Tối qua gần như không ngủ được nên Chương Tranh Lam bảo Tiểu Hà pha cà phê mang vào.
“Chương Tổng, happy birthday, tuy hơi muộn nhưng em mới đến chưa được một năm
nên không biết, thật có lỗi quá. Mà nghe nói bọn anh Đại Quốc tối qua
cũng không hẹn được anh à?” Tiểu Hà vì được khen ăn mặc xinh đẹp nên
giọng điệu có chút nịnh bợ, lại thấy sếp khi lật xem giấy tờ, tài liệu,
trên gương mặt cũng lộ rõ nụ cười, bất giác mạnh dạn hỏi: “Ngày đặc biệt thế này, chắc chắn là đi chơi với người yêu đúng không?”
Chương Tranh Lam ngẩng lên, Tiểu Hà đứng thẳng người, nói: “Sếp, cà phê của anh.”
Chương Tranh Lam cười cười, sau đó hỏi: “Sao nào, có hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh vậy sao?”
“Không, không.” Trong lòng Hà cô nương thầm trả lời là đúng vậy, trong công ty, ai mà không có hứng thú tám chuyện liên quan đến anh chứ? Một người có
đủ điều kiện về kinh tế, ngoại hình đủ cool, lại còn hào phóng, phóng
túng nhưng không thiếu vẻ lịch sự, những người như thế này, chỉ cần anh
muốn, cuộc sống chẳng thiếu điều đẹp đẽ, nhưng vấn đề là cuộc sống của
Chương lão đại quá nhạt nhẽo, vô vị nên hiếm khi có tin đồn gì, vì thế
chỉ cần lão đại có vẻ bất thường là sẽ bị đem ra bàn tán, haizz, cũng
chẳng có cách nào, người làm IT đều quá tẻ nhạt.
Cho nên chuyện có rất nhiều lời đồn xung quanh sếp nhưng chẳng có mấy ai biết được chân tướng cũng đã trở thành một hiện tượng.
Lần trước, lão Trần phụ trách quảng cáo trò chơi suy đoán sếp có quan hệ
với cô gái ký hợp đồng với công ty bọn họ, nhưng suy đoán này lập tức bị công kích. “Tuy lão đại rất phong lưu nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức ra tay với người mới gặp hai lần đâu.”
Sự mẫn cảm của phụ nữ thì lại khác, cảm giác của Tiểu Hà là sếp đang yêu, nhưng đối tượng chắc
không phải cô gái họ Giang kia. Vậy rốt cuộc là ai? Dù chưa biết đối
tượng khiến Chương lão đại trở nên bất thường là ai nhưng chắc chắn đó
phải là người rất “lợi hại”, điều này cô có thể nhìn ra rất rõ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, chân tướng vẫn là điều bí ẩn.
Dù sao thì lúc này vẫn còn sớm, Tiểu Hà muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với sếp nhưng di động trên bàn đổ chuông. Chương Tranh Lam nhìn tên người
gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt lập tức thay đổi, nói một cách chính
xác là “ngạc nhiên vui mừng”. “A lô?”
Khi ở trên xe buýt, Thủy
Quang nhận được điện thoại của ông chủ công ty nhiếp ảnh, hỏi cô buổi
tối có thể qua đó chụp nốt phần còn lại không, bởi cuối tuần này tất cả
nhiếp ảnh gia đều phải ra ngoài, mà ảnh của Chương Tổng có lẽ cần dùng
gấp, e là không kéo dài được, cuối cùng đối phương còn nói: “Hay là cô
Tiêu thử hỏi Chương Tổng xem, nếu không vội thì hoãn đến tuần sau, dù
sao thì bảo cô đến buổi tối, tôi cũng thấy rất ngại.”
Từ lúc bắt
đầu cuộc gọi đến khi dập máy, đối phương không cho Thủy Quang xem vào
một câu nào, giữa chừng cô chỉ nói được câu: “Ông có thể tự hỏi anh ấy.”
