Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 60: Chương 60




“Ông xã em có thể tự ăn được mà.” Diệp Bối Nhi đưa tay giành lấy đôi đũa cùng tô mì, nhưng Tưởng Từ Hi nhanh hơn để tô mì ra xa. Tưởng Từ Hi cúi người nói bên tai Diệp Bối Nhi, “Hôm nay anh làm cục cưng tức giận nên anh muốn phục vụ cục cưng của anh từ A đến Z”

“Bà xã ngoan, há miệng.” Tưởng Từ Hi thật sự rất thích cái cảm giác chăm sóc Diệp Bối Nhi từng li từng tí như thế này.

Nhìn khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc của cừu nhỏ anh liền thấy tự hào. Bé con của anh phải luôn luôn vui vẻ như vậy. Anh nhìn cô ăn, thấy cô nuốt hết rồi mới gắp mì đút cô nữa. Chẳng mấy chốc tô mì đã nằm gọn trong bụng của cô.

Tưởng Từ Hi lấy khăn giấy lau miệng giúp cô, lấy nước cho cừu nhỏ uống. Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt cằm lên vai Diệp Bối Nhi, ôn nhu hỏi, “Bảo bối, em no chưa?”

“Em no rồi.” Cừu nhỏ nghiêng đầu hôn lên mái tóc màu nâu hạt dẻ của anh. Tóc ông xã nhà cô thật mềm, lại bóng nữa, Diệp Bối Nhi đưa tay vuốt vuốt má anh, “Ông xã, sao anh không ăn? Anh không đói sao?”

“Không đói.” Người nào đó dùng mũi cọ cọ vào cổ Diệp Bối Nhi khiến cô ngưa ngứa, liền nghiêng người trốn tránh. Anh không cho cô cơ hội trốn thoát, hai tay ôm chặt cừu nhỏ vào lòng, anh yêu thương hôn 'chụt' vào má cô vài cái.

Ừm, cảm xúc thật tốt, da mặt trắng nõn, mềm mịn.

“Anh xấu lắm, lúc nào cũng hôn trộm người ta.” Diệp Bối Nhi bĩu môi, cô đánh nhẹ mu bàn tay ông xã nhà mình. Sau đó, cô nhìn anh híp mắt cười.

“Hừ! Ông xã xấu sao? Gương mặt siêu siêu đẹp trai vậy mà em kêu xấu? Anh xấu chỗ nào hả? Đúng là có phước mà không biết hưởng. Ở ngoài kia không biết có bao nhiêu người muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông của em đó. Bảo bối, em mà không biết giữ, ông xã em bị người khác cướp đi thì em đừng có khóc.” Tưởng Từ Hi không những xuyên tạc câu nói của cô mà còn nói một tràng tự tâng bốc bản thân mình lên.

Diệp Bối Nhi nhìn Tưởng Từ Hi tự luyến cô liền cách, ông xã nhà cô lâu lâu liền bị như vậy. Không biết sau này con của bọn họ có giống như anh không?

A, tại sao lại nghĩ đến việc sinh con chứ? Phi, phi, phi... Ai thèm sinh con cho anh chứ. Hừ! Suốt ngày chỉ biết bắt nạt người ta thôi.

Tự nhiên cô cảm thấy mông hơi đau đau, “Nghĩ cái gì mà mất tập trung như vậy? Hửm? Có ông xã đẹp trai trước mặt mà còn suy nghĩ miên man. Em dám nghĩ đến người đàn ông khác? Muốn chết hả?” Nói xong, Tưởng Từ Hi lại đánh lên mông Diệp Bối Nhi một cái nữa.

“Không cho đánh mông.” Cừu nhỏ chu môi nói, cô lấy tay xoa xoa mông nhỏ của mình.

“Phạt em.” Tưởng Từ Hi véo véo má phúng phính của bà xã mình, ừm, không tệ, lại có thêm chút thịt nữa rồi.

“Hừ!” Diệp Diệp bé nhỏ lườm nguýt anh một cái, sau đó cô xoay mặt đi không thèm nhìn cái kẻ đáng ghét nào đó.

