Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 61: Chương 61: Đi chơi (1)




“Bé con, mau thay quần áo....” Tưởng Từ Hi đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống. Anh đưa tay vỗ vỗ mông nhỏ của Diệp Bối Nhi.

“Ưm... Em muốn ngủ.” Cừu nhỏ khó chịu xoay người nhích nhích mông cách xa ma trảo của anh.

“Bảo bối ngoan, đã qua 2h chiều rồi, dậy thay quần áo sau đó ông xã dẫn em đi chơi. Diệp Diệp không muốn đi dạo biển sao? Em nói muốn chụp thật nhiều ảnh mà... Ngoan nào, ngồi dậy, ông xã thay quần áo cho em.” Tưởng Từ Hi cúi người ôm Diệp Bối Nhi ngồi dậy.

Diệp Bối Nhi cáu kỉnh, cô tiếp tục nhích người, khó chịu nói, “Em muốn ngủ. Không đi.”

“Thật là...” Tưởng Từ Hi bất đắc dĩ lắc đầu. Bé con lúc bị đánh thức là lúc cáu kỉnh nhất.

“Bảo bối ngoan nào, ngủ nhiều không tốt. Mau dậy đi. Ông xã tối nay dẫn em đi chợ đêm, chợ đêm có rất nhiều món ngon nha, ông xã sẽ cho em ăn thoải mái, ngay cả đậu hủ chiên cũng cho em ăn luôn, chịu không?” Tưởng Từ Hi vừa nói vừa bẹo má của cô, không chờ cô đồng ý, anh liền ôm cừu nhỏ vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cô ngồi ở trên bồn cầu, sau đó lấy khăn sạch làm ướt rồi vắt khô lau mặt cho Diệp Bối Nhi.

Cừu nhỏ ngồi ở một bên mắt híp thành một đường, đưa tay lên che miệng ngáp một cái. Tưởng Từ Hi thấy hành động này của liền muốn trêu chọc một phen. Anh dịu dàng cười nhìn cô, “Xem nào... Bé con thật ham ngủ. Để ông xã lau mặt cho em.”

“Có thật là ông xã cho em ăn thoải mái không?” Sau khi lau mặt xong, cừu nhỏ cũng tỉnh táo vài phần, chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.

Nhìn thấy vẻ mặt tham ăn của cô khiến Tưởng Từ Hi vui vẻ.

“Yes, yes, yes. Vậy bé con còn không mau thay đồ. Hửm? Không muốn đi chơi sao?” Vừa nói vừa ôm bé con ra ngoài. Anh nhanh chóng lấy một cái quần legging màu đen, sau đó lại lấy một cái áo thun tay lửng màu xanh biển nhạt có in hình chuối.

“Bảo bối ngoan, đứng im nào để anh thay đồ cho em.”

“Không. Em tự thay được.” Diệp Bối Nhi xấu hổ nói.

Anh bỏ ngoài tai lời cô nói, lập tức ngồi xổm xuống thay quần cho cô.

“Vậy thì bé con đừng hòng được ăn thoải mái nhé?” Tên xấu xa nào đó đắc ý nhướn mày nhìn nhìn người trước mặt mình.

Diệp Bối Nhi hoàn toàn bị uy lực câu nói 'đừng hòng được ăn thoải mái' làm cho khuất phục. Cừu nhỏ phồng má bất mãn nhìn ông xã nhà mình.

“Ông xã suốt ngày ức hiếp người ta thôi.” Nói thì nói, cô vẫn ngoan ngoãn đứng im để Tưởng Từ Hi thay đồ cho mình.

Cho nên cô cũng bị ăn đậu hũ không ít.

Hừ! Tên dê xồm.

Dường như, bạn học Tưởng Từ Hi nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nhỏ của cô, anh cong môi cười.

“Diệp Diệp không chỗ ông xã sờ sờ chẳng lẽ lại muốn cho tên nhãi nào sờ? Hửm? Muốn tạo phản sao?”

“Hừ! Em dám sao? Em mà tạo phản ông xã không đánh nát mông sao?” Diệp Bối Nhi lườm nguýt Tưởng Từ Hi một cái.

“Xem nào, Diệp Diệp ngoan như vậy, anh sao nỡ đánh mông nhỏ em chứ? Đúng không? Đến lúc đó người đau lòng không phải là chính mình sao?” Thấy Diệp bé con muốn tức giận Tưởng Từ Hi liền nhanh chóng dỗ ngọt bà xã, anh cúi người dùng mũi cọ cọ mũi cô bày tỏ yêu thương.