Nhưng đối phương lại nói: “Chương Tổng là khách hàng lớn của chúng tôi, chúng tôi không thể đắc tội được.” Trong lời nói có ý tứ sâu xa. “Thật ngại
quá, cô Tiêu, tôi có điện thoại, cứ tạm vậy đi nhé!”
Thủy Quang cứng họng, khi xuống xe, cô đành phải gọi điện thoại cho người kia.
Giọng nam quen thuộc truyền đến bên tai, Thủy Quang chợt cảm thấy khó mở miệng.
“Bây giờ anh có bận không?”
Chương Tranh Lam đã đi đến bên cửa sổ, lúc này anh chỉ tập trung nghe điện
thoại. “Không bận, em có chuyện gì à? Em nói đi.” Khẩu khí của anh giống như đang hận mình không thể moi tim móc phổi, nhảy vào dầu sôi lửa
bỏng.
“Ảnh quảng cáo cho trò chơi của công ty anh có gấp không? Có thể để đến cuối tuần sau chụp không?”
“Ảnh quảng cáo? Không gấp. Lão Lệ tìm em nói chuyện rồi à?”
“Vâng, cô dừng một chút. “Không còn chuyện gì khác, em dập máy đây.”
Chương Tranh Lam vội nói: “Đợi chút! Em ăn sáng chưa? Đến công ty chưa?”
“Ăn rồi… Em vừa đến cửa.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Vậy thì tốt, trưa anh qua tìm em.”
Tiểu Hà ở bên cạnh thì đờ đẫn, sững sờ. Ông chủ Chương dùng giọng nói và
thái độ này để nói chuyện với người ta từ khi nào vậy? Cuộc trò chuyện
còn toàn là những lời buồn nôn như thế này nữa!
Ông chủ Chương
thu ánh nhìn về, nghiêng người coi như chú ý đến cô thư ký đang há hốc
miệng ở trong phòng làm việc. “Tiểu Hà, còn chuyện gì à?”
Lúc này trông Chương Tranh Lam có vẻ tươi tắn, vui vẻ, trên khuôn mặt anh tuấn, trầm tĩnh còn toát ra một thứ ánh sáng đặc biệt khiến Tiểu Hà nhìn thấy mà thất thần, vội nói: “À, không có gì nữa, em ra ngoài đây!”
Sau đó Tiểu Hà liên tục cảm khái: “May mà mình có bạn trai rồi, nếu không thì chưa biết chừng sẽ mất khí tiết. A Di Đà Phật!”
Trưa hôm đó, Chương Tranh Lam qua chỗ Thủy Quang, trên đường đi có gọi điện
thoại cho cô nhưng cô không bắt máy, anh buồn rầu lẩm bẩm: “Nếu em dám
cho anh leo cậy, sau này anh sẽ ngày ngày ngồi trước cửa công ty em từ
sáng sớm, không đúng, phải là ngồi trước cửa nhà em từ sáng sớm…” Nói
xong anh lại tự cười, than: “Haizz, chỉ nghĩ như vậy thôi, không dám
đâu.”
Chương Tranh Lam đến công ty của Thủy Quang trước một giờ.
Trước đo, vì anh rời khỏi công ty sớm nên bị một đám cấp dưới la ó: “Lão đạo càng ngày càng bỏ bê công việc.” Anh ném mấy tờ ngân phiếu ra. “Cơm trưa, thừa trả thiếu bù.” Trong những tiếng hoan hô đưa tiễn, Chương
lão địa vẫy vẫy tay với những người phía sau, phong độ rời đi, còn thấp
thoáng nghe thấy ai đó nói: “Con trai lão đại đầy tháng rồi sao?”
Chương Tranh Lam gọi
lần nữa vẫn không thấy ai nghe máy liền vứt di động sang ghế phụ, hạ cửa kính xe xuống, hơi thò đầu ra, nhìn lên một tầng nào đó trong tòa nhà
văn phòng kia.
Lúc này bảo vệ ở tòa nhà đi đến, chiếc xe sang
trọng này rất bắt mắt, hơn nữa chủ xe cũng khiến anh ta có ấn tượng, vì
người này lần trước còn chỉ vào cô nhân viên mới của công ty Vân Đằng
rồi nói với anh ta: “Đó là bạn gái tôi.”
