Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 56: Chương 56




Edit: Nhím

Beta: Lam

Mãi cho đến hiện tại, cuối cùng Dụ Dao cũng đã hiểu, bắt đầu từ cái đêm mà Nặc Nặc trở thành Dung Dã, một khoảng thời gian dài như vậy, tận đáy lòng cô rốt cuộc đè nén bao nhiêu nỗi bất an.

Không phải là cô đang nghi ngờ tình cảm của anh, nhưng Dung Dã dù sao cũng là Dung Dã, với địa vị danh tiếng của anh thì làm sao có thể… lại giống như Nặc Nặc, chỉ chất chứa mỗi mình cô trong trái tim mình.

Ngay cả khi sự hiểu lầm có thể được giải quyết, nhưng tình yêu thì sao, anh có còn xem cô là trung tâm của thế giới nữa hay không, trong những năm trước đây anh chưa gặp cô, thì anh từng có người phụ nữ nào khác hay không.

Bình thường trông cô lạnh nhạt, không quan tâm đến bất cứ ai, nhưng từ trước đến nay thì nhu cầu tình cảm luôn luôn mãnh liệt.

Có lẽ trời sinh trong xương cốt đã mang theo gen như vậy, có lẽ là mưa dầm thấm lâu, chịu ảnh hưởng của bố mẹ, tận mắt chứng kiến Dụ Thanh Đàn yêu Trình Mộng một cách bệnh hoạn đến nhường nào, cô đã không có khả năng tiếp nhận loại tình yêu giam giữ này nữa.

Cho dù là viển vông, người khác cảm thấy nặng nề hay ngây thơ, nhưng đối với cô mà nói, cô chỉ cần sự thuần túy nhất mà thôi.

Sau khi biết Dung Dã chính là vị thần của cô, hầu hết những bất an đó đều đã biến mất, nhưng cô vẫn không có cảm giác được một chút chân thực nào cả, muốn chính miệng anh nói một câu khẳng định.

Bây giờ, không cần nữa…

Đối mặt với hàng trăm bức tượng khắc gỗ, Dụ Dao lau sạch sự ẩm ướt nơi khóe mắt, nín khóc rồi nở một nụ cười.

Cô chắc chắn Dung Dã là của cô.

Hoàn toàn đúng.

Dung Dã dùng sức ôm lấy cô, ôm chặt đến mức làm người ta hít thở không thông. Anh cúi đầu, đôi môi đặt lên vành tai của cô mút nhẹ nhàng, rồi trượt xuống cổ cô, cắn giống như một con quỷ hút máu.

Một cơn đau nhẹ ập đến, cả người Dụ Dao co rúm, xoay người lại trong lồng ngực của anh.

Ánh sáng tràn ra từ căn phòng đã phác họa rất rõ hình ảnh Dung Dã.

Cùng với việc sau khi xa cách mấy chục ngày, những lần gặp mặt trước đều là khoảng cách xa hoặc là vội vàng, Dụ Dao còn chưa có nhìn anh kỹ càng và cẩn thận được.

Trước kia tóc của Nặc Nặc rất mềm, xõa xuống tự nhiên, gió thổi chiều nào thì theo chiều đó, tuy rằng lông mày đậm nhưng vẫn luôn mềm mại thuần khiết. Nhưng bây giờ khí chất của người đứng trước mắt cô, đã hoàn toàn thay đổi.

Mặc một bộ lễ phục không chút cẩu thả, mái tóc vuốt ngược ra phía sau, cả dài cả ngắn, khuôn mặt có góc cạnh sắc bén, lông mi đen như mực, có hơi nhướng lên, đôi mắt lạnh lùng mà cao ngạo, trên người còn tràn đầy hơi thở sát phạt đầy tính công kích.

So với những lời đồn đại thì Dung nhị thiếu phiên bản người thật càng kích thích hơn, nếu bình thường nhìn thấy thế này thì không chừng là cô sẽ phải trốn đi.

Nhưng lại là một người như vậy, luôn không có chút do dự bào mà lao về phía cô.

