bản thân, cho đến bức ảnh được chụp ngày hôm nay, cô nhìn thấy toàn thân Dung Dã mặc một bộ vest, một đôi găng tay da mỏng màu đen.

Đôi găng tay này rất sang và chắc chắn, ở trên người anh vừa có vẻ kiêng khem vừa ngược đãi, vì vậy chúng rất hợp với tính khí của anh đến mức không ai cảm thấy bất ngờ, mọi người đang la hét trên mạng.

Phải đau tới thế nào thì anh mới sử dụng cách ngụy trang đó.

Dụ Dao nghĩ, nếu cô không bao giờ gặp lại Dung Dã nữa, nói mọi chuyện rõ ràng với anh, thì cô sẽ không thể bình thường được mất.

Sau khi cẩn thận tính toán mấy ngày thì cô mới hoàn toàn ổn định lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tống Lam ở bên cạnh giường, hỏi cô ấy: “Chị Lam, chị có thể liên lạc với những người xung quanh anh ấy, có đúng không?”

Tống Lam sững ra một chút: “Có thể liên lạc với Giang Hoài, nhưng số lần có hạn, rất cẩn thận.”

Dụ Dao gật đầu: “Lần sau giúp em hỏi một câu là vậy cái hồ bơi ngập nước em có thể dùng được không.”

Tống Lam không biết tại sao, nhưng cũng không hỏi quá nhiều. Hai ngày sau, cô ấy gọi cho Dụ Dao trả lời chắc chắn:”Vừa nãy Giang Hoài nói là có thể, này chờ đã…”

Sau vài giây, Tống Lam lại xuất hiện, không hiểu tại sao: “Nhưng mà chuyện là như thế nào, anh ta vừa nói xong thì đã đổi ý, lập tức nói lại với tôi, nói là không được.”

Tống Lam không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng Dụ Dao hiểu.

Cô hỏi điều này, có nghĩa là căn nhà riêng mà Dung Dã đang ẩn nấp kỹ càng kia có an toàn không, liệu nó có nằm ngoài tầm kiểm soát của Dung Thiệu Lương không? Câu trả lời đầu tiên chắc chắn là của Giang Hoài, còn câu trả lời thứ hai, chỉ cần suy nghĩ cũng biết là Dung Dã đã nghe thấy và ra lệnh cho anh ta thay đổi.

Anh sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.

Dụ Dao bình tĩnh lại rồi quyết định lên kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận.

Kia là khu dân cư cao cấp, Dung Dã lại có thể xây dựng căn nhà riêng ở trong đó, chứng tỏ anh không cần che giấu mà đi lại bằng cửa chính. Chung cư cao tầng kia chắc chắn là có bất động sản riêng đứng tên anh, mỗi lần đi về dường như anh đều danh chính ngôn thuận mà bước vào tòa nhà cao tầng, nhưng thực sự đã đi qua một không gian khác trong nhà để xe.

Ngoài cửa tít sâu trong nhà để xe chắc chắn có nhiều thiết bị giám sát do Dung Dã bố trí sắp đặt, khi cô xuất hiện thì anh sẽ nhìn thấy. Cô không cần một hai là anh phải trở về, nhưng chỉ cần cô đi thường xuyên thì có thể chờ được cơ hội mà anh có thể xuất hiện.

Dụ Dao đã nhờ Tống Lam giúp đỡ, tìm một chiếc xe đáng tin cậy có thể đi lại thuận lợi trong khu dân cư đó, một tài xế có khuôn mặt mới lạ, đưa cô đi vào, để không bị camera ghi hình lại, cô có thể trốn trong cốp xe.

Sau khi Tống Lam do dự, cũng có hơi hăng hái, cắn răng đồng ý.

Tranh thủ lúc đoàn phim tạm thời nghỉ ngơi, cô ấy đưa Dụ Dao trở về thành phố. Buổi trưa hôm đó máy bay hạ cánh, cao giọng nói đưa Dụ Dao đi ăn cơm, trên thực tế cô ấy đã bí mật sắp xếp một chiếc xe rồi âm thầm đi.

