Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 61: Chương 61




Edit: Nhím

Beta: Lam

6 giờ sáng, tầng trên cùng của khoa nội trú bệnh viện thành phố vốn dĩ là tầng VIP, ít bệnh nhân lại còn yên tĩnh. Bây giờ cả nửa hành lang đã bị cảnh sát phong tỏa, trang bị súng đề phòng nghiêm ngặt, phòng thủ nghiêm mật, các bác sĩ và y tá muốn đi qua thì phải xác minh thân phận của mình.

Không khí trầm mặc nặng nề, không ai dám hé răng nói nửa lời.

Nhưng trong một hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, lại có một người đàn ông đang ngồi uể oải trên chiếc ghế dài canh gác bên trong, đôi mắt nhắm hờ, lưng dựa vào tường, đôi chân thon dài duỗi ra. Vết máu trên áo sơ mi của anh đã khô thành vệt lớn, ống tay áo được xắn lên, từ khuỷu tay đến cổ tay của cánh tay phải đều được quấn một dải băng trắng như tuyết.

Tiếng xe giường bệnh từ xa truyền đến gần, anh ngước mắt lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, sự tàn ác sâu vẫn đang ngưng tụ ở đó chưa tiêu tan.

Dung Thiệu Lương đeo máy thở được đẩy vào trong phòng chăm sóc đặc biệt. Lúc đi ngang qua mặt Dung Dã, anh thờ ơ nhìn chằm chằm vài giây, ngoại trừ một cái nhếch mép nơi khoé môi thì không nhúc nhích một chút nào.

Nụ cười này vừa lạnh lùng vừa xa cách, khiến cho người cảnh sát canh giữ hành lang nhìn thấy có hơi lạnh lẽo, lại nhịn không được mà trầm mặc cảm khái.

Cái tên Dung Dã này, từ lâu đã như tiếng sấm bên tai ở trong đội cảnh sát hình sự và tổ trọng án. Cảnh sát vẫn luôn nghi ngờ đằng sau nhà họ Dung có một sản nghiệp đen tối khổng lồ, nhưng Dung Thiệu Lương lại là một người vô cùng thận trọng và xảo quyệt, cảnh sát hoàn toàn không tìm thấy lỗ hổng, không thể tìm thấy bằng chứng chứ đừng nói đến là lập án bắt giữ.

Cho đến khi Dung Dã bắt đầu xuất hiện trong tầm ngắm.

Ban đầu, Dung Dã bị coi là đối tượng tình nghi chính, bị theo dõi chằm chằm. Dù sao thì Dung nhị thiếu cũng có tiếng ác ở bên ngoài, theo lời đồn thì dường như không có chuyện gì là anh không dám làm. Kết quả là cảnh sát đã quan sát anh một thời gian, nhưng cũng không phát hiện được bất kỳ vấn đề nào.

Dung Dã có trong tay một số chứng chỉ học vấn cao, còn từng trải qua sự tra tấn đẫm máu ở trong quân đội, đã học được nhiều tác phong, nhưng sát khí rõ ràng càng nặng nề hơn.

Khi đó, ban lãnh đạo cảnh sát cấp cao nhận định anh là một tên tội phạm máu lạnh bẩm sinh, lại còn bình tĩnh thông minh, động tác nhanh nhẹn, tất cả các mục tiêu đều đạt được, còn không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, độ nguy hiểm cực kỳ cao.

Cuối cùng, không ai ngờ tới một đại sát khí khiến người ta lo lắng đề phòng đáng sợ như vậy, lại chủ động liên lạc với cảnh sát, tự tay dẹp bỏ vầng sáng đẹp đẽ không thể nào bì nổi của nhà họ Dung.

Nửa năm trước Dung Dã đã báo cảnh sát.

“Tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nếu tôi chết, tôi sẽ cho người đưa tất cả những bằng chứng mà tôi có thể có được cho các người, nhưng cũng không đủ để lật đổ nhà họ Dung.”

“Nếu chưa giao hoặc chưa thể liên hệ được thì các người phải kiên nhẫn chờ đợi, có thể thời gian sẽ ngắn thôi, nhưng tuyệt đối không được hành động hấp tấp.”

Ban lãnh đạo cấp cao đã tin tưởng Dung Dã, vẫn luôn kiềm chế, không bứt dây động rừng.

