Edit & beta: Lạc Thần
Sáng hôm sau, hai người nằm ở trên giường nghiêng người nhìn nhau một lát, mới chịu rời giường, tuy rằng không làm chuyện gì, chỉ ôm nhau mà thôi, nhưng có thể thân mật ở cùng một chỗ, cũng là một chuyện hưởng thụ làm cho người ta rất thỏa mãn.
Ăn sáng xong, Doãn Trạm đưa Doãn Mạt đến sân bay.
Anh vuốt mặt của cô, nói: “Sau khi về nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh, biết không?”
“Đã biết.” Cô gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh nhớ mỗi ngày phải đi ngủ sớm một chút, nhớ ăn cơm thật ngon, không được quá mệt mỏi, cũng đừng đi chơi ở những chỗ bừa bãi, lung tung, sau đó nhanh chóng trở về với em.”
Doãn Trạm nghe, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm: “Cái gì gọi là những chỗ bừa bãi, lung tung?”
“Ví dụ như quán bar quán ăn đêm ....”
“Anh không thường đi những chỗ đó.”
Doãn Mạt hừ một tiếng, rõ ràng không tin, chẳng lẽ lần đó đi cùng Dương Di không phải ở quán bar hay sao?
“Ngoại trừ một vài bạn bè tốt bảo anh đi, bình thường anh sẽ không đi, yên tâm đi.” Doãn Trạm sờ sờ đầu cô.
Doãn Mạt cũng không phải là người thích so đo, nghe anh nói như vậy cũng tin, nhân phẩm của anh, cô vẫn là dám cam đoan, bằng không, làm sao cô lại coi trọng anh chứ?
Rất nhanh, Doãn Mạt lên máy bay rời đi, nhớ lại ba ngày nay, thật là có chút giống như một giấc mơ, rõ ràng mấy ngày hôm trước cô còn chuẩn bị muốn đánh một trận đánh lâu dài, kết quả vừa tới thành phố S, lập tức tốc chiến tốc thắng, thành phố S thật sự là may mắn của cô nha, tuy rằng mắc mưa sinh bệnh, nhưng kết quả lại rất tốt đẹp?
Doãn Mạt vừa về tới nhà, Giang Tình Liên đã kéo cô qua, cầm vài tấm hình cho cô xem.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Xem một chút, người nào tốt?” Giang Tình Liên vừa cho cô xem vài bức ảnh vừa nói.
Doãn Mạt lật mấy bức ảnh trên tay, đều là hình toàn thân của những cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, trong lòng toát ra dự cảm không tốt, cô nhíu mày nhìn về phía mẹ, hỏi: “Đừng nói với con, là tìm đối tượng cho anh hai.”
“Thông minh!” Giang Tình Liên vỗ tay một cái, vẻ mặt hưng phấn: “Mẹ nói cho con biết, những cô gái này mẹ đều đã tỉ mỉ chọn lựa qua, xem hình dáng và tính tình cũng đều tốt, hơn nữa nghe nói đều là tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, chỉ còn chờ anh của con trở về nhìn người thật, nếu anh của con thích thì quá tuyệt vời!”
Doãn Mạt rất không tao nhã đảo cặp mắt trắng dã, tận lực khống chế giọng nói của chính mình: “Mẹ, thật sự là mẹ ở nhà không có chuyện gì, lại tự làm khổ mình.”
“Ôi chao, mẹ làm sao, anh của con đều lớn như vậy còn không có một người bạn gái, trong lòng của mẹ sốt ruột nha, cái gì gọi là tự làm khổ mình? Mẹ. . . . . .”
Doãn Mạt giơ tay lên, ngăn cản mẹ cô nói nữa: “Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho anh hai, cũng đừng sắp xếp cho anh ấy người nào cả, anh của con cũng không phải không có người muốn.”
Giang Tình Liên nghe con gái nói, nghe ra ý khác, bà một phát bắt được tay Doãn Mạt, chờ mong hỏi: “Bảo bối, có phải anh của con có bạn gái hay không?”
“À?”
“À cái gì mà à, mau nói cho mẹ biết, có phải anh của con có rồi hay không?”
Doãn Mạt nghiêng mặt sang một bên, không dám đối diện với mẹ mình, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, rõ ràng có chút chột dạ, cô ậm ờ một câu: “Thì, có lẽ vậy.”