Dụ Dao giơ tay lên, theo thói quen định chạm vào tóc anh, khi sắp chạm vào thì nhanh chóng thu lại vì sợ rằng có thể làm mái tóc rối tung lên, làm chậm trễ công việc tiếp theo của anh.

Dung Dã lại lần nữa nắm tay của cô, cúi lưng thấp xuống, cọ xát trong lòng bàn tay non mềm của cô

“Em cứ sờ đi.” Giọng nói của anh rất thô ráp, giam giữ cô không được phép rút tay lại: “Em cứ sờ đi, đã gần hai tháng em chưa có chạm vào anh rồi.”

Không cảm nhận được động tác của Dụ Dao, tơ máu giăng trong mắt Dung Dã càng nặng.

Anh kéo cô lại gần một cách quyết liệt, thở gấp muốn hôn cô, giọng nói càng ngày càng thấp: “Vết thương đã khỏi chưa mà đã vội vã xuất viện rồi… Em đến đây làm gì, không muốn chạm vào anh mà còn dám xuất hiện, biết rõ anh không phải là người tốt, muốn tự chuốc họa vào thân sao!”

Dụ Dao đưa tay xuống, đặt lên gò má lạnh lẽo của anh, ngăn cản nụ hôn của anh, nhỏ nhẹ nói: “Dung Dã, đừng kích động như thế, nghiêm túc mà nói chuyện.”

Không chạm vào anh, không cho phép anh hôn, nhưng cô không nói lời thô bạo như mấy lần trước, giọng điệu rất mềm mại, nhìn không ra sự chán ghét anh.

Hơi thở Dung Dã gấp gáp hơn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Dụ Dao. Đã từ lâu anh không còn được cô đối xử dịu dàng, đột nhiên ranh giới hoàn toàn bị phá vỡ, tan tác đến mức không thể cầm cự được.

“Dao Dao, Dao Dao…”

“… Đêm đó, mỗi câu anh nói đều là giả dối, là nói cho người khác nghe. Anh cần phải đảm bảo an toàn cho em, không thể để cho em dính dáng đến anh được.”

Bao nhiêu ngày đêm như vậy, những lời nói lúc nào cũng đâm thấu tim của anh cuối cùng cũng tuôn ra.

“Không chỉ một lần này, trước kia khi còn bé, anh đối xử tệ bạc với em, hại em bị thương, đuổi em đi, cũng không phải là bản chất của anh, cũng là bởi vì để cho Dung Thiệu Lương không phát hiện ra là em có sức ảnh hưởng đến anh như thế nào, sẽ làm hại đến em, anh chỉ có thể làm như vậy thôi!”

Dung Dã vuốt ve vết sẹo giống như cánh hoa đào trên cổ vai của Dụ Dao, sau đó kéo cổ áo sơ mi của mình ra, kéo xuống chỗ vai trái của anh, ở cùng vị trí giống của cô, trên làn da trắng lạnh của anh cũng có một vết sẹo mới xuất hiện.

Hình dạng giống hệt nhau.

Ánh mắt Dụ Dao sắc bén, cô vội vàng lôi anh ra nhìn.

… Tên điên này!

Dung Dã không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô, giọng nói như bị mài nhỏ: “Tha thứ cho anh được không, đừng trực tiếp tuyên án tử hình với anh. Anh biết em thích Nặc Nặc, chờ anh giải quyết nhà họ Dung xong xuôi, sau đó anh sẽ tiếp tục làm anh ta mà, anh có thể không làm Dung Dã nữa.”

Dụ Dao bị vết sẹo này của anh đâm thật sâu, giọng điệu trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào anh: “Dung Dã anh nghe rõ đây, buổi tối hôm đó em không tin lời nói xằng nói bậy của anh! Em có mắt nhìn và trái tim để cảm nhận, không phải là một tên ngốc để có thể bị người khác lợi dụng! Từ khi em đi xuống cầu thang và nói rằng anh không là cái gì cả, cũng không có câu nào em nói là thật!”

