-Tao lúc nào chẳng vậy
-Ko phải, mày đang pùn
-Thật sao, nhìn mặt tao tệ lắm sao ?
-Ừk. Trông ghê lắm
-Tinh thật, tao đang pùn
-Sao thế
-Ko mún kể, đợi tí đi, sẽ có ng` kể cho mày nghe.
-Ừm, tiện thể, nhà mày có j` ăn ko ? Tao đói wá. Thế mà túi tao lại sạch tiền rùi
-Thì ra là sang ăn chực
-Này này, xúc phạm wá, pạn pè thì rộng lượng với nhau chút có sao đâu. Nha, tao đi dọn tủ lạnh giúp mày nha
-Mún làm j` thì làm
-Yeah! Băng Băng, iu mày nhắm. I luv BB, i luv BB.
Hò hét ầm ĩ 1 hồi, nhỏ tung tăng đi về phía tủ lạnh. Sau đó ngồi ăn
ngon lành. Nó nhìn nhỏ, thầm ngưỡng mộ. Sao lúc nào nhỏ cũng vô tư và
hồn nhiên thế. Nghĩ thế chứ nó chẳng mong đc như nhỏ, wá ngây thơ và dễ
đoán. Sống trong xã hội này, nó cần trơ trẽn hơn thế. Và...hắn thì thix
những đứa con gái ngây thơ, hiền lành, yếu đuối nhưng ko dễ khóc, để hắn có thể dang tay bảo vệ, che chở, và cũng cần đc an ủi. Hắn thix ng` con gái khác hẳn nó, dù nó biết thế, nhưng nó ko thể nào thay đổi phương
châm sống:" Nhân nhượng là tự sát, độc ác là huy hoàng." Trừ nó, Tiểu
Phương, hắn, a nó ra, nó nhất định sẽ dẹp bỏ bất cứ chướng ngại nào gây
ra rắc rối và phiền toái cho nó. Nhưng nó cũng ko hẳn là vô tâm tới mức
giết ng` hay là làm tan nát gia đình ng` ta. Nó chỉ đơn giản là dẹp bỏ
chướng ngại vật, thế thui. Cửa lại mở, a nó về. A cầm theo 2 thứ: 1 cái
hộp và 2 cái túi đựng thứ j` đó... A mỉm cười dịu dàng với nó, đưa cái
hộp cho nó. Nó mở ra, bên trong có 1 sợi dây chuyền hình con gấu rất dễ
thương, nó cười tươi với a, đeo vào cổ. Nói:
-Cảm ơn a
-A còn 1 thứ cho e này
A đưa cho nó 1 cái túi, trong đó là rất nhìu kem. Nó ngạc nhiên, a còn
nhớ sở thix của nó ư. Nó vui wá. A thật là tốt. Nó và a ngồi ăn ngon
lành, ko để ý tới con nhox còn lại gần như là đang dọn sạch sẽ tủ đồ
ăn......
Đang ăn kem vui vẻ, a nó nghe tiếng j` rất kì lạ. Jống như có con j` đang ăn ngấu nghiến. A nhìn về phía tủ lạnh và tá hỏa khi
thấy 1 đứa con gái đang bỏ liên tục thức ăn vào miệng. A trợn tròn mắt
nhìn thức ăn vơi dần, vơi dần. Khi thức ăn sắp cạn, a vội vã chạy về
phía đó, hét:
-Con nhỏ này, làm j` thế, thức ăn của ng` ta trong 1
tuần đó. Cô là ai mà vào đây làm loạn vậy hả? Có tin tui báo cảnh sát
hem?
Nhỏ Tiểu Phương vẫn bình tĩnh ngước lên với cái miệng đầy thức ăn, nói ko ra tiếng:
-Ăng Ăng o ui ăn à. A à ai, ó ư ách ì ói iện ới ui. Iến i, ách a iu ảnh sát ó.( Băng Băng cho tui ăn mà. A là ai, có tư cách j` nói chiện jới
tui. Biến đi, thách a kiu cảnh sát đó)
Dĩ nhiên là a nó ko hỉu j` hết. Nhưng vẫn way lại phía Băng Băng, nói:
-E! Kiu cảnh sát
-Ko
- Tại sao?
-Pạn e
-Oh. Nhưg con....con pé đó ăn hết thức ăn của a rùi, a ko chịu đâu . Đó toàn là những món a thix, toàn là đồ mắc tiền đó. Oaoaoaoaoa .
Con nhỏ Tiểu Phương lúc này đã dọn xong cái tủ, đứng dậy, chùi mép, nhìn ông a của nó = ánh mắt khinh thường, buông 1 câu:
-Jà mà cứ thix cưa sừng làm nghé.
