Thật là châm biếm, Lục Nhiễm không kiên
cường như cô tưởng.
Lục Nhiễm quẳng cả tập kế hoạch bị trả về cùng lá đơn
thôi việc mà cô vừa mất một tiếng đồng hồ để viết xong lên mặt bàn làm việc to
lớn bề thế bằng gỗ đỏ của Hàn Mặc Ngôn, cảm giác sảng khoái đến không ngờ: “Hàn
tổng, tôi xin thôi việc”.
Năm năm yêu thầm, ba năm nhẫn nhịn, trong chốc lát
thành công dã tràng.
Vượt qua cơn đau là sự giải thoát hoàn toàn, cuối
cùng, cô quyết định buông tay.
Hàn Mặc Ngôn ngước mắt lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú
và anh tuấn đến nỗi trông như manơcanh.
Vì người đàn ông này, cô đã nhẫn nhịn quá lâu.
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Mặc Ngôn lướt qua bản kế
hoạch và Lục Nhiễm, hỏi một cách trịnh trọng: “Trợ lý Lục có cần suy nghĩ thêm
không?”.
Nếu đổi thành Lục Nhiễm của hai năm trước, không, một
năm trước thôi thì chỉ cần nghe thấy thanh âm đó là lại do dự, nhưng, giờ đây…
Lục Nhiễm nhếch môi cười, nói giọng trịnh trọng của một trợ lý: “Không cần đâu,
anh Hàn, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”.
“Cô Lục, nếu đã như vậy, chắc cô cũng nắm rõ quy
định, sau khi bàn giao công việc, đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương là cô có thể
rời khỏi đây. Nhân tiện, cô gọi Lucy vào nhé”.
Nói xong, Hàn Mặc Ngôn lại cúi xuống xem tài liệu,
thái độ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lục Nhiễm khẽ hít một hơi thật sâu.
Cố bắt mình kiềm chế, cô mới không nổi điên ngay trong
phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn.
Nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, nhịn thêm một lúc
cũng chẳng sao.
Tuy nhiên Lục Nhiễm biết rằng, giây phút ấy, cô rất
muốn đấm cho Hàn Mặc Ngôn một cái, để xem có thể đập tan lớp băng giá nghìn năm
đang che phủ khuôn mặt anh ta hay không.
“Cô Lục?”. Đột nhiên Hàn Mặc Ngôn lại lên
tiếng.
“Gì cơ?”. Nhất thời Lục Nhiễm không thể phản ứng
gì.
“Nếu có thể, cô đưa chỗ tài liệu này sang bộ
phận bán hàng”.
Một chồng tài liệu đặt ngay ngắn ngay trong tầm tay
của Lục Nhiễm, đứng ở đó, cô cũng vẫn thấy được khuôn mặt nhìn nghiêng của Hàn
Mặc Ngôn, ngũ quan ngay ngắn, sáng sủa, khóe môi hơi xếch toát ra vẻ lãnh đạm,
nhìn qua cũng biết người này trầm lặng ít nói, cẩn thận nghiêm túc.
Chính xác thì, Lụ̣c Nhiễm hiểu rõ về người đàn ông này
hơn bất cứ ai.
Có thể tự nhiên như thế mà ra lệnh cho cấp dưới vừa
nộp đơn nghỉ việc, Hàn Mặc Ngôn quả nhiên…
Lục Nhiễm không buồn nhìn tài liệu, quay lưng mở cửa
phòng giám đốc đi ra ngoài, cũng không buồn để ý phản ứng của Hàn Mặc Ngôn
trong đó ra sao.
“Từ từ đã…”.
“Tôi đã thôi việc rồi, từ chối yêu cầu của anh
cũng không sao chứ”.
Mãi một lúc sau, mới nghe thấy Hàn Mặc Ngôn lên tiếng
tiếp, giọng vẫn lạnh như băng: “Giờ không phải thời điểm để chuyển việc, sắp
cuối năm…”.
Không đợi Hàn Mặc Ngôn nói hết câu, Lục Nhiễm đã mở
cửa đi thẳng.
Cứ tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn sẽ có một phản ứng nào
khác, cứ tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn tuy không có tình cảm với cô nhưng ít nhất
cũng có chút tình cộng tác… hiển nhiên, đó chỉ là mơ tưởng của riêng cô.
Thậm chí anh ta cũng chẳng buồn hỏi vì sao cô nghỉ
việc.
Quan hệ của họ chỉ là quan hệ của cấp trên với cấp
dưới mà thôi.
Từ lúc đó trở đi, trái tim cô âm ỉ đau.
Bộ đồ công sở vừa người giờ trở nên bức bối, Lục Nhiễm
cũng không muốn quay về chỗ của mình, cô tháo cà vạt, tiện tay vứt luôn vào
thùng rác, nới lỏng cổ áo, đi về phía cầu thang máy cuối hành lang.
“Chị Lục, chị sao thế?”.
Tiểu An, thực tập sinh mới đến đứng ở phòng nghỉ, vừa
lấy nước nóng vừa hỏi cô.
Lục Nhiễm nhếch môi, xoa đầu cô bé, cười nhẹ.
“Chị không sao. Em cứ làm việc đi, nếu không có gì đột
xuất, một tháng nữa là em có thể ký hợp đồng chính thức rồi”.
Đặt cốc trà xuống, Tiểu An cười gật đầu: “Chị Lục, cảm
ơn chị”.
Lục Nhiễm suy nghĩ giây lát, cuối cùng không nói với
cô bé là mình sắp rời khỏi đây.
“Em có bật lửa không?”.
Tiểu An: “Dạ?”.
Lục Nhiễm mím môi: “Thôi em à”.
