Nhiều
lúc Hàn Mặc Ngôn quên mất thực ra Lục Nhiễm cũng là một sinh vật yếu mềm mẫn
cảm mang tên phụ nữ.
Khi cô đến công ty, đèn trong tòa nhà đã tắt hết
một nửa.
Tầng một vẫn là quầy lễ tân quan thuộc, bên cạnh cánh
cửa xoay là phòng bảo vệ, thấy cô vào, anh bảo vệ vẫn cúi đầu chào.
Mới nghỉ việc vài ngày mà cảm giác khi quay lại đã như
xa cách cả năm trời.
Lục Nhiễm vội vã lên lầu, Tiểu An đã đang đứng ở cửa
thang máy đợi cô.
“Đừng lo lắng quá thế, có chuyện gì vậy?”.
“Chuyện là thế này…”.
Một giọng nữ khác ngắt lời cô: “Là lỗi của em”.
Lục Nhiễm giờ mới để ý tới một người nữa cũng đang
đứng ở đó, đèn ở hành lang vẫn chưa bật hết, cô gái đó lại đứng trong bóng tối
nên nếu nhìn qua sẽ không thấy.
“Hàn tổng bảo em chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sáng
mai, vốn dĩ đây cũng là một việc đơn giản, vì muốn làm cho nhanh nên em nhờ
Tiểu An chuẩn bị cùng. Lúc nãy thấy mọi việc đã ổn, em ra uống cốc café, tiện
tay để tài liệu trên bàn, bác quét dọn tưởng là giấy bỏ đi, cho vào máy hủy tài
liệu rồi… Không có bản sao lưu, em lại chưa quen với mọi việc ở đây, nên không
có cách nào làm lại tập tài liệu. Em cũng định tìm Hàn tổng, nhưng em đã làm
sai rất nhiều lần rồi, nếu thêm lần này nữa, chắc chắn sẽ bị đuổi việc… Lúc nãy
Tiểu An nói có thể nhờ chị, nên em…”.
Mọi chuyện trở nên rõ ràng trong đầu cô, Lục Nhiễm đột
nhiên hỏi: “Cô là trợ lý mới của Hàn Mặc Ngôn à?”.
Cô gái ngước mắt lên trả lời cô: “Vâng…”.
Đó là một khuôn mặt khá xinh đẹp khiến người khác yêu
mến, mái tóc suôn thẳng màu nâu nhạt, đôi mắt mở to loang loáng nước, khuôn mặt
còn nguyên vệt nước mắt.
Nếu là đàn ông thì không thể chối từ bất cứ yêu cầu
gì.
“Cô tên là gì?”.
“Em ạ? Em tên là Tiết Lễ Giai”.
Lục Nhiễm thu lại ánh nhìn, giọng nói đều đều: “Tài
liệu gì thế? Cô còn nhớ được khoảng bao nhiêu? Nguồn ở đâu? Có khoảng bao nhiêu
nội dung? Có yêu cầu gì đặc biệt không?”.
Tiết Lễ Giai vội vàng trả lời từng câu một.
Lục Nhiễm ngồi vào chỗ của mình. Cô vẫn thích vị trí
dựa vào cửa sổ này, luôn có gió thổi bay hết muộn phiền…Có điều giờ đây trên
bàn chỗ nào cũng đầy những vật trang trí màu phấn hồng. Khẽ chau mày, Lục Nhiễm
đưa tay bật máy tính.
“Chị ơi, chị có thể làm được không?”.
Khẽ nhếch môi, Lục Nhiễm cười nhẹ: “Muốn làm trợ lý
cho Hàn Mặc Ngôn đâu có dễ như thế, nếu cô muốn làm cho tốt thì cứ nhìn đấy”.
Ngữ khí tự tin mà ung dung tự tại.
Trên thực tế, ngay từ đầu khi nghe Tiết Lễ Giai nói,
Lục Nhiễm đã nghĩ đến một việc, đó là tài liệu M&A (mua bán và sáp nhập)
doanh nghiệp của Hàn Thị, một doanh nghiệp nhỏ, nhà máy cũ, lợi nhuận hàng năm
không đáng kể gì, thứ đáng tiền duy nhất chính là mảnh đất của nhà máy đó.
Nói ra cũng buồn cười, ban đầu chính tay cô thu thập
toàn bộ tài liệu của kế hoạch này, thật chẳng khác nào mò kim đáy bể, thậm chí
cô còn tỉ mỉ tính toán từng ly từng tí những số liệu phân tích về giá trị của
doanh nghiệp và giá trị lợi nhuận mà mảnh đất mang lại. May mà thời gian chưa
lâu, tất cả số liệu và ý tưởng vẫn còn nguyên trong đầu, giờ chỉ coi như là
viết lại một lượt mà thôi.
