Trans: ShaG
Beta: Yam
Dụ Dao nghe những lời này của Dung Dã trong tình trạng hôn mê, rất muốn gắng sức để nói với anh vài câu rõ ràng, nhưng cơ thể như rã rời ra, tác dụng của thuốc mê quả thật rất mạnh.
Mí mắt cô không chống nổi nữa, cố sức động đậy mở miệng, chỉ phát ra mấy âm tiết nhỏ bé yếu ớt, như là nói mớ chưa tỉnh.
Cánh tay cực nóng của Dung Dã vỗ nhẹ trên người cô, muốn dỗ cô ngủ. Giọng anh khản đặc, tiếp tục ngâm nga cho cô nghe một bài hát lúc còn nhỏ.
Dụ Dao láng máng nhớ ra, khi cô đến ngôi nhà to lớn đó để hỏi thăm thằng nhóc xấu xa kia, trong lúc rảnh rỗi nhàm chán đã từng hát bài này, nhưng lúc ấy chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lùng như băng của anh.
Thì ra thằng nhóc xấu đó đều nhớ rõ mọi âm tiết, đã lâu như vậy, A Dã trưởng thành lại có thể hát cho cô nghe.
Lòng Dụ Dao chua ngọt đan xen, ở phía đuôi mắt còn vương vấn chút nước mắt. Cô không ngăn được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ, trong lòng liên tục nhắc bản thân đừng ngủ quá say, nhanh chóng thức dậy, cô còn muốn nói rõ với Dung Dã những việc liên quan tới Thẩm Diệc.
Nhưng đợi đến khi Dụ Dao mở mắt ra lần nữa, cô đã xuất hiện ở trong phòng khách của nhà mình, quần áo trên người cũng được mặc hẳn hoi, đang nằm trên sô pha, Tống Lam ở phòng bếp giúp cô đun nước ấm.
“Tôi về rồi?!” Dụ Dao tỉnh táo, nâng người ngồi dậy: “Anh ấy…”
Tống Lam, người đại diện có tiếng tăm rất được săn đón trong giới điện ảnh, ở chỗ Dụ Dao lại như trở thành trợ lý đời sống, cái gì cũng quản, còn phụ trách cả việc chở nữ diễn viên nhà mình an toàn chở về nhà sau cuộc hoan ái.
Nhớ tới lúc đi đón Dụ Dao, cô ấy hoảng sợ liếc nhìn đôi mắt đen như mực của Dung nhị thiếu, đến bây giờ vẫn sợ hãi, da đầu tê dại.
Tống Lam cũng có phần kính nể Dụ Dao, khó có thể tưởng tượng trái tim phải mạnh mẽ cỡ nào khi yêu đương với người đàn ông như vậy, hơn nữa còn mệt đến thiếp đi nữa chứ. Cô ấy đã tưởng tượng ra mấy trăm bộ truyện ngắn mười tám cộng, ;làm cho bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy Dụ Dao đã muốn chảy máu mũi.
Cô ấy rót nước cho Dụ Dao: “Dung Dã đi rồi, nửa tiếng trước tôi đưa cô trở về, yên tâm, không ai biết cả.”
Dụ Dao đỡ trán, ngã lên chỗ tay vịn như chưa tỉnh rượu, tim co thắt lại, tên điên đó cuối cùng cũng không thể đợi tới lúc cô nói chuyện của Thẩm Diệc, không biết anh sẽ lại âm thầm ngược đãi bản thân bao lâu nữa.
Nghĩ như vậy, ngực cô càng khó chịu, giống như có thứ gì đó đang đè ép.
Dụ Dao không nhịn được sờ sờ trước ngực, lập tức sửng sốt, xong rồi, thật sự có!
Tống Lam không thể nhìn thẳng, Dụ Dao không rảnh quan tâm đến cô ấy, nhanh chóng quay người, đưa tay vào thăm dò, run rẩy lấy ra một tấm vải màu trắng được gấp lại từ trong áo ngực bằng ren.
Là góc áo sơmi bị xé ra của Dung Dã…
Bên trên không những có hơi ấm của cô, hơi lạnh của Dung Dã, còn trộn lẫn độ ấm của xao động cuồng nhiệt ở sau xe.
Gần như là ngay lập tức, mặt Dụ Dao đỏ hết lên, hơi nóng lan tỏa đến tận mang tai.
