Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 62: Chương 62




Edit: Cát

Beta: Lam

Mưa rơi trên tán ô phát ra tiếng vang lộp độp, giọt nước lăn từ trên lông mi của người đàn ông xuống, mũi của Dụ Dao chua xót vô cùng, cô quay đầu che dấu, cố ổn định hô hấp của mình.

Trong tình cảnh này, lời nói này, dáng vẻ động tác của anh, tình cảm tích tụ ở đáy mắt, trong một khoảnh khắc nào đó thời gian như quay ngược lại, quá khứ và hiện tại như đang hòa quyện vào nhau một cách kín kẽ.

Ngay cả tiếng sấm nặng nề phía chân trời cũng bắt đầu trở nên dịu dàng.

Không dễ dàng gì mà, lúc trước Nặc Nặc trăm cay nghìn đắng chạy tới cửa nhà cô, hiện tại Dung Dã trèo đèo lội suối, dẫm lên vô số mũi đao để trở lại nơi này.

Dụ Dao nhìn anh chăm chăm, theo men rượu, cảm xúc đè nén bấy lâu không thể kiềm chế nữa, nước mắt tuôn rơi.

Vậy anh có thể đơn giản để lại cho cô một tin nhắn, rồi biến mất cả một tuần?

Trong video tin tức, cổ tay anh chảy máu đáng sợ biết bao, khiến cho trái tim cô vẫn đang treo lơ lửng trên cao, đến tận giờ phút này nhìn thấy anh mới thoáng buông xuống. Anh không biết cô lo lắng và quan tâm anh đến mức nào sao?

Cô cần tiền để làm gì? Khi nào thì anh mới hiểu được, cô chỉ muốn một người mà thôi, không cần thêm bất cứ điều kiện gì cả.

Dụ Dao cắn ra dấu răng trên môi.

… Tha thứ cho anh mới là lạ.

Trước đó cô chỉ giả vờ tức giận.

Nhưng bây giờ là giận thật, chỉ muốn dứt khoát ném anh vào trong mưa cho rồi.

Dụ Dao tránh ánh mắt anh, giả vờ bình tĩnh lau nước mắt, khăng khăng giãy ra khỏi lồng ngực anh, lạnh mặt hỏi: “Em lấy tài sản của anh làm gì, em không thể tự kiếm sao? Anh mang nhiều tài sản như vậy, còn muốn em nuôi anh?”

Trái tim cô ở trong lồng ngực chỗ không ai thấy đau đến mềm nhũn, ngoài miệng vẫn rất cứng: “Anh có nhiều tiền, muốn dùng ở đâu thì dùng ở đấy, làm gì cũng không cần phải hỏi em, nhiều công việc còn chờ anh như vậy, đến tìm em lãng phí thời gian làm gì? Anh thế này em không nuôi nổi.”

Dung Dã không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô chằm chằm.

Giọng Dụ Dao hơi nghẹn ngào: “Nhà em nhỏ, không chứa được anh, anh về nhà mình đi.”

Nói như vậy, nhưng chiếc ô trong tay cô lại nghiêng về anh hết mức có thể, che cả người anh ở dưới, chỉ sợ làm ướt cánh tay đang bị thương của anh thì không tốt.

Cô che mưa cho anh, không nhịn được càng tức giận, mắng anh: “Bên ngoài nhiều người chạy theo anh như vậy, anh không đi xem xem, chạy đến chỗ em để ướt mưa mà còn không biết mang theo ô. Vả lại khóa cửa không phải có vân tay của anh sao, anh làm gì mà không vào bên trong! Có phải anh bị ngốc hay không?”

Mưa lại lớn hơn vừa nãy, diện tích chiếc ô có giới hạn, che khuất Dung Dã thì thân mình Dụ Dao đương nhiên sẽ lộ ra ngoài.

Dung Dã lại ôm lấy cô, sức lực lớn đến mức không thể chống cự. Thân thể Dụ Dao hơi lắc lư, ép sát vào người anh hơn, hai người cùng chen vào một nơi trú ẩn nho nhỏ.

Anh đã lâu không nghỉ ngơi, trong mắt chằng chịt tơ máu, ôm cô khàn giọng nói: “Anh không có gì khác ngoài những thứ ở trong hòm.”

“Anh muốn lấy hết những gì có thể lấy đi, rồi đến tìm em, những lần trước đều không tính. Ngày hôm nay Dung Dã mới chính thức gặp em lần đầu, cho dù em không tha thứ cho anh, anh vẫn phải mang sính lễ đến cho em.”

“Dao Dao, ngoại trừ nơi này, anh làm gì có nhà?”

“Nhưng cánh cửa kia là em giữ lại cho Nặc Nặc, em không cho phép, A Dã không dám đi vào.”

