-Ai cho mày về. Tao bảo khóa chặt cửa lại, ko có lệnh tao là ko mở, thế thì mày về kiểu j`.
Hắn nhướng mày thách thức. Trái lại, nó nhẹ nhàng nói :
-Trèo tường
-Ặc, con gái kiểu j` thế này. Mày ở lại nhà tao 1 đêm thì có sao đâu. Mày ghét tao đến thế sao ?
Hắn giở chiêu nhõng nhẽo, nó gượng cười, trong lòng nhủ thầm: "Sợ làm
bẩn giường của cậu thui. Cậu quí tử àk. Cậu ko biết tôi và cậu ko cùng
tầng lớp sao? Cậu đúng là thật biết cách làm ng` ta đau khổ?". Rùi nó
nói:
-Ừk. Tao ghét mày lắm. Ghét nhất trên đời. Mở cửa cho tao về.
Nó chỉ nghĩ là nói câu đó để đùa thui, và để hắn mở cửa cho nó về. Ai
ngờ hắn gần như là nhào tới phía nó, nắm 2 vai nó lắc mạnh:
-Cái j` ??? Mày ghét tao thật ko. Đừng ghét tao nữa mà, tao mở cửa cho mày về liền. Nha, đừng ghét tao nữa nha.
Nó bất ngờ, gật đầu liên tục. Hắn thở dài, cầm chìa khóa lên:
-Đi, tao đưa mày về
Đến trước cửa nhà nó, sau khi chào tạm biệt, hắn tự dưng nhìn nó 1 lúc, rùi mỉm cười thix thú, vui vẻ phóng đi. Nó chẳng hỉu j` cả, quay bước
vào nhà với 1 đống thắc mắc trong đầu. Nó lạnh wa rùi!
Sau khi
tắm rửa sạch sẽ, nó chuồn thẳng lên giường vì 1 ngày ăn chơi wa sức. Tuy mệt nhưng thật là vui. Đây có lẽ là ngày vui nhất đời nó, nếu đời nó
chỉ tính đến bây giờ. Nó nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Rùi
thiếp đi trong niềm vui mới chớm nở........
Sáng, 1 ngày nhìu
nắng, nó đã thức dậy. Đang ngồi thẫn thờ bên chiếc bàn, nó lun đón ngày
mới = cách đó, nếu đó là ngày nghỉ. Tiếng gõ cửa vang lên, nó im lặng
chẳng nói j`. Chờ đợi. 1 ng` con trai bước vào căn nhà nhỏ của nó, làm
nó sững ng`. Là ng` nó gặp khi đi chơi với hắn. A ta hỏi:
-Có phải là e ko, Băng Băng ?
Nó vẫn sững sờ, ko nói j`, từ khóe mắt nó, nước mắt từ từ chảy ra. Nó
òa lên khóc. Ng` con trai ko có vẻ j` là hốt hoảng, dịu dàng lại gần, ôm nó vào lòng, dỗ dành:
-Đúng là e rùi. Nhox con àk, đừng khóc nữa. Có a ở đây, ko còn ai dám bắt nạt e đâu. Ngoan nào.
Những lời dỗ dành ấy càng làm nó khóc nhìu hơn. Bao nhiu nhớ thương của nó đều theo nước mắt chảy ra hết:
-A, sao bây giờ a mới về
Nó hét lên trong tiếng nấc. Tức giận, vui mừng, hòa lẫn vào nhau.....
Ngày hum nay đối với nó đúng là vừa vui vừa pùn. Vui vì Minh, ng` a
trai duy nhất của nó cuối cùng đã trở về. Ngày mà gia đình nó bị lũ ng`
đê tiện kia phá nát, a nó đang ở cùng dì dượng, a từ nhỏ đã là thần
đồng, nên đôi khi a cũng đc nhảy lớp. Nhà nó ko có điều kiện cho a đi
học ở những trường phù hợp với khả năng của a, nên ba mẹ nhờ dì dượng-
nhà họ rất giàu- cho a ăn học, với điều kiện sau này a sẽ làm việc ở
công ty của dượng, giúp nó phát triển thêm. A nó biết đc tin cũng khá
muộn vì dì dượng giấu giếm, khi a trở về thì ba mẹ đã mất, chỉ còn mỗi
mìh nó. A định hoãn việc học, ở lại chăm sóc nó nhưg dì dượng ko cho, ép a phải sang Mỹ du học, học xong rùi thì mún làm j` thì làm. Họ ép wa, a đành ra đi, nó cũng ko nỡ chặn bước con đường giúp a thành công. Và rùi sau bao nhiu năm chờ đợi, a đã về.