… Cún con háo sắc! Đã bị tổn thương đến vậy rồi còn có thể làm ra việc hoang dã như thế!
Coi như là trên người cô không có túi đi, coi như là đặt ở nơi khác cũng không an toàn đi, nhưng anh cũng quá——
Dụ Dao có hơi thô bạo mở chiếc khăn ra, bên trên là nét chữ phóng khoáng hơn so với bức thư kia của Dung Dã, chữ rất ít, nhưng chọc vào tim cô.
“Xin lỗi em.”
“Đợi anh theo đuổi em.”
… Đây là thái độ xin lỗi à! Như thế này thì quá trời ngang tàng rồi!
Trái tim Dụ Dao ngứa ngáy lại có hơi muốn khóc, cụp mắt xuống, che đi những con sóng dạt dào bên trong, gấp khăn lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tống Lam nhìn ra cảm xúc bất ổn của cô, chu đáo đợi thêm một hồi mới nói: “Việc Thẩm Diệc cầu hôn ở cửa hàng bị không ít người chụp được. Buổi tối đã bùng nổ trên mạng rồi, hiện tại lúc này đang cực kỳ hot, phía bên chúng ta còn chưa đáp lại.”
Dụ Dao nhấn mạnh: “Không phải cầu hôn.”
“Tôi biết là không phải.” Tống Lam bất đắc dĩ: “Nhưng cư dân mạng và quần chúng ăn dưa lại không nghĩ như vậy. Thẩm Diệc vừa mang theo quà vừa mang theo nhẫn, chỉ nhìn bức hình, lại không nói chuyện, dù là ai cũng sẽ nghĩ là cầu hôn.”
Dụ Dao buồn phiền nhăn mày, mở khóa điện thoại muốn nhanh chóng soạn ra một bài đăng làm sáng tỏ trên Weibo, nhưng đánh được hai chữ thì ngừng lại.
Cho dù toàn bộ sự việc này là ý định chính của Thẩm Diệc, hay là có Dung Thiệu Lương nhúng tay vào, thì cô cũng không thích hợp ra mặt ngay lúc này.
Cô hiểu rõ, Dung Dã cũng đã sắp đi tới phía cuối con đường, cô ở bên này không thể xảy ra sơ xuất.
Thẩm Diệc làm như vậy, nếu cô lập tức công khai phủ nhận hoặc từ chối, có phải sẽ khiến cho Dung Thiệu Lương hoài nghi hay không.
Dụ Dao im lặng hồi lâu, cho rằng cô vẫn nên để Dung Thiệu Lương không biết rõ tình trạng hiện tại mới là lựa chọn tốt nhất, không thừa nhận cũng không phủ nhận, không tiếp nhận cũng không từ chối, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong âm thầm, Dụ Dao tránh né hết tất cả cơ hội có thể chạm mặt với Thẩm Diệc. Nghe thấy tin tức của anh ta thì chạy, có thể không nhận điện thoại thì nhất định không nhận, thế mà không ngờ cô có thể trốn khỏi Thẩm tổng, lại không thoát khỏi người phụ nữ một lòng muốn gả cho Thẩm tổng.
Mấy ngày sau, trước đêm phim điệp viên đóng máy, Tống Lam giúp Dụ Dao nhận làm khách mời của một gameshow thể loại biểu diễn, thời gian ngắn, tiết tấu nhanh, không trùng với việc quay phim bình thường.
Tổ tiết mục sắp cho Dụ Dao phối hợp với một nữ diễn viên đi theo con đường diễn xuất thực lực làm đối thủ.
Tống Lam vừa nhìn danh sách đã có chút không hài lòng, nhắc nhở Dụ Dao: “Gia đình cô gái này có bối cảnh không đơn giản, ra ngoài đóng phim chỉ là chơi đùa thôi, muốn gả cho Thẩm Diệc đến điên rồi, hồi đó cứ tưởng Thẩm Diệc chỉ chơi đùa với cô, có lẽ không xem em là tình địch. Lần cầu hôn này thì không giống vậy, tôi thấy hơn phân nửa là cô ta đến tìm đến em, có muốn đổi bạn hợp tác không?”
Dụ Dao cười lạnh: “Không cần, em không ưa nhất là loại người coi diễn phim chỉ là trò chơi, không đến mức phải sợ cô ta.”
Cô chán ghét, nhưng cũng sẽ không chủ động gây sự. Vốn dĩ tính toán nếu đối phương mà thành thật, thì cô sẽ hợp tác một cách chuyên nghiệp, hợp vui tan vui.