“Anh lại đến đợi bạn gái à?” Vừa đi đến, bảo vệ liền nửa đùa nửa thật hỏi.
Chương Tranh Lam cười cười, móc một bao thuốc trong túi áo ra mời.”Đúng vậy.”
Bảo vệ lấy điếu thuốc, vẻ mặt cũng chẳng có gì là nghiêm túc. “Công ty họ mười một rưỡi mới nghỉ trưa.”
“Tôi biết.”
Bảo vệ lấy bật lửa từ trong túi chiếc áo khoác quân phục xanh ra châm
thuốc, sau đó nói chuyện với Chương Tranh Lam. Anh cảm thấy chỉ đợi
không cũng sốt ruột liền nói chuyện với bảo vệ giết thời gian, nhân tiện thăm dò nội tình, ví dụ công ty đó có nhiều nhân viên nam không, sau đó chẳng biết tại sao lại nói đến cổ phiếu. Về cổ phiếu, Chương Tranh Lam
chỉ là chơi cho vui, tổng cộng đầu tư có một, hai vạn nhưng cũng rất am
hiểu về lĩnh vực này, trước nay anh làm việc gì phải nghiên cứu thấu
triệt rồi mới tham gia, dù chỉ là chơi cho vui.
Bảo vệ đó thì lại là phần tử nghiện cổ phiếu nhưng không có kỹ năng, vận may cũng không
tốt, trước giờ đầu tư vào cổ phiếu thì đều lỗ nhiều lãi ít, hôm nay gặp
Chương Tranh Lam là cao thủ, được anh chỉ điểm vài chỗ thì giật đầu lia
lịa, đươc lợi miễn phí, cuối cùng gọi cả hai bảo vệ đang ngồi giám sát
camera trong phòng ra học hỏi kinh nghệm của Chương lão đại.
Khi
Thủy Quang cùng đồng nghiệp xuống lầu liền nhìn thấy mấy người đang trò
chuyện rôm rả bên cạnh chiếc xe quen thuộc đó, người ngồi trên xe thì
nhàn nhã gác cánh tay lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng nói một câu với những
người bên ngoài.
Một nữ đồng nghiệp đi bên cạnh Thủy Quang buột
miệng nói: “Cayenne”, còn một vị lãnh đạo nam khác lại nhận ra chủ xe.
“Chương Tổng?” Anh ta sải bước đi đến.
Chương Tranh Lam vừa
nghiêng đầu liền nhìn thấy một đoàn người đi từ tòa nhà ra, lập tức nhận ra Thủy Quang ở phía ngoài cùng bên trái. Mấy bảo vệ tự giác tản đi,
Chương Tranh Lam mở cửa xuống xe, nhìn người vừa gọi anh, khi đã nhận ra là ai liền chào hỏi: “Giám đốc Dương.”
“Chương Tổng, thật sự là anh à? Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.”
Chuyên ngành Thủy Quang học giống với Chương Tranh Lam, công ty cô làm bây giờ chủ yếu là làm mailbox cho các doanh nghiệp, mở trang web… nói tóm lại
cũng chính là nghề IT, vì thế người trong cùng ngành ít nhiều cũng quen
biết nhau, huống hồ đây còn là Chương Tổng danh tiếng lẫy lừng.
Giám đốc Dương hàn huyên đôi câu với Chương Tranh Lam, hỏi sao anh lại đến đây.
Chương Tranh Lam nhìn về phía Thủy Quang, thấy cô không có biểu cảm gì, liền
mỉm cười với cô rồi quay sang nói với Giám đốc Dương: “Tôi đang đợi
bạn.”
Giám đốc Dương cũng là người tinh ý, ánh mắt đảo qua một
lượt liền nhìn ra được đầu mối, chủ yếu cũng là do vẻ mặt của Chương
Tranh Lam. Anh ta thầm nghĩ, Thủy Quang – nhân viên mới của công ty là
bạn của Chương Tổng, vậy mà cô còn đến công nhỏ này để làm công?