Cô đẩy Dung Dã ra, nới rộng khoảng cách giữa hai người, gằn giọng nói với anh từng chữ một, nước mắt trực trào ra: “Em nhìn ra được là anh không thể nào làm khác được, tất cả những lời đó đều là cố tình phối hợp với anh. Em đoán ra được rằng em là mối đe dọa của anh, vì vậy ngày hôm sau em đã chạy đi để tự tạo ra tai tiếng, tất cả đều là để diễn cho Dung Thiệu Lương nhìn!”

“Anh cho rằng em thật sự thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao? Em muốn tiếp xúc với người khác? Là em đang chịu đựng sự khó chịu để mà diễn kịch cùng với anh đấy.”

“Ngay từ đầu, em chưa bao giờ nghi ngờ anh, chẳng lẽ em lại không cảm nhận được anh có yêu em hay không ư?” Cô siết chặt hai tay, hung hăng hỏi: “Em thừa nhận ngoài những thứ này ra, em còn cố ý làm cho anh ghen. Vậy anh có biết không, rốt cuộc tại sao em lại tức giận!”

Dung Dã bị tiếng gầm rú bao vây, xương sườn của anh đau nhức dưới sự va chạm kịch liệt.

Dụ Dao đứng cách anh khoảng hai ba bước, anh bước tới kéo cô vào lòng, dụi vào lồng ngực nóng hổi như dung nham của cô.

“Rõ ràng là anh đã khôi phục, nhưng rốt cuộc anh lại không nói bất cứ điều gì, cũng giấu diếm em, còn giả vờ diễn dáng vẻ của Nặc Nặc để lừa gạt em!” Dụ Dao không thể đẩy ra, túm lấy áo sơ mi của anh: “Anh không bao giờ muốn nói với em, thừa nhận anh là ai, chỉ để lại một lá thư rồi định đi luôn!”

Cô không kìm được nước mắt mà khóc nức nở, chất vấn anh: “Em đã làm anh mất lòng tin như vậy sao?!”

Anh thì thầm: “Bởi vì anh là Dung Dã.”

Dụ Dao giật mình.

Chỉ một câu đơn giản nhất, cô vừa nghe đã hiểu, hốc mắt theo đó mà nóng lên.

Bởi vì cái tên Dung Dã này, tất cả đều thay mặt cho sự xấu xa tăm tối.

Sự hiểu lầm của cô quá sâu đậm, mà anh còn chưa xử lý xong rắc rối của nhà họ Dung, anh không đủ tư cách để xóa đi vết nhơ trên hai chữ này.

Không phải là không tin tưởng cô.

Mà là anh vẫn luôn phủ nhận chính mình.

Dung nhị thiếu có thể kiêu ngạo trước mặt bất kỳ kẻ nào, nhưng đối với cô thì…

Những chông gai ập đến, anh vì cô mà bận bịu bao nhiêu năm như vậy, từ trước đến nay cũng chưa từng cảm thấy bản thân mình có chút lợi thế nào để được cô yêu thương.

Thế cho nên anh cho rằng chỉ cần nhắc đến hai từ “Dung Dã”, cô sẽ không thèm nghe, sẽ đuổi anh đi ngay lập tức.

Dụ Dao nhận thua, sức lực trên người cô như bị trút đi, đặt trán lên vai Dung Dã, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy… Dung Dã là chó, khi còn bé, anh ta rất hung dữ, lạnh lùng và không đáng yêu, đến khi trưởng thành cũng đã không trở thành người tốt như em mong đợi, còn luôn ỷ thế mà bắt nạt người khác, em hận không thể mắng anh ta mỗi ngày.”

“Nhưng…” Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Dung Dã: “Nếu Dung Dã là anh, em sẵn sàng lật đổ quá khứ, sẽ tin rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, bất kể anh có nói gì thì em cũng sẽ nghe theo.”

“Chỉ đơn giản là bởi vì.” cô cong môi cười với anh: “Dung Dã là anh.”

Dung Dã không nói lời nào, anh trực tiếp bế ngang cô lên, bước về phía ghế sô pha trong phòng khách.