Dụ Dao trang bị đầy đủ, nấp trong cốp xe việt dã, lắc lư suốt quãng đường cho đến khi chiếc xe lao vào gara của khu dân cư. Cô chọn một góc an toàn rồi bước ra khỏi xe, bước chân nhẹ nhàng, chạy nhanh về phía cánh cửa trong bóng tối đó một cách âm thầm và lặng lẽ.

Cùng lúc đó, Dung Dã đang ngồi trong một chiếc xe đang chạy nhanh, đầu ngón tay đeo găng mỏng lướt qua một trang tài liệu, điện thoại đột nhiên rung lên, ánh mắt anh lướt qua, bỗng chốc bùng lên tia lửa.

Hệ thống kiểm tra cảnh báo phát hiện có người đến gần nhà riêng, trong hình ảnh thu được truyền qua cho anh, là người mà đến trong mơ anh cũng không gặp được.

Dung Dã nhắm mắt lại, siết thật chặt tài liệu trong tay, khàn giọng nói: “Trở về đi.”

Giang Hoài sửng sốt, quay đầu lại trong lúc chờ đèn đỏ: “Anh, chỉ còn một tiếng nữa là họp rồi, Dung Thiệu Lương cũng tới rồi, bây giờ anh đi quá đó thì vẫn có thể nghỉ ngơi một lát. Nếu lại đi vòng vèo thì anh chỉ có thể ở nhiều nhất là mười phút, trong hai ngày nay anh đã không ngủ rồi.”

“Mười phút.” Dung Dã khẽ cau mày, nắm chặt tay đặt ở bên hông, kiềm chế không cho nhiệt độ cơ thể tăng lên: “Thay quần áo, không phải là lý do chính đáng vào lúc này à?”

Chiếc xe rẽ vào cái ngã tư tiếp theo, chuyển hướng, lao thẳng vào khu dân cư.

Dụ Dao đang ở trước cổng chính, vốn dĩ cô chỉ muốn thành thật chờ đợi một chút, cũng không sợ để hình ảnh của mình trên hệ thống giám sát, để cho Dung Dã có thể nhìn thấy thì cũng tốt. Nhưng ngón tay của cô lại vô tình chạm vào vùng cảm ứng của khóa cửa, đèn báo màu xanh bất ngờ được chạm vào, cánh cửa bật mở trước mặt cô.

Cô nín thở.

Không biết từ bao giờ mà Dung Dã đã nhập dấu vân tay của cô vào.

Dụ Dao ổn định lại tinh thần, bước chân vào cổng, vội vàng đóng chặt lại, đi tới bể bơi theo lộ trình lần trước.

Nhà riêng không có lấy một bóng người, ngay cả hơi thở sống còn không tìm được. Dụ Dao nhìn về phía đường dẫn vào nhà trong, thử thăm dò xem, hóa ra đã bị khóa.

Cô nhớ đến lần trước hai người không đáng tin cậy kia chỉ có thể ở bên ngoài, điều này có nghĩa đây mới chính là khu vực sinh hoạt riêng tư của Dung Dã.

Dụ Dao đặt tay vào ổ khóa một lần nữa, và rồi không hề ngạc nhiên khi mở ra một cách trơn tru.

Trái tim cô đập điên cuồng, đứng ở trong phòng khách câu nệ quay vài vòng, quan sát xung quanh, ngoài ý muốn nhìn thấy một cái cửa đặc biệt giấu ở sâu trong hàng lang. Màu sắc vô cùng độc lập, là màu hoa anh đào hồng hồng tràn ngập sự nữ tính, dường như là chuẩn bị cho cô gái nào đó mà mình yêu thương, cực kỳ tương phản với màu đen trắng xám trong phòng.

Dụ Dao không kiềm lòng được mà chạm vào, nhẹ nhàng đặt tay lên nắm tay cửa. Chỉ là một cái chạm nhẹ mà như cảm nhận được chủ, cánh cửa trực tiếp mở ra.

Đèn bên trong bật sáng khi nghe thấy âm thanh.