Lúc này, trong lòng Thủy Quang không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của cô, thứ
nhất là lo lắng người đó không biết chừng mực ở chốn đông người, thứ hai chỉ là cứ nhìn thấy anh là trong lòng cô lại bị xáo động. Cô vẫn chưa
nghĩ ra phải ứng phó với tình huống này thế nào thì Chương Tranh Lam đã
đi về phía cô, khóe miệng anh mang nụ cười, dịu dàng nói “hey” với cô.
Sau đó Thủy Quang nghe thấy Giám đốc Dương nói: “Chương Tổng, chúng tôi đi
trước đây.” Đồng nghiệp bên cạnh cô cũng nhìn cô một cái đầy ý tứ rồi
lục tục rời đi.
Khi mọi người đã đi xa rồi, Thủy Quang nhìn sang
người đàn ông với vẻ ung dung trước mặt, cuối cùng lên tiếng: “Ở đâu anh cũng có người quen sao?”
Chương Tranh Lam cầm lấy hai bàn tay
cô, đặt giữa hai bàn tay mình, hà hơi ấm vào, nói: “Xin lỗi Tiêu tiểu
thư, em tìm được người bạn trai khá nổi tiếng, hàng đã bán ra, không
được trả lại.”
Thủy Quang bối rối nhưng miệng đã tự nhiên bật lại: “Không hài lòng thì tất nhiên có thể trả lại chứ!”
Chương Tranh Lam nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó bật cười ôm lấy cô. “Không
thể trả lại, Thủy Quang, em mà trả lại thì hằng ngày anh sẽ khóc cho em
xem!”
Thủy Quang câm nín trong chốc lát. Đi thôi, “em đói rồi.”
Mỗi lần Thủy Quang nói “em đói rồi”, Chương Tranh Lam lại trào lên cảm giác ấm áp từ nơi sâu thẳm nhất trong tim. Anh không thể hiểu tại sao khi
yêu một người, chỉ một câu nói đơn giản của người ấy đã có thể khiến anh dễ dàng trầm luân.
Sau đó đến một nhà hàng, Chương Tranh Lam
dừng xe rồi không kìm được nghiêng người xán đến khiến Thủy Quang sững
sờ. Cô vừa nghiêng đầu tránh né, đối phương đã khẽ nói bên tai cô: “Thủy Quang, anh muốn hôn em.”
Thủy Quang nghẹn lời, lưng hơi cứng lại, tay chống lên trước ngực anh. “Anh đừng nghịch ngợm.”
Chương Tranh Lam khẽ bật cười, hơi thở làm lay động những sợi tóc mai bên tai
cô. “Anh thích nghe em nói “anh đừng nghịch ngợm”, anh thích nghe em nói “em đói rồi”, Thủy Quang, em nói xem, tại sao anh lại yêu em đến vậy
chứ?”
Trong khoang xe chật hẹp, bầu không khí ám muội mê li, Thủy Quang cảm thấy chẳng biết phải làm thế nào. “Anh nói linh tinh gì vậy?”
“Anh nói, anh yêu em, Thủy Quang.” Anh nói xong liền hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Anh để trái tim mình, khát vọng của mình dẫn dắt thâm nhập vào vùng trời
đất đó. Còn Thủy Quang không có kinh nghiệm trong chuyện này, bị đòn tấn công bất ngờ của anh làm cho thất thủ.
Mặc dù cuối cùng bị thụi
một cú vào eo khiến toàn thân Chương Tranh Lam vô lực dựa vào người Thủy Quang, nhưng có thể nói anh đã được thưởng thức hết hương vị ngọt ngào. Sau khi vào nhà hàng, lúc gọi đồ ăn, anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Anh
hỏi Thủy Quang muốn ăn gì? Người kia trầm mặc, cô đang nhớ lại tình cảnh lúc đó rồi cảm thấy ảo não, người đó mà trở nên bừa bãi thì hoàn toàn
bất chấp tất cả.