Đẩy cửa bước ra, Lục Nhiễm nhìn những kiến trúc cao
tầng, tòa nọ nối tiếp tòa kia, cảm thấy hết sức nhạt nhẽo.
Cô đã tiêu tốn thời gian ba năm của mình trong những
tòa cao ốc này, nhưng mà, cuối cùng cô thu được gì.
Gió nhè nhẹ thổi tung cổ áo, Lục Nhiễm cảm thấy hơi
lạnh.
Cô lấy điện thoại, bấm số.
“A lô, Tiểu Nhiễm hả?”. Giọng nam trầm có chút ngạc
nhiên.
“Em đây”. Tiểu Nhiễm ngừng một lát: “Anh, em
thôi việc rồi”.
Giọng nói của Lục Tề có chút lo lắng: “Đã xảy ra
chuyện gì thế?”.
Lục Nhiễm: “Cũng không có gì…”.
Lục Tề: “Anh đã nói rồi, Hàn Mặc Ngôn không hợp với
em…”.
“Anh, đừng nói nữa…”.
Im lặng giây lát, Lục Tề nén tiếng thở dài, giọng nói
cứng cỏi lạnh lùng không che giấu nổi sự thỏa hiệp và tình cảm ấm áp.
“Về đi… Giờ anh qua đón em”.
Lục Nhiễm đáp nhẹ: “Vâng”.
Lục Tề là một người anh trai tốt, trong trí nhớ của
cô, Lục Tề luôn chân thành với mọi người, yêu thương em gái vô hạn, có thể nói
là nuông chiều vô điều kiện.
Cũng có thể vì vậy mà từ nhỏ Lục Nhiễm đã có cảm tình
với những người đàn ông giống anh.
Thế mà, Lục Nhiễm ôm trán, cười chua chát, tại sao cô
lại thích loại người như Hàn Mặc Ngôn.
Năm năm, cô đã thích Hàn Mặc Ngôn đúng năm năm.
Cô gặp Hàn Mặc Ngôn năm năm trước.
Năm đó, Lục Nhiễm vừa sang năm thứ ba đại học, một
sinh viên con nhà giàu.
Nhờ vào quyền thế của bố mẹ mà được vào đại học, suốt
ngày trốn học đánh nhau, văn dốt võ dát, may mà đại học vốn dĩ không phải một
nơi hà khắc, các thầy cô cũng bỏ qua hành động trốn học của cô, còn cô lại càng
được thể an nhàn, thậm chí hai năm học trôi qua, cô cũng chưa biết hết mọi
người trong lớp.
Gặp Hàn Mặc Ngôn hoàn toàn là một sự tình cờ.
Năm đó Hàn Mặc Ngôn được nhà trường mời đến diễn
thuyết, tất nhiên, Lục Nhiễm cũng chẳng hơi đâu đi nghe, sau một ngày vui chơi
mỏi mệt mới trở về phòng, phát hiện quên mang chìa khóa, sau một hồi suy nghĩ,
nhớ ra buổi diễn thuyết ở hội trường lớn cách phòng cô không xa nên đã quyết
định không đi lấy chìa khóa.
Hàn Mặc Ngôn đứng trên bục giảng, khuôn mặt không biểu
lộ cảm xúc, nhưng mỗi từ mỗi chữ đều súc tích và sắc bén.
Giọng nói trầm thấp, vô cùng cuốn hút.
Chắc chắn anh ta không biết Lục Nhiễm, nhưng Lục Nhiễm
không bao giờ quên được hình ảnh Hàn Mặc Ngôn đứng trên bục giảng.
Hàn Mặc Ngôn không cần bất cứ ngôn ngữ cơ thể nào,
trang phục là một bộ vest đen không thể đơn giản hơn, nhưng những thứ bình
thường ở trên con người anh bỗng trở nên phi thường: thần thái điềm tĩnh như
nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, không thể xảy ra sai sót; đó là một kiểu
sức hút nhân cách diệu kỳ.
Cũng từ thời khắc đó, Lục Nhiễm đã yêu người đàn ông
này.
Cô đi tìm tất cả những tài liệu có liên quan đến Hàn
Mặc Ngôn, cộng thêm các cuộc điều tra và phỏng vấn có liên quan.
Hàn Mặc Ngôn không phải cao xa gì, những thứ tìm được
cũng không nhiều nhưng cũng đủ để Lục Nhiễm nhận ra rằng, người đàn ông này là
một trang anh tuấn hoàn hảo.
Tuy cùng xuất thân từ tầng lớp giàu có, nhưng so với
anh, bản thân cô thật chẳng ra gì.
Cũng theo điều tra, Lục Nhiễm biết rằng, Hàn Mặc Ngôn
thích những người thông minh, chỉ qua lại với những người thông minh, nhanh
nhạy.
Tuyệt đối không giống cô, văn dốt võ dát chỉ biết giải
quyết vấn đề một cách giản đơn và lỗ mãng.
Nhưng, tất cả những điều đó đối với cô đều không thành
vấn đề, cô không ngốc, cô có thể học, cô tin là mình có thể làm được.
Sự thực chứng minh, đúng là cô đã làm được.
Năm năm cố gắng, Lục Nhiễm gần như đã không nhớ nổi
mình của năm năm về trước, cũng không nhớ từ lúc nào cô trở nên quen với những
hành động và lời nói nghiêm túc, đối nhân xử thế cũng ngày càng trở nên thành
thục và trơn tru hơn.
Nhưng, thế vẫn chưa đủ…
Hàn Mặc Ngôn vẫn…
Không thích cô.
Lục Nhiễm cúi đầu, đón ánh chiều tà còn sót lại chầm
chậm lướt qua vai.
Ngồi vào trong xe của Lục Tề, Lục Nhiễm đưa tay
bật nhạc.