Nhìn dáng vẻ tự tin chẳng để ý đến ai, thậm chí là
ngạo mạn của Lục Nhiễm, Tiết Lễ Giai cảm thấy một sự oán giận dâng lên trong
lòng.
Từ giây phút nhìn thấy Lục Nhiễm bước vào thang máy,
Tiết Lễ Giai đã cảm thấy khó chịu.
Thực ra, để có thể trở thành trợ lý của Hàn Mặc Ngôn,
Tiết Lễ Giai đã phải đi cửa sau. Biết trước là Hàn Mặc Ngôn rất khó tính, cô cứ
tưởng vì chưa có người phụ nữ nào đủ thông minh để nắm giữ anh… như cô chẳng
hạn.
Nhưng, đến rồi mới biết, Hàn Mặc Ngôn đích thực là một
cỗ máy, không hề bị chi phối bởi tình cảm.
Những việc mà cấp dưới của Hàn Mặc Ngôn phải làm vừa
nhiều vừa phức tạp cứ rối tung cả lên, đương nhiên là cô không thể làm tốt
những việc này.
Nhưng, vào những lúc như thế, luôn có người nhắc đến
một cái tên.
Lục Nhiễm.
Cho dù cô làm gì cũng có người đem cô ra so sánh với
Lục Nhiễm và kết luận lần nào cũng khiến cô phát điên.
Rốt cuộc là người phụ nữ này có gì tốt chứ, nhan sắc
bình thường, cử chỉ thiếu nữ tính…
Ở bên kia, mười đầu ngón tay của Lục Nhiễm đang lướt
nhanh trên bàn phím, con chuột nhấp nháy liên tục, cô lên tiếng theo thói quen:
“Tiểu An, pha cho chị một cốc café, không đường”.
Tiểu An nghe vậy, chạy đi như bay.
Lục Nhiễm vẫn dán mắt vào màn hình.
Tiết Lễ Giai yên lặng đứng một bên, hạ giọng, như rất
ngại làm phiền: “Chị… phải mất bao lâu chị mới làm xong?”.
“Sao hả? Cô vội lắm à? Mai mới cần mà?”.
“Không, chỉ là…”.
Lục Nhiễm cắt ngang, thủng thẳng nói một câu: “Không
để cô bị mắng đâu”.
Bị chặn ngang như thế, Tiết Lễ Giai không cam tâm quay
sang nhìn màn hình.
Bất giác Tiết Lễ Giai trợn mắt, đến lúc này cô mới
phát hiện ra, từng dòng, từng dòng tài liệu lần lượt hiện ra trên màn hình,
trong nháy mắt đã xong vài mục, mười đầu ngón tay của Lục Nhiễm nhanh đến nỗi
khiến người ta hoa cả mắt, hình như chị ta không cần suy nghĩ mà chỉ là đang
đánh máy lại mà thôi.
Đồ robot nữ.
Bất giác, Tiết Lễ Giai mắng thầm trong bụng.
Như có con mắt phía sau, Lục Nhiễm nhếch môi: “Cảm
thấy tốc độ rất nhanh đúng không? Cô luyện ba năm cũng có thể đạt được đến tốc
độ này”.
Tiểu An bê café đến, Lục Nhiễm nhận lấy, nhấp một
ngụm, bỏ xuống, rồi lại tiếp tục gõ chữ.
Đứng một hồi lâu, xem chừng người kia cũng chẳng để ý
gì đến mình, Tiết Lễ Giai xem đồng hồ rồi nặn ra một nụ cười: “Làm phiền chị
vậy. Chị làm xong cứ để trên mặt bàn hộ em nhé. Em về trước đây”.
Tiểu An “ớ” một tiếng, Tiết Lễ Giai đã xách túi đi tới
cửa thang máy.
Lục Nhiễm liếc qua, bảo: “Tiểu An, em cũng về đi”.
“Nhưng, chị đến giúp bọn em, ở đây một mình…”.
“Chị không sao, em cứ mặc kệ chị”.
Một lúc sau, Tiểu An bê ghế đến ngồi bên cạnh, cười
với cô: “Chị Lục, em cũng chẳng có việc gì, em ở đây với chị”.
Lục Nhiễm không tỏ thái độ gì, cô cũng cảm thấy cô gái
lúc nãy có ý thù địch với mình, mặc dù ban đầu còn cố ý che giấu…
Trợ lý mới của Hàn Mặc Ngôn.
Đột nhiên cô cảm thấy buồn cười.
Khi cô chuẩn bị xong mọi tài liệu, trời đã mờ mờ sáng.