Chương Tranh Lam mỉm cười nhìn cô, thấy cô không trả lời anh cũng chẳng bận tâm, tự gọi mấy món, đến khi đưa trả thực
đơn cho nhân viên phục vụ còn vui vẻ nói: “Làm ơn nhanh một chút, bạn
gái tôi đói rồi.”
“…”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Em còn muốn ăn gì nữa không để anh gọi thêm?”
Không phải Thủy Quang không nhìn ra anh đang hạ mình trước mặt cô, tỏ vẻ khiêm tốn, ân cần. “… Không cần đâu.”
“Được rồi, vậy nếu lát nữa không đủ thì gọi tiếp.”
Thủy Quang nghĩ, hai người năm món, làm sao mà không đủ chứ?
Nữ nhân viên phục vụ vừa rồi quay lại, lúc này rời đi mà không khỏi cảm khái: “Bạn trai cô ấy thật biết nghe lời.”
Chương lão đại nghe thấy câu ấy, vừa rót trà cho người trong lòng vừa cười, nói: “Em uống trà trước đi cho đỡ khát.”
Thủy Quang nhất thời không biết phải đáp trả thế nào, liền cúi đầu uống trà, tóc mái trước trán hơi che đi đôi mắt cô. Khuôn mặt cô rất thanh tú,
lại có khí khái hào hùng thuần túy, suối trong khe núi, gió thổi giữa
rừng cũng không đủ để hình dung về Thủy Quang trong mắt Chương Tranh
Lam. Ngón tay Chương Tranh Lam vân vê miệng cốc theo thói quen để cảm
xúc của mình không dễ dàng bị phát hiện.
“Thủy Quang?” Người vừa
gọi là Lâm Giai Giai. Cô ấy nhanh chóng đi đến bên bàn, ngạc nhiên nhìn
Chương Tranh Lam ngồi đối diện với Thủy Quang, vẻ mặt rất mờ ám. “Trùng
hợp quá Quang Nhi, cậu cùng bạn đi ăn à?”
Thủy Quang cũng rất bất ngờ, đứng dậy, nói: “Cậu đi làm rồi sao? Hôm nay cũng đến đây ăn cơm
à?” Công ty của Lâm Giai Giai ở cách đây khá xa.
“Mình hẹn khách
hàng tới đây bàn công chuyện, nhưng họ vẫn chưa đến.” Sau đó cô lại nhìn sang Chương Tranh Lam. “Không giới thiệu với mình sao, Thủy Quang?” Lâm Giai Giai cười híp mắt nhìn về phía cô bạn thân.
Thủy Quang vẫn
chưa biết nên nói thế nào thì giọng nói của Chương Tranh Lam đã vang lên trước, vẻ rất lịch sự: “Em là bạn của Thủy Quang à, chào em! Anh là
Chương Tranh Lam, bạn trai của Thủy Quang.” Anh đứng dậy, rất tự nhiên
chìa tay ra.
Lâm Giai Giai sững sờ, lập tức bắt tay, gương mặt
còn bị nụ cười của đối phương làm cho đỏ ửng. “Chào anh, em là Lâm Giai
Giai, bạn đại học của Thủy Quang.”
“Vậy sao?” Chương Tranh Lam cười. “Đúng là có duyên, anh cũng từ trường bọn em ra.”
Lần này Lâm Giai Giai thực sự đã tròn mắt há miệng, trong đầu lóe ra cái gì đó rồi buột miệng: “Thật sao?! Vậy anh chính là bạn trai thần bí học
cùng trường với Thủy Quang à?!”
Sắc mặt Thủy Quang bỗng thay đổi. Chương Tranh Lam cũng nhíu mày trong tích tắc nhưng chỉ một giây sau,
anh đã uyển chuyển nói: “Xem ra cô ấy luôn giữ bí mật về chuyện của
anh!”
Lâm Giai Giai cười, nói: “Đúng vậy. Từ trước tới giờ Thủy
Quang chưa từng tiết lộ với bọn em, hóa ra bạn trai thần bí của cô ấy
lại đẹp trai thế này! Anh đẹp trai, phải mời bọn em ăn cơm đấy, để em
gọi thêm hai cô bạn cùng phòng nữa, ký túc bọn em trước đây có quy tắc
là ai có bạn trai thì phải mời ăn cơm, con bé Thủy Quang cứ nợ mãi vụ
này, hôm nay thì bị em bắt được rồi.”