Bài hát tiếng Anh chầm chậm vang lên trong không gian
nhỏ hẹp, Lục Nhiễm chống tay vào trán, nhắm mắt lại, mặc cho tiếng hát bay bổng
trong đầu.
Lục Tề quay sang nhìn Lục Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng
chất chứa yêu thương.
“Sao em đi xuống tay không thế?”.
Lục Nhiễm không mở mắt, đáp: “Những thứ khác đã không
còn quan trọng nữa rồi”.
Một lát sau, Lục Tề mới tiếp tục hỏi: “Tiểu Nhiễm, em
quyết định từ bỏ thật rồi sao?”.
Lục Nhiễm cười đau khổ: “Em có thể không từ bỏ sao? Em
kiên trì bao nhiêu năm nay, cuối cùng chỉ là một con số không”.
“Em…”.
“Anh, đừng hỏi em có đáng không. Bản thân em cũng
không biết bao nhiêu năm nay em kiên trì như vậy là vì cái gì? Thậm chí em cũng
không biết, tình cảm em dành cho anh ta, còn lại bao nhiêu…”.
Chưa nói hết, cô chợt cảm nhận có bàn tay ấm áp đang
xoa đầu mình.
Sau khi trưởng thành, Lục Nhiễm luôn kiên cường hơn
bất cứ ai. Bình thường, đừng nói đến chuyện có người xoa đầu cô, vì ngay cả lời
an ủi cũng rất ít, mà trên thực tế, cô cũng không cần đến.
Nhưng mà, giây phút này, có những tình cảm bi lụy
không thể chịu được đang tàn phá thần kinh cô.
Cô không thể từ bỏ, cô cảm thấy thật buồn.
Lục Tề xoay vô lăng, dừng xe bên lề đường.
Đưa tay tắt nhạc, giọng của Lục Tề trầm thấp mà ôn
hòa: “Tiểu Nhiễm, nếu buồn em cứ khóc đi”.
Lục Nhiễm không thể kiềm chế thêm, nắm lấy tay áo Lục
Tề, vùi đầu vào lòng anh.
Thanh âm bị chặn lại, càng thêm nấc nghẹn.
“Anh ơi, em buồn quá”.
“Ba năm nay, em cứ ngồi đó nhìn Hàn Mặc Ngôn qua
lại với hết người con gái này đến người con gái khác, rồi lại nhìn họ chia tay.
Cảm giác đó vẫn như vừa mới hôm qua, Hàn Mặc Ngôn vẫn mãi là một giấc mơ mà em
không thể với tới. Ba năm nay, dù em có tìm cách tiếp cận thế nào, anh ta cũng
không có phản ứng gì…”.
“Anh biết, anh biết…”.
“Anh, em còn có thể về nhà không?”.
“Có chứ, mẹ đã nghĩ lại từ lâu rồi, còn bố tuy
vẫn nói cứng, nhưng lúc nào cũng mong mỏi em trở về”.
Ba năm trước, vì Hàn Mặc Ngôn mà cô đã cãi nhau với bố
mẹ, chẳng có bậc làm cha làm mẹ nào lại mong con gái mình đơn phương hủy hôn
ước đã định, vào làm ở công ty đối phương, mục đích để theo đuổi một người đàn
ông.
Cô cũng không nhớ nổi mình đã cãi nhau với bố mẹ bao
nhiêu lần.
Kết quả cuối cùng là cô dứt khoát dọn ra ở riêng, bố
mẹ cũng cắt mọi viện trợ, nếu không có Lục Tề tiếp tế, một mình cô chắc cũng không
sống nổi qua ngày.
Những lúc cãi nhau căng thẳng nhất, bố mẹ còn công
khai thể hiện ra rằng mình không có đứa con gái như cô.
Lúc đó, cô chẳng thèm để ý, nhưng thật không ngờ, cuối
cùng cũng chỉ có người thân có thể đón nhận cô.
Thật là châm biếm, Lục Nhiễm không kiên cường như cô
tưởng.
Lục Nhiễm ngủ trọn một ngày.
Cô vẫn ở trong phòng trọ của mình. Tuy Lục Tề đã mở
đường cho cô quay về, nhưng tinh thần hiện tại của Lục Nhiễm cũng không thích
hợp để về nhà, huống hồ cô cũng không biết phải đối mặt với bố mẹ mình như thế
nào.
Lục Tề cũng không miễn cưỡng, đưa Lục Nhiễm về đến
chân cầu thang, nhìn cô lên trên.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối.
Hình như lâu lắm rồi cô chưa được ngủ thế này, ba năm
nay ngoài từ thứ hai đến thứ sáu quẹt thẻ đúng giờ, thì hầu hết những ngày cuối
tuần đều dành để làm thêm giờ cùng với Hàn Mặc Ngôn, bởi vậy ngày nào cũng cần
mẫn bận rộn như chẳng có lúc nào để nghỉ ngơi.
Thật là không dám nghĩ thêm.
Cô đứng trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa soi mình
trong gương.
Một khuôn mặt mệt mỏi đến xa lạ.
Cô đặt bàn chải xuống, với tay lấy khăn mặt, không ngờ
giá phơi khăn mặt bằng nhựa bị gẫy, rơi xuống.
Căn phòng trọ năm mươi mét vuông, chật hẹp, chịu sự
giày vò của cô ba năm nay, ngày càng cũ kỹ.
Nhưng cô vẫn nhớ, trước kia cô đã vất vả thế nào mới
thuê được một gian phòng riêng trong cái thành phố tấc đất tấc vàng này và cũng
đã phải vất vả thế nào để từng bước thích nghi với cái nơi đơn sơ này.
Là vì ai chứ?
