Chương Tranh Lam hút xong điếu thuốc thì lái xe rời đi.
Trước khi Thủy Quang chìm vào giấc ngủ còn nhận được một tin nhắn, chỉ có hai chữ rất đơn giản: “Ngủ ngon”, Thủy Quang rúc vào chăn, nhìn màn hình di động phát ra ánh sáng yếu ớt, cuối cùng lưu số điện thoại ấy với cái
tên: Chương Tranh Lam.
Còn Chương
lão đại về đến nhà, nhìn thấy Giang Dụ Như đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, trên tay cầm một lon bia, tay kia vẫn kẹp điếu thuốc. Anh đi
đến đỡ Giang Dụ Như dậy, nói: “Tại sao không gọi điện cho anh trước? Đợi lâu lắm rồi à?”
Giang Dụ Như nói: “Không lâu lắm, vừa tan cuộc
với bọn Châu Kiến Minh, không muốn về nhà nên đến thăm người tình cũ là
anh đây, thuận đường mà…” Dụ Như nói rồi nhìn chiếc xe phía sau anh.
“Đến xem người yêu đương nhiệm của anh, sao nào, không đưa về đây à?”
Chương Tranh Lam cười cười. “Em nói bừa gì ạ?”
Giang Dụ Như dựa vào vai anh. “Chương Tổng, lần này anh có cần phải giữ bí
mật đến vậy không? Trước đây, mỗi lần anh có bạn gái mới, chẳng phải
ngày thứ hai đã đưa đến uống rượu với bọn em sao?”
“Giang Dụ Như, có phải em uống say rồi không?” Chương Tranh Lam cười, đón lấy lon bia
trên tay cô, đỡ cô đứng thẳng dậy rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Giang Dụ Như nhìn người đàn ông cao lớn này, người đàn ông lý trí đến mức có
thể nói là lạnh nhạt này sẽ yêu người con gái như thế nào? Trong lòng cô chợt thấy khó chịu.
Chương Tranh Lam đỡ Giang Dụ Như vào nhà,
lúc này cô dường như đã tỉnh táo hơn rồi, xua xua tay, đứng thẳng dậy,
nói: “Em không sao, haizz, Chương Tranh Lam, phải mấy năm rồi em chưa
đến nhà anh ấy nhỉ?”
Chương Tranh Lam vứt chìa khóa vào chiếc bát thủy tinh trên tủ cạnh cửa vào, tiện tay đặt lon bia ở bên cạnh, vừa
cởi áo khoác vừa đi vào trong, cười nói: “Anh đi rót trà cho em, em cứ
tự nhiên nhé!”
Giang Dụ Như chậm rãi đi vào cùng, nhìn trái ngó phải. “Căn phòng kiểu mẫu điển hình. Chương Tổng, trà Phổ Nhĩ, cảm ơn!”
Người vừa đi vào bếp hét với ra một câu: “Không có, trà xanh nhé!”
“Xí, ông chủ Chương, anh chiêu đãi khách thế này sao?” Giang Dụ Như đi qua
đó, thấy Chương Tranh Lam đang đun nước. Anh quay về phía cô, nói: “Thật sự là không có, hay em uống nước lọc?”
Giang Dụ Như nghịch điếu thuốc đang cháy trên tay, lát sau mới lên tiếng: “Tranh Lam, em muốn kết hôn rồi.”
Người kia nghe thấy vậy, thấp giọng cười, nói: “Đó là chuyện tốt mà. Ai lại
tốt số như vậy, được đại mỹ nữ văn võ song toàn như em đây để mắt đến?”
Giang Dụ Như mơ hồ có cảm giác mất mát, trước đây cô và Chương Tranh Lam ở
bên nhau là bởi vì cảm thấy “thích hợp”. Khái niệm “thích hợp” trong
quan niệm của người hiện đại chính là các vấn đề điều kiện, học thức
tương đương, có điểm chung, tướng mạo tương xứng… mà họ thường quên mất
tình cảm, đây chính là thứ nguyên thủy nhất, thuần túy nhất.
Giang Dụ Như không nói rõ được rốt cuộc cô có tình cảm thế nào với Chương
Tranh Lam. Vào lúc cô cảm thấy khó khăn nhất, mông lung nhất, anh đã
giúp cô. Anh nói vết thương tình này sẽ tự hồi phục theo thời gian, nếu
không được thì em hãy tìm người dựa dẫm, cũng coi như để làm phân tán sự chú ý, mà anh có thể độ lượng làm người đó. Khi đó anh thực sự đã giúp
cô rất nhiều.
Trước đây, khi chưa thân với Chương Tranh Lam, cô
vẫn luôn cảm thấy con người này hơi hời hợt lại cao ngạo. Anh thành công sớm, sau đo công việc cũng thuận buồm xuôi gió, hiểu một cách đơn giản
là khi còn nhỏ được gọi là thiếu nhi thiên tài, lớn lên thì là thiếu
niên thiên tài, lên đại học là sinh viên ưu tú… Ở trường đại học có bao
nhiêu thầy giáo nổi tiếng muốn hướng dẫn anh học thạc sĩ, tiến sĩ nhưng
anh lại khiến mọi người bất ngờ. Đang học thạc sĩ thì anh bỏ dở để lập
nghiệp, cuối cùng thu được cả danh lẫn lợi cũng chẳng có gì bất ngờ.