Quả nhiên, Dung Dã đã quay trở lại lần nữa sau thời gian mất liên lạc. Vào rạng sáng vài giờ trước, cảnh sát đã toàn lực phối hợp với Dung Dã tiến hành một màn tóm gọn lần cuối, anh ta đi theo tổ trọng án và lực lượng đặc biệt ngoài cảnh sát.

Trước đó, mọi người ai cũng biết rằng hai bố con nhà Dung Thiệu Lương kia rất có thể sẽ chơi trò được ăn cả ngã về không, tính mạng của Dung Dã bị nguy hiểm, đến anh ta còn đang lo lắng tới mức toát mồ hôi tay, nhưng lúc lao vào văn phòng của tòa nhà tập đoàn, lại là cảnh tượng bất ngờ làm người ta sợ hãi.

Người nhà họ Dung đã phát điên rồi, không rảnh quan tâm đến việc “Làm giả hiện trường Dung Dã tự sát và đổi tội cho anh gây án”. Cháu trai cả đã dùng dao đâm vào động mạch cổ của Dung Dã, Dung Dã đã nghiêng đầu tránh né được nên mũi dao đã rơi vào cánh tay, trượt một đường vào bên trong cổ tay, máu chảy ròng ròng.

Trong giây tiếp theo, cũng là lúc bọn họ vừa mới cầm súng, đá cửa chuẩn bị nghĩ cách ứng cứu nhanh nhất, bàn tay đẫm máu của Dung Dã đã nhanh chóng giật mạnh con dao xuống. Cổ tay anh vừa nhấc lên ấy hoàn toàn nhuốm máu đỏ, trực tiếp đè bàn tay rẻ tiền của anh trai mình xuống bàn, trong nháy mắt một nhát, lưỡi dao xuyên thẳng xuống, đâm xuyên qua bàn tay còn sống sờ sờ kia.

Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ và gào khóc thảm thiết, trên mặt Dung Dã có dính vết máu, cười sảng khoái mà ngước mắt lên, đối mặt với một loạt họng súng đen, thậm chí là còn lơ đãng nhướng mày: “Cảnh sát, tôi rất tuân thủ luật pháp, không muốn giết người, tôi vẫn đang chờ để về nhà cưới vợ.”

Hiện tại anh ta vẫn cảm thấy hơi run khi nhớ đến hình ảnh kia.

Sự hung ác tàn nhẫn đến thấu xương của Dung Dã, cho dù mọi người trong nhà họ Dung hợp sức lại, cũng không đủ sức để chơi với anh.

Đây cũng là vì Dung Dã đã kiên quyết đứng về phía cảnh sát, việc đâm xuyên tay này của anh có thể coi như là một biện pháp phòng vệ chính đáng. Còn không nếu anh thực sự đứng bên phe đối lập bên kia, thì cho dù có hao tổn lực lượng cảnh sát gấp chục lần, cũng khó có thể thu phục được tên Dung nhị thiếu điên rồ này.

Người cảnh sát đứng ở hành lang bệnh viện, thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi lại nhìn về phía Dung Dã lần nữa.

Dung nhị thiếu vẫn im lặng ngồi trên băng ghế kia, nắm chặt điện thoại trong tay. Màn hình đang sáng, nhưng vẻ mặt anh không còn lạnh lùng như trước nữa, khóe mắt, đuôi lông mày tràn đầy… Sự ngọt ngào khi được ai đó yêu thương?

Người cảnh sát kinh ngạc mà nheo mắt, hình như là anh đang… Xem Weibo?

Hơn nửa tiếng sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh của Dung Thiệu Lương, tháo khẩu trang ra rồi nhẹ giọng nói: “Bệnh nhân đã chịu một sự kích thích lớn dẫn tới cơn sốc, bây giờ người bệnh đã tỉnh, có thể nói chuyện được. Ông ta yêu cầu gặp Dung Dã.”

Dung Dã chậm rãi ngước mắt: “Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần nói.”

Cảnh sát thấy Dung Thiệu Lương không chết, tâm trạng cũng lập tức được thả lỏng, cho phép Dung Dã đi vào trước.

Trong phòng bệnh, Dung Thiệu Lương uể oải đến mức chỉ mới qua một đêm mà như sắp bước vào quan tài. Ông ta trừng mắt nhìn Dung Dã, trên tay truyền kim tiêm mà dường như còn muốn cầm lấy thứ gì đó rồi ném về phía anh.