-Cái j`, cô nói cái j`. Wá đáng. Băng Băng iu dấu àk. E thấy ai đúng ai sai, rõ ràng là cô ta sai mà đúng ko. E nói đi, ai đúng?
-..................................Phương
- e nỡ nào đối xử với a như thế
-A rõ ràng là jà mà cứ thix cưa sừng làm nghé rùi còn j`.
Nhỏ cười đắc ý . Rùi way sang nó hỏi:
-Ai đây
-A tao
-Ừm, a mày đấy. Sao 2 a e ko jống như j` hết vậy. Lạ ghê. A mày j` mà
trẻ con, thiếu suy nghĩ, trâu jà ham gặm cỏ non,
blah....blah...blah(toàn chê thui)
Nó nghe xong, nhìn về phía a nó, thấy a nó đang ngồi tự kỉ . Nó phì cười, ngày thường a ng` lớn lắm mà,
hum nay thành ra thế chỉ là làm cho nó vui thui. Nó lại gần, đặt tay lên vai a, nói nhẹ nhàng:
-A trai iu quí àk, đừng jận nữa mà. E iu a nhất đếy.
-A ko jận e, a jận con pé đóa( chỉ tay về phía Tiểu Phương). A mún nó xin lỗi a
-Thui đi a, đóng kịch hoài ko mệt àk
-Ừk, mệt rùi. A đi ngủ đây. Pai e
Nó nhìn theo a trai đi vào phòng, cười hạnh phúc. Tiểu Phương hỏi:
-Sao lúc nãy mày nói sẽ có ng` jải thix cho tao tại sao mày pùn mà. Jờ ông a đó ko nói, mày phải nói đi chứ.
-Nhớ dai wá. Thật ra.....................................tao sắp phải
chuyển nhà, a tao có 1 ngôi nhà to, đẹp nhưng ở rất xa, a mún tao chuyển đến đó sống cùng. Tao ở 1 mìh a ko an tâm
-Pùn thật, thế mày ở lại đây đi, tao sẽ bảo vệ mày.
-Tao thì sợ a tao pùn. Nên tao đi theo a ấy. Thế thui.
-Có thật là chỉ thế thôi ko
Nó ngạc nhiên nhìn nhỏ, sao nhỏ lại hỏi vậy. Trông nhỏ có vẻ rất nghiêm túc, ánh mắt thì rất ng` lớn. Nó thật ko mún nói dối nhỏ chút nào,
nhưng tình huống bắt buộc phải thế. Nó nói:
-Còn lí do nào khác nữa sao?
Nhỏ thở dài:
-Thế thì đi đi. Mà bao jờ mày đi
-1 tuần sau
-Ừm, thui tao về nhé. Tao có chuyện rất wan trọng cần làm. Pie pie.
-Pie
Nhỏ đi rùi, nó ngồi đó 1 lúc nữa. Cảm thấy wá chán, nó khoác áo vào,
ghi 1 tờ giấy nhắn cho a nó biết. Xong, đi ra ngoài. Nó cầm theo ít
tiền. Định bụng sẽ mua lại số đồ ăn đã nằm gọn trong bụng 1 con heo tên
là Tiểu Phương. Nó đi hết cửa hàng này tới cửa hiệu khác, mua trái cây,
bánh ngọt, rau wả,..... Nó ghé vào 1 cửa hàng, định mua cho Tiểu Phương 1 món wà trước khi chia tay. Nó lựa đi lựa lại 1 hồi, cuối cùng quyết
định lấy 1 cặp nhẫn, nó 1 cái, nhỏ 1 cái. Rùi nó suy nghĩ, có nên mua wà cho hắn ko? Ừk, tốt nhất là mua đi. Mà mua j` nhỉ. Thui, đợi vào trường rùi hỏi hắn vậy. Nó đi lại quầy tính tiền, đặt cặp nhẫn xuống, mắt nó
nhìn ra đường. Chợt, có 1 bóng ng` thật wen. Hắn đang cười, tay trong
tay với.......Hạ Thảo. Nó đứng chăm chú nhìn theo. Nhưng nó bình tĩnh
lại, lấy cặp nhẫn và đi ra khỏi cửa hàng. Nó lại gần 2 ng` đó, cố ý làm
như rất vô tình, đụng vào ng` hắn, nó ngẩng đầu lên, nói xin lỗi và chạy đi. Ko biết hắn giả vờ hay là vô tâm, hắn ko thèm để ý tới ng` vừa đụng mìh, chỉ chăm chăm vào nhỏ. Hắn cũng ko nhận ra nó nữa. Hắn thix Hạ