Chương Tranh Lam trả lời rất khẳng khái: “Đương nhiên rồi, ăn cơm thì lúc nào cũng được.”
Giai Giai nháy mắt với Thủy Quang. “Bạn trai cậu hiểu chuyện, thành thật hơn cậu nhiều, nhưng mà anh ấy đẹp trai thế này thì bọn mình cũng có thể
tha thứ cho cậu tội giấu giếm!”
Thủy Quang cứ nhìn Chương Tranh Lam mãi, lúc này mới chậm rãi nói: “Vậy hai người trao đổi cách thức liên lạc đi!”
Chương Tranh Lam dường như sững sờ một lát, sau đó cười đến nghiêng ngả. Lâm
Giai Giai thì chẳng hiểu gì, lại nghĩ không phải Thủy Quang đang ghen
chứ? Chỉ có Chương Tranh Lam hiểu rõ trong lời nói của cô không hề có ý
ghen, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn ăn cơm thì phải trao đổi số điện
thoại.
Giai Giai định nói gì đó, điện thoại trên tay chợt đổ
chuông, khách của cô đến rồi, cô nghe máy xong thì nói với Thủy Quang:
“Haizz, mình phải đi tiếp khách rồi. Quang Nhi, nhớ mời bọn mình ăn cơm
đấy, thấy cậu nâng niu bạn trai nhà cậu như vậy, bọn mình sẽ không chém
ghê gớm quá đâu, yên tâm!” Khóe mắt Giai Giai lại liếc nhìn người đàn
ông rồi cảm thán một tiếng nữa, bạn trai Thủy Quang thật sự rất gợi cảm.
Chương Tranh Lam nói với Lâm Giai Giai: “Giai Giai, vậy chuyện ăn cơm để Thủy
Quang liên lạc với bọn em. Anh thì lúc nào cũng rãnh.”
Lâm Giai
Giai trước nay luôn phóng khoáng, cởi mở lúc này lại bị một tiếng gọi
“Giai Giai” kia làm cho đỏ mặt. “Ok, ok!” Rồi lại nói với Thủy Quang:
“Bảo bối Thủy Quang, đừng có quỵt nợ nữa nhé! Đi trước đây, bye!”
Thủy Quang cũng chỉ biết gật đầu. “Được.”
Chương lão đại còn vẫy tay với người ta, nói: “Đi cẩn thận!”
Sau khi Lâm Giai Giai rời đi, đồ ăn cũng được mang lên, Chương Tranh Lam
múc một bát canh đưa cho Thủy Quang. “Em uống chút canh trước đi.”
Thủy Quang nhìn anh. “Đối với những bạn gái trước kia của anh, anh cũng đối
xử tốt như thế này à?” Bản thân cô cũng chẳng hiểu vì sao lại mở miệng
hỏi chuyện này, có lẽ là vì không muốn nghĩ đến nỗi bi thương đang trào
lên trong lòng, cũng có thể vì cô thật sự muốn biết có phải anh đối với
ai cũng tốt thế này không.
Chương Tranh Lam cúi đầu, cười. “Vấn
đề này… bây giờ anh tạm giữ bí mật, đến khi nào em thật sự muốn biết,
anh sẽ nói với em. Bất luận là chuyện gì, chỉ cần em muốn biết, anh đều
sẽ thẳng thắn với em.” Giọng nói này, vẻ mặt này giống như một lời thề.
“Được rồi, ăn cơm đi, đừng để bị đói, em mà bị đói thì người đau lòng
chính là anh.”
Những lời anh nói luôn khiến cô chẳng biết phải
đáp lại như thế nào, quyết định không nói gì nữa. Thủy Quang không phát
hiện ra, khi bí từ kiểu này, nỗi bi thương trong lòng cô cũng nhạt đi.