Nhưng ông ta cũng không cầm lấy được cái gì, ngược lại lại khiến bản thân mình thở không ra hơi.

Dung Dã kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, không đợi Dung Thiệu Lương mở miệng, anh đã thẳng thừng hỏi: “Ông đã can thiệp vào giấy tờ tùy thân của tôi đúng không? Nếu không phải vì không tìm thấy thông tin hộ khẩu bằng dấu vân tay lúc làm Hứa Nặc, thì tôi vẫn không biết, ngay cả danh tính của “Dung Dã” cũng đều là giả.”

“Lúc trước vào ngày tôi định gặp Dụ Dao, trời xui đất khiến thế nào lại bị công ty quản lý của cô ấy truyền ra, nên ông đã biết.” Anh tiếp tục nói: “Vì thế ông nhân cơ hội tôi thân bất do kỷ nên đã thuận tiện tung ra, khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Dụ Dao cũng đều tin rằng Dung Dã phong sát cô ấy, ông vì cái gì? Vì khi đó ông thực sự tự tin, không cần cô ấy đến khống chế tôi, cũng không cần quan tâm xem tôi có điểm yếu về mặt tình cảm hay không.”

“Chỉ bởi vì ông không thể chấp nhận được cái thứ không bằng con chó con mèo như tôi đây, có thể có được hạnh phúc, đúng không?”

Trên trán Dung Thiệu Lương nổi đầy gân xanh, cũng không phản bác.

Dung Dã đã biết được đáp án, gật đầu cười nhạo: “Được rồi, tôi không còn gì để nói nữa. Ông hỏi đi, thời gian của tôi có hạn, còn phải đi thu dọn cục diện rối rắm của nhà họ Dung. Dù sao thì vẫn còn có rất nhiều sản nghiệp không bị vấy bẩn, đều đang chờ tôi tiếp quản.”

“Đúng rồi, quên không nói cho ông biết.” Anh nghiêng đầu nói: “Vài năm trước đây khi “Điều trị Tân Quý” bắt đầu cạnh tranh trên thị trường cùng với nhà họ Dung, còn từng bị ông coi là cái đinh trong mắt, cũng là công ty của tôi đấy.”

Dù vứt bỏ nhà họ Dung thì anh cũng có thể nuôi được cô vợ tư bản của mình.

Dung Thiệu Lương đã dùng sức lực đến cực hạn, đột nhiên nản lòng, cái đầu đang ngẩng lên lại ngã ra gối, khàn giọng hỏi: “… Rốt cuộc mày đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?”

Vẻ mặt của Dung Dã trầm mặc: “Kể từ lần đầu tiên khi tôi phải dùng chính đôi tay của mình đụng vào những thứ bẩn thỉu đó.”

Đường viền cổ áo của anh hơi hở ra, cổ và quai hàm vô cùng nhợt nhạt: “Tôi biết, một khi tôi dính vào, thì cuộc đời của tôi cho tới khi chết, cũng không đủ tư cách để có được thứ duy nhất mình muốn nữa.”

Dung Thiệu Lương thở hổn hển.

Dung Dã cười nhẹ, giữa lông mày hiện lên một tầng sương mù trong veo: “Ông ngoại, ông không thể tưởng tượng được rằng những người thậm chí không được coi là con kiến trong mắt ông, cũng có kho báu, tiền bạc, thân phận. Gia sản của ông và mạng sống của tôi, so với cô ấy, từ đầu đến cuối, đều không đáng một đồng.”

Đôi mắt đục ngầu của Dung Thiệu Lương lộ ra tử khí, nghiến răng nghiến lợi mà lẩm bẩm tên của Dụ Dao.

“Đừng gọi ra hai chữ này, ông không xứng.” Dung Dã hơi nghiêng người rồi đưa điện thoại lên, trên đó hiển thị Weibo của Dụ Dao. Anh quay màn hình về phía Dung Thiệu Lương, bắt ông ta phải nhìn, đôi mắt cong lên: “Ông có tin được không? Cô ấy yêu tôi.”

