Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 58: Chương 58




Beta: Lam

Edit: Trang——

Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao, Dụ Dao ra rất nhiều mồ hôi, hai bên tóc mai đều ướt đẫm, trong mắt của tràn ra nước mắt sinh lý, lông mi phủ một tầng sương mù mỏng.

Đầu gối cô bị bóp chặt, nên không thể không ngồi như thế, đầu ngón chân trắng sứ không khỏi quặp vào phía trong, có thứ gì đó đã lén lút dấy lên.

Dụ Dao cắn chặt răng, gương mặt trở nên đỏ bừng.

Bản năng cô đã có sự thân mật chặt chẽ với Dung Dã, vốn dĩ đã hơn một tháng cũng không nghe được tin gì về anh, nhớ anh vô cùng. Hiện tại lại gặp nhau thế này, dưới những động tác bức người và những lời nói kích thích của anh, làm sao cô có thể khống chế được phản ứng.

Từ ngoài cửa sổ xe chỉ có thể nhìn thấy một màu đen ở trong xe, rèm hai bên phía sau hàng ghế được hạ xuống, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một ít tia sáng lọt ra bên ngoài, khiến cho không gian hạn hẹp càng trở nên mông lung kiều diễm, còn có sự cướp đoạt đầy kích thích và tàn khốc.

Dụ Dao có hơi run rẩy, nhìn người đàn ông hoàn toàn thất thố trước mặt mình. Cô bị anh mạnh mẽ khống chế, cảm nhận được sự đau đớn của anh.

Ánh sáng u ám trong ánh mắt của Dung Dã như cắt da cắt thịt, điên cuồng thiêu đốt.

Anh không có sự dịu dàng, toàn thân bao trùm một lớp hung dữ, siết chặt tay cô, đè lên chiếc dây kéo kim loại lạnh lẽo của anh. Cánh tay anh ôm cô, cúi người kéo ngăn để đồ ở phía trước ghế lái ra, lấy một chiếc hộp hình chữ nhật chưa được mở, không kịp mở ra một cách cẩn thận, trực tiếp xé ra từ giữa.

Chiếc hộp bị làm cho biến dạng, bên trong còn có những mẩu nhựa bé bé rơi ra. Anh nhặt lên một cái, cắn rồi đưa ra trước mặt Dụ Dao.

Hình ảnh này khiến người ta khí huyết trào dâng, Dụ Dao nhìn mà cảm thấy khó thở. Cô quay đầu đi, cắn chặt môi nhắm mắt lại, muốn thoát khỏi anh trong lúc này.

Coi như cô đã biết, bất luận là Nặc Nặc hay A Dã, mẹ nó đều là cún háo sắc bậc nhất!

Bản chất không thay đổi một chút nào, chẳng qua hiện tại nó càng trở nên nghiêm trọng!

Không phải là đột nhiên nảy lòng tham gì, hôm nay anh đã chuẩn bị trước đồ dùng trên xe khi đến đây, cho dù không có sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Diệc, anh cũng nghĩ đến những chuyện xấu, căn bản không định buông tha cho cô dễ dàng!

Cô lộ ra chút ý tứ tránh né, cánh tay bên eo đang vây lấy cô đã tan vỡ, giống như xiềng xích gắt gao quấn chặt lấy cô, những chướng ngại còn sót lại đều bị anh loại bỏ.

Tầm nhìn của Dụ Dao bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hai má cô bị nắm chặt, đôi môi hồng nhuận hơi mở, bàn tay người đàn ông phá hủy tất cả sự phòng thủ có chừng mực của cô, để cô hoàn toàn bị phơi bày trong không khí nóng bỏng mờ mịt. Từng tầng mồ hôi, từng tầng run rẩy chồng chất, ép đến cực hạn.

Giọng nói của Dung Dã thậm chí còn mang theo tiếng cười khàn khàn, cười vài cái, anh lại không giấu được nước mắt.

“Những thứ mà em không thích… Đúng giờ ăn cơm, ngủ, không bị thương, không chảy máu, không có em ở đây, anh không thể làm được gì. Điều duy nhất anh có thể làm…”

Đôi mắt anh đỏ sẫm, đôi môi cong lên, độ cong mê hoặc lòng người.

“Chỉ có thể thẳng thắn nói thật với em mà thôi.”

Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cong lên một cách bệnh hoạn, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tuyệt sắc, dùng sự đau đớn của bản thân và sự cứu rỗi ấm áp để bù lại, tạo ra một biển lửa mênh mông, muốn chôn vùi anh trong đó.

