Em Dâu À ! Anh Yêu Em !

Chương 7: Chương 7: Chương 6 : Cô đơn lạc lối




Nhìn bản thân mình trong gương, Triệu Hàn Lâm có chút ngây ngẩn. Hắn đang làm cái gì? Em trai hắn vẫn chưa chết ! Hắn chẳng qua chỉ là người thay thế…không hiểu sao nghĩ tới đây, hắn có một cảm giác kì lạ..

Rửa thật sạch gương mặt tuấn lãng của mình bắt buộc bản thân trấn định lại. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó bược ra ngoài. Nhìn cô gai trên giường nói : “ Em ngủ đi, tôi có chút chuyện đến phòng làm việc một lác rồi về!”

Dương Thiên Tuệ ngây người, đêm tân hôn mà anh còn làm việc sao? Khoan đã, trước đây không phải là Triệu Hàn Phúc không thích làm việc của công ty sao? Sao bây giờ lại thay đổi thế?

“Trước đây anh…” Dương Thiên Tuệ nhìn hắn ngập ngừng, kì quái chuyện này có gì đó rất quái dĩ, mà bản thân cô cũng không thể hiểu nổi! Thật ra là có điểm nào không đúng!

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ!” Triệu Hàn Lâm lạnh lùng nói.

Dương Thiên Tuệ nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, khẽ giật mình. Thái độ cùng gương mặt này từ trước tới giờ cô chưa từng thấy qua. Triệu Hàn Phúc vốn rất ôn nhu và tử tế sao lại trở nên như vậy?

Người nào đó nhìn cô khẽ cau mày, sau đó đi đến bên cạnh giường lấy một chiếc áo khoác nhẹ nhàng khoác lên người cô nói: “Khuya rồi ngủ đi!”

“Cần thận coi chừng bị cảm lạnh.” Dương Thiên Tuệ nhẹ nhàng nói, dù sao thời tiếc lúc rài cũng rất lạnh. Anh lại ở ngoài làm việc tới khuya như vậy, sức khỏe nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

“Cám ơn.” Nhàn nhạt bỏ lại một câu, sau đó Triệu Hàn Lâm liền quay người rời đi. Bây giờ, chỉ có công việc mới giúp hắn thanh tỉnh lại bản thân mình thôi. Âm thầm cười khỗ, từ lúc nào mà hắn lại rơi vào tình huống khó xử như thế này chứ?

….Phân cách…..

Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo đầy sách, mắt hắn nheo lại. Xem ra, người em trai này của hắn cũng không đến nổi nào. Có thể thấy mấy năm qua hắn cũng rất chăm học hỏi, tài liệu và sách vở ở đây đầu rất nhiều. Chỉ có một điều là những thứ này Triệu Hàn Lâm đều không cần, bởi vì hắn đã sớm đọc qua tất cả. Cũng chẳng có gì mới mẻ cả…

Đưa tay ra lấy đại một quyển sách trên ngăn, lúc mở quyển sách ra mày của hắn khẽ cau lại. Đây là…nhật ký của em trai hắn suốt mấy năm qua sao?

Chậm rãi ngồi xuống ghế, hắn lật xem từng trang. Trong đây tất cả đều là những sự việc xảy ra suốt mấy năm qua. Không ngờ em trai hắn là có cái sở thích viết thời gian giống như sở thích của bọn con gái. Viết nhật kí để ghi lại thời gian và kí ức sao? Buồn cười thật !

Tới một trang kia, hắn nhíu nhíu mày, nhìn vào tấm ảnh nào đó được dán trên giấy. Là cô sao? Đó là bức ảnh mà hai người Triệu Hàn Phúc và Dương Thiên Tuệ chụp chung với nhau, học ôm nhau cười rất vui vẻ. Có thể thấy lúc đó Dương Thiên Tuệ rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng có một điều…tại sao cô chưa bào giờ cười với hắn như vậy?

Cũng đúng thôi, vởi vì hắn không thể nào đem lại hạnh phúc cho cô! Nghĩ tới đây tâm hắn chợt lạnh lại. Bỏ quyển sách xuống, chậm rãi dựa đầu vào ghế thở dài…

Sáng hôm sau, Dương Thiên Tuệ thức dậy cũng không thấy Triệu Hàn Lâm. Cõ lẽ, đêm qua hắn không có trở về phòng. Bật người dậy, vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, sau đó cô liền bước xuống lầu.