Ngay từ lúc đầu anh đã đứng ở chỗ cao, chưa từng rớt xuống, cao ngạo
phóng túng cũng đều có nguyên nhân, nhưng thực tế thì sao? Sau khi thân
thiết với Chương Tranh Lam, Giang Dụ Như mới phát hiện ra sự cao ngạo và hời hợt của anh đều xuất phát từ sự lười nhác chứ không phải anh không
coi ai ra gì, có điều thứ anh thật sự hứng thú quá ít, phần lớn những
việc anh làm đều là để ứng phó với người, ứng phó với việc, cũng là ứng
phó với chính mình.
Thực ra Giang Dụ Như cũng không dám nói cô
hiêu rõ về Chương Tranh Lam nhưng cô biết, anh rất thông minh, mà khi
một người đã thông minh đến cảnh giới nhất định thì thứ anh biểu hiện ra ngoài vĩnh viễn không phải là thứ thực sự có trong lòng, ví dụ như nụ
cười, ví dụ như tình cảm…
Tình cảm của anh đối với cô không có tình yêu nam nữ, cho dù từ đầu chí cuối anh đều chăm sóc cô rất chu toàn.
Giang Dụ Như đón lấy cốc trà anh vừa pha, mỉm cười. “Chương Tranh Lam. Em đã
nghĩ, nếu anh có một chút do dự thì em sẽ theo đuổi lại, nhưng bây giờ
xem ra em không có hy vọng rồi.”
Chương Tranh Lam tỏ ra không hề
bất ngờ, chỉ ôn tồn nói: “Sao vậy? Em định chuyển sang yêu người khác
rồi à? Nhưng anh phải nói với em là anh rất đào hoa.”
Giang Dụ
Như tao nhã quay người, đi đến bên sô pha trong phòng khách. Chương
Tranh Lam bám theo sau, không quên hỏi: “Dạo này em thế nào?”
“Tốt, không công việc, không người yêu, anh nói xem có tốt không?”
“Giang đại tài nữ tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng còn sợ không tìm được công việc, không tìm được người yêu?” Chương Tranh Lam tùy tiện
ngồi xuống chiếc sô pha đơn chếch phía đối diện Giang Dụ Như, cầm điều
khiển điều hòa trên bàn bấm lên nhấn nút mở, chẳng bao lâu sau, một làn
hơi ấm áp bất chợt phả ra.
Anh thả lỏng người trên sô pha, không
chút gò bó. Đây chính là Chương Tranh Lam, độc tôn mà tùy tiện, đối
tượng mà anh yêu sẽ là người như thế nào?
Giang Dụ Như xoay cốc trà trong tay. “Tranh Lam, nếu em vứt bỏ tình cảm đó sớm hai năm để thích anh, liệu anh có…”
“Giang tiểu thư, chuyện cười này chẳng buồn cười gì cả!” Chương Tranh Lam
cười, cắt ngang lời cô. “Cảm giác yêu một người không phải là hai chọn
một, cũng không có nếu như…” Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, giọng
điệu trở nên trầm thấp và ấm áp. “Càng không phải lad sự miễn cưỡng và
thay thế.”
Căn phòng yên tĩnh một hồi, cho đến khi Giang Dụ Như
cảm khái nói: “Những lời như thế này mà có thể nghe thấy từ miệng Chương Tranh Lam anh, thật là hiếm có!”
Chương Tranh Lam biết cô đã lấy lại sự cởi mở lúc trước, cũng nói đùa vài câu. Sau đó Giang Dụ Như như
nhớ ra điều gì, chợt nói: “Đúng rồi, Chương Tổng, quên mất không nói:
“Chúc mừng sinh nhật”, nhưng mà quà thì không có, chiếc bánh ga tô vốn
định dùng để đập lên mặt anh cũng bị bọn em tiêu diệt sạch ở quán bar
rồi.”
Chương Tranh Lam nở nụ cười, tuy rất ngắn ngủi nhưng cũng
nhìn ra được là xuất phát tự đáy lòng, anh nói: “Cảm ơn, hôm nay anh đã
nhận được món quà tốt nhất rồi.”
Thời khắc đó, Giang Dụ Như mới thật sự khẳng định Chương Tranh Lam đã có người trong lòng rồi.
Sau đó Giang Dụ Như ngồi thêm một lát mới rời đi, Chương Tranh Lam muốn
tiễn nhưng cô cười, nói: “Thôi, em tự lái xe đến, hơn nữa cũng chẳng có
lý gì mà nửa đêm nửa hôm bảo Thọ Tinh tiễn!”