“Đã hơn một tháng, không có ngày nào là anh sống tốt cả, nhớ… Những cái ôm, những nụ hôn của em. Cho dù em dùng tay làm, anh cũng không thỏa mãn, chỉ muốn em khai phá anh.”

“Anh không thể tìm cách nào khác để chứng minh, chứng minh người đó có thể khiến anh tiếp tục sống, bằng lòng thực sự cần tới anh, có lẽ anh có thể có một gia đình với Dao Dao rồi.”

“Vì cái gì, lại để anh thấy em với người khác tốt như vậy?”

“Xứng đôi, có người chúc phúc… Từ trước tới nay anh chưa từng được chúc phúc.”

“A Dã gì đó, em không cần, anh ta sẽ chết. Dù có kiềm chế nhẫn nại đến đâu, anh ta cũng không xứng để em để ý tới, vậy em thử nhìn bộ mặt bỉ ổi nhất của anh ta xem.”

Không chiếm được thì cướp.

Không muốn thì cưỡng ép.

Ngấp nghé em anh sẽ đi trả thù.

Anh hấp hối vùng vẫy bắt lấy cánh hoa duy nhất, dù có bị nghiền nát nuốt chửng, anh cũng muốn chiếm làm của riêng.

Edit: Nhím——

Dung Dã đã nhẫn nại tới giới hạn chịu đựng từ lâu, mỗi sợi dây thần kinh đều đang run rẩy kêu gào xông vào, tùy ý chiếm lấy, làm tới mức cô không thể nhớ tới bất kỳ ai khác, chỉ có thuộc về anh mà thôi.

Hai cánh tay của anh nổi lên những đường gân trắng xanh, xương cổ tay sắc bén, bóp tấm lưng và eo mảnh khảnh của Dụ Dao, ấn mạnh vào người của mình. Nhưng đến giây phút cuối cùng, anh đột nhiên cụp mắt xuống, tiếng nghẹn ngào vỡ vụn nén ra trong cổ họng.

Nước mắt Dụ Dao rơi xuống đọng trên vai anh.

Hàm răng Dung Dã cắn đến đau nhức, anh bèn dừng lại ở đó, cúi đầu, vùi vào cái cổ nong nóng ẩm ướt của cô.

Trước khi anh đến đây, từ đêm qua đã bắt đầu mất ngủ, giống như cún con nhảy cẫng lên vì sung sướng, rồi điên cuồng tưởng tượng xem liệu hôm nay khi cô nhìn thấy anh, cô còn có thể hôn anh hay không.

Trên đường đến đây, anh đã soi gương rất nhiều lần, sợ mình lại sụt cân khiến cô nhíu mày.

Khi anh nhét cái hộp hình chữ nhật kia vào ngăn để đồ, tay anh run lên vì căng thẳng, trông không giống anh chút nào, trong đầu đầy suy nghĩ không biết làm thế nào để vô lại mê hoặc, mới đổi được sự cho phép của cô.

Anh còn muốn nói với cô là chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, sắp kết thúc rồi, anh đã chuẩn bị đầy đủ để nói về chân tướng của Dụ Thanh Đàn, có thể báo thù cho bố mẹ cô, tự do nhảy ra khỏi vũng bùn, có thể trở về làm con chó bên chân cô.

Là một kho báu mà anh nâng niu trên đầu quả tim, vậy mà anh lại muốn làm tổn thương cô, khiến cô phải khóc.

Cho dù anh có ti tiện đến nhường nào, làm sao mà anh có thể sử dụng trên người cô được.

Màng chắn trong suốt bị đẩy đến mức cao nhất, Dung Dã đau đến mức không hô hấp không thông, máu điên nảy lên trong tâm trí anh, anh cắn bả vai Dụ Dao, muốn đẩy cô ra.

Dụ Dao ý thức được sự lựa chọn của Dung Dã, ngây người lau nước mắt.

Dừng lại?

… Vừa rồi cô khóc là bởi vì đau lòng hiểu không!

Đã giương cung bạt kiếm như thế này rồi, nếu buộc phải dừng lại, anh sẽ cảm thấy khó chịu đến nhường nào.

Hung dữ thô bạo đến như vậy, nói những lời tàn nhẫn, hành động vô cùng hoang dã, dáng vẻ như trong giây tiếp theo sẽ lập tức hành hạ cô. Tới lúc sắp thành sự thật, anh lại dâng hiến trái tim mỏng manh nhất của mình cho cô.