Thảo đến thế sao. Thix đến mức ko còn wan tâm nó nữa. Nó chạy đi thật
xa, ở một khúc đường vắng vẻ. Nó cúi đầu xuống, để cho nước mắt rơi. Nó
đứng như thế 1 lúc, thì bỗng cảm thấy có nước dính vào ng`. Ngẩng đầu
lên, mưa! Là mưa. Ông trời khóc cùng với nó. Nhưng đến lúc này, nó thấy
nước mắt rơi wá đủ rùi. Đủ lắm rùi. Nó đứng dưới trời mưa, cười chán
nản. Tay quệt đi nước trên má, trên mắt. Nó lết bước vào 1 wán rượu, đây là lần đầu tiên nó uống rượu, nhưng nó ko nhăn mặt vì vị đắng của nó,
đắng vậy thì ăn thua j`. Vị đắng của rượu có = đắng trong lòng nó ko. Nó uống hết li này đến li khác, nó uống hết 1 chai rượu. May là còn tiền
trả. Khi ra về, trong túi nó chỉ còn 5000đ. Nó say, rất say. Nhưng ít ra đầu óc nó còn tỉnh táo để ko đi con đường vắng vẻ, ko nói lảm nhảm, ko
khóc, ko cười như điên, nó đi loạng choạng. Nó đi mà mắt thì bị mưa làm
cho nhòe nhoẹt, chỉ thấy mờ mờ. Lát sau, nó thấy có 1 bóng ng` wen wen,
ng` ấy thấy nó, chạy lại phía nó, sau đó, nó chẳng biết j` nữa. Men rượu đã làm nó ngủ. Nó nghe 1 giọng nói mơ hồ:
-Uống rượu sao?
-Này, dậy đi. Mau dậy đi
Nó mở mắt, nó ở đâu thế này? Phòng sang trọng, giường to, và......trai đẹp. Hắn hỏi nó:
-Chịu dậy rùi đấy àk?
Đầu nó nhức như búa bổ, nó nhíu mày, và nhớ lại mọi chuyện. Nó định ngồi dậy, hắn ấn nó xuống:
-Nằm đi cho khỏe
Nó nằm im lặng, và ngắm hắn, hắn ngồi đọc sách. Hắn có sở thix đọc sách từ bao jờ thế nhỉ? Nó nhìn xuống bìa cuốn sách:" Đâu chỉ mìh a". Hắn
thix lãng mạn hồi nào vậy. Nó ngắm hắn chưa bao jờ thấy chán, nhưng do
wá mệt, nó từ từ, từ từ thiếp đi. Mắt nó khép lại. Nó chìm vào trong
giấc ngủ......Với hắn ở bên cạnh
Sau 2 ngày nghỉ đầy sự kiện
đặc biệt, nó trở lại với cuộc sống bình thường của mìh. Mà cũng ko hẳn
là bình thường, nó lặng lẽ hơn, ít nói hơn, tránh mặt hắn nhìu hơn, và
che giấu cảm xúc cũng giỏi hơn. Sáng, khi vào lớp, nó cố ý vào thật trễ, để khi nó vừa ngồi xuống là chuông vừa reo lên, hắn sẽ ko có cơ hội lại gần và trò chuyện với nó. Trưa, nó đi thật nhanh ra căntin, dụ dỗ ng`
ta thật nhanh, lấy hộp cơm trên tay ng` ta thật lẹ, rùi phóng như bay
lên sân thượng, nhưng nó ăn thật chậm rãi, nó chờ jờ nghỉ trưa gần hết
rùi mới đi từ từ xuống. Chìu, tan học, nếu như là mọi ngày, nó sẽ đứng
ngoài cổng trường, chờ cho hắn và nhỏ tạm biệt xong, mới tới lượt nó
nói:" pie". Và như thường ngày, hắn sẽ để cho nhỏ về 1 mìh, thay vào đó
là chở nó về nhà. Nhưng dạo này thì ko như thế, nó ra ngoài cổng trường, đi thẳng, đc 1 quãng, nó sẽ nuối tiếc ngoái nhìn lại nơi nó hay đứng
tựa lưng vào và chờ hắn, nó chỉ tiếc thế thui, rùi lại đi típ. 3,4 ngày
cứ trôi wa như thế, nó càng lặng lẽ, càng ít nói hơn khi mà ngày nó đi
cứ đến gần thêm. Đến ngày thứ 5, hắn kịp níu tay nó lại ngoài hành lang
khi nó chuẩn bị ra căntin, nhưng hắn chỉ vừa kịp hỏi:
-Dạo này...........