Nhìn tập tài liệu đã được chuẩn bị xong, Lục Nhiễm di
chuột, tắt máy tính. Cô giúp Tiết Lễ Giai làm việc này, cũng là vì nể mặt Tiểu
An và không muốn Hàn Mặc Ngôn ngày mai gặp rắc rối.
Cô vẫn chưa hoàn toàn nguội lạnh với Hàn Mặc Ngôn, cô
thật là… đáng thương.
Dìu Tiểu An đang ngồi ngủ tựa vào bàn sang phòng nghỉ,
Lục Nhiễm cũng đã mệt đờ người, hai mắt díu vào nhau
Rõ ràng là sau mấy hôm ngon giấc, thức thâu đêm thế
này thật quá sức với cô.
Sau khi rửa mặt, vào thang máy xuống dưới, Lục Nhiễm
định đi ăn cái gì.
Có điều, càng đứng lâu trong thang máy cô càng cảm
thấy hoa mắt chóng mặt, vịn vào thành thang máy, Lục Nhiễm bị mất ý thức trong
giây lát, nghe thang máy “ding” một tiếng, cô mới bừng tỉnh, bước ra ngoài.
Vẫn còn sớm, mới có vài người đi làm, dáng vẻ vội vã.
Chưa được mấy bước, cô có cảm giác chóng mặt, đầu nặng
trịch chân không vững.
Một tay cô xách túi, một tay đỡ lấy trán.
Lục Nhiễm nghĩ, ra đường rồi lên taxi mọi việc sẽ ổn.
Chưa nghĩ xong, cô bỗng thấy đầu trống rỗng, người ngã
về phía trước.
Trước khi ngã xuống một giây, Lục Nhiễm nghe thấy
tiếng kêu thất thanh của anh bảo vệ: “Cô Lục”. Cô cầu cho anh bảo vệ kịp chạy
đến nơi, để đỡ cô…
Một giây sau, cô đã ngã vào một vòng tay rộng mở.
Hay thật đấy… đêm hôm đến làm việc tốt nên ông trời
vẫn thương, số cô vẫn chưa xúi quẩy lắm.
Đó là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi ngất đi.
Hàn Mặc Ngôn đỡ lấy cô gái vừa ngã vào lòng mình, nhất
thời sững sờ.
Giây tiếp theo, Lục Nhiễm đã tự bám vào anh để không
bị ngã, Hàn Mặc Ngôn bất giác chau mày.
“Anh Hàn, có cần đưa cô Lục đi bệnh viện không?”.
Rõ ràng là anh bảo vệ đã bị chậm mất một bước, lo lắng
nhìn Lục Nhiễm đang hôn mê.
Lục Nhiễm vẫn đang dựa vào Hàn Mặc Ngôn, cằm cô gác
lên vai anh, dường như cả trọng lượng cơ thể cô đang đè lên người anh.
Hơi thở nóng rực bên tai, Hàn Mặc Ngôn định đẩy Lục
Nhiễm ra, nhưng tay anh vừa chạm vào trán cô thì thấy nóng bừng, chắc là bị
sốt.
Anh phải suy nghĩ giữa việc nên đưa Lục Nhiễm đi viện
hay là vào công ty.
Anh xem đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến giờ họp,
nhưng cũng không kịp để đưa cô đi viện.
Hàn Mặc Ngôn lại sờ trán Lục Nhiễm, trông cô không
giống người hôn mê, mà giống như đang ngủ.
Suy nghĩ trong một giây, Hàn Mặc Ngôn quyết định, đưa
Lục Nhiễm quay lại phòng nghỉ bên cạnh phòng Tổng giám đốc, anh nhớ hình như
trong văn phòng vẫn còn một ít thuốc giảm sốt, khi nào họp xong, anh sẽ đưa Lục
Nhiễm đi viện.
Phòng nghỉ bài trí đơn giản, một cái giường, một cái
bàn, một tủ sách, cũng đơn giản và cùng tông màu với phòng làm việc, là chỗ
nghỉ trưa của Hàn Mặc Ngôn.
Đỡ Lục Nhiễm nằm xuống, Hàn Mặc Ngôn mở ngăn kéo tìm
kiếm.
Bình thường Hàn Mặc Ngôn ít khi dùng thuốc, nên không
biết thuốc để ở đâu, trong lúc tìm kiếm, Hàn Mặc Ngôn buột miệng: “Lục…”.
Mới nghĩ ra Lục Nhiễm vẫn đang nằm ngủ.