“Cơ hội gặp nhau của chúng tôi quá ít như vậy, tôi có quá nhiều chuyện phải đè nén chưa nói ra, tôi nói dối cô ấy, bắt nạt cô ấy, thậm chí cả cộng đồng mạng đều nói với cô ấy là tôi là kẻ thù đã giết chết bố mẹ cô ấy.”

“Nhưng mà…”

Đáy mắt Dung Dã đỏ ngầu, long lanh ánh nước, nhưng môi lại nhếch lên, ngây ngô cười.

“Từ trước đến nay cô ấy không hề nghi ngờ tôi.”

“Cô ấy tin tưởng tôi.”

“Lúc tăm tối nhất, cô ấy cần tôi.”

Trong phòng bệnh này, thế giới của Dung Dã dường như đột nhiên bị chia cắt.

Anh hoàn toàn thoát khỏi vực sâu vô tận.

Anh được một đôi tay mềm mại kiên định giữ lấy, kéo anh vào trong lồng ngực mà anh vô cùng khát vọng.



Buổi tối đầu mùa hè, Dụ Dao đang ngồi trên hàng ghế trong một nhà hàng thịt nướng đầy khói lửa, chìm trong biển người xung quanh.

<Mộng Cảnh Sơn> đã thuận lợi thông qua kiểm duyệt và sẽ sớm được công chiếu, doanh thu phòng vé trước khi bán ra đã đạt một ngưỡng mức mới. Đội ngũ sáng tạo chính vô cùng hào hứng, kéo Dụ Dao ra ngoài ăn cơm cho bằng được, còn chọn một quán thịt nướng bình dân, xung quanh bàn đầy bia bọt.

Trong bữa tiệc có một vài người quá chén đang say sưa nói về những tin tức chính bùng nổ nhất gần đây.

“Nói ra thì, cho đến tận hôm nay tôi vẫn không thể tin được, cứ tưởng là đủ điên rồ rồi, nhưng hóa ra kết quả còn thú vị hơn! Dung Dã thực sự đỉnh của chóp, trong đời tôi chưa bao giờ sùng bái ai, nhưng tôi hoàn toàn phục Dung Dã.”

“Một thân một mình luôn đó mẹ nó chứ! Ngoại trừ hợp tác với cảnh sát ra, anh ta vốn dĩ không có viện trợ từ bên ngoài. Phải làm thế nào cơ chứ, sống trong một môi trường chỉ cần tồn tại thôi là cũng là cả vấn đề, mà anh ta lại có thể diệt trừ ba thế hệ nhà Dung Thiệu Lương.”

“Buổi tối còn bị cộng đồng mạng phỉ nhổ, hận không thể băm vằm Dung Dã ra thành từng mảnh, trời vừa sáng một cái, mẹ kiếp, anh ta là một vị thần rồi.”

“Các người có thấy không? Ngày hôm kia cảnh sát mới chính thức phát thông cáo, liệt kê từng tội danh của nhà họ Dung, đây thực sự có thể coi là một tội ác tày trời, bước tiếp theo là chờ mở tòa tuyên án. Bây giờ Dung Dã đang bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn, anh ta cũng là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Dung, cộng thêm sản nghiệp trong tay anh ta, vòng tròn tư bản này chính thức thay đổi.”

“Nói đùa, thay đổi cái gì, không phải trước kia cũng nghiêng về Dung Dã à? Từ ngày Dung nhị thiếu xuất hiện, anh ta có sợ ai đâu, ngay cả trời cũng không mạnh bằng anh ta.”

Tất cả mọi người ở bàn vỗ bàn cười to, sôi nổi gật đầu đồng ý.

Có một vài ánh mắt cẩn thận di chuyển đến khuôn mặt Dụ Dao.

Dụ Dao cụp mắt xuống, nâng một ly nước trái cây lên uống một ngụm, vẫn luôn im lặng.

Tất cả mọi người không đành lòng nhắc đến chuyện của viện trưởng viện kiểm sát Dụ và bác sĩ Trình, sợ sẽ làm Dụ Dao buồn, vì vậy dần dần chuyển chủ đề sang nói chuyện phiếm.

“À, mọi người có biết không, rạng sáng hôm đó Dung Dã đã tiếp nhận phỏng vấn. Cái cô gái mà anh ta nói tới, rốt cuộc là ai nhỉ.”

