“Hai đứa con của cậu đúng là thiên tài, đứa nào cũng tài giỏi hết “ Bách Du nhìn hai đứa bé trai ở đằng xa kia, vui vẻ tán thưởng .Đúng là hỗ phụ sanh hỗ tử nha.
“Cậu đang ganh tỵ à ? Nếu vậy thì hãy về bảo cô vợ nhỏ của cậu sanh cho mấy đứa đi” Triệu Minh Cảnh thông thả nhấp nháp trà ngon trên tay,nữa thật nữa giả nói.
“Aiz nha...Cậu lại thế trêu chọc, đụng tới nổi đau của tớ “ Bây giờ là sao đây đang giả bờ à ?Ai mà không biết hắn vì cãi nhau với bà xã đại nhân nên mới sang đây lánh nạn. Cái gì con ? Không biết lần này hắn có thể về nhà được không nữa là.
“Có sao? Mắt nào cậu thấy tôi trêu chọc cậu ?”Triệu Minh Cảnh khinh thường liếc hắn .Cậu sợ vợ thì cứ nói thẳng ra, đừng có ở đó mà đỗ lỗi cho tôi .
“....”
>>>>>>Phân cách<<<<<<<<
“Anh , tại sao hai chúng ta lại giống nhau như vậy ?” đứa bé trai mắt to long lanh dễ thương nhìn người bên cạnh có khuôn mặt giống mình, ngay ngô hỏi.
Người nọ đang đọc sách thì bị làm phền rất khó chịu cậu cau mày giải thích : “ Chúng ta sinh đôi nên tất nhiên giống nhau “ Ngu ngốc !Chuyện đơn giản như vậy cũng không biết .
“Anh, anh có ghét em hay không” có một người giống y hệt như mình thì ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu chứ nhỉ ?
“Em đi ra chỗ khác đi, đừng có làm phiền anh nữa “ Triệu Hàn Lâm bắt đầu mắt kiên nhận cáu gắt, sao đứa em này lại lắm lời nhảm nhí thế nhỉ ?
“Được rồi, em không làm phiền anh nữa ,em đi đây” Triệu Hàn Phúc ảo não cùng mất mát rời đi ,xem ra cậu thật không thể hòa hợp với anh trai rồi.
“....”
“Ba mẹ , chào hai người “ Triệu Hàn Phúc vui vẻ chạy tới ôm chầm hai người trước mặt nói.
“Hàn Phúc con thật là ngoan” Vương Thiên Băng thâm tình ôm hôn lên cái trán cậu nói.
Đối với một màn gia đình đầy hạnh phúc này, trong lòng Triệu Hàn Lâm không ngừng cười lạnh, nhìn người đàn ông trẻ tuấn tú bên cậu lạnh nhạt nói: Ba con có chuyện muốn nói với người“.
Triệu Minh Cảnh nhìn đứa con trai lớn của mình ôn nhu nói :“Con có gì cứ nói đi,ta đang nghe đây “
“Con muốn đi Anh du học” cậu lạnh lùng mà nghiêm túc đề nghị tuyệt đối không cho cự tuyệt .
Vốn đang vui ve, Vương Thiên Băng chợt hoảng hốt quay sang nhìn Triệu Hàn Lầm hỏi:“Con vừa mới nói cái gì cơ ?” Cô nghe lầm sao ? Tự nhiên sao nó lại muốn đi du học.
“Con nói là con muốn đi Anh du học” Cạu nghiêm túc kiên nhẫn lập lại đề nghị lần nữa.
“Không được, ta không đồng ý” Vương Thiên băng tức giận nói. Cô tuyết đối không đồng ý để cậu nhỏ như vậy đã sống xa gia đình.
Đối với sự phản đối cảu mẹ, Triệu Hàn Lâm dường như không để vào mắt, chỉ lạnh nhạt nói:“ Người quyết định không phải là mẹ,con đang hỏi ba”
“Ba con sẽ không đồng ý”
“ Được, nếu con muốn ta liền kêu người chuẩn bị”Giọng nói trầm thấp của Triệu Minh Cảnh thành công đập tan mọi hy vọng của vợ mình.
“Cám ơn ba,con về phòng đây” nói xong cậu cũng không buồn xoay người lại mà đi thẳng về phòng của mình.
“...”
“Anh đang nói cái gì vậy ?Tại sao lại đồng ý với con” Vương Thiên Băng sửng sờ nhìn chồng chất vấn.
“Hãy để cho nó tự quyết định tương lai của mình”
“...”
>>>>>>Phân cách <<<<<<<<
“Anh , tại sao đột niên lại muốn đi du học” Triệu hàn Phúc khó hiểu nhìn cậu. Chẳng phải đang sống rất tốt sao ?Tự nhiên sang nước ngoài làm gì.
“Đây là chuyện của anh không cần em xen vào “ Triệu Hàn Lâm lạnh lùng cắt đứt lời nói của em trai.
Triệu Hàn Phúc dường như không bỏ cuộc , muốn tìm hiểu nguyên nhân đến cùng, cậu nhìn anh trai lo lắng hỏi:“Anh không muốn sống ở đây sao? Tại sao lại muốn rời xa gia đình chứ”
“Ở đây có cậu ! Chính vì cậu ở đây nên tôi mới muốn rời khỏi” Triệu Hàn Lâm cơ hồ gân xanh trên trán nổi lên,tức giạn nói.Phải vì cậu ở đây nên tôi phải đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.
“...” Triệu Hàn Phúc giật mình , không nói lời nào lặng lẽ đóng cửa phòng rời đi . Xem ra anh thật sự không thích cậu !
“....”