Tà thần gì đó ở đâu, hoàn toàn là một con dã thú đẫm máu, bị cô làm cho trọng thương, vừa chật vật vừa tàn nhẫn mà cắn mạch máu của cô để uy hiếp. Đợi tới khi da của cô thật sự trầy xước một chút, anh lập tức sợ hãi thu hàm răng sắc nhọn lại, vừa khóc thảm thiết vừa liếm vết thương cho cô, những chiếc móng vuốt xù lông ôm lấy chân cô một cách tuyệt vọng, sợ bị bỏ rơi.

Con mẹ nhà anh chứ, chồng nhà ai thì tự nhà ấy thương, lại không phải là chưa từng làm, cũng không phải là đã chia tay.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm một việc kinh khủng như vậy trong xe, nhưng bây giờ không thể không làm.

Không những phải làm, mà còn phải khiến cho tên điên kia thỏa mãn. Không chỉ thỏa mãn, còn phải để anh thành thành thực thực biết sai mà theo đuổi lại cô.

Khoảnh khắc trước khi Dụ Dao chuẩn bị tách khỏi anh, cả mặt cô đỏ bừng, ra vẻ chân của mình bị tê, ngã vào ngực anh. Khi cái trán của cô dán lên trên cổ của anh, cô lấy hết can đảm mà tự mình di chuyển xuống.

Nhưng ai có thể nhận ra rõ ràng chứ? Cô sẽ không bao giờ thừa nhận, sự thật đã chắc như đinh đóng cột, là do Dung Dã không quan tâm đến sự tự nguyện của cô mà mạnh mẽ xông vào, không có chút liên quan nào đến cô.

Anh bắt nạt cô một cách thô bạo.

Cưỡng ép cô.

Thực hiện rồi, không cho xóa.

Giờ phút này cả thế giới dường như sụp đổ, hóa thành nước sôi, từ sống lưng xông lên đỉnh đầu.

Dụ Dao chân tình thấp giọng khóc nức một tiếng, làn da của người đàn ông căng ra như thép đúc. Sau khi anh dừng lại vài giây, lập tức xé rách lớp dịu dàng cuối cùng đang lung lay sắp đổ, lộ ra bản chất dã thú hung hãn với máu rỉ ra từ kẽ răng.

Nếu không thể chịu nổi mà thành thật, không thể dừng lại được, vậy thì hãy coi như là một cuộc thâu hoan khi anh hấp hối, để anh tận tình làm điều ác với cô.

Dung Dã thở hổn hển, đè Dụ Dao xuống ghế, kéo cà vạt xuống rồi buộc chặt cổ tay cô, nhét tây trang vào dưới eo của cô. Dưới ánh sáng yếu ớt của thùng xe, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của cô.

Vào khoảnh khắc khi ánh mắt cô đẫm lệ bắt gặp ánh mắt của anh, anh vươn tay che hai mắt cô lại, hoàn toàn buông thả chính mình cho cô, không còn gì sót lại.

Giọng nói của Dung Dã có hơi vặn vẹo, khàn khàn nói với cô: “Đừng khóc… Nếu em cảm thấy anh ghê tởm, thì hãy coi anh là Nặc Nặc.”

Không nhìn được bầu trời, không có đồng hồ, Dụ Dao mất đi khái niệm về thời gian. Mà ở trong một chiếc xe nhỏ như vậy, đối với Dung Dã mà nói lại là một không gian vô cùng chật hẹp, nhưng lại như muốn giết chết cô.

Dụ Dao mơ mơ màng màng nghĩ, cho dù Nặc Nặc có bốc đồng đến đâu, thì cũng sẽ dịu dàng ngọt ngào và ngoan ngoãn.

Nhưng Dung Dã…

Có thể chiếm đoạt ăn tươi nuốt sống người, rõ ràng là một tên điên mà.

Dụ Dao nhớ rõ lúc cô xuống dưới là tám giờ hơn, đến khi kết thúc thì đã khó có thể phân biệt được ngày hay đêm. Trong xe rất nóng, cô mặc bộ tây trang màu đen bị nhăn nhúm đến mức không nhìn thẳng được nữa. Màu mực đen sẫm này khác hẳn với làn da trắng như sữa của cô, thêm cả những vết hickey sâu và nông đâm xuyên qua các giác quan dưới bóng tối.

