Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 57: Chương 57




Edit: Nhím

Beta: Lam

Buổi chiều, sau khi Dung Dã rời khỏi nhà riêng, anh bước vào phòng họp đúng giờ, che đậy niềm hạnh phúc mà anh thậm chí không dám nghĩ đến, quay trở lại với cái tên Dung nhị thiếu lầm lì và kiêu ngạo.

Trước khi đến rạp chiếu phim gặp Dụ Dao, anh đã tốn gần bảy tiếng đồng hồ ở cuộc họp mang tính quyết định này của hội đồng quản trị tập đoàn, thần kinh mỗi phút mỗi giây đều căng ra như ở trên mũi dao, nhưng sắc mặt trước sau vẫn không chút thay đổi, thờ ơ nhìn chằm chằm vào trò hề cuồng loạn của nhà họ Dung.

Từ mấy năm trước anh đã nhẫn nhịn và chuẩn bị, mấy chục ngày sau khi trở về nhà họ Dung này anh đều lặng lẽ thu hoạch. Bởi vì phản ứng của Dụ Dao đã đủ an toàn, ở trước mặt Dung Thiệu Lương anh đã không còn điểm yếu, tất cả mọi thứ đều đang tiến triển một cách nhanh chóng theo con đường mà anh đã bày sẵn.

Bởi vì anh và Dung Thiệu Lương biến mất gần nửa năm, hai bố con nhà kia hoàn toàn không chống đỡ nổi đại cục mà chỉ lo kích động tranh giành quyền lực, làm cho tầng lớp quản lý của tập đoàn trở thành một mớ hỗn độn. Nhà họ Dung ngày xưa không thể lay chuyển, bây giờ lại loạn tới vô cùng.

Các cổ đông lớn đã nếm trải qua những ngày không bị Dung Thiệu Lương đàn áp, tự nhiên sẽ không chịu trở lại cái loại chế độ độc tài tuyệt đối này, đều đang ra sức đề cử con cháu mới nhà họ Dung mà mình nâng đỡ lên nắm quyền.

Càng như vậy, Dung Thiệu Lương, người đã đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, càng không muốn tự mình trở lại mặt trận, sợ lại có nguy hiểm.

Vì thế cũng càng vội vàng đẩy anh lên vị trí chủ trì, tạo ra một công cụ gì đó mà có thể điều khiển được để gánh vác các nguy hiểm và dẹp yên chướng ngại.

Đợi lợi dụng các thủ đoạn và tai tiếng của Dung nhị thiếu để giải quyết hoàn toàn mọi rắc rối trong tập đoàn, rồi sau khi mọi chuyện đã lắng xuống, Dung Thiệu Lương sẽ loại bỏ “Dung Dã”, người vốn dĩ đã không nên tồn tại một cách triệt để. Đến lúc đó lại chọn một đứa cháu trai sạch sẽ chân chính của nhà họ Dung tới kế thừa gia nghiệp.

Cuộc họp giằng co cho đến tận khuya, mỗi người lần lượt đưa con át chủ bài ra, cuối cùng vẫn là nhị thiếu gia lấy được quyền lực của nhà họ Dung.

Khóe mắt của đám lão già ngồi xung quanh trợn đến muốn nứt ra, có một người biết chuyện đột nhiên bật dậy chửi bới: “Một tên tạp chủng có mẹ sinh ra mà chẳng có mẹ dạy! Từ nhỏ đã lớn lên thế nào?! Thậm chí còn không được coi là một người bình thường! Dựa vào cái gì mà nắm giữ cái quyền lực này””

Anh ở bên cạnh bàn duỗi hai chân ra, chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn tất cả mọi người, khóe môi nhếch lên, chỉ đáp lại mấy chữ: “Chỉ dựa vào tôi muốn.”

Cả phòng im lặng.

Vào khoảnh khắc đó, không một ai có thể nghi ngờ, Dung nhị thiếu muốn mạng người cũng được nữa chứ đừng nói là muốn nắm giữ quyền lực.

Sau khi kết quả được quyết định xong, Dung Thiệu Lương hài lòng dẫn thân tín rời đi. Nhưng chiếc đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống, người khác không kịp phản ứng, mà anh đã tự nhiên bước tới, tự mình chắn cho Dung Thiệu Lương, khiến cho cánh tay của anh bị va đập tạo thành một vết thương.