Ăm cơm xong, Chương Tranh Lam đưa bạn gáu về công ty, anh biểu hiện rất ra dáng, không níu kéo, chỉ nói: “Em lên đi, tam làm anh đến đón em.”
Mấy ngày sau đó, ngày nào cũng như ngày nào, buổi trưa anh đến đưa cô đi ăn cơm, buổi tối thì đến chỗ cô ăn, cô nấu cơm, anh ở bên cạnh làm chân
sai vặt. Cô bị anh làm cho bối rối nhưng lại không biết phải tranh luận
thế nào, tuy cảm thấy không cần ngày ngày gặp mặt nhưng cô cũng chỉ có
thể mặc kệ anh.
Hai ngày đầu, La Trí đều đụng mặt Chương lão đại ở nhà, sau đó thì tự biết điều không làm kỳ đà cản mũi nữa, cho nên hôm
nay, sau khi đón được Thủy Quang tan làm, Chương Tranh Lam liền đề nghị: “Hôm nay chắc anh trai em cũng không ở nhà, hay là chúng ta ăn tối ở
ngoài đi. Ăn xong thì đi xem phim, anh đã mua vé rồi.” Ý của câu này là
em mà không đi thì sẽ lãng phí lắm đấy.
Thủy Quang còn đang do dự, Chương Tranh Lam đã nói: “Một tấm vé sáu mươi tệ đấy.”
Thủy Quang kiềm chế một lát rồi vẫn nói: “Chẳng phải anh có rất nhiều tiền sao?”
“Em biết đấy, em yêu, bây giờ lấy vợ rất tốn tiền, phải có nhà có xe, còn
phải có tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng, nói đến tiền tiết kiệm của anh, lấy vợ chắc là cũng đủ.”
Nghe anh nói vậy, Thủy Quang chẳng viết phải nói gì nữa.
Còn về buổi xem phim kia, đương nhiên là đi rồi. Thủy Quang cảm thấy mỗi lần bị người đó làm ồn xong là lại bị anh dắt đi.
Hôm nay hai người xem một bộ phim tình yêu vừa mới công chiếu. Khi Tiểu Hà
phụng mệnh đặt vé cho Chương Tranh Lam còn không ngừng cảm động mà than
thở: “Đến phim hành động boss còn chẳng có hứng xem, vậy mà lần này lại
kéo được boss đi xem phim tình cảm. Quá giởi, thật sự là quá giỏi!”
Chương lão đại cố kéo người trong lòng đi xem phim tình cảm, còn ầm ĩ đòi mua
bắp rang bơ trước quầy bán đồ ăn đông nghịt người. Thủy Quang thực sự
không muốn bị người ta chú ý nên nhanh chóng mua một hộp rồi kéo anh rời đi.
Chương Tranh Lam cười, nắm chặt bàn tay đang kéo mình. “Thủy Quang…”
“Hả?” Thủy Quang vô thức quay đầu, nhìn anh có vẻ dò hỏi.
Chương Tranh Lam lắc đầu. “Không có gì.”
Thủy Quang chẳng hiểu ra sao, đi vào phòng chiếu phim tìm được chỗ xong, cô
buông tay anh rồi ngồi xuống, người phía sau lẩm bẩm câu gì đó cô không
nghe rõ, sau khi ngồi xuống chưa được hai giây, Chương Tranh Lam lại xán đến, nói: “Thủy Quang, anh khát.”
Người này thật lắm chuyện!
Thủy Quang lấy chai nước suối từ ttong túi xách của mình ra, cô luôn có
thói quen mang một chai nước bên người.
Chương Tranh Lam cười, đón lấy chai nước suối còn một nửa, mở nắp uống hai ngụm, khi trả lại còn nói: “Ngọt quá!”
Đèn trong phòng chiếu phim đã được chỉnh tối đi nên Chương Tranh Lam không
thấy vẻ ngượng ngập, lúng túng trên mặt Thủy Quang vì câu “ngọt quá” ám
muội của anh. Thủy Quang thầm cắn răng, cô mà còn để ý đến anh nữa thì
chính là đồ con heo!