Chương 34. Leo núi?
-Tiểu Quân, em là một học sinh xuất sắc của trường chúng ta. Vậy vì sao lại để cho việc bê bối này xảy ra? Tôi thật sự là không thể hiểu nổi nữa.
Hiệu trưởng đáng kính Hoàng Nhạc Hoa, đẩy gọng kính nhìn Hàn Tử Quân ánh mắt khó hiểu.
-Còn em? Triệu Nhã Đình, năm nay em mới là tân sinh viên vậy mà lại gây chuyện, đánh nhau trong ký túc xá, em muốn tôi xử phạt em như thế nào đây?
Một luồng ánh sáng sắc bén chiếu lên người tôi khiến tim tôi run lên. Đánh nhau trong trường học, nhẹ thì phải kỉ luật, nhưng nếu không may sẽ bị đuổi học đó. Tôi không muốn bị đuổi học đâu, nếu mẹ già ở nhà biết được nhất định sẽ mang tôi ra rút da lọc xương mất. Tôi không muốn như vậy đâu.
-Em...em...
Hàn Tử Quân ngồi bên cạnh tôi bỗng lên tiếng:
- Hiệu trưởng Hoàng, việc lần này xảy ra là do lỗi của em, em quá nóng vội đã khiến cô phiền lòng rồi. Em sẽ chịu trách nhiệm xử lý chuyện này. Còn nếu như cô muốn phạt, vậy thì xin cô hãy phạt em.
Đúng, đúng tất cả đều là do anh ta gây ra, hãy phạt anh ta đi. Đừng đuổi học tôi mà.
Tôi hướng ánh mắt cầu xin đến vị hiệu trưởng đại nhân xinh đẹp kia.
-Việc này đương nhiên em sẽ phải tự mình giải quyết. Còn về việc quyết định có phạt hay không, phạt ai sẽ do tôi quyết định....
Tôi tuyệt vọng cúi đầu, Hàn Tử Quân bên cạnh cũng im lặng không nói gì. Không gian rơi vào tĩnh lặng, tôi chỉ có thể chuẩn bị tinh thần nghe bản án tử hình.
Đúng lúc này có tiếng mở cửa, một giọng nói ngọt ngào có chút quen thuộc vang lên.
-Tiểu Hoa à?
Hiệu trưởng Hoàng run run ngẩng đầu nhìn người mới tới.
Tôi cũng xoay người nhìn người phía sau, là một vị phu nhân xinh đẹp vẻ mặt tươi cười đang hướng chúng tôi đi tới.
-Tiểu Quân, Tiểu Đình sao hai đứa cũng ở đây?
-Phù..
Tôi thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng hiệu trưởng
-Mọi ngày thấy gan của em cũng không nhỏ, sao hôm nay lại sợ đến mức nói không lên lời?
-Cái gì mà nói không lên lời? Việc này xảy ra không phải một phần là do công của anh sao? Nhờ anh mà tôi không những được tận mắt chứng kiến mà còn được tham gia đánh ghen hội đồng đó.
Hàn Tử Quân nghe tôi mắng mà không có chút tức giận, ngược lại vẻ mặt đầy ý cười hiện lên càng rõ hơn. Tôi nhìn mà tức đến mức hơi thở phập phồng mà không biết phải làm gì để hả giận,
Hàn Tử Quân vẻ mặt đầy ôn nhu nhìn tôi nói:
- Được rồi, mau đi bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.
Nói rồi, anh ta kéo tay tôi đi, tôi muốn rút tay ra nhưng dùng hết sức cũng không thể nào rút tay ra được.
-Ngoan, đi theo tôi!
Nghe anh ta nói khiến tôi bất giác không kháng cự nữa để mặc anh ta kéo đi.
Sau khi băng bó xong xuôi, Hàn Tử Quân đưa tôi về ký túc xá. Trên đường đi cả hai đều im lặng không nói gì. Tôi căn bản không để ý bởi vì việc đáng lo ngại nhất bây giờ là không biết Hiệu trưởng Hoàng sẽ xử lý tôi ra sao. Nếu thực sự bị đuổi học thì sẽ rất thảm mà.
- Không cần phải lo lắng đâu?
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình, theo bản năng hỏi lại.
-Lo lắng cái gì?
Hàn Tử Quân đột nhiên dừng lại, tôi cũng bất động nhìn anh ta.
Anh ta đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói có đôi chút dịu dàng
-Đồ ngốc, không cần phải lo lắng. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết ổn thỏa. Được không?
Tôi ngẩn người trước hành động của Hàn Tử Quân, ngoan ngoãn trả lời
- Được
Hàn Tử Quân nghe được đáp án thì vui vẻ xoa đầu tôi rồi cầm tay của tôi dắt đi
Còn tôi?