Từ trước đến nay, cô còn quen thuộc với mọi thứ ở đây
hơn cả anh, dù anh cần thứ gì cô cũng nhanh chóng tìm ra, anh cứ đàng hoàng
hưởng thụ sự chu đáo của Lục Nhiễm, mà quên rằng đó không phải việc của cô…
Rõ ràng là cô đã nghỉ việc mấy ngày, nhưng hình
bóng thân thuộc của cô vẫn luôn bất chợt xuất hiện trong tâm trí anh.
Mất một lúc lục lọi, anh mới tìm thấy hộp thuốc nhỏ
trong ngăn cuối cùng của tủ kéo đặt ở đầu giường.
Hàn Mặc Ngôn đang định đứng dậy thì nhìn thấy khuôn
mặt của Lục Nhiễm.
Anh đã quá quen với khuôn mặt này, nhưng hôm nay lại
thấy gì khang khác.
Đã quen với một Lục Nhiễm phấn chấn, hoặc nghiêm túc,
hoặc khiêu chiến, hình như trong trí nhớ của anh chưa bao giờ tồn tại một Lục
Nhiễm mềm yếu, đừng nói gì là một Lục Nhiễm nước mắt lưng tròng.
Chắc vì Lục Nhiễm quá kiên cường và cứng rắn, nên Hàn
Mặc Ngôn chỉ coi cô là một trợ thủ đắc lực, một cộng sự, mà quên mất rằng thực
ra Lục Nhiễm cũng là một sinh vật yếu mềm mẫn cảm mang tên phụ nữ.
Lúc này, Lục Nhiễm nằm đó không hề phòng bị, mái tóc
lòa xòa trên vai và mặt, gò má ửng hồng vì sốt, ánh mắt sắc sảo bị che khuất
bởi hàng mi dày, quầng mắt hơi đen, vẻ mặt nhẹ nhõm, khuôn mặt hiếm khi son
phấn đơn thuần như chưa từng tiếp xúc với việc đời.
Hàn Mặc Ngôn đột nhiên nhớ ra… Lục Nhiễm năm nay mới
hai mươi lăm tuổi.
Tìm thấy thuốc hạ sốt, Hàn Mặc Ngôn đỡ Lục Nhiễm dậy,
nâng cằm cô lên, cho cô uống thuốc và nước ấm.
Thấy Lục Nhiễm đã nuốt thuốc, Hàn Mặc Ngôn lại đỡ cô
nằm xuống.
Xong xuôi mọi việc, Hàn Mặc Ngôn mới nhẹ nhàng ra
ngoài tiếp tục công việc của mình.
Ở trong phòng, Lục Nhiễm nghe tiếng đóng cửa, chầm
chậm mở mắt, ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ.
Không phải cô cố ý giành lấy sự thương hại hay đại
loại thế, sau khi bị ngã, Lục Nhiễm mới ý thức ra mình đang bị sốt, có thể tại
tối qua làm việc quá sức và nhiễm lạnh.
Được Hàn Mặc Ngôn cứu, đúng là ngoài dự đoán của cô.
Cô ngồi dậy, xung quanh hình như vẫn còn lưu lại chút
ít hơi ấm của Hàn Mặc Ngôn, tuy lạnh lùng và thiếu vắng tình người, nhưng cô
vẫn mê muội, chết không hối cải.
Lục Nhiễm cười đau khổ.
Cô lấy trong ngăn kéo chỗ thuốc Hàn Mặc Ngôn vừa cho
cô uống, cũng còn may, thuốc chưa hết hạn. Theo thói quen, cô xem xét lại một
lượt, rồi vứt những vỉ thuốc quá hạn vào thùng rác.
Đầu cô nặng trịch, nhưng vẫn nhớ được là, sáng nay Hàn
Mặc Ngôn có cuộc họp.
Cô xuống giường, mở cửa, phòng Tổng giám đốc không một
bóng người.
Mọi vật vẫn nguyên vẹn, không có gì thay đổi.
Phía đối diện với Lục Nhiễm có một cánh cửa thông
thẳng sang phòng họp
Cô cẩn thận xoay nắm đấm cửa, mọi người bên trong đều
đang tập trung, không ai để ý thấy cánh cửa đang mở hé.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng đĩnh đạc của Hàn Mặc
Ngôn, ngữ điệu trịnh trọng, từng từ chính xác sắc bén, thần thái toát ra vẻ tự
tin, mọi cử động đều chính xác từng ly từng tí, không có gì khác biệt với người
đàn ông Lục Nhiễm từng biết.
Trong công việc anh luôn chứng tỏ mình là kẻ mạnh
tuyệt đối.