“Cái này ai mà biết được, trừ phi tự mình Dung Dã công khai. Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên khi một người như Dung nhị thiếu lại có thể thích một cô gái, lại còn rất dịu dàng như vậy. Trời ơi, cái lúc cả người anh ấy đầy máu mà nói câu ấy, thật là đẹp trai đến điên rồ mà.”

“Vậy chị Dao Dao thì sao?” Có một cô gái hào hứng hỏi: “Cũng là sáng sớm hôm đó, bỗng nhiên chị công khai chuyện đã có người yêu, chúng tôi đều tò mò không biết đó là ai! Thẩm tổng ạ? Hay là người khác? Chắc không phải là bạn trai cũ nhỉ! Liệu những người hâm mộ CP Bạch Ngọc chúng tôi có còn đường sống không đây!”

Cũng không ai dám tọc mạch thêm về chuyện tình cảm của Dung Dã, cũng chẳng với tới nổi.

Nhưng Dụ Dao thì khác, đã ở bên cạnh rồi, hỏi như thế nào cũng được.

Dụ Dao vén những lọn tóc mai lủng lẳng ra phía sau chiếc tai nhỏ nhắn trắng như sứ, chống cằm cười cười: “Tôi vẫn đang xem xét rốt cuộc có nên tiếp tục yêu anh ấy nữa không.”

Trên bàn lập tức ồ lên, quấn lấy cô tiếp tục hỏi.

Dụ Dao nhấp nhấp môi, tự rót cho mình nửa lon bia, hừ lạnh.

Yêu anh ta làm gì.

Cún con xấu xa nên bị lôi ra treo đánh cho đến khi nó khóc lóc van xin tha mới phải.

Từ sáng sớm ngày hôm đó đến nay là đã gần một tuần trôi qua, tin tức về anh cũng thay đổi mấy lần rồi. Từ cái cảnh người anh đẫm máu đứng trước máy quay, xoay chuyển cả trời, rửa sạch mọi vết nhơ, đến bộ tây trang và giày da mà đến tham dự buổi họp báo phía chính phủ, tất cả sự thật đã được tiết lộ. Trong khoảng thời gian này, tổng cộng anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn.

“Chờ anh.”

Chỉ hai từ này, không hề nhiều hơn.

Không gọi điện thoại, người cũng không xuất hiện, còn Dung nhị thiếu trong miệng người khác thì lúc nào cũng bận rộn không ngừng một giây nào, như thể không liên quan gì đến cô vậy.

Được thôi, nếu có giỏi thì đừng đến tìm cô nữa, cứ làm ông chủ vòng tư bản của anh đi, về sau lại tìm người môn đăng hộ đối kết hôn, chẳng phải rất hoàn mỹ ư, sao cô phải tức giận?

Hốc mắt Dụ Dao phiếm hồng ẩm ướt, nâng ly rượu lên: “Tửu lượng của tôi không tốt, chỉ uống một chút thôi, còn về vấn đề tình cảm… Để xem anh ấy có dỗ dành được tôi không rồi mới quyết định có yêu anh ấy nữa hay không.”

Sau khi trời tối, cuộc tụ tập này vẫn chưa đã thèm mà đã phải kết thúc. Dụ Dao uống ít, nhưng vẫn ngà ngà say.

Khi trợ lý lái xe đến ngoài tiểu khu, chuẩn bị vào cổng thì cô đột nhiên nói: “Cứ dừng ở đây đi, tôi sẽ tự vào.”

“Không được, chị Dao Dao.” Trợ lý vội vàng nói: “Trời mưa rồi.”

Dụ Dao liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mưa cũng không quá lớn, lất phất rơi như pha lê. Cô rút chiếc ô từ trong hộp đựng đồ ra: “Tôi nào có yếu ớt như vậy. Đúng lúc tôi vừa mới tỉnh rượu, đi vài bước là đến rồi.”

Trợ lý còn định nói gì đó, Dụ Dao đã đẩy cửa xe ra, mở ô bước rồi vào trong mưa.

Những giọt nước rơi lên mặt ô, ven theo mép ô mà nhỏ xuống như hạt trân châu. Bước chân Dụ Dao chậm rãi, nhìn chằm chằm vào góc váy và ngón chân của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nhỏ giọng mắng Dung Dã.

