Tình Nhu trầm mặc, cô bấu hai ngón tay vào nhau rồi từ từ thở dài, đáp:
- Anh không cần lo... Lần nào em cũng vậy, có giận cũng chỉ đôi ba lần lại xuôi, sẽ không bài xích quá lâu đâu...
Nhâm Cảnh Thâm không hoàn toàn nghiêng theo câu trả lời này, có sự góp ý:
- Không Tình Nhu... Em cần gì hãy nói hết ra, là tôi sai tôi sẽ sửa. Hmm, dù gì chúng ta sớm muộn sẽ thành vợ chồng, cần sự tôn trọng đối phương cao hơn để mối quan hệ mới bền vững.
Tình Nhu chu môi lại đảo mắt, thực tâm ngẫm nghĩ mọi điều nên ra thứ gì mới phải, cuối cùng cũng mạnh dạn đề nghị:
- Thứ nhất: chúng ta không quan hệ ít nhất 3 tháng tới
- Thứ hai: việc sinh con anh muốn thì thời gian là em quyết định
- Thứ ba: Cảnh Thâm... Đây là lần thứ 2 anh thóa mạ em như vậy, có lẽ do anh ghen tuông hay bực bội nhưng em thực sự... rất rất buồn trước những lời nói ấy. Em mong sẽ không có lần 3... “quá tam ba bận”, nếu còn cãi nhau một lần như này nữa em sẽ nhất quyết rời xa anh
Nhâm Cảnh Thâm lặng lẽ đón nhận các ý kiến nữ nhân đưa ra, hoàn toàn đồng ý:
- Được, không quan hệ, sinh com tùy ý em muốn, không xúc phạm đối phương... Em còn muốn gì thì từ nay cứ nói thẳng ra, tôi sẽ toàn tâm toàn ý theo em
Tình Nhu cười nhẹ, hơn 2 năm qua tại Serbia này, sống một mình chủ yếu cùng con, Tình Nhu có cơ hội tĩnh tâm và tránh xa mọi thứ xô bồ bên ngoài. Cô không còn mong cầu thứ gì quá xa hoa hay hào nhoáng, cũng không thích gặp gỡ quá nhiều người... Suy cho cùng, sống đơn giản lại khiến con người ta vui vẻ và an yên hơn biết nhường nào
Hôm đó
Chuyến bay dài cũng bắt đầu cất cánh, thời tiết cũng ủng hộ lòng người mà quang tạnh đẹp đẽ. Slavik lần đầu đi máy bay nên hào hứng không thôi, nó ngồi trong lòng Tình Nhu nhưng một mực quay sang phía cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài. Nhâm Cảnh Thâm từ xa quay lại ghế, mang theo ít đồ ăn, hỏi:
- Em có mệt không? Nếu cần nghỉ ngơi tôi sẽ bảo Khuất Bá lên bế thằng bé...
Tình Nhu thở dài, trả lời:
- Em có chút chút buồn ngủ... Nhưng để cho con b* sữa đã
Máy bay cá nhân nên buồng này hoàn toàn riêng tư, có ba người họ ở đây nên không lo lắng về yếu tố ngoại cảnh nào. Nữ nhân thoải mái cởi chiếc áo sơ mi ra, Slavik nhận ra ý mẹ liền ngoan ngoãn nằm xuôi ra trước, ánh mắt hau háu đợi ăn. Thằng bé uống một hồi rồi cũng vật vờ buồn ngủ, Cảnh Thâm đã sớm chuyển bị ghế bên thành chiếc giường nhỏ nên chỉ cần đặt Slavik vào là an tâm
Sau cùng hắn nghiêng đầu cô dựa vào vai mình, thủ thỉ:
- Tình Nhu, tôi muốn để tên thằng bé là Nhâm San Viên...
Cô đối với chuyện này thì phó mặc cho Cảnh Thâm, hắn biết nên làm gì tốt nhất cho con mình nên nữ nhân chỉ gật gù rồi nhanh chìm vào giấc ngủ, chuyến bay còn dài lắm mới về lại được Thượng Hải, chưa kể là múi giờ khá nhau quá nhiều, mất thời gian để thích nghi
Nhiều giờ trôi qua
Diệm Thanh đi đi lại lại, hai tay bấu vào nhau, xúc động:
- Ông nghĩ xem... Tình Nhu bây giờ đã thay đổi ra sao? Cả cháu trai của chúng ta nữa? Ôi thật không mường tượng nổi... chúng ta sắp gặp lại con bé
Thế Thành trông bình thường điềm tĩnh cao ngạo mà nay cũng rối rắm theo vợ, cả hai mỗi người một hướng, đi đi lại lại, cảm thán:
- Bà này... Làm tôi lo theo muốn chết rồi
Sau cùng phía cổng lớn của Nhâm gia cũng mở ra, trời đã tối nhưng ánh đèn ngoài sân chiếu rợp lên sáng rực cả đường đi từ lối vào đến sảnh biệt phủ. Tình Nhu quan sát xung quanh, nơi này vẫn vậy, chỉ có điều bước xuống từ xa, mới thấy ba mẹ... hai người họ đã tiều tụy đi nhiều
Không khí trở nên đặc quánh lại, Slavik được Nhâm Cảnh Thâm bế bồng trên tay còn Tình Nhu đứng trân trân ra nhìn ông bà Nhâm trước mặt, họ cũng vậy, Diệm Thanh từ từ đi lại phía con đầy ngỡ ngàng, chạm nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt, không giấu nổi vẻ xúc động:
- Tình Nhu... Là con thật sao?
Cô bặm môi nín chặt nước mắt sau cùng cũng rỉ ra hàng lệ dài, khe khẽ:.
||||| Truyện đề cử: Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! |||||
- Mẹ... C... Con về... về rồi
Ngắt đoạn, Diệm Thanh liền lao tới ôm trầm nữ nhân trong lòng, vòng tay bà siết đến mạnh, vừa khóc vừa nói:
- Con bé này, mày muốn mẹ ch*t đi mới vui lòng sao? Mày muốn mẹ sống sao đây... hả?
Tất cả cuối cùng chọn vào nhà ngồi, ông bà Nhâm thay nhau vui mừng khôn xiết, họ cuối cùng cũng được an tâm, đứa cháu trai họ có đầy bất ngờ cũng rất nhanh đã hòa nhập với mọi người, thằng bé có vẻ thích thú nơi đông người nên tha hồ cười đùa vui vẻ. Tình Nhu còn ái ngại lắm, cô cười nhẹ khi con trai được ông bà cưng chiều nhưng đã lâu không gặp lại, con người cô trở nên thu mình hơn bao giờ hết, cứ ngồi khép nép bên Nhâm Cảnh Thâm
Trong khi đó
Chu Cầu từ đó nghiến răng tới giờ, hằn học:
- Con mẹ nó... Con oắt đấy lại về con mang theo cốt nhục của Nhâm gia... Chuyện đ*o gì thế này?
Lão quay ra hỏi tên đàn em:
- Thằng Khuất Bá về chưa?
Tên kia mau đáp:
- Anh Bá đang thu xếp mấy thủ tục phụ khác ạ
Chu Cầu càng nghĩ càng điên, gầm:
- Thằng chó... Nó còn không báo tao một tiếng mà im bặt cái miệng từ đó tới giờ, len lén theo Nhâm Cảnh Thâm sang Serbia... Nếu... Nếu tao biết có chuyện đón đưa này, tao... tao sẽ giết Ti...
P/s: hôm nay có 1 chap thôi nha mng... Chúc mng ngày chủ nhật vui vẻ