Dung Thiệu Lương tin chắc rằng vụ tai nạn này là do một cổ đông nào đó bày ra để trả thù, mà cơ hội tốt như vậy, thế nhưng Dung Dã lại không nhìn ông ta chết đi, cũng không tiếc bản thân cũng bảo vệ ông ta, đồng nghĩa với việc dựa vào ông ta không rời.

Quả nhiên cũng chỉ là một con chó có thể mua được bằng tiền.

Dung Thiệu Lương càng yên tâm hơn về anh.

Chỉ là Dung Thiệu Lương thật sự không đủ hiểu rõ về người mà một tay mình chế tạo ra, Dung Dã muốn làm cái gì thì chưa bao giờ suy nghĩ tới tới an nguy của bản thân.

Anh muốn Dung Thiệu Lương đau đầu, vậy thì mình cũng phải đau, muốn càng được tín nhiệm thêm một bước, vậy chỉ có thể lấy máu để đổi lấy mà thôi.

Anh mượn cớ đi bệnh viện xử lý vết thương để rời khỏi tòa nhà tập đoàn, ngồi trong xe của mình, đeo tai nghe lên, bên trong truyền đến âm thanh nghe lén của đầu dây bên kia.

Thân tín bên cạnh Dung Thiệu Lương đã là người của anh từ lâu.

Tiếng cười nhạo của ông già xen kẽ với tiếng dòng điện hỗn loạn rất nhỏ, truyền rõ ràng vào tai của anh.

“Dung Dã không bị khống chế? Không thể nào.”

“Khẩu vị của nó đã được nuôi ra từ lâu, có thể làm cho nó si mê quyền lực tiền bạc, ngoại trừ nhà họ Dung, ngoại trừ tôi ra, ai còn có thể cho, chưa kể——”

“Dài thì nửa năm, ngắn thì hai ba tháng, chờ đến khi Dung Dã hết giá trị lợi dụng, lúc đó cũng nên làm nó biến mất rồi.”

“Bao nhiêu mặt tối không thấy được của nhà họ Dung đều trói buộc vào người nó, cái nào cũng liên quan đến nó, nó không vứt đi được. Tôi mệt mỏi rồi, nên không muốn dính vào những thứ đó nữa, về sau con cháu nhà họ Dung cũng sẽ trong sạch, chỉ cần làm chút kinh doanh rõ ràng là được.”

“Đến lúc đó, để Dung Dã mang theo những thứ bẩn thỉu kia cùng chết, thì tôi có xuống lỗ cũng an tâm.”

“Dung Dã…”

“Chỉ là một vũ khí điên rồ được chế tạo cực đoan mà ra, ngay cả cái tên này cũng không thuộc về nó, ông không thể coi nó là một người có tình cảm bình thường được.”

“Chắc hẳn nó không biết, hai mươi mấy năm nay mẹ nó cũng chẳng hỏi về nó lấy một lần. Thậm chí sau này khi thanh danh Dung nhị thiếu truyền ra ngoài, mẹ nó cũng cảm thấy ghê tởm.”

“Một đứa nhỏ mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng chán ghét, sinh ra vốn là một sai lầm. Tôi làm cho sai lầm này trở nên hữu dụng, đã coi như là làm từ thiện rồi.”

“Dung Dã sinh ra đã có số mệnh như này, không có cách nào khác. Nó lớn lên trở thành ma quỷ, nên bị tiêu diệt.”

“Ma quỷ… Thì làm sao có thể mong đợi được sống một cuộc sống bình thường, ai sẽ gần gũi với nó, đối tốt với nó? Ai sẽ yêu nó đến mức không sợ chết? Nó biến thành một con chó mất trí nhớ thì Dụ Dao mới thu nhận nó, chờ đến khi nó hồi phục, cô ta ngay lập tức tránh né.”

“Dù thực tế có tàn khốc đến đâu, Dung Dã cũng phải chấp nhận. Bộ mặt thật của nó, từ nhỏ tới lớn đã không đủ tư cách để được yêu thương, chỉ có thể đi chết rồi chờ sang kiếp sau mà thôi.”

m thanh trong tai nghe vẫn tiếp tục vang lên, anh ngồi ở hàng ghế sau xe, mỉm cười dưới ánh đèn lướt qua từ ngoài cửa xe.

Nụ cười tàn nhẫn quyết tuyệt.