Kết quả vị tiểu thư này, trước lúc chạm mặt đã giành trước một kịch bản không não, vừa lên đối diễn thì trực tiếp cầm ly nước hất lên người Dụ Dao. Dụ Dao kinh ngạc vì một động tác này của cô ta, tuy rằng kịp thời tránh né, cũng bị ướt hết tóc.
Hiện trường lộn xộn, vị tiểu thư này còn nhẹ nhàng cười mà chau mày hỏi cô: “Chỉ là diễn thôi mà, Dụ Dao đã từng nhận giải ảnh hậu, chẳng lẽ không diễn tiếp được với tôi à?”
Dụ Dao cười cười, từ chối khăn lông và máy sấy được đưa tới, thuận tay nhận lấy một cây bút mực để búi mái tóc dài lên, cầm ly rượu vang có màu đậm trên quầy bar, chậm rãi đi đến trước mắt cô ta, hoàn toàn phù hợp vai diễn được xây dựng, mặt không biểu cảm đổ từ trên đầu cô ta xuống.
Người phụ nữ hét to.
Dụ Dao nghiêng đầu, ném ly rỗng xuống đất, nhếch môi cười: “Nào, chị đây gọi cho em ly rượu, tên là Thời khắc tỉnh mộng.”
Việc hôm đó trực tiếp được lên hot search, vị tiểu thư đó nào phải chịu tủi thân bao giờ, bị dày vò đến mức cuồng loạn.
Dụ Dao không quan tâm, đổi đối tác rồi quay xong phần của mình, trước khi đi lại bị người phụ nữ đó cản lại, cô ta vênh váo kiêu ngạo nói: “Dụ Dao, nghĩ kỹ những việc xấu mà nhà cô gây ra đi, đừng tưởng rằng giấu kĩ thì không ai biết. Thật sự nghĩ muốn dựa hơi Thẩm Diệc sao, với xuất thân của cô, cô không có tư cách đâu.”
“Nếu cô đã không sợ gì cả, vậy thì thử xem, xem có đúng như vậy không?”
… Việc xấu?
Dụ Dao nhíu mày, chỉ có thể phán đoán rằng cô ta đang cố làm ra vẻ, muốn lấy lại chút mặt mũi mới buông những lời đe dọa.
Nếu đã nói “Trong nhà”, vậy chắc chắn không phải chỉ việc của Dung Dã. Nhưng nhà họ Trình làm ăn vẫn luôn quan minh chính đại, bố mẹ cô càng không thể chỉ trích, cô xuất thân sạch sẽ, sao phải sợ người khác biết chứ?
Đợi ghi hình xong, trên đường về, Dụ Dao dựa vào cửa xe nhưng lại không thể nào ngủ một cách yên ổn. Tuy rằng cảm thấy người phụ nữ đó đa phần là chứng hư tật xấu, nhưng cũng bị hai câu nói kia của cô ta quấy nhiễu tới mức không thoải mái, như có một dự cảm nào đó.
Liên quan đến việc nhà, nếu như xem xét kỹ thì chỉ có vụ án của Dụ Thanh Đàn. Nhưng cho dù là chuyện đó, thì cũng lỗi lạc sạch sẽ, không còn gì khác…
Lúc tâm trạng Dụ Dao không yên, Tống Lam ngồi ở đằng trước đột nhiên lên tiếng, âm điệu cao hẳn vài độ: “Cái gì đây, Dụ Dao! Cô mau chóng xem xem! Chuyện của bố cô là thật hay giả!”
Dụ Dao hoàn toàn tỉnh giấc, tim cứ đập thình thịch. Vẻ mặt Tống Lam nghiêm túc, đã đưa điện thoại tới trước mặt cô.
Nội dung trên đó nhìn mà giật mình.
Hai tay Dụ Dao nắm chặt thành quyền, đọc lướt qua, rất nhiều câu chữ đều trở nên mơ hồ. Chỉ đọc một vài cái dòng cực kỳ chói mắt mà đã đâm thật sâu vào thần kinh cô.
“Bố của Dụ Dao.”
“Dụ Thanh Đàn, cựu kiểm sát trưởng của viện kiểm sát thành phố, nghi ngờ có liên hệ riêng với tội phạm đang xét xử.”
“Tham ô hối lộ, sợ tội tự sát.”