Chương Tranh Lam sau khi xác nhận cô chỉ uống bốn năm lon bia mới yên tâm để cô đi. Anh giúp cô đóng cửa xe, vỗ vỗ vào nóc xe, nói: “Lái xe cẩn thận đấy!”
Dưới ánh đèn đường, Chương Tranh Lam đút một tay vào túi quần, ánh sáng màu
hoàng hôn chiếu lên người anh tạo thành một chiếc bóng nhỏ dài. Giang Dụ Như thu lại ánh nhìn, cười cười, vẫy tay rồi khởi động xe.
Chương Tranh Lam nhìn chiếc xe màu đỏ rời đi rồi mới quay người lại, mở di
động, bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là hẹn anh đi uống rượu mừng sinh nhật. Chương Tranh Lam bỏ qua, anh vừa
mở mục viết tin nhắn vừa chậm rãi đi về nhà.
Anh đã soạn: “Ngủ
chưa?” nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy quá tầm thường, liền xóa đi, thay
bằng câu: “Anh về đến nhà rồi”, lại nghĩ thế này có phải là chứng tỏ
mình quá lụy tình không? Lại xóa đi soạn lại: “Sắp mười giờ rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc này Chương Tranh Lam đã vào nhà, anh vừa thay
dép vừa đóng cửa, lại vừa lắc đầu, nói: “Thế này có phải là tỏ ra mình
quá độc tài không?” Thế là lại xóa đi soạn lại: “Thủy Quang, hôm nay là
sinh nhật anh.”
Anh nhìn chằm chằm tám chữ này một hồi lâu, cuối
cùng vừa cười vừa xóa đi từng chữ, soạn lại hai chữ “ngủ ngon”, nghĩ đi
nghĩ lại xem có hợp lý và an toàn không rồi gửi đi.
Đêm
đó, Thủy Quang ngủ rất ngon, trong lòng có tâm sự trùng trùng mà cô lại
có thể ngủ một mạch đến tận khi trời sáng, đúng là rất hiếm có, vì điều
này mà hôm sau tỉnh dậy, sắc mặt cô rất tốt.
Cô nấu cháo trong bếp, La Trí ngáp dài đi vào. “Chào!”
“Anh dậy rồi à?”
“Ừm, đói chết đi được, cháo chín chưa?” La Trí đi lấy bát đũa. Thủy Quang
dùng thìa khuấy nồi cháo, thấy được rồi liền múc cho anh một bát. “La
Trí, anh có lời nào muốn nói với em không?”
Người đàn ông này
trước nay luôn thoải mái, lúc này chỉ im lặng một lát rồi nói: “Chỉ cần
em vui vẻ là được.” Nói xong, anh liền bưng bát cháo đi ra ngoài, lát
sau lại lên tiếng: “Thơm quá! Quang Nhi nhà chúng ta nấu cháo còn ngon
hơn cả quán cháo dưới lầu. Sau này ai mà lấy được em thì chắc người đó
phải tu từ kiếp trước, thật đấy.”
Thủy Quang nghe thấy vậy liền
bật cười, trong lòng lại không kìm được nghĩ đến Chương Tranh Lam… Cô
cũng không biết học có thể đi được đến bước nào.
Bảy rưỡi, Thủy
Quang đi làm, khi xuống đến cổng tòa nhà bỗng nhìn thấy một chiếc SUV
sẫm màu đang đỗ, cô vô thức dừng bước. Khi nhìn rõ chiếc xe đó không
phải là xe của người đó, cô thầm thở phào một hơi. Cô thật sự không biết với quan hệ của hai người bây giờ, cô nên đối xử với anh như thế nào.
Còn Chương Tranh Lam, anh vốn đã dậy từ rất sớm để đi đón cô nhưng sau đó
lại cảm thấy làm như vậy thì thật giống đang trông chừng người ta, nên
sau mấy lần cân nhắc, giữa đường đã đổi ý. Hôm đó anh đến công ty rất
sớm, trong công ty chỉ có một mình thư ký Tiểu Hà. Cô nhìn thấy anh thì
vô cùng kinh ngạc, nói: “Chương Tổng, sao anh đến sớm thế?”
Chương Tranh Lam lười nhác “ừm” một tiếng, đi thẳng vào phòng làm việc, tay
vừa đặt lên tay nắm cửa, lại quay đầu, nói: “Tiểu Hà, hôm nay em mặc rất đẹp.”
Tiểu Hà tròn mắt há miệng nhìn cánh cửa gỗ lim kia khép lại, thầm hỏi: “Sếp thế này là tâm trạng tốt hay không tốt?”
Tâm trạng của Chương Tranh Lam đương nhiên là tốt, chỉ là có chút thấp
thỏm, bởi mối quan hệ anh mong muốn bao lâu nay cuối cùng đã trở thành
sự thật. Ngay cả việc đi đón bạn gái mà anh cũng không dám nhưng chỉ cần nghĩ đến từ “bạn gái” này, anh lại kìm không được nở nụ cười.