Không hề quan tâm, đã quen lâu rồi, nhưng những gì Dụ Dao chính miệng nói vào vài giờ trước lại đâm vào trái tim của anh, cảm giác đau xót và chua chát lại không ngừng dấy lên.

Liệu Dao Dao có hối hận không?

Có phải là cô nhất thời xúc động, bị mê hoặc trước những bức khắc gỗ, bị vết máu do anh đâm mê hoặc rồi không?

Người cô yêu chính là Nặc Nặc, làm sao có thể… Thực sự muốn Dung Dã được.

Anh nóng lòng muốn đi xác nhận, muốn nghe Dụ Dao một lần lại một lần, gọi anh một tiếng “A Dã”.

Vết thương của anh không đau, vết máu cũng có thể dễ dàng lau sạch, mấy ngày nay không ngủ cũng chẳng làm sao, cho dù có đêm nay có muộn tới mấy, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy cô.

Dung Dã đặt Dụ Dao dựa lên ghế chiếu phim, vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của cô rồi lại đè xuống, mãi mãi không biết thỏa mãn mà triền miên hôn, không cho cô có chỗ trống để từ chối, chỉ ham mê chiếm đoạt.

Dường như anh đang thể hiện những mặt xấu xa và đen tối thuộc về Dung Dã một cách không thể kiểm soát, biết rõ điều đó đã vi phạm yêu cầu của cô, nhưng lại nhất quyết muốn cho cô thấy.

Em xem này… Người mà em đã hôn chiều nay, luôn tin tưởng, chính là một người ngang ngược và khó chịu như vậy đấy.

Sợ bị ghét bỏ, lại càng sợ cô đổi ý.

Trong mỗi một nhịp thở, Dung Dã đều âm thầm mà nói với Dụ Dao: “Dao Dao, A Dã rất muốn…”

Muốn hôn môi, càng muốn xâm nhập sâu hơn, chiếm trọn lấy cô.

Muốn được cô yêu và quan tâm.

Muốn cô chấp nhận.

Muốn cho dù tước bỏ thân phận của Nặc Nặc, thì cũng có thể được cô chấp nhận.

Muốn có một mái ấm với cô.

Dụ Dao bất lực giãy giụa vì nụ hôn của anh. Thật ra trong lòng cô cũng không muốn phản kháng, cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người này càng ngày càng cao, theo đà chiếm đoạt quen thuộc càng lúc càng tăng thêm.

… Không thể dung túng được nữa.

Cô cố hết sức để duy trì sự tỉnh táo, vặn cái cằm lạnh lẽo của Dung Dã: “Còn chưa đủ? Có người nào theo đuổi người khác như anh không!”

Vậy mà Cô còn thực sự nghĩ rằng Dung Dã sẽ nghe lời đấy! Đúng là mơ mộng hão huyền, làm cho tên điên biến thái này ở đây đợi cô.

Giọng nói của Dung Dã khàn khàn, trong đôi mắt hẹp dài toàn là cuồng nhiệt: “Thật sự để anh theo đuổi? Em có chắc là anh không? Em có thấy rõ… Dung Dã rốt cuộc thực sự là người như thế nào chưa.”

Trên mặt anh không còn vẻ yếu đuối, cũng không còn thể hiện cảm xúc của cún con ra bên ngoài, sẽ che giấu, sẽ chịu đựng, là một người bị áp lực đè nặng.

Nhưng Dụ Dao có thể hiểu rõ.

Hôm nay A Dã gặp phải chuyện gì đó, đang rất khổ sở. Không phải anh đang nghi ngờ cô, mà anh đang nghi ngờ chính bản thân mình.

Dụ Dao đột nhiên đứng dậy, túm lấy Dung Dã, ấn người anh ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, biến bị động thành chủ động mà đè lên bả vai của anh, cúi người nhìn anh: “Vậy em hỏi anh, nếu em thật sự bị anh dọa sợ, em hối hận, vậy thì anh muốn làm như thế nào, buông tay à?”

“Buông tay… Trừ phi anh chết.” Đôi mắt anh đen láy, nhìn cô trong ánh sáng của bộ phim, cười nhạt nói: “Sẽ cướp lấy em, cưỡng bức em, giả vờ là Nặc Nặc, lừa em mềm lòng, lừa em yêu anh lần nữa.”

Đây mới chính là con đường mà anh nghĩ mình sẽ đi.

Dụ Dao không thể diễn tả được hương vị tràn ngập trong trái tim, đắng cay ngọt bùi, lẫn lộn đến không rõ ràng.