Dụ Dao ngã lên ghế sô pha mềm mại, hõm xuống còn chưa kịp bật lên, đã bị anh áp vai đè về phía sau, đôi môi run rẩy mà hôn cô một cách mãnh liệt, dường như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Cô vẫn cố gắng tránh né, không để cho anh dễ dàng thực hiện được.

Trong lòng Dụ Dao cảm thấy chua xót đến mức muốn khóc thật lớn.

Dung Dã vẫn chưa được chữa khỏi, anh vẫn là người đang len lỏi trong bóng tối, cậu bé ma quỷ cô đơn đang đấu tranh để tồn tại, không tin rằng bản thân mình có thể được yêu thương, có thể có được một thứ gì đó thật sự tươi sáng và huy hoàng.

Cho đến bây giờ, anh đã phân biệt rõ ràng giữa Dung Dã và Nặc Nặc. Nặc Nặc là sự hồn nhiên của anh, xứng đáng với tình cảm của cô. Nhưng Dung Dã lại mang quá nhiều mặt xấu xa, cũng chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối của ánh sáng vô hình.

Ngay cả khi bây giờ cô đã chấp nhận, cùng sống hòa hợp với anh thật tốt, làm người yêu của anh.

Chẳng bao lâu nữa thì chính anh cũng sẽ rơi vào tình trạng thiếu tự tin, chỉ cảm thấy rằng cô đang thông cảm cho anh, hoặc cảm động. Hay hơn nữa, là anh sẽ dùng Dung Dã làm đồ vật chứa Nặc Nặc, chứ cả đời này không thể nhìn thấy sự quan trọng của bản thân mình được.

Cô muốn chữa lành cho anh.

Ngay cả khi đã hai mươi năm trôi qua, kế tiếp sẽ tốn cả cuộc đời, cô cũng phải chữa lành vết thương cho anh, thuyết phục anh rằng Dung Dã cũng xứng đáng được yêu thương mà không cần giả vờ hay phải thay đổi điều gì cả.

Dụ Dao bị ép trong góc sô pha, mái tóc dài xõa tung hỗn độn. Cô nâng mặt Dung Dã lên, trừng mắt nhìn anh khiêu khích: “Anh sẽ không cho rằng em nói vài câu nhẹ nhàng thì có nghĩa là đã tha thứ cho anh rồi nhé? Còn lâu lắm nhá. Em mới gặp được Dung Dã có vài ngày thôi, anh còn vừa mới xuất hiện đã nói dối em, vậy thì tại sao em phải ở bên cạnh anh?”

Cô bóp cằm anh: “Nặc Nặc là Nặc Nặc, còn Dung Dã là Dung Dã, nếu anh thích Dụ tiểu thư đây thì anh phải theo đuổi một lần nữa, chính anh là người theo đuổi.”

Điện thoại di động của Dung Dã vang lên, nhắc nhở anh rằng thời gian đã đến rồi.

Dụ Dao nhận ra ý nghĩa của tiếng chuông, giữa bọn họ vẫn còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết xong, dù không kịp nhưng cũng không phải gấp gáp như vậy.

Trái tim cô đang nóng lên, đối mặt với Dung Dã đầy màu máu loang lổ, lại bởi vì vài câu nói của cô mà đôi mắt đã hiện lên những ánh sáng sáng quắc. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn thời gian bao lâu?”

“Một phút.”

Dụ Dao không buông tha mà lặng lẽ níu lấy vạt áo của anh: “Vì anh là một vị thần… Cho phép anh đưa ra một yêu cầu nhỏ cuối cùng.”

Dung Dã vuốt vuốt tóc mai của cô, vuốt hàng lông mày của cô: “Dao Dao, hôn anh.”

Chỉ vài chữ đơn giản, thốt ra từ giữa đôi môi của Dung Dã một cách bình tĩnh, đã mang theo ham muốn vây quanh.