“Vợ Trình Mộng đổi trắng thay đen, định tẩy trắng cho tội danh của Dụ Thanh Đàn, cuối cùng cũng chết vì tự tử.”
Toàn thân Dụ Dao phát lạnh, cô giật lấy điện thoại, vuốt xem cả trang chủ. Loại tin tức liên quan tới lưu lượng của giới giải trí, vừa liên quan đến công chức và tội phạm, chỉ trong vài phút đã trở thành tiêu điểm, lời bình luận cũng trở nên khó coi.
“Mẹ nó, tôi nhớ rõ nha! Ban đầu trước lúc Dụ Dao bị phong sát, không phải lui về vì trong nhà xảy ra chuyện sao, hình như tôi nghe nói là bố mẹ qua đời, chân tướng đằng sau lại là như vậy! Minh tinh phạm pháp à?!”
“Tởm vãi nồi! Hận nhất loại quan chức bại hoại, lòng dạ độc ác chỉ biết đến tiền!”
“Chết cũng chưa hết tội hiểu không! Nên kéo lên để quật xác! Như vậy mà Dụ Dao còn muốn trở mình?! Những tài liệu đen tối của cô ta trước kia đều là thật nhỉ! Có thể để cô ta cút khỏi giới giải trí không!”
“Nhất định còn những việc xấu mà người khác không biết! Nếu không làm sao lại tự sát?!”
Vài giây ngắn ngủi, hốc mắt Dụ Dao hằn lên một tầng tơ máu. Cô cố gắng trấn tĩnh nói với Tống Lam: “Đương nhiên là giả rồi, bố em một đời thanh chính, tự sát là bởi vì quá mức uất ức, mẹ em chạy đôn chạy đáo để làm sáng tỏ cho ông ấy rồi mới rời đi theo!”
Tống Lam lập tức nói: “Vậy không nên hoảng, lập tức liên hệ với người có liên quan tới chuyện năm đó để lấy chứng cứ, càng rõ ràng càng tốt, chúng ta sẽ làm sáng tỏ ngay lập tức.”
Cuối cùng Dụ Dao cũng biết, việc xấu mà người phụ nữ kia nói, rốt cuộc là có ý gì.
Ban đầu, Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng qua đời quá mức thương tâm, xử lý vô cùng kín kẽ, cũng không công khai ra bên ngoài. Cô tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không bị lôi ra nữa, thì ra việc này vẫn luôn là một mũi dao nhọn treo lơ lửng trên đỉnh đầu cô.
Cô chưa từng nhìn thấy mũi dao này, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Người nhằm vào cô, sớm muộn cũng đào chuyện nhà cô ra, dễ dàng có thể buông đầy lời vu khống, lấy cái chết trong sạch của bố mẹ cô làm đề tài.
Loại tin tức như vậy là vô đạo đức nhất, căn bản không quan tâm đến thật giả, một khi đã làm chủ được dư luận thì sẽ chiếm được quyền chủ đạo, cô nhất định phải đưa ra chứng cứ mới có thể xoay chuyển!
Một khắc Dụ Dao cũng không dừng, cả đêm liên lạc với người liên quan đến vụ án đó. Sau vài lần gọi qua gọi lại, cô mới không dám tin mà phát hiện ra rằng, người thực hiện không phải từ chức ra nước ngoài thì là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tư liệu của vụ án hoàn toàn không có, thứ có thể chứng minh Dụ Thanh Đàn trong sạch biến mất hết như chưa từng tồn tại.
Đến lúc này cô mới ý thức được, giờ chuyện của bố mẹ vẫn chưa hề kết thúc, từ lâu đã có một bàn tay vô hình lấy đi toàn bộ chứng cứ của bọn họ ngay lúc cô tưởng rằng mọi thứ đã lắng xuống.
Cả một đêm, cô như rơi vào ngục tù.
“Không tìm được?” Tống Lam có hơi luống cuống: “Trước tiên cứ bình tĩnh đã, chúng ta đăng một bài Weibo đính chính, bày tỏ thái độ rồi tính sau!”
Giao diện Weibo đã được mở ra, chữ cũng đã nhập, Dụ Dao đột nhiên ngẩng đôi mắt đã đỏ lên, nắm lấy tay của Tống Lam, chầm chậm quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh sạch sẽ: “Đợi đã.”