Tên điên này quá vô lại, không thể tin được việc anh đã được chấp nhận, còn không chịu nhả ra, muốn ôm cô đến chết.

Cô nén cảm xúc, đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, giả vờ rất bình tĩnh nhìn lên nhìn xuống Dung Dã, ấn đường cố nhíu chặt.

Dung Dã nắm tay vịn, các khớp ngón tay không ngừng siết chặt.

Cuối cùng Dụ Dao cũng lên tiếng.

“Bây giờ anh đã quá gầy rồi, nhìn là biết chẳng ăn uống tử tế gì, em không thích.”

“Tơ máu trong ánh mắt quá dày, tiều tụy như vậy, đã mấy ngày nay không ngủ rồi? Không thích.”

“Muốn cái gì cũng không chịu nói thẳng, lời nói cứ thích đâm chọc. Anh nhìn nhóc Nặc nhà em mà xem, từ xưa đến nay cái gì cũng luôn nói thẳng với em, anh như vậy em mới không thích.”

“Cố tình làm bậy, không bao giờ coi trọng bản thân mình, anh xem xem mình có bao nhiêu vết thương! Tay của anh không phải là thịt à? Máu không quý ư?! Bây giờ trong tay áo lại giấu đi vết thương mới đúng không, đừng nghĩ mà giấu được em! Em rất rất rất không thích anh như vậy đấy!”

Dung Dã dựa lưng lên ghế, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, ánh sáng trong mắt lúc ẩn lúc hiện, yết hầu khô khốc di chuyển.

Giọng nói của Dụ Dao nhẹ nhàng hơn, sự sắc bén trong mắt cũng tan biến, giọng mũi đặc sệt nói: “Thật nhiều chỗ khiến em không hài lòng…”

Cô bất lực nhíu mày sờ sờ tóc của anh: “Nhưng chẳng còn cách nào cả, cả người A Dã, em thật sự rất thích.”

Đôi mi đen dày như mực của Dung Dã ánh lên những giọt nước.

“Đó là lý do tại sao.” Dụ Dao dùng đầu ngón tay chọc vào trán của anh: “Anh có thể theo đuổi em đàng hoàng có được không?”

“Được.” Dung Dã đã nói từ này nhiều lần, cho đến khi nó lạc nhịp.

Anh vươn tay ôm eo Dụ Dao, dùng sức rất mạnh, dựa vào trong lồng ngực của cô, che đi vết đỏ nơi khóe mắt: “Vậy thì Dao Dao cũng hứa với anh là sẽ giao tất cả phần còn lại cho anh làm, không được phép lại gần những người khác, đặc biệt là Thẩm Diệc.”

“Em lại gặp anh ta, anh không biết…” Anh thấp giọng lạnh lùng nói: “Anh sẽ như thế nào.”

Dung Dã ngẩng đầu lên, đè chặt vòng eo nhạy cảm của cô, nhìn cô chằm chằm.

“Em đã thấy Nặc Nặc ghen rồi đấy.”

“Bị em ép tới phát điên, nhưng mà Dung Dã phải kiềm chế lại, em cũng đã thấy rồi mà.”

“Nhưng một tên A Dã không thể kiểm soát được thì em chưa từng thử qua.”

“Dao Dao… Đừng thử, em sẽ chán ghét anh ta.”



Ngày hôm sau Dụ Dao đã thấy đoạn tin tức ngắn về quyền lực của Dung Dã, biết rằng nội dung càng ngắn thì sẽ có chuyện càng lớn, chỉ cần đính kèm vài tấm ảnh cũ của anh thôi cũng đủ khiến dân mạng hăng như được tiêm máu gà.

Cô có linh cảm, sắp tới rồi, Dung Dã đã sắp đi đến rìa của vách đá mà anh đã sắp đặt, sắp có một cơn rền gió dữ nổi lên rồi, rồi sau đó anh sẽ quay trở về bên cô.

Kể từ sau lần gặp nhau trong rạp chiếu phim, Dụ Dao không liên lạc gì với Dung Dã trong suốt một tháng. Khi nhìn thấy quai hàm gầy và nhọn hơn của anh trên bản tin, cô đã biết bản thân anh đang ở trong hoàn cảnh nào.

Dụ Dao đã thuận lợi ký kết một vài đại ngôn, bộ phim điệp viên cũng đã được quay lại thành công. Đến phần diễn của cô sắp kết thúc, mà cô vẫn chưa nhìn thấy Dung Dã, bên Tống Lam cũng không hề có tin tức gì.