Đó là Hàn Mặc Ngôn mà cô yêu mê muội, không thể từ bỏ…
Cô khép cửa lại, chút sức lực cuối cùng đã tiêu hao
hết, rốt cuộc cô vẫn là một người bệnh, cô đổ vật xuống giường, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô ngửi thấy toàn mùi thuốc khử trùng.
Hình như là ở bệnh viện?
Cô đoán.
Khẽ cử động, cô cảm thấy cổ tay tê mát, hơi đau, một
dòng nước mát lạnh từ cánh tay ngấm vào cơ thể… đang truyền nước.
Hàn Mặc Ngôn đã đưa cô đi bệnh viện?
Cô mở mắt, ánh sáng chói mắt, chắc đã quá trưa.
Trên chiếc sofa cạnh giường bệnh, Hàn Mặc Ngôn ngồi
đó, máy tính đặt trên đầu gối, trông hơi mệt, một tay chống cằm, một tay di
chuột đánh dấu gì đó.
“Tỉnh rồi hả?”. Hàn Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, nhìn cô.
“Cảm ơn anh Hàn đã đưa tôi đến bệnh viện”.
Hàn Mặc Ngôn hơi nhướn mắt lên, đáp: “Không có gì”.
Lúc nãy còn không có cảm giác gì, giờ cô mới phát hiện
ra, cả bữa sáng và trưa đều chưa có gì vào bụng, đói không chịu nổi.
Cố chịu cũng chẳng nghĩa lý gì, Lục Nhiễm tìm cách
ngồi dậy.
Hàn Mặc Ngôn để máy tính sang một bên, đỡ cô: “Cứ nằm
yên đi”.
Lục Nhiễm nói luôn: “Anh Hàn, tôi đói sắp chết rồi”.
Hình như không ngờ Lục Nhiễm lại nói câu này, Hàn Mặc
Ngôn do dự một lát, rồi nói: “Cô chờ chút”.
Rất nhanh, Hàn Mặc Ngôn đem về một bát canh, hơi nóng
bốc lên nghi ngút, hương thơm ngào ngạt.
“Cô có thể tự ăn không?”.
Lục Nhiễm chỉ cánh tay đang bị truyền nước, cười như
mếu: “Anh thấy tôi có tự ăn được không?”.
Hàn Mặc Ngôn không nói gì, đưa tay chỉnh đầu giường
cao lên.
Vẫn dáng vẻ vô cảm, cái kiểu Hàn Mặc Ngôn đút canh cho
cô không thể gọi là chu đáo, mấy lần còn đút nhầm ra ngoài, hoặc là nước canh
sánh khỏi thìa, dây hết vào quần áo của cô.
Nhưng, không hiểu sao trống ngực Lục Nhiễm cứ đập liên
hồi.
Khung cảnh ở bên Hàn Mặc Ngôn khó mà dịu dàng duy mĩ
nổi, anh ta quá bình tĩnh, quá thận trọng, nhưng càng như thế, càng toát ra vẻ
hấp dẫn mê hoặc người khác.
Gần trong gang tấc.
Muốn nhìn thấy gì, muốn nhận lấy cái gì?
Trong chốc lát Lục Nhiễm trở nên do dự.
Canh đã hết, Hàn Mặc Ngôn nhìn Lục Nhiễm, chỉnh giường
như cũ, rồi quay về bên máy tính của mình.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn tiếng lách cách của
bàn phím và con chuột.
“Hàn Mặc Ngôn”.
Tiếng gõ bàn phím ngừng lại: “Gì thế?”.
“Anh muốn tôi quay về làm việc, chỉ là vì tôi đã làm
trợ lý cho anh ba năm, có thể xử lý tốt các công việc của anh sao?”.
“Nếu không thì còn có nguyên nhân gì nữa?”.
Lục Nhiễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhìn nghiêng
của Hàn Mặc Ngôn, đường nét thật hoàn hảo, cô cười nói: “Anh Hàn, hà tất đã
biết mà còn cố hỏi?”.
“Tôi không biết”.
Có quỷ mới tin.
“Tôi giúp anh xử lý hết những cô Lý cô Trương cô Hà,
anh còn nhớ không?”.
Những người con gái vẫn coi Hàn Mặc Ngôn là rùa vàng
hoặc cầu nối đến vinh hoa, dựa vào tuổi trẻ và sắc đẹp mưu đồ không làm mà
hưởng… Hàn Mặc Ngôn tuy không nói rõ, nhưng lại ngầm bảo Lục Nhiễm giải quyết
hết, tìm lý do điều họ đi, hoặc tìm cớ cho nghỉ việc, đều do một tay cô lo
liệu.
“Cô muốn nói gì?”.
“Tại sao anh lại cảm thấy tôi không giống bọn họ? Anh
dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không có mưu đồ với anh?”.
