Em Gái, Anh Yêu Em

Chương 30: Chương 30: Chương 30: Vị ghen vui vẻ trong tình yêu




Edit: Tịnh Hảo

Beta: Lạc Thần

Chuyện bức ảnh cơ bản Doãn Mạt không để ý đến, qua một đêm lập tức ném chuyện này ra sau đầu, tiếp tục chờ đợi ngày Doãn Trạm trở về.

Hôm nay, thứ sáu, Doãn Mạt lên lớp luôn nhìn đồng hồ đeo tay.

Vạn Vũ Thần ngồi ở bên cạnh không nhịn được dựa tới gần nhẹ giọng hỏi: “Cậu không có thời gian à?”

“Không phải.” Doãn Mạt nở nụ cười, ánh sáng rực rỡ trong mắt thiếu chút nữa làm mù mắt Vạn Vũ Thần: “Hôm nay anh tớ đi công tác trở về, tớ chỉ thấy sao thời gian chậm như vậy.”

Vạn Vũ Thần kỳ quái nhìn cô: “Anh cậu trở về, cậu vui vẻ như vậy làm gì? Làm như chồng cậu trở về không bằng.”

Mặt của Doãn Mạt đỏ lên, không để ý tới cô ấy nữa.

“Tiểu Mạt, cậu xem.” Tề Hiểu Lăng ngồi ở bên cạnh Vạn Vũ Thần đưa điện thoại di động cho Doãn Mạt xem.

Doãn Mạt nhìn một chút, là diễn đàn của trường học, nhưng phía trên không có nội dung giá trị làm cô chú ý.

“Không thấy bài post đó nữa.” Cô ấy khẽ nói: “Mới qua vài ngày thôi, lại không có nữa, tớ chuyển mấy trang sau cũng không thấy.”

“Không có thì không có thôi.” Vẻ mặt Doãn Mạt không sao cả.

Lúc này, Lâm Đại len lén nhìn cô mấy lần, vẻ mặt thần bí.

Hết giờ học, vốn Doãn Mạt định về thẳng ổ nhỏ của mình, kết quả lại bị Lâm Đại giữ chặt, nói là Lý Tử Dương muốn mời cô ăn một bữa cơm.

“Bởi vì chuyện bức ảnh trên diễn đàn, anh ấy muốn mời cậu ăn một bữa cơm để bày tỏ xin lỗi.”

“Không cần, cũng không phải là lỗi của anh ấy, không cần thiết nhận lỗi với tớ.”

“Nhưng mà anh tớ nói, đều bởi vì anh ấy tìm cậu nói chuyện phiếm, mới có thể bị người khác chụp ảnh, anh ấy muốn nhận một phần trách nhiệm.” Lâm Đại lôi kéo Doãn Mạt, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút làm nũng: “Tiểu Mạt, đi nha, chỉ ăn một bữa cơm, anh ấy kêu tớ nhất định phải dẫn cậu tới, giúp tớ đi, được không?”

Bất đắc dĩ, Doãn Mạt gật đầu một cái. Kết quả vừa gặp mặt Lý Tử Dương, Lâm Đại tìm cớ chạy mất, Doãn Mạt nhìn bóng lưng vui vẻ của cô ấy rời đi, nghĩ thầm: Đây là chuyện gì hả, bị bạn học nhìn thấy hai người bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ, không chừng sẽ truyền ra cái gì đấy, đoán chừng cũng có thể đoán được nữ chính trong hình chính là cô.

Nhưng cô đã đồng ý, dù sao cũng không thể lại đổi ý chứ?

Chỗ ăn cơm là quán ăn có danh tiếng không tệ ở gần trường học.

Doãn Mạt đi trên đường, đều là cúi đầu, bạn học đi ngang qua nhìn thấy hai người bọn họ đều quay đầu nhìn lại mấy lần, cô chỉ cảm giác trên đường có mũi nhọn ở sau lưng.

Đến phòng bao của quán ăn, rốt cuộc Doãn Mạt thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô uống nước đè nỗi sợ xuống: “Học trưởng, anh cố ý sao?”

Lý Tử Dương nhíu mày: “Anh cố ý chuyện gì?”

Doãn Mạt nhìn anh ta một cái, ở trong lòng than thở một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói “Không có gì”.

“Mặc dù bài post đã xóa, nhưng chuyện bức ảnh, anh vẫn phải nói tiếng xin lỗi với em.”

“Thật sự không sao, căn bản em không để ý.”

Lý Tử Dương nhìn cô: “Em thật sự. . . . . . Không để ý chút nào sao?”

Doãn Mạt nhún vai một cái: “Ngay từ đầu vừa nhìn thấy có chút tức giận, nhưng rất nhanh liền không sao, dù sao thanh giả tự thanh, nói xấu sau lưng chuyện của người khác, bọn họ thích nói như thế nào thì nói, em không quản được, cần gì tự mình khó chịu.”

“Em đã nhìn thấu rồi.” Lý Tử Dương cười: “Truyền xì căng đan cùng với anh là chuyện mà biết bao cô gái mong ước đấy…”

“A…” Thiếu chút nữa Doãn Mạt bị sặc nước, cô vội vàng nuốt nước trong miệng xuống, nở nụ cười: “Học trưởng, anh quá tự luyến đấy.”

“Ừ, có chút đấy.” Vẻ mặt Lý Tử Dương thành thật.

Doãn Mạt không nhịn được mắt trợn trắng, đột nhiên tiếng chuông vang lên, cô lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là Doãn Trạm, trên mặt không tự chủ nâng lên một nụ cười rực rỡ.