Làm tất cả những điều này…
Lục Nhiễm cười cay đắng, cái khí thế bừng bừng hôm qua
lúc xin thôi việc với Hàn Mặc Ngôn hôm nay đã biến đi đâu mất.
Nghỉ việc cũng vậy, cố gắng vì anh ta cũng thế, thực
ra đó đều là quyết định của một mình Lục Nhiễm, chẳng liên quan gì đến Hàn Mặc
Ngôn, nên chẳng thể trách gì anh ta.
Nhưng, oán hận…
Đêm qua Lục Nhiễm tắt điện thoại, giờ bật lên, điện
thoại rung bần bật.
Cô lật xem, mười mấy tin nhắn, mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Có công việc, cũng có bạn bè, Lục Nhiễm đọc từng tin
một, nhưng không có của Hàn Mặc Ngôn.
Cô cũng đã đoán được điều này từ trước.
Sau khi trả lời lần lượt, Lục Nhiễm đi chuẩn bị đồ ăn.
Mới đi được mấy bước, điện thoại rung chuông, giai
điệu dồn dập đã được cài đặt sẵn.
Lục Nhiễm giật mình, tim cũng đập nhanh hơn, vội vàng
lấy điện thoại: “A lô?”.
“Có phải trợ lý Lục Nhiễm đó không?”.
Không phải giọng của anh ta.
Lục Nhiễm nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lịch sự đáp:
“Tôi đây, xin hỏi anh cần gì ạ?”.
“Ủa, cô quên rồi sao? Tôi là Lưu tổng, Lưu Điền
Vũ, lần trước trong cuộc gặp tôi đã gửi cô danh thiếp rồi”.
“Tôi nhớ ra rồi. Xin hỏi Lưu tổng có việc gì
không?”.
“Trợ lý Lục đã xin nghỉ việc rồi đúng không?”.
“… Vâng”.
“Nếu trợ lý Lục bằng lòng, chi bằng đến chỗ tôi,
tôi đảm bảo đãi ngộ chắc chắn sẽ hơn công việc trước của cô, công ty cũng sẽ
sắp xếp cho cô thêm một trợ lý nữa…”.
Giọng nói của Lục Nhiễm hạ xuống: “Cảm ơn Lưu tổng. Có
điều tôi vừa mới thôi việc, muốn nghỉ ngơi vài ngày. Ý tốt của anh, tôi sẽ suy
nghĩ rồi trả lời anh được không?”.
“Được, được chứ”.
Ngắt máy, Lục Nhiễm cảm thấy càng mệt mỏi, nằm xuống
ghế sofa, thở nhẹ.
Điện thoại lại rung chuông, vẫn là giai điệu lúc nãy.
Lục Nhiễm chẳng hề muốn nghe điện thoại, giọng nói có
đôi chút miễn cưỡng: “Lưu tổng, tôi đã nói là sẽ suy nghĩ mà. Nhưng tạm thời
đúng là tôi chưa có hứng thú tìm một công việc mới”.
Nói xong, Lục Nhiễm cũng cảm thấy khẩu khí của mình
không dễ nghe cho lắm.
Nhưng… cô cũng chẳng còn tâm trí nào để lo mấy chuyện
này.
Im lặng, Lục Nhiễm tưởng rằng đối phương đang tức
giận, nên cũng cảm thấy đôi chút đắc tội. Đang định ngắt máy, đầu dây bên kia
vang lên một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng: “Cô Lục, cô không định tìm việc
mới sao?”.
Một giọng nói không thể quen thuộc hơn, giọng của Hàn
Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm giật mình, đầu dây bên này rơi vào im lặng.
Nghe rõ cả hơi thở mà không biết nói gì.
Hồi lâu, Lục Nhiễm mới lên tiếng, giọng lạnh lùng:
“Hàn tổng còn có việc gì sao?”.
Như cảm nhận được vẻ thù địch trong giọng nói của Lục
Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn dừng một lát, rồi bất ngờ chuyển đề tài: “Lưu tổng? Lưu
Điền Vũ?”.
“E là việc này không liên quan gì đến Hàn tổng”.
“Trợ lý Lục!”.
“Tôi đã không còn là trợ lý của anh nữa rồi”.
Lục Nhiễm có thể tưởng tượng được điệu bộ cau mày của
Hàn Mặc Ngôn ở đầu dây bên kia, nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào để chiều theo
tâm tính anh ta.
“Khi nào thì cô đến bàn giao công việc? Còn nữa, khi
nào thì cô đến lấy đồ đạc?”. Dường như Hàn Mặc Ngôn đang cố nén cảm giác không
vui, cũng lâu lắm rồi anh ta không nghe người khác ăn nói thẳng thừng như thế
với mình.
Lục Nhiễm cười nhẹ: “Hàn tổng, tôi không làm nữa, tôi
cũng không cần những thứ đó nữa”.
“Cô Lục, như thế là vi phạm hợp đồng”.
“Tôi không cần biết, tháng này cứ coi như tôi làm
không công, tôi chẳng cần lương thưởng gì hết, nếu anh muốn tôi đền tiền thì
cũng cứ nói ra, tôi vẫn còn chút tích lũy”.
“Cô…”.
Lục Nhiễm không do dự ngắt lời anh ta: “Hàn tổng, tính
tôi là vậy. Trợ lý Lục của anh ngày hôm qua đã thôi việc rồi”.
Một lúc sau, Hàn Mặc Ngôn vẫn không nói gì.
Hình như anh ta không thể tưởng tượng nổi, cô trợ lý
nhỏ bé ngoan ngoãn cun cút nghe lời ba năm nay giờ lại trở nên cay độc như vậy.
Lục Nhiễm nhếch môi: “Hàn tổng, nếu không có việc gì
khác, tôi ngắt điện thoại đây”.