Đã nhìn thấy người nào đó đang tao nhã ngồi uống một tách cà phê nóng, trên tay còn đang cầm một tờ báo. Hắn cũng không có quay qua nhìn cô chỉ nhàn nhạt nói : “Lại đây! Ăn sáng đi!”

Dương Thiên Tuệ cau mày lại, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Mẹ ! Chào buổi sáng!” Cô nhìn người phụ nữ ngồi đối diện họ tươi cười nói.

“Ừ, con sống ở đây có thấy quen hay không?” Vương Thiên Băng nhìn cô cười hiền hậu hỏi. Không biết con bé sống ở đây có cảm thấy thoải mái hay không?

“Dạ, con sống rất tốt ạ!” Dương Thiên Tuệ khách khí đáp.

“Ừ, con ăn sáng đi!”

“Hai người từ từ ăn con đi đây!” Triệu Hàn Lâm đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói.

“Anh đi đâu?” Dương Thiên Tuệ vô ý thức hỏi. Hắn đi dâu? Mới sáng sớm mà..

“Tới công ti.” Người nào đó nhàn nhạt phun ra hai chữ, sau đó liền xoay người rời đi. Từ đầu tới cuối vẫn lạnh nhạt như vậy, không hề để cô vào mắt.

Dương Thiên Tuệ ngồi ngẩn ra, tới công ti? Hắn từ lúc nào lại quan tâm tới công ti như vậy chứ? Còn đến đó làm việc…

Vương Thiên Băng lắc lắc đầu, ho khan vài tiếng giải thích : “Không hiểu sao gần đây thằng bé lại trở nên chăm chỉ như vậy, lại nói muốn đến công ti làm việc!”

“Vâng ! Anh ấy như vậy cũng tốt, chứng minh anh ấy đã trưởng thành rồi.” Dương Thiên Tuệ cười nói. Anh có thể giúp công ti phát triển đó là một chuyện tốt, cô không nên cảm thấy kì lạ mới phải!

“Ừ con nói đúng, sau này sự nghiệp nhà ta đều trông cậy vào nó!” Vương Thiên Băng yếu ớt nói. Hơn ai hết, bà biết rõ Triệu Hàn Lâm có bao nhiều tài giỏi. Xem ra hắn so với ba của hắn còn giỏi hơn rất nhiều…

“Mẹ có việc gì cần đến con không ạ?” Dương Thiên Tuệ chợt hỏi, Triệu Hàn Lâm đi rồi khiến cho cô cảm thấy buốn chán. Muốn tìm việc gì đó để viết thời gian…

“Không có, nếu con thấy chán thì ra ngoài chơi đi, mẹ không cần gì đâu!” Vương Thiên Băng dịu dàng nhìn cô nói. Dù sao lác nữa bà cũng có việc cần phải ra ngoài.

“Vậy sao được…” Cô là con dâu mới cưới về sao có thể tùy tiện bỏ ra ngoài được..

Vương Thiên Băng nhìn cô thở dài, sau đó nói : “Nếu vậy thì con ở nhà đi, ta có chút chuyện ra ngoài một lác rồi về!”

Nhìn theo bóng dáng của bà rời đi, rồi nhìn lại căn nhà rộng lớn chỉ còn lại mình. Cô chợt cảm thấy trống rỗng và cô đơn, tất cả những thứ này là sao? Một chút cũng không giống như trong tưởng tượng của cô…

Tại sao cô cảm thấy mình thật lạc lõng và cô đơn như vậy chứ? Tất cả giống như chưa từng bắt đầu vậy…đây là cuộc sống trong mơ của cô sao?

Sao cô lại không nhận ra được đây là giấc mơ của mình vậy? Cảm giác này khiến cho Dương Thiên Tuệ vô cùng khó chịu, lấy chiệc điện thoại từ trong túi áo ra, gọi cho một dãy số sau đó nói : “ Nhã Kì ra ngoài chơi với mình một lác!”

“Hả?” Người ở bên kia đầu dây sửng sỡ một lát rồi nói tiếp : “ Không được mình bận rồi, hôm khác đi nha!” Nói xong cô liền vội vàng cúp máy.

Nghe tiếng chuông bên đầu dây bên kia, Dương Thiên Tuệ thở dài một hơi, tức giận quăn chiếc điện thoại nói : “Cả cậu cũng không cần mình !Đáng ghét thật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.