“Thật xin lỗi, nhận cuộc điện thoại.”

Lý Tử Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gật đầu, sau đó dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm nơi nào đó như có điều suy nghĩ.

“Alo, anh sắp lên máy bay sao.”

Đầu bên kia điện thoại, Doãn Trạm đang ngồi ở trên xe, cơ thể anh giãn ra dựa vào lưng ghế xe, giọng nói của Doãn Mạt vang lên bên tai làm cả người anh cảm thấy thoải mái: “Ừ, ăn cơm rồi chưa?”

“Đang ăn đây, anh ăn rồi chưa?”

“Vẫn chưa, một mình em sao?”

“Không phải, em ở bên ngoài ăn với học trưởng.” Doãn Mạt không giấu giếm chút nào, nói rất thản nhiên: “Vậy anh ăn chút gì đó trước đi, đừng để đói bụng.”

Doãn Trạm vừa nghe liền nhăn mày lại, anh lập tức ngồi ngay ngắn người lại, Tiểu Lưu lái xe ở phía trước không nhịn được nhìn anh qua kính chiếu hậu một cái.

“Tụi em ăn ở đâu?”

Doãn Mạt âm thầm cười cười, tất nhiên nghe ra giọng nói của anh có chút không đúng. “Ở gần trường học.”

“Tên tiệm.”

“Làm gì vậy? Bây giờ anh có thể chạy tới sao?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, Doãn Mạt vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, khi nào thì anh kỳ quái như thế này vậy?

“Ở quán ăn xx.”

Cúp điện thoại, nụ cười trên môi của Doãn Mạt vẫn không giảm.

Lý Tử Dương hỏi: “Bạn trai?”

Doãn Mạt không phủ nhận, gật đầu cười.

Lý Tử Dương nhìn qua rất tùy ý nói: “Lúc trước nói có người trong lòng, nhanh như vậy liền trở thành bạn trai?”

“A. . . . . . Đúng vậy ạ, em cũng không ngờ.” Vừa nhắc tới chuyện này, rõ ràng Doãn Mạt vui lên rất nhiều.

Lý Tử Dương cúi đầu, uống một hớp canh, lại hỏi: “Anh ấy muốn qua đón em sao?”

“Không có, anh ấy đang đi công tác ở nơi khác, bây giờ còn đang ở sân bay, có lẽ khoảng ba tiếng nữa mới có thể đến.”

“Vậy thật đáng tiếc, anh còn muốn thấy người đàn ông như thế nào có thể làm cho em thích như vậy.” Lý Tử Dương nở nụ cười trêu ghẹo.

. . . . . .

Lý Tử Dương rất có khiếu tìm đề tài nói chuyện, thỉnh thoảng nói ra vài câu hài hước, làm cho Doãn Mạt bất tri bất giác buông lỏng, một bữa cơm, xem như ăn vui vẻ.

Vừa nhìn thời gian, mới phát hiện đã qua một tiếng, ngoài dự kiến của cô.

Hai người đi ra quán ăn, Lý Tử Dương nói: “Có cơ hội cùng nhau ăn cơm nữa nhé.”

“Được, lần sau em mời, dẫn theo nha đầu Lâm Đại kia nữa.”

Lý Tử Dương cười cười, nhìn người qua lại trên đường, còn nói: “Nếu không anh đưa em về nhà nhé, bây giờ nhiều người. . . . . .”

“Bảo bối ——” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía đối diện, cắt ngang lời nói của Lý Tử Dương, chỉ thấy Doãn Trạm mặc áo khoác màu cà phê, đôi tay đặt trong túi quần, đi đến từ bên kia đường, cả người nhìn qua càng thêm đẹp trai mạnh mẽ, trong đám người, Doãn Mạt liếc mắt liền thấy được anh.

“Anh—” Doãn Mạt rất kinh ngạc, lập tức vẫy vẫy tay với anh, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng nâng lên thật cao.

Chờ Doãn Trạm vừa đến gần, Doãn Mạt lập tức vui vẻ lôi kéo tay của anh: “Không phải anh nói buổi trưa lên máy bay sao?”

Doãn Trạm cưng chìu sờ sờ đầu của cô: “Surprise!”

“Em thích surprise này!”

Khóe miệng của Doãn Trạm mang ý cười, cũng không để ý đến người qua lại trên đường, hôn lên khóe miệng của cô.

Nhìn Doãn Mạt xấu hổ đỏ mặt, Doãn Trạm hài lòng cười cười, sau đó giống như là mới chú ý tới Lý Tử Dương một mực yên lặng nhìn bọn họ, anh ôm Doãn Mạt, hỏi: “Vị này là?”

“À, vị này chính là học trưởng mà em vừa nói với anh ở trong điện thoại.” Doãn Mạt giới thiệu với Lý Tử Dương: “Học trưởng, anh ấy chính là bạn trai của em.”

“Chào anh.” Doãn Trạm nở nụ cười lễ phép, vươn tay: “Doãn Trạm, rất hân hạnh được biết anh.”

Lý Tử Dương cũng cười chào hỏi: “Xin chào, Lý Tử Dương.” Hai người bắt tay một cái, vừa chạm liền tách ra, Lý Tử Dương nhìn như tò mò hỏi: “Hai người cùng họ?”

“Đúng vậy đấy.” Doãn Trạm gật đầu một cái, ánh mắt dịu dàng nhìn Doãn Mạt: “Rõ ràng chúng tôi có duyên với nhau.”

Doãn Mạt liếc anh một cái, trong bụng cười thầm, khi nào thì người này trở nên dễ thương rồi nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.