“Nếu em không thu nhận, anh chỉ có thể đi lang thang, tự sinh tự diệt.”

“Em nỡ sao?” Anh đặt cái cằm ướt đẫm lạnh lẽo lên đùi cô, nâng khuôn mặt quá mê người của mình lên, giọng khàn khàn hỏi: “Cún con của mình ở bên ngoài bị mưa ướt, bị gió thổi, bị người khác chê cười không nhà không ai quan tâm, em có cảm thấy đau lòng không?”

Dụ Dao không thể nhịn được nữa, trái tim bị anh nhào nặn liên tục.

Dung Dã nắm chặt tay áo cô, đến tận giờ phút này cũng không hề tỏ ra đáng thương, chỉ là không hề che giấu, trắng trợn mà thổ lộ ra yêu cầu của mình. Nhưng mà anh như vậy lại khiến người khác không thể cự tuyệt, rõ ràng Dụ Dao biết đây là cái bẫy mà tên điên này đào cho mình, đợi cô thực sự dẫn anh về nhà, anh nhất định sẽ kiêu ngạo.

Nhưng mà có thể làm gì bây giờ, điểm yếu đã bị anh nắm trong tay, cô cũng không nỡ, cứ đau lòng, hố sâu đến đâu cô cũng phải nhảy xuống.

Dung Dã nắm tay Dụ Dao, đè lên đầu mình, không cho cô có đường lui: “Nếu bây giờ em sờ đầu anh, có nghĩa là em đã đồng ý nhận cún con, không thể đổi ý không nuôi nữa, nhanh dẫn anh về nhà.”

“A Dã không hư như vậy.” Anh nhẹ giọng nói: “Dao Dao, em để anh ta theo đuổi em.”

Dụ Dao ngắt lời anh, mím môi, túm Dung Dã lên, kéo quần áo ướt của anh, đi nhanh về phía trước: “… Vậy thì nhanh lên! Cứ lề mề như vậy đừng mong vào cửa nhà em!”

Xoài vẫn nghênh đón ở cửa như thường lệ, móng vuốt nhỏ dẫm trên sàn nhà kêu lộc cộc, chuẩn bị an ủi Dụ Dao gần đây luôn trong trạng thái chán nản. Kết quả hoàn toàn không nghĩ tới, cửa vừa mở ra, nó trực tiếp bắt gặp đôi mắt đen nhánh của kẻ địch cũ.

Xoài nằm xuống giả chết ngay tại chỗ, đm thật là một thảm kịch kinh khủng, bà nội nó Đế và Hậu lại tái hợp!

Đời chó gian nan của nó sắp kết thúc, lại phải tiếp tục làm tổng quản gác cửa, nửa đêm nghe ngóng góc tường?!

Dụ Dao đóng cửa vào, chỉ vào phòng tắm nói với Dung Dã: “Nhanh đi tắm, nếu anh dám bị bệnh em sẽ đuổi anh khỏi nhà ngay lập tức, không thương lượng.”

Dung Dã lập tức đáp ứng, thậm chí còn “Vâng” hai tiếng rất giống Nặc Nặc, cúi người xuống, tùy ý ném hai cái két sắt vô giá bên cạnh tủ giày, trông rất ngoan.

Dụ Dao vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Dung Dã đã để chân trần đứng trên mặt đất, ngón tay chạm vào cúc áo sơmi.

Bầu không khí đông cứng lại một cách vi diệu, trong không khí có cái gì bốc lên không để lại dấu vết.

Dù Dụ Dao uống ít nhưng vẫn hơi choáng váng, phản ứng chậm, cô sững sờ một lúc, quên né tránh, cứ thế nhìn thẳng anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Dung Dã chậm rãi cởi hết cúc áo sơmi. Cởi cái áo ướt sũng ra, đặt sang một bên, vết thương trên cánh tay anh khiến người ta nhìn mà khiếp sợ. Anh không cố ý giấu, tiếp tục chạm vào sự gò bó bên hông, ngón tay vô tình ấn lên cơ bụng, không bị lõm vào chút nào, chỗ nào cũng săn chắc, tự mang tính xâm lược.

Dụ Dao theo phản ứng sinh lý mà nuốt nước bọt một cái, cuối cùng cũng phản ứng lại, tức giận lườm anh.

Dung Dã cụp mắt, quan tâm hỏi: “Chủ nhân bảo anh đi tắm, không phải nên cởi quần áo sao? Có phải là anh cởi quá chậm? Được…”

Anh thực sự tăng nhanh tốc độ, gọn gàng dứt khoát cởi quần áo, còn cẩn thận trưng cầu ý kiến của cô: “Dao Dao, anh có thể cởi tiếp không? Em quyết định đi.”