Xương cốt của cô giống như bị nghiền nát, nằm nghiêng trên hàng ghế sau đưa lưng về phía Dung Dã. Cô nằm trên áo sơ mi của anh, ngón tay âm thầm gãi lên làn da, vắt óc suy nghĩ xem không biết nên nói cái gì.

Dung Dã đẩy hàng ghế phía sau đến mức thấp nhất, kéo hàng ghế ở trước về phía trước nhất, tạo ra một khoảng trống miễn cưỡng vừa đủ cho anh. Anh ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bờ vai bị anh xoa đến mức đỏ bừng của Dụ Dao, trong mắt đầy tro tàn.

“Dao Dao…”

Hai từ ấy nhỏ đến mức không nghe rõ được.

Chẳng còn gì cả.

Dao Dao có cảm thấy anh ghê tởm không?

Dụ Dao mím môi đến phát đau, khó khăn xoay người, tức giận nhìn anh, khóe mắt vẫn còn ươn ướt: “… Dung Dã, nếu lần này anh không dỗ dành em cho tốt, thì về sau đừng có mong em sẽ gặp mặt anh nữa.”

Nói xong câu ấy, cô lập tức quay người đi.

Đúng là không bị dọa sợ, không sợ trừng phạt!

Dựa vào cái gì mà Thẩm Diệc lại có thể khiến anh tự nghi ngờ bản thân mình, cho rằng sắp mất đi, cô phải dung túng hết lần này tới lần khác, cần phải dạy dỗ anh một trận nên thân.

Cảm giác an toàn của anh đã bị hủy hoại, chờ đến khi anh tự mình dành được tình cảm của cô, những chồi non bị chôn vùi sẽ tự nhiên xoá tan đi bao năm tháng đau khổ và cô đơn, rồi từ từ lớn lên dưới bàn tay che chở của cô.

Nặc Nặc của cô là cún con cần phải biết đến thế giới.

A Dã của cô, cũng cần phải hiểu được anh xứng đáng với cuộc sống này một lần nữa.

Dung Dã sửng sốt một lúc, đột nhiên đứng dậy, đôi môi khô khốc không hề nói lời nào, những đống tro tàn lặng lẽ ấy lại đốt lên ngọn lửa chói lọi. Anh vội vàng tìm những loại hương liệu thường dùng trong hộp đựng đồ, cổ tay không giữ nổi bình tĩnh mà bật lửa.

Trong mấy tháng qua, thời gian ngủ duy nhất của anh là ở trong xe, dựa vào hương thơm êm dịu này mà ngủ thiếp đi.

Dỗ dành cho Dao Dao nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thì cô sẽ không rút những lời này lại.

Không phải là Dao Dao chia tay anh, cô không ghét bỏ anh, còn cho phép anh theo đuổi mình.

Dụ Dao đã mệt đến mức không thể chịu được nữa, dưới tác dụng của hương liệu, mơ mơ màng màng thiếp đi, trong đầu vẫn cố gắng giữ một chút tỉnh táo, như vô tình để mình nằm ngửa ra, để cho tên điên kia nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Thực sự lo lắng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô đột nhiên cảm thấy Dung Dã đang đến gần.

Mùi thơm thoang thoảng trong xe hòa với hơi thở lạnh lẽo của anh, khiến thần kinh người ta tê dại, khiến cô run rẩy vô cùng.

Dung Dã muốn hôn lên mặt của cô.

Người vừa rồi làm xằng làm bậy như vậy, giờ phút này thậm chí đến hôn cô cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám chạm vào cánh môi bị cắn của cô.

Khi anh đến gần, khi hơi thở của anh phả vào má của cô.

Dụ Dao giả vờ như một phản ứng tự nhiên sau khi chìm vào giấc ngủ, vô tình quay đầu lại hùa theo ý của anh, góc độ vừa đúng, nụ hôn của anh rơi xuống, áp vào đôi môi ấm áp của cô.

Một nụ hôn rất nhẹ.

Dung Dã nghĩ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không khỏi mỉm cười, vui vẻ dán lên trán cô.

Trước khi ý thức của Dụ Dao chìm xuống, cô nghe thấy giọng nói kia vang lên bên tai mình.

“Em dạy cho Nặc Nặc nói chuyện viết chữ, dạy cậu ta khóc, dạy cậu ta cười.”

“Vậy cũng dạy cho A Dã, làm thế nào mới có thể được em yêu, được không?”

“Dao Dao, cầu xin em yêu anh, được không.”*Tác giả có điều muốn nói:

Cậu không cần phải làm gì cả đâu, cô ấy cũng yêu cậu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.