Dụ Dao đứng thẳng người ở cửa, giữ nguyên động tác đẩy cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên trong, không thể nhúc nhích được một bước nào.

Ánh sáng rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không hợp với Dung Dã, với toàn bộ ngôi nhà tông màu lạnh. Lớp vải tuyn mờ ảo bao phủ cao cao thấp thấp trong căn phòng, thêm những chạm khắc gỗ loang lổ thú vị.

Mà ở trung tâm là nhiều dụng cụ Dung Dã đã từng sử dụng.

Ở xung quanh, dù bất cứ nơi nào, đều là Dụ Dao.

Với một nhát dao rồi lại một nhát dao, tự tay anh đã tạc gỗ thành dáng hình của cô.

Khi còn nhỏ, cô thường xuyên thích mặc váy xoè bồng bềnh và quần yếm, đi giày mũi nhọn bằng da hoặc vải, đeo nhiều kẹp tóc hoạt hình, khuôn mặt phúng phính cùng với đôi mắt to tròn.

Hồi cấp 2, cô thường phải mặc đồng phục học sinh, với mái tóc dài buộc đuôi ngựa, thắt những chiếc băng đô khác nhau. Vào cuối tuần, cô sẽ thay váy ngắn rồi tung tăng trong gió dưới ánh mặt trời.

Sau đó, khi lớn lên rồi vào đại học, cô diễn qua vô số vai diễn khác nhau, mặc quân phục mặc áo khoác trắng, đeo kẹp tóc hay mặc váy cưới.

Mỗi một dáng vẻ, những biểu cảm sống động đó, thông qua những ngón tay của Dung Dã, chúng được gửi gắm trên những mảnh gỗ không bao giờ nói chuyện được với anh.

Điêu khắc cô đã trở thành vô thức, cho dù anh bị mất trí nhớ, quên hết mọi thứ, nhưng vẫn có thể dùng vài nhát dao để khắc lên chiếc nhẫn cầu hôn cho cô.

Trong cơ thể Dụ Dao, những thứ kia là máu tươi của Dung Dã quấn lấy bên cạnh cô, nhiệt độ nóng lên, gào thét xẹt qua trái tim của cô rồi xông thẳng vào hốc mắt.

Dụ Dao không chớp mắt nữa, cô nghe thấy có giọng nói ở bên ngoài, tiếng bước chân của một người nào đó, giẫm theo nhịp tim của cô như điên như dại lao về phía cô.

Anh còn chưa đến gần, nhưng hơi thở đã làm càn mà bao vây lấy toàn cơ thể cô.

Dụ Dao muốn quay lại chào đón anh, nhưng cô không thể di chuyển, có một tiếng ong ong đếm ngược bên tai cô.

Ba, hai, một.

Người đàn ông sải bước đi vào, cởi áo khoác ra, sau tiếng động bị vứt xuống mặt đất, thân thể ấm áp chỉ mang một chiếc áo sơ mi mỏng ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay siết chặt eo cô.

Động tác của Dung Dã quá nặng nề, vén áo cô lên, ngón tay cùng da thịt nhẵn nhụi cọ sát vừa nhanh vừa sâu, làm dấy lên một quả cầu lửa nóng bỏng.

Dụ Dao bị đụng đến nghiêng người về phía trước, lại bị anh ra sức ôm vào lòng, áp vào lồng ngực đang căng phồng điên cuồng. Hơi thở nặng nề hung ác của anh mang theo tính xâm lược không thể thu liễm lại, xông thẳng vào tai cô

Dụ Dao như chìm vào một ngôi miếu thần vô tận.

Thần linh của cô vừa hung dữ vừa ham muốn, bắt đầu cướp đoạt các lễ vật của anh.

Dụ Dao túm lấy anh, đôi mắt vẫn dán vào căn phòng đặt vô số chính cô này.

Cô vội vàng bước qua, những năm tháng ngọt ngào hay đau khổ, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ nổi những năm tháng ấy trông như thế nào từ lâu rồi.

Nhưng những bức khắc gỗ ở trong phòng lại nhớ rõ.

Dung Dã đã thay cô ghi nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.