Dụ Dao cảm thấy mình còn say hơn lúc nãy, đau đầu chóng mặt, ném cái túi trong tay về phía anh, tránh cánh tay bị thương kia: “Vào bên trong cởi, không cho phép để em nhìn thấy!”

Cô sợ Dung Dã đuổi theo, chạy nhanh vào phòng ngủ, tìm hai bộ quần áo của Nặc Nặc từ trong tủ quần áo, dựa sát lên cửa phòng nghe thấy tiếng nước vòi hoa sen từ bên ngoài truyền đến, mới cẩn thận hé cửa ra, ném quần áo lên giường đơn rồi lập tức lui về.

Tức giận phải ra dáng tức giận.

Muốn theo đuổi rất khó theo đuổi, muốn dỗ dành cũng rất khó dỗ dành

Nợ mới nợ cũ cũng tính hết, dù sao lần này nhất định phải để anh đối mặt với sai lầm của mình, nhớ lâu một chút, không thể để anh đạt được dễ dàng.

Dung Dã ra khỏi phòng tắm, liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Anh rủ mắt xuống, cả người đầy hơi nước ấm áp, mặc quần áo sạch sẽ vào, đi thẳng về phía Xoài.

Xoài nằm trong ổ của mình, hoảng sợ trừng mắt nhìn ma vương đang đến gần, há mồm định kêu cứu.

Tay của Dung Dã ấn nhẹ đầu nó một cái: “Đừng phát ra tiếng.”

Sau đó anh xách Xoài lên, để nó ở giữa sô pha, hạ giọng dặn dò: “Ngủ ở đây, đừng cử động.”

Xoài yếu ớt mắng, ông đây lại muốn cử động đấy! Dám chắc không?

Dung Dã đứng thẳng dậy, thuần thục tìm được thùng dụng cụ trong kệ TV, tiện tay cầm lấy rồi quay lại bên cạnh giường đơn, sau đó cúi xuống, nới lỏng một chân giường.

Xử lý xong hiện trường phạm tội, anh tắt đèn, khao khát nhìn một chút ánh sáng ấm áp hắt ra dưới khe cửa phòng ngủ, nằm nghiêng trên giường.

Không lâu sau đó, “Ầm” một tiếng, anh thành công ngã xuống đất.

Dụ Dao ở trong phòng nghe tiếng động mà hoảng sợ, cô cả kinh đẩy cửa phòng, xông ra thì nhìn thấy Dung Dã đang nằm trên sàn nhà, bên cạnh anh là cái giường đã sập một nửa. Dung Dã chống người dậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Có lẽ là lâu rồi không có người ngủ, hỏng rồi, anh xin lỗi.”

Vốn là bị ngã mà còn xin lỗi như vậy, cộng thêm sự mệt mỏi rõ ràng giữa đầu lông mày của Dung Dã, phòng tuyến của Dụ Dao bị đẩy lùi ba nghìn mét.

“Ngày mai đổi cho anh một cái giường khác, tối nay anh ngủ trên sô…”

Còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy cái mặt chó vô tội của Xoài.

Cả người nó từ đầu đến đuôi đã chiếm gần nửa cái sô pha.

Dụ Dao xoa xoa thái dương, trong lòng âm thầm nổi sóng, thấp giọng nói: “… Vào phòng ngủ đi.”

Dung Dã ôm chăn gối của mình nhắm mắt đi theo cô, chen vào phòng ngủ nhỏ mà anh mơ ước hàng đêm. Anh không đến gần giường, đi thẳng đến góc tường ngồi xuống, cười nhạt nhìn Dụ Dao: “Anh có chỗ này là mãn nguyện rồi.”

Anh vây qua loa xung quanh mình lại, tựa đầu vào tường nhắm mắt lại, hấp thụ hơi thở sống động của cô ở trong phòng.

Đừng nói là góc tường, cho dù là bất kỳ nơi nào có thể nhìn thấy cô như góc cửa, mấy tháng qua anh cũng không chạm đến được.

Nhớ cô như bị tra tấn, rất cần nhiệt độ của cô, tất cả những mưu mô thủ đoạn ấy, chỉ là muốn nhận được một chút tình cảm của cô, chỉ cần một góc là được. Nhưng khi thực sự bước vào anh mới phát hiện, không đủ, anh vĩnh viễn có lòng tham đối với cô.

Dụ Dao tức giận đi đến, nắm lấy cổ tay của Dung Dã kéo anh đứng dậy, đẩy lên trên giường đắp chăn lại, duy trì vẻ mặt lạnh lùng: “Sàn nhà lạnh, anh ngủ trên giường cho em, em qua phòng luyện công.”