Nói xong, cô khẽ ấn nút ngắt điện thoại, trong giây
lát, đầu dây bên kia trở nên im ắng, không còn bất cứ thanh âm nào.
Tắt điện thoại, Lục Nhiễm quay về giường.
Hiện giờ cô chưa quên được, nhưng, sẽ có một ngày cô
hết sạch vấn vương.
Hết sạch vấn vương người đàn ông cô từng khắc cốt ghi
tâm, tình đầu của cô.
Cô xuống bếp pha một bát mỳ.
Lôi chiếc va ly to từ trên nóc tủ xuống, Lục Nhiễm
ngồi xuống đất, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cô xếp từng bộ quần áo, những đồ đạc khác cũng xếp
riêng ra từng loại.
Hồi tưởng lại cuộc sống luộm thuộm trước đây, Lục
Nhiễm cũng phải cảm ơn sự mẫu mực của Hàn Mặc Ngôn, những thói quen này cô đều
học được từ anh ta.
Hàn Mặc Ngôn là một người cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, mấy
năm nay Lục Nhiễm cũng đến nhà anh ta một vài lần, căn phòng phối màu đen trắng
không một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều ngăn nắp gọn gàng, cả quần áo trong tủ
cũng là thẳng tắp không một nếp nhăn.
Giống như con người Hàn Mặc Ngôn, trong mắt không có
nửa hạt bụi.
Cũng khổ cho cô mấy tháng đầu mới theo Hàn Mặc Ngôn
làm việc, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ không làm vừa lòng anh ta.
Vừa nghĩ vừa sắp xếp, cuối cùng cô đã thu dọn xong.
Lục Nhiễm lại bắt đầu sắp xếp các đồ đạc lặt vặt, đằng
nào thì bây giờ cô cũng thừa thời gian, cứ thong thả mà làm.
Dọn dẹp đến nửa đêm mới hoàn tất mọi công việc, nhìn
căn phòng trống không, trong lòng Lục Nhiễm cũng trống rỗng theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nhiễm gọi công ty chuyển
nhà.
Trước khi xin thôi việc, cô đã nói chuyện trả nhà với
chủ nhà trọ, chỉ là chưa chắc chắn hôm nào chuyển thôi.
Trên thực tế, cô đã tìm được nhà mới, nơi đó cách xa
trung tâm thành phố, điều kiện ăn ở tốt hơn nơi đây, tiền thuê cũng thấp hơn,
rất phù hợp với tình hình kinh tế hiện nay của cô.
Nếu chịu khó tiết kiệm, cũng đủ trả tiền thuê nhà thời
kỳ đầu.
Thực ra, chuyển nhà hay không không quan trọng, nhưng
ở lại nơi này sẽ chỉ làm cô nhớ lại quãng thời gian ba năm bên cạnh Hàn Mặc
Ngôn.
Hơn nữa, Hàn Mặc Ngôn biết chỗ này, cô muốn cắt đứt
mọi liên hệ với anh ta.
Nhà mới rất ổn, Lục Nhiễm sắp xếp xong đồ đạc,
lăn ra ngủ một giấc.
Trong mơ, cô đánh cho Hàn Mặc Ngôn một trận nên thân,
Hàn Mặc Ngôn cứ để cô đánh thật thoải mái mà không hề chống đỡ, sau đó quỳ
xuống ôm lấy ống quần bò của cô, cầu hôn cô, Lục Nhiễm kết thúc giấc mơ của
mình bằng một cái tát nảy đom đóm mắt.
Có thể thấy rằng, cô vẫn quá nặng lòng với Hàn Mặc
Ngôn.
Tỉnh dậy, cô bắt đầu gọi điện cho đám bạn cũ mà đã lâu
rồi không liên lạc.
Nhận được điện thoại, ai cũng ngạc nhiên vì sự quan
tâm đột xuất của cô và cảm thấy kỳ lạ vì cô vẫn còn sống trên cõi đời này.
Lục Nhiễm hỏi han từng người, tiếng cười giòn tan
trong điện thoại không giống của chính cô.
Sau cùng, họ hẹn nhau tối đi chơi.
Những bộ quần áo hay mặc trước đây, Lục Nhiễm đều để
lại ở biệt thự gia đình, hiện giờ trong tủ quần áo của cô toàn những bộ quần áo
nghiêm chỉnh và lễ phục, ngay cả quần áo ngày thường cũng toàn những bộ kín
cổng cao tường.
Chẳng có bộ nào mặc đi chơi, Lục Nhiễm đành phải mặc tạm
một bộ, sau đó tìm mua bộ khác.
Con gái bẩm sinh ai chẳng thích dạo phố mua đồ, nhưng
Lục Nhiễm không mấy hứng thú với việc này, mua đồ chủ yếu chỉ dựa vào trực
giác.
May mà cô dáng chuẩn, cũng dễ mặc quần áo.
Cô chọn một chiếc váy ngắn, tất giấy phối hợp với áo
thun mỏng màu hồng, cổ chữ V, đủ làm nổi bật vòng eo thon thả và đôi chân thon
dài, nhìn qua đã thấy trẻ hơn vài tuổi so với trước đây lúc nào cũng bó mình
trong đồ công sở.
Khi cô đến quán bar đã hẹn đã hơn chín giờ.
Quán bar rất rộng, phân thành nhiều khu vực khác nhau.
Phong cách châu Âu với gam màu hồng sẫm làm chủ đạo,
không gian phối màu trầm ấm, kết hợp với ánh sáng trang trí nhấp nháy huyền ảo,
không khí càng trở nên hữu tình.
Cho dù chỉ là những giao dịch xác thịt, nhưng trong
một khung cảnh huyền ảo như thế, cũng thành ra lung linh diễm lệ.