Khi đến gần cánh cửa căn hộ của mình, Dụ Dao nâng ô lên xác nhận phương hướng, cô sợ mình say rượu rồi đi nhầm đường. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc cô vừa mới nhấc ô lên, ở trên một vị trí quen thuộc mà cô khắc cốt ghi tâm, xuất hiện một luồng sáng trắng lạnh lẽo, phóng thẳng vào tầm mắt của Dụ Dao.

Dụ Dao sững sờ, dừng lại tại chỗ, trong nháy mắt tiếng tim lập tức đập thình thịch, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ đập vào màng nhĩ.

Mưa to hơn trước một chút.

Cô siết chặt cán ô, hít sâu hai hơi, nghi ngờ bản thân mình xuất hiện ảo giác. Đợi vài giây sau, cô mới nhấc chiếc ô lên lần nữa, nín thở đi qua.

Trời tối, màn mưa dày đặc, một bóng người yên lặng ngồi bên cái thùng quyên góp to đùng.

Bên dưới anh có lót hai chiếc két sắt cầm tay, cho dù đang dầm mưa, anh cũng không có vẻ gì là chật vật cả.

Quần tây và áo sơ mi ướt đẫm nước dính trên người anh, ôm lấy dáng người mảnh khảnh. Phía trên cổ áo anh là làn da như sương tuyết, yết hầu khẽ di chuyển, quai hàm mím chặt, đôi môi rất đỏ, đôi mắt đen như mực với dòng nước chảy, mái tóc đen nhánh ướt đẫm hơi rũ xuống, ôm lấy vầng trán lạnh như ngọc.

Giống như một con yêu tinh xinh đẹp xuất hiện về đêm, đang nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú.

Lồng ngực Dụ Dao phập phồng, đôi môi rủ xuống, chuẩn bị coi như không quen biết mà đi ngang qua trước mặt anh.

Dung Dã đứng trong mưa, ngón tay siết chặt, nụ cười vừa ngây ngô vừa dịu dàng.

Cả tuần nay, hầu như anh không có thời gian để ăn ngủ, lúc nào cũng bận rộn không ngừng nghỉ, tiếp nhận giải quyết hậu quả của nhà họ Dung, cũng như hỗ trợ hợp tác với phía cảnh sát bên kia, mọi chuyện đều đã xử lý ổn thỏa hết rồi.

Chờ đến khi lấy được hết tất cả sản nghiệp vốn thuộc về mình, anh dùng hai chiếc két sắt này để cất tất cả những thứ có thể lấy đi, ném chúng vào trong, rồi chạy đến trước cửa nhà Dụ Dao.

Mạng sống, tình cảm, thể xác và tinh thần của anh, từ khi còn bé cho đến khi chết đi, đều là tài sản của cô.

Ngoài tiền ra thì anh không còn có gì khác để cho cô.

Các ngón tay của Dụ Dao nắm lại đến mức các khớp xương trắng bệch, đi ngang qua Dung Dã, không dừng lại, cứ mặc kệ anh.

Cô đếm ngược số giây. Khi chuẩn bị bước ra khỏi phạm vi của Dung Dã, cô đột nhiên bị một cánh tay ướt sũng vòng qua eo kéo cô trở lại, gắt gao ôm chặt.

Trái tim Dụ Dao phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là ai, tôi quen biết anh à!”

Dung Dã chậm rãi cúi người, nửa quỳ xuống, duỗi hai tay ôm lấy chân cô giống như cái đêm mưa lúc trước: “Là A Dã, cún con mới của chị.”

Dụ Dao rút chân ra ngoài, anh vô lại ôm lấy, giọng nói ngây ngốc mang theo ý cười: “Tuy rằng lần này cún con có hơi hung dữ, nhưng chỉ cần chị sờ sờ, nó sẽ rất ngoan ngoãn.”

Cô nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm lòng được, cúi đầu xuống nhìn anh.

Khuôn mặt tuấn tú mê hoặc người dính đầy nước, chảy xuống theo đôi mắt của anh, thế nhưng lại không phân biệt được là mưa hay nước mắt.

“Anh đã mang tất cả gia sản của anh đến cho em.”

Dung Dã ngước nhìn cô chăm chú, vừa quấn quýt si mê lại vừa cực kỳ phô trương.

“Vậy nên chủ nhân, cả đời này về sau, em có thể nuôi anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.