Hàm răng cô cắn chặt, xoay người muốn đi. Vừa đi được một bước, cô đã bị người quấn lấy từ phía sau, ôm lấy bả vai cô kéo ngồi lên giường, chăn bông ấm áp dễ chịu hoàn toàn bao phủ cô.

Nhịp tim của Dụ Dao tăng nhanh,

không nhịn được nắm chặt gối đầu, sống lưng cô dán chặt vào vòm ngực chấn động, Dung Dã không thể kiềm chế được khát vọng từng bước xâm chiếm cô.

“Dung Dã, anh…”

“Anh không ép em.” Dung Dã đè gáy của cô, ôm chặt cô vào lòng: “Một lần đó là đủ rồi.”

Đủ để khiến anh từ ngày ở trên xe đó, không có một giây nào không sống trong dằn vặt.

Dung Dã mờ mịt hôn lên tóc cô: “Dao Dao, em phạt anh đi, anh có thể nhịn. Sau này trừ khi em bằng lòng, nguyện ý chấp nhận anh, anh mới chạm vào em.”

Môi anh không dính vào da cô, vẫn khiến cho Dụ Dao hơi co lại.

Cô không nghĩ ra, điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là, anh muốn làm theo quy củ, lần sau lên giường, còn muốn cô cầu xin anh à?!

Dụ Dao vùi đầu vào gối nói: “… Được, Dung Dã, tốt nhất là anh nói được thì làm được.”

Chờ cô cầu xin? Đùa cái gì vậy, đợi kiếp sau đi!

Quả nhiên, Dung Dã không nhúc nhích nữa, yên tĩnh nằm một bên. Một lát sau Dụ Dao nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, ngủ nhanh vậy, xem anh mệt thành thế nào này.

Dụ Dao đợi vài phút, xác định Dung Dã đã yên phận, mới nhẹ tay nhẹ chân xoay người lại, nhìn anh nhờ vào ánh sáng yếu ớt trên đầu giường.

Lông mi tạo thành hình cánh quạt dày đặc dưới mắt anh, quai hàm sắc bén hơn trước, đôi môi trông thật mềm mại, không có gì bảo vệ, để mặc cho người hái.

Cổ họng Dụ Dao di chuyển.

Giận thì giận, để anh theo đuổi thì để anh theo đuổi. Nhưng đây là người của cô, cô cũng vất vả như vậy, bây giờ lại gần trong gang tấc, đương nhiên cô không nhịn được mà muốn chạm vào.

Hơn nữa anh ngủ rồi, cái gì cũng không biết, cô có thể bí mật hưởng thụ một chút.

Đầu ngón tay của Dụ Dao không khỏi vuốt nhẹ lên môi anh, ánh mắt rơi trên tay anh, nhíu mày vuốt ve vết thương của anh.

Từ cổ tay đến cánh tay, sau đó lướt đến bả vai. Đầu ngón tay lướt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, ngược lại gợi lên những tia lửa dày đặc.

Đến khi tiếng hít thở trên đỉnh đầu nặng nề đến mức cô cảm thấy bên tai nóng bừng, Dụ Dao mới bừng tỉnh, chút hơi men cuối cùng lập tức tan thành mây khói.

Trên mặt cô đỏ bừng.

Tình huống gì đây… Cô sờ lén bị bắt ngay tại trận hả?!

Dụ Dao vội ngẩng đầu, đập vào mắt cô là đôi mắt đen khép hờ của Dung Dã, bên trong không có một xíu buồn ngủ nào, một mảng phấn khích phóng đãng.

Anh đẩy chăn xuống, khàn khàn hỏi: “Anh rất muốn nhịn, nhưng không thể không hỏi một chút, Dao Dao, em xâm phạm đủ chưa?”

Dụ Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể trực tiếp chui xuống gầm giường.

Dung Dã ngồi dậy, mép chăn trượt xuống thấp hơn, anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Nếu chưa đủ, anh giúp em tiếp tục.”

Anh duỗi tay ra, kéo Dụ Dao có ý đồ đào tẩu xuống dưới thân, ánh mắt thâm thúy, trộn lẫn ý cười dung túng: “Cún con của em, sao có thể để em mở miệng cầu xin nó?”

“Nó còn biết quyến rũ.”

“Quyến rũ cũng là một loại theo đuổi.”

“Kiểu ngây thơ và ngu ngốc như Nặc Nặc em đã từng nếm rất nhiều lần rồi, có thấy ngán không?”

Dung Dã tao nhã rủ mắt, cong môi, trên mặt tràn đầy dục vọng. Ngón tay anh dán vào khuôn mặt nóng đến đỏ rực của cô, nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân, em muốn nếm thử kiểu trưởng thành quyến rũ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.