Vành tai Dụ Dao trở nên đỏ ửng, kéo cổ áo của anh xuống thấp, mạnh miệng nói: “Được thôi, là cô gái nợ vị thần một nụ hôn, chứ không phải là Dụ Dao đang hôn Dung Dã.”

Cô ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại và áp lên đôi môi mỏng của anh.

Băng lạnh và lửa nóng hòa quyện lại với nhau, chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã được chấp nhận, Dụ Dao còn chưa đã ghiền, cô nhẫn nại kịp thời dừng lại, nhưng còn muốn cho anh thêm chút ngọt ngào để anh có thể chống chọi với mưa gió bên ngoài.

Giọng nói của cô rất nhỏ: “Có ai từng nói, chữ trong tên của anh rất hay và rất phù hợp với anh không…”

Dung Dã hiểu nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Là chữ nào.”

Giọng anh quyến rũ văng vẳng bên tai, lông mi Dụ Dao rung động. Cô mở to mắt nhìn anh, lại chậm rãi trả lời, cũng đang nhẹ nhàng gọi anh.

“A Dã… Anh đoán là chữ nào?”



Thời gian trôi qua nhanh, khi Dung Dã thay quần áo rời đi, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khiến cho người ta đắm chìm. Dụ Dao không dám chậm trễ, giục anh đi, nếu không chỉ sợ trong giây tiếp theo anh sẽ trực tiếp tiến lên mà xé nát váy của cô mất.

Cô nghĩ cũng may là lần này Dung Dã thật sự rất nghe lời, hôn nhẹ cũng chỉ hôn nhẹ chứ không yêu cầu đòi hỏi hôn cô sâu hơn nữa, xem ra còn có thể cải tà quy chính rồi.

Sau khi Dung Dã rời đi, Dụ Dao đã bắt đầu hối hận vì không quan sát sắc mặt anh nhiều hơn, kiểm tra vết thương trên tay của anh, quá nhiều việc chưa kịp làm, chỉ mười phút đã hết rồi.

Cô lại ở trong phòng một lúc lâu, kéo dài sự chênh lệch múi giờ, sau khi sắp xếp lại cảm xúc thì mới quay lại chỗ của Tống Lam, sau đó cô đã cao hứng tiễn cô ấy về nhà.

Sau ba ngày nữa, phim điệp viên sẽ tiếp tục bấm máy quay. Đạo diễn sẽ không bị thay đổi, dù sao thì một phần của quá trình quay phim đã được thực hiện xong, nếu tạm thời thay đổi đoàn khác thì mọi nỗ lực trước đó sẽ bị lãng phí đổ sông đổ bể, sẽ làm hỏng kịch bản. Huống hồ, đạo diễn cũng đã phải trả chi phí cho tai nạn kia.

Tống Lam sắp xếp hành trình ba ngày vô cùng chặt chẽ, rất nhiều nhãn hàng tìm đến cửa. Vốn dĩ đã có công việc tồn đọng lại, chỉ cần tranh thủ cơ hội lần này ký kết hai cái đại ngôn cho Dụ Dao, còn phải quay một loạt quảng cáo.

Dụ Dao nằm trên giường lật xem lịch trình dày đặc, nửa đêm mới phát hiện một điều đặc biệt trong chuyên mục.

“Xem phim ư?” Dụ Dao hỏi Tống Lam qua WeChat: “Có chắc là không ghi sai không?”

Tống Lam ho nhẹ một tiếng: “Cô có thể quan tâm tới bản thân mình chút không? Bộ phim đầu tiên mà cô đóng đã chiếu lại, suất chiếu đầu tiên lúc 0 giờ hôm nay, cũng đã mua vé rồi, có đi hay không thì tùy, tự cô quyết định đi.”

Bộ phim đầu tiên có ý nghĩa rất lớn đối với Dụ Dao, là quán quân phòng vé lúc bấy giờ và cũng đã đưa cô lên đỉnh cao. Lúc bộ phim ấy ra mắt, cô lại bận quay phim mà không có cơ hội để đi xem, vẫn luôn tiếc nuối mãi.