Giọng Lục Nhiễm không to, nhưng khi cô nói xong, lồng
ngực lại phập phồng.
Hàn Mặc Ngôn vẫn gõ máy tính, nhưng không hiểu mình
đang viết những gì, lại phải xóa đi.
“Cô Lục, đừng lẫn lộn công việc và tình cảm cá nhân
như thế”.
Anh cảm thấy hơi đau đầu.
Bên bàn đàm phán, xưa nay Lục Nhiễm vẫn luôn chất vấn
thẳng thắn, sắc bén và hùng hồn như thế, nhưng lúc này đây anh chỉ mong Lục
Nhiễm có được chút ít đức tính tốt của người phụ nữ Trung Quốc – mềm mại, uyển
chuyển.
Hàn Mặc Ngôn vẫn luôn phân định rõ ràng cuộc sống và
công việc.
Anh không có yêu cầu gì với một nửa của mình, tất cả
phụ nữ trong mắt anh đều không có gì khác nhau, nên anh chấp nhận mọi chỉ định
của bố, có thể chấp nhận nhưng không quan tâm đến chuyện yêu hay không yêu, có
tình cảm hay không có tình cảm.
Chỉ duy nhất trong công việc là anh không cho phép
mình mơ hồ, lĩnh vực này mới là thế giới của anh.
Lục Nhiễm nhếch mép, cười rất khó coi: “Anh Hàn, tôi
nghỉ việc rồi, hiện giờ quan hệ giữa tôi và anh chỉ là tình cảm cá nhân”.
Thời gian ba năm, hơn một nghìn ngày, sớm hôm khuya
tối, bây giờ, Hàn Mặc Ngôn bảo cô phải phân biệt công việc và tình cảm cá nhân…
Cô đã quá thất bại.
“Anh Hàn, anh có thể trả lời tôi một câu hỏi, câu hỏi
tôi đã hỏi anh không?”.
“Câu hỏi nào?”.
“… Rốt cuộc là anh đã bao giờ thích ai chưa?”.
Hàn Mặc Ngôn trầm ngâm giây lát, khuôn mặt giá băng
đến mức khiến người khác rùng mình, sau cùng thả ra hai chữ: “Chưa từng”.
Đúng là chưa từng “thích” ai…
Rõ ràng là đáp án mong nhận được, nhưng lại khiến Lục
Nhiễm trầm ngâm.
Đáp án của Hàn Mặc Ngôn… thật quá cay đắng.
Cô không thể phán đoán một cách chắc chắn xem Hàn Mặc
Ngôn nói thật hay giả, bởi cô không biết, trong giây lát im lặng, Hàn Mặc Ngôn
đã nghĩ gì.
Cảm giác này thật là tồi tệ.
Vẫn nằm trên giường, Lục Nhiễm nhắm mắt để bình tĩnh
lại.
Đáng tiếc là mọi việc không như ý nguyện.
Hết nhắm lại mở mắt, cuối cùng Lục Nhiễm mở choàng mắt
ra, thấp giọng: “Anh Hàn, anh có thể qua đây một chút không?”.
“Có việc gì thế?”.
“Qua đây một tí chẳng lẽ lại không được sao?”.
Hàn Mặc Ngôn dừng lại mấy giây, rồi cũng bước qua.
Gần đến bên giường, đột nhiên tay còn lại của Lục
Nhiễm tóm lấy vạt áo của Hàn Mặc Ngôn, kéo giật anh xuống.
Không đợi Hàn Mặc Ngôn kịp lên tiếng, Lục Nhiễm chặn
lại bằng một nụ hôn.
Lục Nhiễm chưa từng hôn, nhưng không có nghĩa chưa
từng nhìn thấy.
Trông mèo vẽ hổ, cô tách môi của Hàn Mặc Ngôn ra, tiến
vào bên trong.
Cũng có thể là bản năng, trong phút giây tiếp xúc với
Hàn Mặc Ngôn, cô bỏ mặc bản thân mình phóng túng, giây phút chiếm đoạt vấn vít
giữa môi và răng, hơi thở trở nên gấp gáp lẫn trong tiếng tim đập thình thịch.
Thình thịch thình thịch.
Từng tiếng từng tiếng, giống như trù yểm.
Hương vị ngọt ấm lan ra trong miệng khiến người ta
ngây ngất không thể dứt ra được – ít nhất là Lục Nhiễm cảm nhận như thế.
Hàn Mặc Ngôn vẫn đang sững sờ vì không ngờ Lục Nhiễm
có thể làm vậy, bất ngờ nên không kịp đề phòng, hàm răng đã bị tách ra.