“Còn dám lườm ông xã em nữa hả? Xem ra đống đồ ăn vặt đem theo liền phát cho nhân viên vậy.” Tưởng Từ Hi giả vờ nuối tiếc thở dài một cái. Anh len lén nhìn cô bé con nào đó. Chà, không thèm để ý anh luôn.

Anh nhướn một bên chân mày nhìn cừu nhỏ. Chậc chậc, cứng đầu như vậy? Một ý tưởng xấu xa liền loé sáng trong đầu Tưởng Từ Hi, anh gian xảo cười cười, anh lấy điện thoại di động vờ bấm số điện thoại, lại giả vờ đưa lên tai. Sau đó, anh lại tự diễn một vở kịch mình tự biên soạn ra.

“Thư kí Miêu.” Anh dừng một chút rồi nhìn cái người đang vặn vặn ngón tay kia. Anh biết ngay mà, cừu nhỏ của anh sao mà không để ý đồ ăn vặt được. Anh nở nụ cười đắc ý nhìn cô.

Còn cừu nhỏ bên này lại rất nóng ruột, cô tự nói thầm trong lòng, 'Đồ ăn vặt của cô, mực Bento, kẹo dẻo, chocolate, rong biển sấy, bánh donut, cupcake, xúc xích, bánh dứa, bánh gấu, milo cube, bánh Poca... Huhu, của cô mà, là ông xã mua cho cô mà. Hình như lúc nãy nghe ông xã nói là phải lấy đồ ăn vặt của phát cho nhân viên. A~~ không được, không được, đều là những món cô thích, không cho ai hết.'

Diệp Bối Nhi mím môi xoay người lại nhìn cái người 'đang' nói chuyện điện thoại kia, cô hít sâu một hơi. Tưởng Từ Hi nhìn cô như vậy tưởng cô tức giận, anh đang suy nghĩ có nên dỗ ngọt cô trước hay không thì thấy cừu nhỏ dùng gương mặt đáng yêu nhìn anh, cô còn dùng hai tay ôm lấy hông anh nữa, cừu nhỏ làm nũng nói, “Ông xã... Anh đừng lấy đồ ăn vặt của người ta mà. Không phải anb mua cho người ta ăn sao?”

Thấy gian kế thành công, Tưởng Từ Hi liền 'cúp máy', anh nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi quần, “Xem nào, không phải người nào đó không thèm nhìn ông xã sao?”

“Nào có chứ. Em, em chỉ suy nghĩ một chút thôi.” Diệp Bối Nhi dựa vào ngực anh nhỏ giọng nói.

Tưởng Từ Hi thuận thế liền đem bà xã mình nằm trong anh, “Suy nghĩ chuyện gì?”

“Thì... Thì...” Nói đến đây cô liền đỏ mặt, lí nhí nói, “Thì lúc nãy nghe anh tự luyến, em nghĩ sau này con có giống anh hay tự luyến hay không?” Nói xong cô liền vùi mặt mình vào ngực anh, nghe nhịp đập mạnh mẽ của anh mà mặt càng nóng hơn.

Nghe cô nói con của bọn họ, anh liền cao hứng, cô nói con của bọn họ là cô chịu sinh con cho anh sao? Anh vui vẻ nhìn cô bé con đang trốn trong ngực anh. Tưởng Từ Hi yêu thương hôn lên đỉnh đầu cô.

“Bảo bối, em chịu sinh con cho ông xã sao?” Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc cô.

“Ừm.” Diệp Bối Nhi gật đầu nhè nhẹ.

“Bé con của anh... Anh thật cao hứng, nhưng mà em còn nhỏ, không vội.” Anh còn muốn thế giới hai người, anh còn hưởng thụ đủ. Nếu sinh đứa nhóc ra bây giờ liền có một bóng đèn nhỏ, nửa đêm bật khóc liền cản trở anh cùng bà xã 'vận động' thì thế nào???

==============

•Tác giả: Nói tới cùng thì anh sợ đứa bé phá hỏng việc 'mần ăn' của anh chứ gì?

•Tưởng mặt dày: Đương nhiên rồi :)

•Tác giả: Mặt dày

•Doanh Hạo: Đúng rồi.

•Tác giả: Doanh Hạo, anh im đi.

•Doanh Hạo: Ơ, sao mắng tôi.

•Cừu nhỏ: Hai người nha~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.