“Bảo bối, đi ăn cơm thôi.” Tưởng Từ Hi ngồi xuống bên giường véo nhẹ má phúng phính của người nào đó.
“Mệt, không đi.” Diệp Bối Nhi xoay người đưa lưng về phía anh, cô nhích người về phía mép giường nhằm cách anh càng xa càng tốt.
Tưởng Từ Hi cười dịu dàng nhìn cừu nhỏ giận dỗi, anh nhích người lại gần Diệp Bối Nhi, sau đó đưa tay ôm cô ngồi dậy rồi đặt cô ngồi trên chân mình, “Bé con giận ông xã sao? Hửm?” Anh lấy hai ôm lấy gương mặt đang giận dỗi nào đó.
“Ai là bé con chứ?” Cừu nhỏ bĩu môi, nhìn nhìn gương mặt đẹp trai kia. Hừ! Đúng là yêu nghiệp mà, nhìn gần như vậy da mặt vẫn không thấy lỗ chân lông nào, da mặt rất láng mịn, còn đẹp hơn cả da mặt của cô.
“Em là bé con, là bé con của anh.” Tưởng Từ Hi buồn cười nhìn Diệp Bối Nhi làm nũng. Aizzz, sao mà đáng yêu vậy nè!
“Bảo bối, ngoan, đi ăn cơm, được không?”
“Em muốn ăn kem.” Cừu nhỏ hai tay ôm lấy eo ếch của anh, nhỏ giọng nói.
“Ăn cơm xong mới được ăn kem. Biết không? Hửm?” Tưởng Từ Hi nhéo nhéo má Diệp Bối Nhi, xúc cảm thật tốt.
Cừu nhỏ bĩu môi nhìn ông xã nhà mình, “Được rồi.”
Ông xã của người nào đó cười dịu dàng nhìn bảo bối trong ngực mình, “Ăn xong cơm, ông xã liền dẫn bảo bối đi chơi được không?” Tưởng Từ Hi bế ngang Diệp Bối Nhi rời khỏi giường đi ra ngoài phòng khách, anh đặt cô ngồi trong lòng mình, rồi với tay lấy điện thoại gọi cho nhân viên khách sạn đặt món, “Bảo bối muốn ăn cái gì?”
“Mì xá xíu....”
“Cho nhiều nhiều hành phi nữa đúng không?” Tưởng Từ Hi cúi đầu nói với cừu nhỏ trong ngực mình.
“Ông xã hiểu em nhất.” Diệp Bối Nhi cong mắt cười, cô ôm lấy Tưởng Từ Hi hôn một 'chụt' một cái thật kêu trên má anh.
“Chỉ như vậy?” Tưởng Từ Hi cười gian, không biết lúc nào tay anh đã luồn vào váy cừu nhỏ vuốt ve đùi cô.
Diệp Bối Nhi cảm thấy có gì đó không ổn, cô vừa tức vừa thẹn đẩy cái tay liên tục vuốt ve đùi mình ra, cô trừng mắt nhìn anh, tức giạn nói, “Cái đồ háo sắc này. Bỏ tay ra!!!!”
Tưởng Từ Hi không những không bỏ tay ra mà còn thuận tiện kéo quần lót Diệp Bối Nhi xuống, cừu nhỏ nhanh tay nắm lại quần nhỏ, “Buông tay!!!”
Hai người cứ giằng co qua lại, cuối cùng Diệp Bối Nhi không nhịn được nữa liền cúi người cắn lên tay cái người xấu xa nào đó.
“Bảo bối nhả ra...” Tưởng Từ Hi buồn cười nhìn cô, răng cô cọ chỉ cắn nhẹ lên cánh tay anh, cảm giác như kiến cắn vậy. Tưởng Từ Hi buông tay khỏi quần nhỏ của cô, anh nhịn không được cười lớn.
“Ngoan, ông xã chọc em thôi.” Tưởng Từ Hi mặc lại quần nhỏ cho cừu nhỏ đàng hoàng
Một lát sau, Diệp Bối Nhi mới há miệng buông cánh tay Tưởng Từ Hi ra, cô liếc anh một cái, rồi giận dỗi đứng dậy đi về phòng ngủ, cô đóng cửa 'rầm' một tiếng thật lớn. Tưởng Từ Hi nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt, anh bất đắc dĩ cưng chiều lắc đầu.
===================
•Tác giả: mặt dày, biến thái....
•Tưởng Từ Hi: cô có người để mặt dày, biến thái với cô sao? :)
•Tác giả: có ông xã hay bà xã thì lớn lắm sao? Hừ!!!