Đợi đã…
Nếu đoán không sai, chuyện này nhất định là do người phụ nữ đó tung ra, mà cô ta lại là bạn của Thẩm Diệc, là người theo đuổi anh ta.
Thẩm Diệc lại thân cận với Dung Thiệu Lương, không biết chắc có phải là một trong những công cụ của ông ta hay không.
Lần trước ở câu lạc bộ, cô còn nghe được rõ ràng, Dung Thiệu Lương nói cái chết của Dụ Thanh Đàn có liên quan đến nhà họ Dung, vậy mà bao nhiêu chứng cứ nên có lại không cánh mà bay, là việc người thường có thể làm được chắc?!
Những điều này có thể không liên quan gì tới nhau sao?
Một người phụ nữ có gia thế cực tốt, bởi vì đố kị lại đi điều tra kẻ địch giả tưởng, tại sao lại có thể bỏ qua biết bao nhiêu lịch sử đen tối của cô kia. Vừa hay lại có thể đẩy cô vào đống nước bẩn chẳng khác gì chỗ chết kia, còn cô ta chỉ cần chịu trách nhiệm hắc là được rồi.
Không lạ gì, giống như cái kịch bản đối đãi với Lục Ngạn Thời trước đây.
Lục Ngạn Thời muốn tra ra Nặc Nặc, nhưng tìm mãi không được, vậy mà đúng lúc lại có tư liệu được đưa đến cho anh ta.
Quả thật là chẳng khác gì.
Dụ Dao hít sâu, dùng lực bấu vào lòng bàn tay, bấu tới nỗi xuất hiện một mảng đỏ lộn xộn.
Là phía bên A Dã có chuyện rồi, đúng không.
Dung Thiệu Lương thực sự không còn cách nào khác với anh, mới phải chuyển mũi giáo sang người cô, người vốn đã bị bỏ rơi, được ăn cả ngã về không sao.
Lấy chuyện của bố mẹ để đả kích cô, là muốn cô mất kiểm soát, tốt nhất là biểu hiện cực kỳ thê thảm ở trước ống kính, dùng việc đó để kích động và kiềm hãm Dung Dã?
Dung Dã đã xé rách lớp ngụy trang với Dung Thiệu Lương, thu lưới rồi sao!
Dụ Dao chớp mắt, quyết đoán nói với Tống Lam: “Weibo để em đăng, giọng điệu càng bất lực càng tốt, đừng coi đấy là chuyện gì to lớn. Ngoài ra, tốt nhất nên tìm vài bên truyền thông quen thuộc, giả vờ tới ép hỏi em ở hiện trường, nhớ quay lại đăng lên mạng, em cũng trả lời y vậy.”
Tống Lam không hiểu rõ ý đồ của Dụ Dao, nhưng thấy cô đã bình tĩnh, sắp xếp đâu vào đấy những việc này, cô ấy cũng bình tĩnh theo, không buông lời thừa thải, lập tức thực hiện.
Sự tình ầm ĩ lớn đến vậy, vô số người đang gắn tag các tài khoản truyền thông, thậm chí có người gọi điện tố cáo, yêu cầu nghiêm túc điều tra về việc trước kia của Dụ Thanh Đàn, thuận tiện cũng diệt chết Dụ Dao luôn.
Nhưng Dụ Dao biết, nếu phía cô không tìm ra những thứ có liên quan, vậy thì người khác cũng không tìm được, đây có thể là một vụ án chưa được giải quyết bị người khác tùy ý xuyên tạc và bôi nhọ, không tìm ra kết quả.
Trên Weibo, trước ống kính, vẻ mặt Dụ Dao trước sau đều bình tĩnh, đến giọng điệu cũng không phập phồng gợn sóng: “Bố mẹ tôi trong sạch.”
Chỉ một câu nói này, cũng không có nhiều hơn, sự tiều tụy nhếch nhác vì phải chịu đả kích trong dự liệu của công chúng không tồn tại trên mặt cô, giống như tất cả những việc này hoàn toàn không liên quan đến cô.
Chỉ có bản thân Dụ Dao biết rõ, trở về nơi không có người, cô phải kiềm chế như thế nào mới có thể duy trì được trạng thái này.
A Dã, không nên bị ảnh hưởng, không cần lo lắng cho em.
Những chuyện này em có thể chống đỡ được, tuyệt đối không thể làm loạn tiết tấu vốn có của anh vì em.