“Cái gì có lẽ, mẹ muốn nghe chính xác, bảo bối, có phải con tới thành phố S tìm anh con đã phát hiện được, đúng không? Đối phương thế nào, xinh đẹp không? Tính cách thì sao? Là người Trung Quốc phải không?”
Doãn Mạt không chịu nổi mẹ mình cứ hỏi tới như vậy, dứt khoát nói ra: “Đúng, anh có bạn gái, rất xinh đẹp, tính tình rất tốt, rất ưu tú, là cô gái tốt nhất Trung Quốc, được rồi chứ?” Cô khen chính mình đến một chút cũng nghiêm túc.
Giang Tình Liên nghe xong, cao hứng cười toe toét: “Tốt tốt tốt, như vậy mẹ an tâm rồi, không được, mẹ phải lập tức chia sẻ tin tức tốt này với ba con.”
Doãn Mạt hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nếu ba mẹ biết người cô nói là chính cô, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?
Buổi tối, Doãn Mạt trở về ổ nhỏ của mình, lập tức nằm trên giường gọi điện thoại cho Doãn Trạm, kể hết những chuyện đã nói ở nhà với mẹ, một chữ cũng không bỏ sót nói cho Doãn Trạm biết.
“Rất xinh đẹp, tính tình rất tốt, rất ưu tú, là cô gái tốt nhất Trung Quốc?” Đầu bên kia điện thoại, tiếng nói trầm thấp của Doãn Trạm lộ ra chút lười nhác: “Sao anh không biết mình có một người bạn gái như vậy nhỉ?”
“Anh xác định anh không biết?” Doãn Mạt cười hỏi.
“Anh chỉ biết mình có một cô bạn gái nhỏ vừa lười vừa ngốc, tính cách ngang bướng mà thôi.”
“Hả —— anh nói ai vừa lười vừa ngốc? Ai ngang bướng?” Doãn Mạt thở phì phì hỏi.
“À. . . . . .” Doãn Trạm cười ra tiếng, một lát sau lại khôi phục tiếng nói trầm thấp: “Bảo bối, anh nhớ em . . . . . .”
Trái tim Doãn Mạt đạp mạnh, tình cảm trong lòng tràn đầy dường như muốn tràn ra ngoài, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc này.
“Nhớ tới em, vậy sớm trở về chút.” Cô nhẹ nhàng mở miệng nói.
——
Trở lại trường học, Doãn Mạt trừ bỏ đi học, cũng không còn chuyện gì khác, trong phòng ngủ cô và Lâm Đại nói chuyện phiếm với nhau. Gần như ngày nào Tề Hiểu Lăng cũng phải đến hỗ trợ cho xã đoàn, Vạn Vũ Thần cũng vậy, công việc của hội học sinh rất nhiều, gần như ngày nào cô cũng phải đi báo danh, có đôi khi báo tường tuyên truyền thông báo gì đó, đều phải làm việc đến khuya mới trở về.
“Hối hận quá, Thái Hậu ơi con hối hận quá, lúc trước vì sao muốn vào hội học sinh, vì sao, đây là vì sao!” Buổi tối một ngày, Vạn Vũ Thần vừa vào phòng, liền kêu rên không ngừng.
Ba người khác cũng đã nằm ở trên giường, lúc này đều nhìn cô một cái, sau đó dời đi, nên gửi tin nhắn tiếp tục gửi tin nhắn, nên ngủ tiếp tục ngủ.
“Này này này, sao không ai thương xót cho tớ một chút nào hết vậy?”
Ánh mắt Tề Hiểu Lăng nhìn chằm chằm màn hình di động, không thèm để ý nói: “Cậu vào hội học sinh không phải rất tốt sao? Về sau thăng quan, tớ đều phải dựa vào cậu ăn cơm.”
“Tốt cái rắm, trong hội học sinh đều là một nhóm người tinh quái, tớ muốn từ trong một đám người tinh quái thăng quan quả thực so với lên trời còn khó hơn.”
Tề Hiểu Lăng liếc cô một cái: “Vậy cậu cố gắng thăng cấp thành yêu tinh đi.”