•Tưởng Từ Hi: có người lẻ loi nha~~~~
•Doanh Hạo: cậu là đang nói tớ sao?
•Tưởng Từ Hi: cậu nha, biểu hiện ra mặt luôn :)
•Doanh Hạo: *lườm*
==================
“Bảo bối, đừng tức giận, ông xã không cố ý mà.” Tưởng Từ Hi giở giọng trêu chọc, anh nhấc chân đi về hướng phòng ngủ thì nghe tiếng chuông cửa.
“Thưa quý ngài, bữa trưa đã chuẩn bị xong.” Phục vụ đứng ở ngoài phòng lễ phép nói.
Tưởng Từ Hi đành chuyển hướng đi ra mở cửa cho nhân viên khách sạn đẩy xe thức ăn vào, thức ăn được dọn ra bàn, Tưởng Từ Hi đưa tiền boa cho phục vụ để, anh chàng phục vụ vui vẻ nói cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Tưởng Từ Hi nhìn thức ăn được ra bàn ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, anh lại nghĩ đến bảo bối của anh than đói bụng liền đau lòng. Anh nhanh chóng cất bước đi về phòng ngủ. Vừa bước vào Tưởng Từ Hi liền thấy cừu nhỏ ngồi dựa trên đầu giường xem phim hoạt hình.
Tưởng Từ Hi nhẹ nhàng bước đến ngồi bên giường, anh lấy tay chọc chọc eo Diệp Bối Nhi, anh nhẹ giọng nói, “Bảo bối... Đừng tức giận được không? Em cũng đói rồi, ra ăn xong rồi xem tiếp.”
Diệp Bối Nhi thật sự tức giận, cô một mực không để ý đến anh, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Trên mặt tường đối diện chiếc TV tinh thể lỏng đang phát sóng bộ phim hoạt hình Doreamon chỉ dành cho thiếu nhi, Diệp Bối Nhi chăm chú xem, bỏ mặc Tưởng Từ Hi một mình ngồi đó 'uất ức'.
“Bảo bối, ông xã thật biết sai rồi mà.”
“Bà xã nhỏ... Tha lỗi cho ông xã đi.”
“Bé con ơi, ông xã xin lỗi mà.”
“Cừu nhỏ, em phạt anh như thế nào cũng được, nhưng đừng để bị đói được không?”
“Diệp Diệp, dạ dày em không tốt nếu mà ăn không đúng bữa sẽ bị đau. Ông xã rất đau lòng đó.”
“Cục cưng, em muốn thế nào cũng được mà.”
Nghe được câu mà cô muốn nghe, Diệp Bối Nhi cong nhẹ khoé môi, cô dời tầm mắt từ TV đến gương mặt đẹp trai ngời ngời của ông xã nhà mình. Cô ra vẻ nữ vương nhướn mày nhìn anh.
“Có phải em muốn gì cũng được?”
“Phải.” Tưởng Từ Hi gật đầu.
Đột nhiên trong ánh mắt của Diệp Bối Nhi loé lên tia nghịch ngợm, “Nếu vậy thì... Trong thời gian đi chơi ở biển, em nói gì ông xã phải nghe theo.”
“Ông xã luôn nghe lời Diệp Diệp mà.” Tưởng Từ Hi nhìn cừu nhỏ tràn đầy sủng nịch, anh nghiêng người hôn lên đôi má phúng phính của cô.
“Ừm... Em đói bụng rồi.” Diệp Bối Nhi nhìn anh.
“Bé con, đi ăn thôi.” Tưởng Từ Hi cúi người ôm cô đi ra ngoài.
Tưởng Từ Hi ngồi trên sofa, anh ôm bà xã ngồi giữa hai chân mình.
“Mì xá xíu của em nè.” Tưởng Từ Hi bưng tô mì lên đút cô ăn từng miếng từng miếng một.
“Ông xã em có thể tự ăn được mà.” Diệp Bối Nhi đưa tay giành lấy đôi đũa cùng tô mì, nhưng Tưởng Từ Hi nhanh hơn để tô mì ra xa. Tưởng Từ Hi cúi người nói bên tai Diệp Bối Nhi, “Hôm nay anh làm cục cưng tức giận nên anh muốn phục vụ cục cưng của anh từ A đến Z”
================
•Tác giả: phục vụ, A đến Z. Ahihi =))))
•Doanh Hạo: cô cứ suốt ngày như vậy. Hèn chi Ế.... :)
•Tác giả: CÚT!!!!!
◡ ヽ('Д')ノ ┻━┻