Dụ Dao không cưỡng lại được sự cám dỗ, bí mật đi ra ngoài lúc mười một giờ, ngồi lên xe của Tống Lam đón cô rồi phóng đi đến rạp chiếu phim. Cô tưởng vào buổi tối như này thì sẽ không có ai, nhưng hóa ra lại rất là náo nhiệt. Chỉ là cả ba phòng chiếu gần như cùng chiếu một lúc, phòng của cô thì không có ai, còn hai phòng kia thì lại chật ních.

Là sai sót của rạp chiếu phim khi phát hành vé ư?

Tống Lam cũng sẽ không đến mức bao hẳn cả một phòng xem phim cho cô.

Dụ Dao cầm vé đi vào, ngồi xuống hàng cuối cùng theo dãy số, nhìn trái nhìn phải, có hơi cô đơn. Cô tháo chiếc kính râm ra, nhìn màn hình lớn phía trước, đèn nhanh chóng tắt đi, cả người cô chìm vào trong bóng tối.

Vào lúc này mọi nhớ nhung như dời sông lấp biển.

Rõ ràng là ban ngày đã gặp nhau rồi, đã nói rất nhiều chuyện, nhưng giữa đêm một mình ở trong rạp chiếu phim, vẫn nhớ đến người kia một cách điên cuồng.

Màn hình từ từ sáng lên, âm thanh trên loa bắt đầu truyền đến, nhưng bỗng nhiên Dụ Dao lại thẳng lưng, nắm chặt tay ghế dựa. Cô hoảng hốt khi nhìn thấy một bóng người cao lớn từ một hướng khác bước vào, bước lên bậc thềm, một bước rồi lại một bước nữa mà không hề dừng lại, lập tức đi thẳng về phía của cô.

Bước chân ổn định mà vững chãi, cũng không hề nặng nề, chìm trong hiệu ứng âm thanh nhưng cô vẫn nghe thấy nó.

Cổ họng Dụ Dao khô khốc, muốn nói lời gì đó, nhưng lại phát hiện ra chính mình vậy mà lại không nói được lời nào. Toàn thân cô có hơi tê dại, trong hốc mắt âm ỷ hơi nóng trực trào.

Trên màn hình, cô non nớt đang cong mày cười.

Ở chỗ ngồi, cô hồi hộp ngồi đó, cảm nhận được trên người người ấy vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, đi đến trước mặt cô, cúi người đưa ngón tay luồn vào tóc cô, xoa xoa gáy cô rồi nâng lên.

Cô bị buộc phải nhìn thẳng vào anh, giọng mũi có phần bủn rủn: “Hôm nay chúng ta gặp nhau rồi.”

“Đó là ngày hôm qua.” Bóng dáng cao lớn tiến lại gần cô rồi nhỏ giọng sửa lại: “Đã qua 0 giờ rồi.”

“Ở rạp chiếu phim sẽ không bị phát hiện sao?”

“Không đâu, trong căn phòng này chỉ có anh và em, việc theo dõi cũng đã dừng lại.”

Khí huyết Dụ Dao quay cuồng, nhìn anh dưới ánh sáng rực rỡ, chật vật bình tĩnh lại: “Cho nên, anh không biết là phải tém tém lại hả?”

Đầu ngón tay thâm tím của Dung Dã xoa xoa vành tai mềm mại của cô, cúi đầu xuống, hơi thở bao trùm lấy cô.

“Có một số việc không thể tém tém lại được, chẳng hạn như——”

Anh mút lấy môi cô, trằn trọc chiếm đoạt, đẩy hai hàm răng hơi khép lại của cô ra. Trong lúc tiếng thở dốc dần mất tự chủ của cô, anh nhiệt tình hôn sâu, làm táo tợn hơn món nợ của nụ hôn nhẹ kia tạm bợ kia và đòi lại, khiến cô lụi xơ tan rã.

“Ví dụ như.”

Môi anh ẩm ướt và ửng hồng, khàn giọng cười.

“Hôm nay A Dã cũng muốn hôn môi với Dao Dao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.