Sự việc này trong hai ba ngày nay dấy lên như ngọn lửa bừng bừng, Dụ Dao hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cứ ra vào phim trường như bình thường, việc phải làm cũng không ít. Nhưng trong lòng cô như có dầu sôi, đã mười mấy tiếng đồng hồ chưa ngủ được một giấc yên ổn, mãi cho đến khi Tống Lam lặng lẽ đưa cho cô một tờ giấy.
Dụ Dao cảm nhận được gì đó, tim đập như trống, mở tờ giấy ra.
Bên trên chỉ có vài chữ đơn giản, viết rất vội vàng, nhưng đầy sắc sảo: “Đừng sợ, cún con ở đây.”
Tay Dụ Dao run rẩy, như có người mạnh mẽ nắm chặt, những giọt nước mang bao vị phức tạp bị đè nén giờ mãnh liệt ập về phía hốc mắt.
Yếu ớt, buồn bã, tủi thân, trong khoảnh khắc này đều không đáng nhắc tới.
Câu này cô từng nghe vô số lần, dù dịu dàng hay mạnh mẽ, vào mỗi lúc cô bất lực nhất, anh sẽ đều gửi tới bên tai cô câu nói này.
Dụ Dao đã nghĩ đến đủ các loại diễn biến tiếp theo, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không lường trước được sự việc lại xoay chuyển thế này.
Vào buổi tối cô nhận được tờ giấy, khi mà chuyện xấu của bố mẹ cô bị lan truyền một cách mạnh mẽ nhất, một tin tức mới xuất hiện như sét đánh, khiến toàn bộ sự việc hoàn toàn đảo ngược đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Dụ Dao nhìn chằm vào câu chữ và rất nhiều hình ảnh trên màn hình, rất lâu cũng không hề động đậy.
Tống Lam ở bên cạnh cô, đã quá sốc trước biến cố xảy ra bất ngờ, lúc này chỉ biết kinh ngạc nhìn Dụ Dao, không nói nên lời.
Nhà họ Dung dẫn đầu thế giới về trình độ chữa bệnh và giá trị, nắm trong tay các tập đoàn mà người người đều biết, Nhị thiếu Dung Dã, người trở thành người thừa kế của bọn họ không lâu trước đây, sau khi điều tra, lại là người đứng sau vụ án Dụ Thanh Đàn tự sát.
Ngoài việc này, còn phát hiện thêm việc Dung Dã che giấu gia tộc, giấu sau lưng rất nhiều đoàn đội không thể đưa ra ánh sáng. Buôn lậu bất hợp pháp, chế tạo và sản xuất thuốc cấm, trục lợi bất hợp pháp… Một loạt tội ác bẩn thỉu nghe mà rợn người.
Dụ Thanh Đàn không phải sợ tội, cũng không phải vì bệnh, mà là một thân trong sạch. Chỉ bởi vì ông làm chủ tọa phiên tòa xét xử vụ án của một nhà máy dược phẩm nào đó dưới tay Dung Dã, họ lại không mua chuộc được ông, nên đã dùng cách đổi thuốc, dẫn đến chứng trầm cảm ngắn hạn phát tác một cách nhanh chóng, mới dẫn tới kết cục bi thương như vậy.
Dung nhị thiếu từng được toàn bộ mạng xã hội tung hô, vẫn là những bức ảnh đó, lại trở thành một tầng sáng ngời che đậy sự lạnh lùng tà ác khiến người ta không rét mà run.
Khó trách Dung Dã bê bối và mang tiếng ác.
Khó trách Dung Dã muốn phong sát Dụ Dao, thì ra vốn là có thù hận của đời trước, muốn đuổi cùng giết tận cô ấy.
Dụ Dao là người bị hại.
Hai mối thù truyền kiếp, một đen một trắng, một trong sạch một ác độc.
Quan trọng nhất là, chuyện của Dung Dã không phải là không có căn cứ, mà weibo official của tập đoàn lớn nhất nhà họ Dung đã đăng thông báo với chứng cứ bằng hình ảnh và văn bản vô cùng xác thực, hơn nữa còn lên tiếng nói rằng đã báo với cảnh sát, đang chờ xử lý.
Toàn mạng xã hội bùng nổ.
Loại tin tức kiểu này, tuyệt đối không phải chuyện trong giới giải trí để có thể tiêu hóa được.