Cô cảm thấy mình đang bị ép gần như tới cực hạn, nhớ người này đến mức mỗi đêm đều nằm mơ đến anh, anh cô đơn cuộn mình trong mưa, hay là dáng vẻ bướng bỉnh theo đuổi cô.

Gần đây tập trung quay vai nam chính, áp lực bên phía Dụ Dao đã bớt đi rất nhiều, đúng lúc đại ngôn của các hãng mỹ phẩm có hoạt động thương hiệu ở trung tâm thương mại, hy vọng Dụ Dao sẽ tham dự, Tống Lam nhanh chóng đồng ý cho cô.

“Thẩm Diệc lại nói xa nói gần để sắp xếp các nguồn tài nguyên của gameshow mới.” Tống Lam hỏi: “Làm sao đây?”

Dụ Dao dứt khoát đáp lời: “Không chấp nhận, từ chối.”

Trong tuần cô gặp nạn ở huyện Gia Lễ kia, Thẩm Diệc đi Mỹ công tác, không có cách nào chăm sóc cô. Chờ đến khi cô trở về thành phố, anh ta mới vội vàng mệt mỏi trở về nước gặp cô rồi tự trách bản thân rất nhiều.

Dụ Dao cũng tận dụng cơ hội này, từng bước từng bước bày tỏ sự từ chối, nói với Thẩm Diệc rằng chính mình đã trải qua một trận sinh tử, hiểu rõ được chuyện tình cảm là không thể gượng ép, sau này vẫn nên thân ai người nấy lo thì hơn.

Tuy nhiên, Thẩm Diệc lại cố chấp cho rằng anh không mang đến cảm giác an toàn cho Dụ Dao, không chịu từ bỏ, hết lần này đến lần khác xuất hiện để tìm cô.

Dụ Dao không thể biểu hiện quá thẳng thừng, chỉ có thể từ chối nhẹ nhàng hết lần này tới lần khác, rồi nhân tiện còn muốn ở trong cuộc phỏng vấn, miêu tả một hình mẫu lý tưởng nào đó hoàn toàn khác với anh ta.

7 giờ tối ngày cuối tuần, Dụ Dao đúng giờ đến trung tâm thương mại mà nhãn hàng đã cẩn thận sắp xếp, cô trang điểm kỹ càng, rồi bước vào ống kính truyền thông giữa biển người tấp nập vây kín ở tầng trên tầng dưới.

Vào một khoảnh khắc nào đó khi Dụ Dao đang mỉm cười vẫy tay chào, thì chợt cảm thấy sống lưng căng thẳng, bất giác ngẩng đầu lên.

Fans và người qua đường đều vây quanh hàng rào ở các tầng trên, một cảnh tượng đông đúc đến mức hoàn toàn không nhìn thấy rõ bất cứ khuôn mặt của ai cả.

Nhưng cái cảm giác nặng nề khi bị nhìn chằm chằm, cảm giác cháy bỏng mà những người khác không thể tạo ra, cứ như vậy mà chỉ hướng về cô, giống như bị bao bọc trong nước biển, giẫm hụt rồi chết chìm trong đó.

Dụ Dao nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, cô không dám tin vào trực giác của mình.

Nhiều người như vậy, đã hơn một tháng anh không xuất hiện, làm sao có thể…

Dụ Dao cố gắng bình tĩnh, trong lòng giống như bị mèo cào, sắc mặt vẫn như thường mà hoàn thành quá trình hoạt động một cách hoàn hảo. Khi người dẫn chương trình sắp kết thúc, mắt cô nhảy dựng lên, bất ngờ nhìn thấy Thẩm Diệc đang đứng ở phía dưới, ở giữa đám người gần với cô nhất, mỉm cười một cách dịu dàng.

Thẩm Diệc đến đây làm gì… tình cờ gặp hay là cố ý đến đây.

Dụ Dao không khỏi nhanh chóng lướt qua bên trên lần nữa, cũng không bắt được bất kỳ thứ gì, cảm giác bị nhìn chằm chằm đã biến mất. Cô thầm cầu mong Thẩm Diệc đừng làm chuyện gì bất thường.

Chờ đến khi hoàn thành hoạt động xong xuôi, cô lập tức quay người đi đến khu vực nghỉ ngơi ở phía sau.