Cót két cót két cót két. . . . . . Vạn vũ thần lập tức leo lên giường Tề Hiểu Lăng, mạnh mẽ bổ nhào tới đoạt lấy điện thoại của cô: “Tề Hiểu Lăng, đừng tưởng rằng cậu có bạn trai thì mọi việc đều có đủ, tớ gửi tin nhắn giùm cậu, tớ nhắn cậu đang ân ái, tớ nhắn cậu đang nghiêng ngả, kêu la. . . . . .”
Tề Hiểu Lăng chạy nhanh lấy điện thoại di động lại bảo vệ thật tốt, đây chính là mạng của cô nha!
“Á! Vạn Vũ Thần, cậu trả lại cho tớ ——”
Hai người ở trên giường ầm ĩ một trận, giường của Doãn Mạt nối liền với giường của Tề Hiểu Lăng, cho nên cô rất đau khổ khi cũng phải chịu ảnh hướng.
Doãn Mạt bị hoảng sợ chịu không nổi, rống lên một tiếng: “Stop! Hai cậu dừng lại cho tớ!”
. . . . . . Giường tiếp tục lắc lư.
Doãn Mạt: . . . . . .
“Á!”
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi, trong nháy mắt phòng ngủ yên tĩnh trở lại.
“Em Lâm, cậu làm sao vậy?” Ba người cùng kêu lên.
Lâm Đại nhìn nhìn ba người, sau đó chỉ vào di động, nói: “Các cậu xem diễn đàn của trường mình kìa.”
“Diễn đàn của trường mình sao vậy?” Doãn Mạt hỏi.
Lâm Đại nhìn cô, biểu tình có chút kỳ quái: “Tiểu Mạt, bức ảnh của cậu và anh tớ . . . . . . Bị đăng lên diễn đàn.”
“Cái gì!” Vạn Vũ Thần và Tề Hiểu Lăng kinh ngạc nhìn Doãn Mạt: “Cậu và học trưởng Tử Dương khi nào thì có một chân vậy?”
Doãn Mạt lắc lắc đầu, cầm lấy di động mở diễn đàn của trường học ra, chỉ thấy post lên một câu: “Bạn gái thần bí của vương tử bóng rổ Lý Tử Dương”, đã được đưa lên đầu diễn đàn.
Doãn Mạt lập tức nhấn mở ra, chỉ thấy xuất hiện một bức ảnh thật to, rõ ràng là ngày lên núi lần trước, cảnh cô và Lý Tử Dương ở sau lều trại nói chuyện phiếm.
Ảnh trên chụp hơn phân nửa khuôn mặt của Lý Tử Dương và lưng của cô, bởi vì lúc ấy ánh sáng tối tăm, bóng lưng của cô có vẻ mơ hồ, trừ bỏ vài người cùng đi leo núi ngày đó, người bình thường cơ bản không nhận ra đó là cô.
Người gửi không viết thêm gì khác, chỉ có một tiêu đề và bức ảnh, cũng đã làm cho rất nhiều người sôi trào.
Doãn Mạt kéo xuống dưới, rất nhiều câu trả lời, phần lớn là đang hỏi nữ sinh trong bức ảnh là ai, có người nói không thể tin bức ảnh, cũng có người nói nữ sinh trong bức ảnh không nhất định là bạn gái Lý Tử Dương, dù sao nói cái gì đều có, Doãn Mạt chưa xem được bao nhiêu liền đóng.
“Thực nhàm chán.” Giọng điệu Doãn Mạt thản nhiên, dường như một chút cũng không thèm để ý.
“Tiểu Mạt, nhất định là một trong những thành viên xã đoàn leo núi lúc ấy chụp.” Giọng Lâm Đại căm giận: “Làm sao có thể như vậy, đều chung một xã đoàn, tại sao phải làm loại sự tình này?”
“Yên tâm đi, không có việc gì, chẳng qua là một bức ảnh mà thôi.”
“Cho nên. . . . . . Tiểu Mạt à, cậu và học trưởng Tử Dương thực sự có một chân sao?” Tề Hiểu Lăng nháy mắt to, trong mắt tràn ngập tò mò.
Doãn Mạt trừng mắt liếc cô một cái: “Không có, lúc ấy tớ chỉ nói chuyện phiếm với học trưởng Tử Dương mà thôi, chúng tớ không có quan hệ gì cả.”