Sau khi tỉnh ngộ, hai tay anh nắm lấy vai Lục Nhiễm
định đẩy ra.
Không ngờ, khi phát hiện ra ý đồ đó, Lục Nhiễm cắn
chặt răng, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn chưa kịp phản ứng, cắn mạnh anh một cái.
Cô cắn không chút nể tình, mặc dù Hàn Mặc Ngôn đã kịp
thời lùi lại, nhưng cũng đủ đau điếng người, anh cau mày lại.
Trong miệng thoáng vị tanh, một giọt máu rỉ ra nơi
khóe miệng.
Hàn Mặc Ngôn lau miệng, từ trên cao nhìn chằm chằm Lục
Nhiễm, tuy không thể hiện rõ ràng, nhưng Lục Nhiễm có thể cảm nhận được vẻ
không vui trên mặt Hàn Mặc Ngôn, anh đang đợi, đợi cô một lời giải thích.
Khi làm tất cả những việc này, Lục Nhiễm chẳng hề ân
hận. Cô cũng không nhớ rõ mình đã ôm mộng với Hàn Mặc Ngôn bao lâu, giờ cô
không thể nhẫn nại thêm và cũng không kịp để ý đến những điều gì khác.
Dưa chín ép không ngọt, nhưng nếu không ép thì cũng
chẳng có dưa mà ăn…
Dư vị của Hàn Mặc Ngôn vẫn còn nguyên nơi đầu lưỡi,
thậm chí còn cả chút ít vị máu ban nãy, không hề băng giá mà cũng ấm áp và tanh
mặn như mọi người.
Vậy, tại sao con người này lại băng giá đến thế?
Cô cúi đầu cười, giãy giụa lần cuối cùng: “Hàn Mặc
Ngôn, anh không ghét tôi”.
Câu trần thuật.
Cô bỗng ngẩng phắt dậy, nhìn vào Hàn Mặc Ngôn, hỏi
tiếp: “Anh có thể tiếp nhận bất cứ người phụ nữ nào mà bố anh sắp đặt, tại sao
người đó lại không phải là tôi? Từ hai mươi hai đến hai mươi lăm, Hàn Mặc Ngôn,
tôi ở bên cạnh anh ba năm, lẽ nào anh không thể cảm nhận được điều gì?”.
Từ mùa thu lá bay đầy trời đến mùa đông giá lạnh băng
tuyết, rồi mùa xuân ấm áp hoa nở và mùa hè trăm hoa khoe sắc, đoạn ký ức nào
cũng không thiếu được anh.
Hàn Mặc Ngôn rất bận, năm nào cũng phải mất một phần
tư thời gian để đi công tác, là trợ lý cô không chỉ có nhiệm vụ sắp xếp toàn bộ
hành trình đi lại mà còn phối hợp giúp đỡ giải quyết các sự vụ khi anh vắng
mặt, cũng không tránh được việc cùng Hàn Mặc Ngôn bôn ba khắp nơi.
Cô biết Hàn Mặc Ngôn thích ăn uống thanh đạm, thích ăn
cơm hơn thức ăn, thích chơi golf, thích những bộ complet phối màu đen trắng
chỉnh tề bên trong chiếc tủ quần áo màu xám, thích nghe những bài hát xưa nhưng
không hát nổi một bài, hơi say tàu biển, dị ứng thịt dê…
Cô cứ tưởng mình đã hiểu rõ Hàn Mặc Ngôn, thậm chí là
hiểu hơn bất cứ ai… nhưng đến tận bây giờ Lục Nhiễm mới biết sự hiểu biết của
mình sao mà nông cạn… Thực ra, cô đã không nhìn thấu được người đàn ông luôn
trầm mặc lạnh lùng kia…
Hàn Mặc Ngôn nhếch môi, vẫn khuôn mặt vô cảm, ngữ khí
lạnh băng: “Lục Nhiễm, tôi tưởng cô biết rằng làm trợ lý còn tốt hơn là làm bạn
gái của tôi”.
Đúng là như vậy, thỉnh thoảng Hàn Mặc Ngôn còn quan
tâm đến cấp dưới ốm đau hay có việc gì, còn quan hệ với bạn gái chỉ hoàn toàn
là ứng phó một cách hình thức. Chuyện tình yêu với Hàn Mặc Ngôn giống như một
nhiệm vụ tên là kết hôn sinh con, được thực hiện theo đúng trình tự, cứ thế mà
làm, chẳng mất công sức gì.
Tiếng cười của Lục Nhiễm có đôi chút mỉa mai: “Ai
trông mong gì chút quan tâm cỏn con của anh, nếu không phải vì thích anh, ai có
thể nhẫn nại chịu đựng để làm trợ lý cho anh, tôi không tin là anh lại không
cảm nhận được chút nào!”.