Khán giả vẫn chưa giải tán hết, có người vẫn đang ở hiện trường, nhận ra mặt của Thẩm Diệc, tiếng bàn tán đột nhiên nổi lên. Thẩm Diệc mỉm cười dịu dàng, lấy túi quà tinh xảo từ phía sau ra, cùng với trong túi quần, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhiều carat đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Anh ta ra khỏi con đường mà mọi người dạt ra đi đến khu vực nghỉ ngơi. Đương nhiên bên phía nhãn hiệu biết đến Thẩm Diệc, cũng nhìn thấy quan hệ giữa anh ta và Dụ Dao trên bản tin, nhất thời không biết có nên ngăn cản hay không.

Thẩm Diệc nhân cơ hội đó trực tiếp đi qua, đi về phía sau lưng Dụ Dao.

Dụ Dao bước đi rất nhanh, được đoàn đội bao quanh nhanh chóng muốn ra khỏi giới hạn tầm nhìn của mọi người, lúc này Thẩm Diệc đuổi kịp cô, nắm lấy cánh tay của cô.

Dụ Dao theo phản xạ dừng lại, nếu lúc này vung tay Thẩm Diệc ra, cô có xuất hiện trên trên trang nhất hay không thì để nói sau đi, nhưng đầu tiên cô sẽ lọt vào danh sách nguy hiểm của Dung Thiệu Lương!

Cô hít một hơi, bình tĩnh xoay người lại: “Thẩm tổng.”

Mặc dù hầu hết khán giả không thể nhìn thấy chỗ này được, nhưng cũng không phải là hoàn toàn kín đáo, vẫn có một số con mắt có thể quét qua.

Môi Thẩm Diệc khẽ mím lại, bỗng nhiên quỳ một chân xuống, từ từ hạ người xuống trước mặt Dụ Dao, đưa chiếc nhẫn cho cô xem, trịnh trọng nói: “Anh nghĩ có thể em không thấy rõ được sự quyết tâm của anh, không phải anh tùy tiện yêu đương, anh theo đuổi em là một lòng muốn kết hôn với em.”

Dụ Dao sững sờ, hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ nói ra trước nơi đông người như thế này.

Với gia thế và tính cách của Thẩm Diệc, làm chuyện này thật sự là trái với đạo lý.

“Dụ Dao, anh lại lấy chuyện hôn nhân của mình làm nền móng để tới tìm em, cũng không sợ bất cứ ai nhìn thấy, chỉ hy vọng em xem xét lần nữa, anh sẽ không để em thất vọng.”

Thẩm Diệc nói xong, bất ngờ nắm lấy tay Dụ Dao, muốn đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô.

Khán giả lần lượt hò hét lên, đầu Dụ Dao nhanh chóng căng ra, hành động né tránh của cô không khỏi chậm lại. Thẩm Diệc nắm ngón tay của cô, từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ như cô rất vui mừng và xúc động, thậm chí còn có chút lúng túng.

Ánh mắt vốn dĩ đã biến mất thì dường như lúc này trở nên ngưng tụ thành thực thể, xuyên qua khoảng cách, dồn lên người Dụ Dao, sau một lúc thì hoàn toàn dời đi, cuối cùng không còn cảm giác được nữa.

Thần kinh Dụ Dao sợ hãi, đột ngột rút tay về, lông mi run rẩy. Cô hơi nhắm mắt lại, giọng nói không tránh khỏi trở nên khàn khàn.

Tống Lam kịp thời đến duy trì hiện trường, lễ phép ngăn cản những người vây lại xem.

Lỗ tai Dụ Dao không nghe rõ lắm, đủ các loại tạp âm, những thứ khác đều đặt ở vị trí thứ yếu. Thế nên cô không nhớ nổi vẻ mặt mất mát của Thẩm Diệc, chỉ biết mình vừa thay quần áo xong đã bị Tống Lam hộ tống đi vào thang máy, đi thẳng xuống tầng ba của nhà để xe dưới tầng hầm.

Cô nhìn những con số trên màn hình rồi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: “Lúc chúng ta dừng lại ở tầng hai.”

“Tầng ba là tầng của tư nhân, hôm nay chỉ có một chiếc ô tô, cô không cần phải lo lắng.” Tống Lam nói nhỏ: “Giang Hoài nhờ tôi nói với cô rằng, camera đã tắt hết rồi, tất cả bảo vệ đều ở bên ngoài, ở gần đây cũng vắng người, thang máy cũng sẽ không có ai đi xuống nữa, không ai quấy rầy.”