Không khí trong đó rất nhộn nhịp, vừa bước vào, Lục
Nhiễm đã thấy đồng bọn cũ Lâm Tĩnh đang ngồi bên quầy bar, tay cầm một chiếc
ly, tươi cười nhìn cô.
“Đợi cậu lâu lắm rồi”.
Lâm Tĩnh nhảy từ trên ghế xuống, dáng vẻ phong tình,
đám tua rua của chiếc váy ngắn Scotland nhún nhảy theo từng cử động trông rất
đẹp mắt: “Chúng tớ đợi cậu lâu lắm rồi, còn tưởng là cậu cho bọn tớ leo cây
đấy. Lần này tụ tập là vì cậu, tối nay chúng mình phải chơi thâu đêm, không
được trốn về đâu đấy”.
Lục Nhiễm lấy ly rượu trên tay Lâm Tĩnh, cúi đầu uống
một ngụm, cười đáp: “Tớ đã bao giờ chạy trốn chưa, chỉ có cậu ấy, vừa uống đã
giả vờ say”.
Lâm Tĩnh nháy mắt với Lục Nhiễm: “Cậu tưởng là tớ vẫn
như trước kia sao? Tớ bây giờ nghìn cốc không say đấy. Đi thôi…”. Nói rồi khoác
vai Lục Nhiễm đi vào bên trong.
Đi được vài bước, Lục Nhiễm nhớ ra quên cầm theo ly,
vừa quay đầu lại, thấy một bóng người quen quen lướt qua.
Lục Nhiễm vội dừng bước, quay lại nhìn.
Lâm Tĩnh thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Vừa gặp
người quen à?”.
Lục Nhiễm lắc đầu: “Nhìn nhầm rồi, chúng ta đi thôi”.
Gần như toàn là người quen, tiếng cười nói hỗn độn,
inh tai nhức óc, không khí này giờ đây đã trở nên xa lạ với cô.
Trong mơ màng cô cảm thấy, thời gian năm năm qua như
một giấc mơ.
Có người ấn Lục Nhiễm ngồi xuống, cô cười thoải mái.
Thế là, tán phét, uống rượu, trêu đùa, nhảy nhót.
Trên sàn nhảy, ánh đèn rực rỡ loang loáng trên người,
xanh đỏ tím vàng, không ngừng biến đổi.
Bỏ mặc bản thân tiêu hao sức lực, hết một bản nhạc,
Lục Nhiễm lau mồ hôi trên trán, ngồi bên quầy bar gọi một ly rượu hoa quả, rượu
rất nhẹ nên uống hết cả ly cũng chỉ cảm thấy mát hơn đôi chút.
Lâm Tĩnh tràn trề sức sống vẫn đang lắc lư theo điệu
nhạc, như muốn rủ mọi người cùng tham gia.
Lục Nhiễm nhấm chút rượu, bất giác mỉm cười.
Có người đứng cạnh cô, gọi một ly Whisky.
Lục Nhiễm liếc mắt qua, cũng là một người trong hội
lúc nãy, nhưng cô không quen nên cũng chẳng để ý.
Không ngờ, người đó vừa gõ nhẹ trên mặt gỗ của quầy
bar, vừa như vô tình lên tiếng, giọng nói êm ái mang nét đặc trưng của ngọc
thạch, từng chữ rõ ràng lưu loát.
“Lục Nhiễm, lâu rồi không gặp”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên đáp: “Anh quen tôi à?”.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt xa lạ của người đàn ông khi
tỏ khi mờ trong bóng tối loang lổ ánh đèn, khóe miệng cười mà như không, đuôi
mắt xếch nhưng vẫn dễ coi: “Em có thấy anh quen không?”.
Khuôn mặt này chắc chắn không phải người qua đường,
Lục Nhiễm trầm ngâm, tìm nhanh trong trí nhớ một cái tên thích hợp.
Người đó đỡ lấy ly rượu phục vụ đem đến, những ngón
tay thon dài cầm chiếc ly trong suốt, mu bàn tay góc cạnh, đó là một đôi bàn
tay rất đẹp.
Anh ta uống một ngụm rượu, rồi mới thư thả nói với Lục
Nhiễm: “Không nghĩ ra thì thôi, anh nghĩ chắc em cũng không nhớ ra đâu”.
Lục Nhiễm cố nhịn mà không quát cho anh ta một trận,
cô quay đi nhìn về phía sàn nhảy, bỏ mặc anh ta.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục, pha chút hài hước: “Tính
tình em đỡ hơn trước kia nhiều rồi đấy, nếu là trước kia, chắc sẽ ăn ngay trận
mắng rồi”.
Nghe một người lạ mặt nói những lời tỏ ra rất hiểu bản
thân mình, Lục Nhiễm liền cảm thấy hết sức nhảm nhí.
“Đã biết như thế thì còn chọc giận tôi làm gì, đầu óc
anh có vấn đề à?”.
Nói rồi, cô đặt ly rượu xuống, định bỏ đi.
Người đó cười cười vẻ bất đắc dĩ: “Thế người bỏ thời
gian bổ túc ngày đêm cho em hồi năm thứ ba đại học, em cũng quên rồi sao?”.
Lần này thì Lục Nhiễm thật sự kinh ngạc.
Cô nhìn người này từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi:
“Sư huynh Hướng Diễn phải không?”.
Đối phương mỉm cười gật đầu: “Anh cứ tưởng em đã quên
sạch rồi chứ?”.
Làm sao mà quên được, cả năm trời vùi đầu vào học, một
sớm một chiều muốn thu về kiến thức của mười năm bỏ bê đâu phải việc dễ dàng.
