Chương 33. Hỗn chiến
Sau khi Hàn Tử Quân buông tôi ra, tôi căn bản không để ý thái độ cùng lời nói của người đối diện nào đó. Mà chạy vèo ra khỏi căn tin, về thẳng kí túc xá lên giường chùm chăn.
Mẹ ơi! Kích thích không thể chịu nổi mà. Tại sao lúc đó mình lại ngồi ngây như khúc gỗ mặc kệ anh ta hôn mà không làm gì cả? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Phiên bản lời thoại của Quỳnh Dao một lần nữa được tiếp diễn
Đúng lúc này, bản nhạc sứ thanh hoa quen thuộc bỗng vang lên. Tôi giật mình mở chăn ra, tay chân luống cuống run run móc điện thoại trong túi áo ra. Có lẽ do quá xúc động nên còn đánh rơi cả điện thoại xuống đất. Tôi loay hoay cúi xuống nhặt. Nhìn tên trên màn hình điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng có chút thất vọng mơ hồ
-Mẹ?
- Tiểu Đình, sao rồi?
-Cái gì sao rồi ạ?
Tôi khó hiểu hỏi lại
-Còn giả vờ giả vịt cái gì? Con với cậu ta sao rồi?
-Cậu ta gì ạ?
- Ây da, có phải con lại giận dỗi với người ta rồi, đúng không? Thật là, mẹ đã nói với con rồi phải nhẹ nhàng...
-Dừng, dừng... Mẹ đang nói cái gì vậy? Con chẳng hiểu cái gì cả?
- Không hiểu cái gì mà không hiểu? Con không cần phải giả ngốc nữa. Con còn định lừa ai, con tốt nhất nhớ rõ mẹ là người sinh ra con đó. Còn định lừa mẹ sao? Nói mau con với cái cậu tên Hàn... Hàn cái gì đó đến đâu rồi? Bao giờ mới dẫn về nhà cho mẹ xem mặt?
Tôi chán nản vỗ chán
-Mẹ , người ta tên là Hàn Tử Quân là Hàn Tử Quân, không phải là Hàn Hàn gì cả. Với lại con đã nói bao nhiêu lần rồi, con với anh ta căn bản không có quan hệ gì. Mẹ bớt suy nghĩ lung tung đi.
- Con nhỏ này, ngươi vẫn còn muốn lừa mẹ sao? Không có gì? Không có gì mà sáng sớm đã cầm điện thoại của ngươi sao?
-Mẹ , không phải con đã nói rồi sao? Đó là bởi vì ba mẹ của anh ta ở nước ngoài, bạn bè lại bận rộn đi công tác, anh ta lại còn bị gãy chân nên con mới đến bệnh viện giúp đỡ anh ta mà thôi....
-Không cần giải thích nữa. Cuối tháng này không phải được nghỉ sao? Không cần biết là ngươi với cậu ta ra sao, ngươi nhất định phải dẫn cậu ta về đây cho mẹ ngươi của ngươi xem mặt. Đến lúc đó nhất định phải cho lão già kia tức chết mới được. Như vậy đi...tút tút
- Mẹ... mẹ...
Thật là điên đầu mất thôi!!!
Tôi bực tức vò đầu, bứt tai, lăn lộn trên giường
-Tiểu Nhã Đình a~~
Tôi nổi da gà
Lưu Ly : Thật không ngờ Tiểu Nhã Đình nhà chúng ta lại có sức hút như vậy a~?
????
Lão đại: Không cần phải làm vẻ mặt đó làm gì? Chứng cứ còn ở trên mặt cậu đấy
Tôi xoa mặt
Lão tứ: Vẫn muốn giả ngây ngô môi đã sưng như hai miếng lạp xưởng
Tôi chột dạ mím môi, lúc này mới phát hiện môi có chút rát rát. Tôi chửi thầm người nào đó trong đầu. Thật là biến thái mà, đây phải gọi là cắn mới đúng, hôn cái PP ấy.
Tuy nhiên, phải đối phó với ba người này cái đã
Tôi : Lão tứ, cậu lại đói rồi đúng không? Sao cậu có thể tưởng tượng môi mình là lạp xưởng hả?
Lão tứ xoa bụng oán giận nhìn hai người kia : Phải rồi, mình còn chưa ăn xong, hai người kéo mình về làm gì?
Bốp
Một cục u mọc trên đầu lão tứ, hung khí là bàn tay đang nắm chặt kiềm chế tức giận của lão đại
Lão đại: Làm chính sự
Lão tứ