Dụ Dao nắm chặt tay theo phản xạ, bước ra ngoài, cánh cửa kim loại ở sau lưng cô từ từ đóng lại.

… Không phải là ảo giác, thực sự là anh!

Cô cụp mắt xuống để làm dịu nhịp thở của mình. Cách đó không xa một chiếc xe việt dã to lớn màu đen đậu ở ven tường đang ong ong bắt đầu khởi động, lái về phía cô rồi dừng lại trong bóng tối cách đó vài mét.

Dụ Dao ngẩng đầu nhìn, cửa lái được mở ra, người đàn ông trẻ tuổi xuống xe, cởi chiếc áo vest ra kéo xuống rồi vắt trên tay, giống như bị trói buộc đến ngộp thở. Hai chiếc cúc của cổ áo sơ mi đã được cởi bỏ, lộ ra yết hầu đang di chuyển cùng với cái cổ thon dài. Xương quai xanh mảnh khảnh, hơi hơi uốn lượn, trong cảm giác lành lạnh lộ ra màu đỏ của máu tươi đang dâng trào.

Anh đứng bên cạnh chiếc xe, không nói tiếng nào.

Dụ Dao dùng mu bàn tay vẫn còn mát lạnh để hạ nhiệt vầng trán đang nóng lên của mình, bước tới từng bước.

Chỉ còn chưa đầy hai mét, cô dừng lại, nhẹ nhàng gọi anh: “A Dã.”

Hai chữ vừa thốt ra, Dung Dã lập tức im lặng sải bước thật nhanh về phía trước, trực tiếp ôm ngang người cô bế lên, dùng cánh tay cứng rắn chống đỡ đầu gối cong lên của cô, gần như vác cả người trên vai.

Dụ Dao đè sự kinh hãi xuống, theo bản năng đẩy anh ra: “… Anh làm gì vậy!”

Những ngón tay trắng nõn của Dung Dã mở cánh cửa phía sau ra rồi đưa Dụ Dao vào, chính mình bước sát theo sau, cánh cửa sau lưng anh đóng “Sầm” một tiếng thật lớn.

Không gian trong xe cũng không hề nhỏ, hơi lạnh từ trên người Dung Dã bay lơ lửng trong không khí. Khi anh đè sang, xung quanh lập tức có vẻ vô cùng chật chội, như nuốt chửng sự bình tĩnh của Dụ Dao.

Cô ngã dựa vào đệm ghế mềm mại, còn chưa kịp nói lời nào thì môi đã bị cắn một cách thô bạo.

Hoàn toàn không thể chống lại được sự cưỡng đoạt, cô cố gắng hít thở, eo bắt đầu không chịu đựng nổi, môi và lưỡi của người nào đó không hề kiêng nể di chuyển đến một bên vành tai cô, còn bàn tay lạnh thấu xương thì lần mò vào cổ áo mỏng của cô.

“… Dung Dã!” Giọng Dụ Dao run rẩy gọi tên anh.

Dung Dã ngồi trên ghế, nhấc thân thể hơi ướt đẫm mồ hôi của cô, ôm cô đặt lên đùi của mình.

Cô nằm úp mặt vào hõm vai của anh, hai đầu gối bị bắt tách ra, bị nhiệt độ nóng bức của cơ thể anh đốt đến mất hết sức lực.

Từng câu từng chữ của anh dường như đang mang theo một con dao ướt át, vừa đau vừa ngứa hướng về phía cô.

“Tại sao lại do dự?”

“Muốn đeo chiếc nhẫn của anh ta, cho dù chỉ một giây?”

“A Dã thì sao, em không muốn sao?”

Đôi đồng tử của Dung Dã đỏ sẫm đến mức u ám sôi trào, giọng nói như đàn đứt dây, đầu ngón tay lạnh như băng kéo làn váy của Dụ Dao ra.

Anh siết chặt, ôm lấy cô, dùng năm ngón tay ôm lấy phần gáy mảnh khảnh yếu ớt của cô, ôm lấy cô nâng lên rồi hạ xuống, tiếp nhận sự điên cuồng vỡ đê của anh.

“Ngoan, để anh vào.”

“Để anh cho em thấy một A Dã khi không thể chịu đựng nổi nhất, rốt cuộc là như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.