Hồi ức dần dần quay trở lại, những ngày tháng đó y như
sống trong địa ngục, Hướng Diễn là gia sư nhà cô mời về cũng phải chịu khổ cùng
cô, may mà Hướng Diễn nhẫn nại, giảng một lần mà cô không hiểu thì anh có thể
giảng đi giảng lại, thậm chí là mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, bắt đầu từ
những cái căn bản nhất.
Cô vốn không phải là một người chăm chỉ học tập, mà
chỉ là muốn tiếp cận, muốn lại gần, muốn cho xứng với con người đó mà cắn răng
chịu đựng.
Sau một năm, cô đã hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ,
Hướng Diễn cũng tốt nghiệp đại học, làm cho một công ty ở tỉnh ngoài, từ đó họ
không hề gặp nhau.
Giờ đây gặp lại người xưa, trong chốc lát, những tình
cảm ùa về, vô cùng phức tạp.
Có điều… nhớ lại Hướng Diễn hồi đó với cặp kính cận
dày cộp, bộ quần áo bạc màu, mái tóc rối bù như tổ quạ, ngoài việc dạy học ra
chẳng bao giờ nói đến đề tài nào khác, cô thật không thể nào liên tưởng đến
người thanh niên đang ngồi trước mặt cô bây giờ.
Thế là, Lục Diễm dứt khoát nói ra nghi ngờ của mình:
“Hướng sư huynh, anh phẫu thuật thẩm mỹ à?”.
Hướng Diễn đang uống rượu, suýt nữa thì sặc.
Anh vừa ho vừa đỏ mặt nói: “Trông anh khác nhiều đến
thế sao?”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Hướng Diễn cười vang: “Từ lúc anh chuyển về đây làm
việc ai cũng nói thế. Thế em thấy anh có đẹp trai hơn nhiều không?”. Nói xong,
anh đứng dựa vào quầy bar, mặc cho ánh sáng nhảy nhót trên mặt mình, Hướng Diễn
vốn là người dễ nhìn, tuy lúc này trông có chút uể oải, nhưng nụ cười ấm áp,
nếu xét về dung mạo, đúng là rất ưa nhìn.
Đáng tiếc là, có ưa nhìn đến mấy, trong mắt cô cũng
không thể so sánh với người kia.
Lục Nhiễm không nói câu gì khó nghe, cầm ly rượu lên,
vừa như cảm kích vừa như oán thán: “Cũng lâu lắm rồi. Xem ra anh sống tốt lắm
đúng không”.
“Cũng không nói được là tốt hay không, chỉ đủ chi tiêu
cho gia đình”. Hướng Diễn không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Còn em hiện nay thế
nào? Em sống có tốt không?”.
Lục Nhiễm cười lắc đầu: “Đâu được thuận lợi như anh,
em vừa mới thất nghiệp”.
Hướng Diễn không cảm thấy ngạc nhiên, còn nói: “Cũng
phải, với tính cách của em thì làm gì có ông chủ nào chịu nổi. Nhưng cũng chẳng
sao, chỉ cần bố mẹ em sắp xếp một công việc khác phù hợp với em là được”.
Cúi nhìn thứ chất lỏng trong suốt dập dềnh trong ly,
Lục Nhiễm im lặng hồi lâu.
Sau hồi chơi đùa với ly rượu trong tay, Lục Nhiễm uống
hết chỗ rượu còn sót lại, trả lời: “Bố mẹ từ em ba năm nay rồi, anh không biết
à?”.
Hướng Diễn “ồ” một tiếng, nhất thời không biết nói gì.
Lục Nhiễm vỗ vai Hướng Diễn, cười như không có chuyện
gì xảy ra: “Vì thế anh cũng đừng nhìn em như đám con nhà giàu trước kia nữa,
hơn nữa, em cũng không kém cỏi như anh nghĩ đâu”. Lục Nhiễm nhìn thấy Lâm Tĩnh
vẫy mình, bèn nói “Thôi, em đi đây, gặp anh sau”.
“Khoan đã”.
Hướng Diễn gọi cô lại, nhanh tay lấy từ trong túi áo
ra một tấm danh thiếp rất tinh tế, đưa cho cô.
Hướng Diễn nheo mắt, thần sắc trông hơi gian gian:
“Đây là danh thiếp của anh, anh mới đến đây, cũng đang thiếu một trợ lý, nếu em
đang thất nghiệp, rất hoan nghênh em đến, đảm bảo đãi ngộ ưu đãi”.
Lục Nhiễm xem danh thiếp rồi lại nhìn Hướng Diễn, lần
này cô đã nở nụ cười: “Vâng, em biết rồi”.
Lâm Tĩnh đi đến, khuôn mặt lộ vẻ tỏ tường.
Lục Nhiễm mặc kệ cô bạn, mượn cớ vào nhà vệ sinh để
tránh những nghi ngờ mà Lâm Tĩnh có thể đưa ra.
Khi cô đang rửa tay, chợt nghe thấy tiếng nấc nghẹn
khe khẽ của một phụ nữ từ một phòng khác vọng ra.
Từ trước đến giờ cô vốn không thích xen vào chuyện của
người khác, huống hồ quán bar càng chẳng phải nơi tử tế gì, chỉ là… khi cô tắt
vòi nước, âm thanh đó nghe rất quen tai, khiến cô liên tưởng đến bóng người phụ
nữ quen mặt lúc trước. Lục Nhiễm suy nghĩ giây lát, rồi tiến lên phía trước,
đạp cửa phòng.
Tiếng động trong đó bỗng chốc im bặt.
Một giây sau, vọng ra tiếng chửi thô lỗ của một người
đàn ông.
Lục Nhiễm đạp cửa rầm rầm, trong tiếng chửi bới không
ngừng, cánh cửa bật mở.