Hình như vì bị ép đến cực điểm, Lục Nhiễm dứt khoát
nói ra hết những suy nghĩ của mình.
Đến lượt Hàn Mặc Ngôn rơi vào im lặng.
Cũng không phải trong suốt ba năm qua anh chưa từng có
phán đoán này, nhưng vì họ tiếp xúc với nhau hoàn toàn vì công việc, chút ít
tình cảm mơ hồ đó đã sớm bị thay thế bằng những sự việc khác, huống hồ từ trước
đến giờ anh không hề để tâm đến việc này.
Nhưng khi nghe Lục Nhiễm buột miệng như thế, đúng là
Hàn Mặc Ngôn chưa thể thích nghi ngay.
Vẫn im lặng.
Lục Nhiễm lại mở mắt, đầu óc nặng trịch, cánh tay tê
buốt, giống như là tâm trạng buồn bực kia đã lan ra khắp cả cơ thể. Cố nén nỗi
bực tức chỉ muốn nện cho anh một trận, cô lãnh đạm nói: “Bỏ đi, anh Hàn, tôi
đau đầu quá, ngủ trước đây”.
Vùi đầu vào gối, Lục Nhiễm nhắm mắt lại, đợi mãi không
thấy Hàn Mặc Ngôn nói gì, cũng không cắt nghĩa ra là thất vọng hay thế nào, cô
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mộng mị mê man, không biết đâu là hư, đâu là thực.
Cô quay trở về năm hai mươi hai tuổi, vừa đến thử
việc, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với Hàn Mặc Ngôn ở cự ly gần.
Có thể trổ hết tài năng trong buổi phỏng vấn một mất
một còn đó, với cô đã là một việc cực kỳ vui mừng.
Chưa đến thời gian làm việc, cô mặc một bộ quần áo mới
tinh đến văn phòng của Hàn Mặc Ngôn, khẽ gõ cửa.
Hồi lâu không ai mở cửa, cô rón rén bước vào.
Phòng làm việc không có một ai, bên trong có một cái
cửa nhỏ.
Sự kinh ngạc làm tiêu tan cảm giác lo lắng lúc mới
đến, Lục Nhiễm cũng không có ý định mở cửa, nhưng cô bất ngờ nhìn thấy Hàn Mặc
Ngôn đang ngủ, dáng điệu mệt mỏi.
Không thể ngờ vừa mới đến đã có phúc phận này, Lục
Nhiễm đang định ngó nghiêng nhìn trộm, thì ở bên kia Hàn Mặc Ngôn bỗng mở
choàng mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Cô là ai, đi ra ngay”.
Điếc không sợ súng, Lục Nhiễm căn bản không nghe thấy
nửa câu sau, cô vội đứng thẳng dậy, hai con mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực
vạm vỡ của Hàn Mặc Ngôn dưới lớp áo sơ mi chưa kịp cài cúc ngực, không chớp
mắt, nụ cười tự tin đẹp mắt: “Tôi là Lục Nhiễm, trợ lý mới đến, mong anh chỉ
giáo”.
Chuyển sang cảnh khác, Hàn Mặc Ngôn đang chỉ vào bản
kế hoạch cô vừa làm xong, mặt mũi vẫn lạnh lùng: “Cô thức suốt đêm để làm thứ
này sao?”.
Lục Nhiễm cười cười vẻ tự đắc: “Vâng”.
Hàn Mặc Ngôn thuận tay xé nát tập tài liệu, miệng nhả
ra bốn chữ: “Rác rưởi, làm lại”.
Lục Nhiễm cắn răng, cười vẻ không sao: “Anh xé làm gì
chứ, đằng nào tôi cũng còn bản mềm mà. Có điều, anh cũng nên nói cho tôi biết
vấn đề ở chỗ nào, nếu không thì tôi biết làm lại thế nào?”.
Hàn Mặc Ngôn nhìn thoáng cô một cái, rất bình tĩnh:
“Cô là trợ lý của tôi, cô phải thuận theo tôi, chứ không phải tôi thuận theo
cô. Tôi trả lương cho cô không phải để giảng bài cho cô”.
Dọn dẹp hết đống giấy vụn, Lục Nhiễm chớp mắt, xua tan
bóng tối u ám: “Làm lại thì làm lại, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày tôi sẽ
trở thành một trợ lý khiến anh vừa ý”.
Khi tỉnh lại, Lục Nhiễm ôm đầu im lặng hồi lâu.
Không khí kích động lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, sót
lại trên cơ thể cô chỉ còn lại bản năng.
Bản năng yêu.