“Miệng Hi Tử ngậm đường sao? Nói năng ngọt xớt.” Diệp Bối Nhi giả vờ ghét bỏ nói. Ngoài mặt như vậy nhưng trong lòng không biết nở hoa từ lúc nào, cô cười đến nổi mắt cong thành hình bán nguyệt.

“Vậy bà xã nhỏ có gì thưởng cho anh không? Hửm?” Tưởng Từ Hi đưa tay kéo vật nhỏ vào trong ngực mình. Đôi tay săn chắc khoá trụ eo Diệp Bối Nhi, anh cúi người đặt môi mình lên môi cừu nhỏ giao thoa triền miên, môi lưỡi quấn quýt, hai người trao đổi nước bọt một lúc lâu mới ngừng lại.

Anh nhìn thấy tâm can bảo bối của đỏ mặt vùi đầu trong ngực mình liềb nhịn không được cười lớn.

“Kết hôn gần 1 năm mà bé con còn xấu hổ sao? Giường cũng lăn qua nhiều lần rồi mà. Lúc sáng cũng có...” Lời anh còn chưa nói hết liền cảm thấy cổ mình nhói nhói, thì ra là bị vật nhỏ nào đó cắn.

“Còn nói nữa, em liền cắn anh.” Tưởng Từ Hi lập tức thoả hiệp. Anh mà nói nữa cừu nhỏ sẽ không hạ thủ lưu tình.

“Được, được. Không nói nữa. Ông xã dẫn em ra ngoài chơi.” Nói rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đi ra khỏi phòng. Hai người nháo qua nháo lại gần 1 giờ đồng hồ.

=================

Diệp Bối Nhi ôm cánh tay anh vừa đi vừa không ngừng miệng líu lo nói, “Ông xã, chúng ta đi đâu?”

“Thiên cơ bất khả lộ.” Tưởng Từ Hi đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của bé con rồi không nói nữa đi thẳng về phía trước, Diệp Bối Nhi đương nhiên không thấy được khuôn mặt khoái chí của anh.

“Hừ... Nói một chút cũng được vậy.” Diệp Diệp nhỏ giọng lầm bầm.

“Chắc chắn là em sẽ thích, đừng nóng ruột.” Dứt lời Tưởng Từ Hi kéo tay Diệp Bối Nhi đến một bãi xe đạp cho du khách thuê chạy. Anh chọn một chiếc xe đạp màu xanh đen có yên sau, làm thủ tục rồi dắt xe, anh còn không quên dắt tay cái người đang đứng ngốc ở đó.

“Bé con, thích không? Ông xã chở em đi hóng gió, sau đó chụp thật nhiều ảnh kỉ niệm, đến xế chiều thì trả xe, buổi tối chúng ta đi chợ đêm mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn cho em. Được không?”

“Dạ.” Diệp Bối Nhi vui vẻ đáp, cô ngồi lên yên sau, hai tay ôm chặt eo của ông xã nhà mình.

“Xuất phát thôi. Bảo bối ngồi chắc nhé.”

Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng nhẹ, không khí có pha lẫn vị mằn mặn của biển. Diệp Bối Nhi rất thích thú, ngó tới ngó lui, nhìn hai bên đường đều có nhiều xạp hàng bán quà lưu niệm, còn có quầy ăn uống nữa, phía xa xa có thể thấy bãi cát trắng mịn, mọi người nô đùa thật náo nhiệt.

Thích quá đi!!!!!

“Ông xã tốt nhất thế gian.” Diệp Bối Nhi nịnh nọt nói, mặt cô dựa vào tấm lưng dày rộng của anh, “Thật thích.”

“Em thích là được.” Tưởng Từ Hi thấy cô thích thú như vậy thì thả chậm tốc độ, anh chạy từ từ cho cô ngắm cảnh hóng gió biển.

“Ông xã mệt không?” Im lặng một lúc, Diệp Bối Nhi quan tâm hỏi. Ông xã nhà cô chạy lâu như vậy không mệt sao? Lưng anh đổ mồ hôi rồi.

“Không mệt.” Anh trả lời dứt khoát, hơi thở cũng không loạn nhịp.

“Nhưng mà em mỏi chân.”

Tưởng Từ Hi cười, “Anh chở em không mỏi chân, em ngồi một chỗ lại mỏi chân? Hửm?” Anh biết cô lo anh mệt. Nhưng mà lí do này thật củ chuối.

=================

•Tác giả: Sướng đến điên rồi còn giả bộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.