Dụ Dao vẫn ngồi trên ghế ở phim trường, sắc mặt Tống Lam trắng bệch, khó khăn tiêu hóa những sự thật kinh hãi, giọng run run hỏi Dụ Dao: “Cho nên, anh ta đối xử tốt với em, thật ra là đền tội sao?”
Dụ Dao chua xót chớp mắt, vừa định trả lời, điện thoại đã bị gọi đến nổ tung.
Những người có quan hệ dù là xa hay là gần, trước kia còn vội vã trốn cô, đều vội vã thể hiện sự quan tâm.
Tất cả mũi nhọn đều chỉ thẳng về Dung Dã, anh là ác quỷ, anh không phải là người, đầu sỏ tạo nên tất cả các tội ác, kẻ thù ngàn đời ngàn kiếp của cô.
Người hiểu rõ quan hệ giữa cô và Dung Dã cũng kích động nhắc nhở: “Bây giờ cậu nhìn rõ rồi đấy! Vì sao anh ta nhiều bí mật như vậy không nói với cậu! Chính là bởi vì toàn bộ bi kịch cậu phải chịu đều do một tay anh ta tạo thành! Anh ta mới cố ý giấu giếm cậu!”
Thái độ của mọi người đều giống nhau, Dung Dã ác độc nham hiểm, chết cũng không thấy tiếc.
Dụ Dao dứt khoát tắt điện thoại, chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhìn về phía Tống Lam ở gần trước mặt.
Đúng vậy.
Cô với Dung Dã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng anh không chủ động nói, từ trước đến nay cô cũng không truy hỏi những việc anh giấu giếm rốt cuộc là gì, sự thật về Dụ Thanh Đàn, cô cũng chưa từng nhắc đến.
Luôn nghĩ rằng tương lai có rất nhiều cơ hội để nói, cô không muốn để cho cuộc gặp mặt ngắn ngủi không dễ gì có được, lại bị mấy việc hai ba câu giải thích cũng chẳng rõ lấp đầy.
Anh không giải thích câu “Cái chết của Dụ Thanh Đàn không thể không liên quan đến anh” của Dung Thiệu Lương, cô cũng mãi không hỏi đến.
Hiện tại…
Mọi thứ đều sụp đổ một cách bất ngờ.
Những việc này vậy mà còn có dây mơ rễ má với nhau.
Sự ẩn nhẫn, tâm sự, lo được lo mất của anh đều có thể dùng từ “Chuộc tội” để giải thích.
Những điều ác đó, mặt tối lạnh lẽo, cũng được xem là phù hợp với tính cách của Dung Dã.
Cả thế giới đều đang nói với cô, Dung Dã là kẻ thù không đội trời chung của cô, tất cả mọi điều anh ta làm cho cô đều có mục đích.
Dụ Dao thở nhẹ ra một hơi, ngược lại lại cười một cái.
Cô ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Tống Lam: “Dung Dã đối tốt với em, chỉ là vì anh ấy yêu em.”
Giọng điệu của Dụ Dao rất bình tĩnh, thậm chí còn dịu dàng, lại chắc như đinh đóng cột: “Anh ấy sẽ không làm những chuyện này. Anh ấy bất chấp nguy hiểm quay về nhà họ Dung, là do hung thủ thật sự ở đó, anh ấy muốn báo thù thay em, trái tim anh ấy… Cuối cùng em cũng hiểu rõ hết rồi.”
Thằng nhóc xấu khắc cô ở trong tim từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể hại bố mẹ của cô, để cô sống đầu đường xó chợ.
Hết lần này đến lần khác dùng tính mạng để đổi lấy sự an nguy và niềm vui của cô, làm sao có thể làm ra việc không thể đối mặt với cô.
Rũ bỏ tất cả ràng buộc, trái tim và bản tính thật sự của anh là Nặc Nặc, đáy lòng sạch sẽ, trong sáng, không nhiễm một hạt bụi hơn bất kì ai, làm sao có thể là ác quỷ tay nhuốm đầy máu tươi.
Cả cuộc đời A Dã, chẳng qua là đang thoát khỏi sự ràng buộc, muốn đứng trong ánh sáng, thản nhiên đi đến trước mặt cô, tự mình nói với cô một tiếng.
Em có biết không.
Anh đã yêu em từ rất lâu.
Lâu tới mức năm đó, khi anh vẫn còn đang ở trong vũng bùn, em ở nơi chân trời, em vẫn là đứa bé cột tóc đuôi sam, một đứa trẻ ngây thơ không hiểu một điều gì.