Một cô gái xống áo xộc xệch đang bị ấn xuống đất,
khuỷu tay bị trói, giãy giụa dữ dội, người đàn ông thì đã tháo được một nửa
thắt lưng.
Lục Nhiễm không nghĩ ngợi gì liền xông vào.
Thuở nhỏ, vì sợ cô bị bắt nạt, nên bố mẹ đã cho cô đi
học võ một thời gian, cô theo học môn võ người thật, quyền thật chứ không thiên
về biểu diễn như Taekwondo.
Bị đá trúng vào xương sườn, người đàn ông đau đến cúi
gập cả lưng, Lục Nhiễm tung thêm hai chưởng đá hắn nằm lăn ra đất.
Cô luyện tập khá chăm chỉ, nên biết cách ra đòn hiểm
khiến đối phương không thể xoay xở.
Đang định kéo người phụ nữ kia dậy, chẳng ngờ, cô ta
hình như không nhìn thấy Lục Nhiễm, vẫn đang tiếp tục giãy giụa.
Lục Nhiễm sốt ruột, hét lên một tiếng: “Lý Tiêu Ảnh?”.
Cô gái như chợt tỉnh, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên
nhìn cô, lớp son phấn dày trên mặt nhoe nhoét.
Trông cô ta thật tệ, Lục Nhiễm không thể nào tìm ra
mối liên hệ giữa cô gái này với cô con gái nhà giàu lạnh lùng lúc nào cũng
trang điểm kỹ càng yêu kiều diễm lệ mà mình từng gặp.
Ánh nhìn của cô gái dừng lại khá lâu trên khuôn mặt
cô, hồi lâu mới nấc nghẹn thăm dò: “Trợ lý… trợ lý Lục phải không?”.
Lục Nhiễm cảm thấy càng khó xử, đúng vậy, cô biết
người phụ nữ này bởi vì cô ta là bạn gái trước của Hàn Mặc Ngôn.
Với giao tình giữa cô và người con gái kia, không,
không thể gọi là giao tình, chỉ là quan hệ, thì cô không cần thiết phải cứu cô
ta, khi còn ở cương vị bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, đã không ít lần cô ta làm khó
cô, sai bảo cô làm cái này làm cái khác, y hệt như thiếu phu nhân nhà họ Hàn.
Cô cứu cô ta, chỉ là vì…
Vì cái gì…
Lục Nhiễm ngây ra một lúc.
Cũng vào lúc đó, cô gái kia cũng như bừng tỉnh, cô ta
hất tóc, vừa khóc lóc vừa hét lên với cô: “Tại sao cô lại cứu tôi, cô bảo Hàn
Mặc Ngôn đến đây, Hàn Mặc Ngôn là một tên khốn, một tên khốn, tại sao anh ta
lại không cần tôi… hu hu…”.
Lục Nhiễm cúi xuống giúp Lý Tiêu Ảnh tháo dây thừng
đang trói trên tay, lạnh lùng nói: “Tôi đã thôi việc, không còn là trợ lý của
Hàn Mặc Ngôn nữa”.
Cô đã nghĩ ra lý do rồi.
Cô cứu cô ta là vì đây là cô gái duy nhất sau khi bị
Hàn Mặc Ngôn đá, chạy tới văn phòng khóc lóc làm hòa.
Cô ta thật lòng yêu Hàn Mặc Ngôn.
Cũng ngốc y hệt cô.
Nghe Lục Nhiễm nói xong, Lý Tiêu Ảnh dần bình tĩnh
lại.
Tháo xong dây thừng, Lục Nhiễm định đi ra ngoài.
“Này, cô đi như thế này, tôi không đứng dậy được”.
Giọng nói của Lý Tiêu Ảnh vang lên từ phía sau, hình như cô ta đã tỉnh hẳn, đã
kịp lấy lại giọng điệu ngang ngược của tiểu thư con nhà giàu.
Lục Nhiễm không tỏ thái độ gì, đáp một câu: “Đấy là
việc của cô”.
Vừa dứt lời, cả hai đều cảm thấy sững sờ.
Bởi vì người nói câu này nhiều nhất, chính là Hàn Mặc
Ngôn.
Người kịp phản ứng lại, lên tiếng trước là Lý Tiêu
Ảnh.
Cô ta thất thần nhìn xuống nền nhà, bỗng ngẩng lên,
giọng nói vừa như châm biếm, vừa như tự cười nhạo mình: “Lục Nhiễm, thực ra cô
cũng thích Hàn Mặc Ngôn đúng không?”.
“Phải thì sao?”. Lục Nhiễm không phủ nhận, mà
cũng không cần phải thế.
Lý Tiêu Ảnh cười ảm đạm: “Không sao, chỉ là cảm thấy,
chúng ta thật thảm”.
Lục Nhiễm không hề muốn tiếp tục để tâm đến Lý Tiêu
Ảnh, không ngờ sau khi tỉnh lại, cô ta túm lấy áo của cô, điệu bộ muốn nôn mà
không nôn ra được, cô đành phải dìu cô ta đến bồn vệ sinh.
Nôn xong, cô ta vẫn túm lấy áo cô không rời.
Lục Nhiễm không còn cách nào khác, đành phải đưa cô ta
về nhà, may mà có mấy lần phải chuyển đồ cho cô ta, nên Lục Nhiễm vẫn nhớ được
chỗ cô ta ở.
Điều duy nhất khiến cô phiền lòng là điệu bộ của Lâm
Tĩnh khi nhìn thấy cô dắt cô gái này ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc lộ vẻ kỳ dị.
Cô không dám nghĩ xem rốt cuộc Lâm Tĩnh nghĩ gì khi
nhìn cô.