Còn điều làm nó pùn là do
hắn, nó mún a gặp hắn. Thế thui. Nhưg gọi mãi mà hắn vẫn ko bắt máy. Nó
đến nhà tìm thì hắn ko có ở đó. Nó thật sự chẳng biết phải tìm hắn ở nơi nào. Thế là cả ngày hum đó, nó tận hưởng niềm vui ko trọn vẹn. A nó du
học về, đã làm ở công ty đc 1 tháng, tiền lương của a rất cao. Chỉ mới 1 tháng mà a đã có thể mua 1 căn nhà đẹp cùng với sự giúp đỡ của dượng. A mún nó tới ở với a. Nó cũng rất mừng vì sự nghiệp của a rất thành công. Nhưg nó đag phân vân, ko biết có nên đi hay ko, vì nếu đi, nó sẽ phải
chuyển trường. Phải xa hắn........
Nhưg nó nghĩ lại, chẳng phải đây là cơ hội tốt để nó từ bỏ hắn sao. Vấn đề chỉ là nó có kìm nén đc cảm
xúc hay ko ? Nếu nó yếu đuối, thì chỉ cần xe chạy đc 1 quãng là nó sẽ
nhảy xuống, chạy về lại phía hắn. Nhưng nếu nó đủ mạnh mẽ để đi hết
chuyến xe, thì có phải nó sẽ xa hắn mãi mãi. Ko, ko. Chỉ cần nó mún, nó
có thể trở lại đây bất cứ lúc nào. Mà nó làm như thế thì mất công wá. Nó với hắn cứ thư từ, đt, email, rùi lâu lâu lại gặp 1 lần, thế thì nó wên hắn sao đc. Chỉ còn 1 cách, nó chỉ cần ra đi, ko cho hắn biết địa điểm, thời jan, ra đi lặng lẽ, thì hắn sẽ ko tìm đc nó. Và thế là vào 1 buổi
sáng, nó thức dậy, ở nhà a nó, nó chợt nhận ra hắn ko còn ở trong tim nó nữa. Nó sẽ vui vẻ đón nhận ko khí tự do, nó sẽ vui vẻ sống cuộc sống nó đáng đc hưởng. Hàn Băng Băng này vẫn sống tốt khi ko có Vương Gia Kiệt
hắn. Tuyệt lắm. Nó nhất định sẽ làm theo kế hoạch này. Sau khi biến mất, để chắc ăn, nó sẽ đi du học ở nước ngoài, và hắn sẽ mãi mãi ko tìm đc
nó. Rùi hắn sẽ wên nó, 1 đứa con gái có lúc đã iu hắn tha thiết. 1 tình
cảm mà có lẽ, cả đời hắn cũng ko nhận ra. Hắn sẽ gặp đc ng` con gái định mệnh của đời hắn, ng` khiến tên con trai đào hoa như hắn iu thương, che chở cho cô ấy suốt cuộc đời này. Cô ấy và hắn sẽ sống giàu sang, có
những đứa con xinh xắn, trong 1 mái nhà ấm áp, hạnh phúc. Để rùi 1 lúc
vô tình nào đó, hắn sẽ nhớ lại đứa con gái xuất hiện đột ngột và làm pạn với hắn, để rùi ra đi cũng đột ngột như thế. Nó tự hỏi: nó đi rùi, hắn
có pùn ko ?
Còn nó nữa, xa hắn, nó có khóc ko ? Có chắc nó sẽ wên
đc hắn ? Hay là nó sẽ đau khổ, sẽ nhận ra đây là quyết định sai lầm. Mà
thui, nó phải đi, nó đau thì sao chứ, nó đâu wan tâm, nó chỉ cần hắn
hạnh phúc thui. Với lại, nó ko tưởng tượng đc khi hắn cười toe toét đến
đưa cho nó tấm thiệp màu đỏ, có tên hắn và 1 cô gái khác, nó sẽ làm j`?
Ng` ta nói :" Hạnh phúc là khi thấy ng` mìh iu đc hạnh phúc." Nó ko rộng lượng như thế, lúc đó, có thể, trong đám cưới, nó sẽ giết cô dâu mất.
Vì thế, để cái ích kỉ trong nó ko có dịp bùng phát, nó sẽ đi. Đi tới 1
nơi có ng` iu nó, nhưng ko biết, đó có fải ng` nó iu ko ?
Thấy nó ngồi suy nghĩ mãi, 1 chút động đậy cũng ko có. A nó huơ huơ tay trước mặt nó, lo lắng hỏi:
-Băng Băng, e sao thế ?
-Ơ, dạ, a nói j`
-Ừkm, a thấy e ngồi bất động nên hỏi thế thui. Chuyện hum wa e nghĩ đến đâu rùi ?
-Chuyện chuyển đến nhà a ở đấy ạk ?
-Ừk. E quyết định thế nào ?
-E sẽ đến ở với a
-Thật àk ? Tốt wa rùi. Vậy là a yên tâm rùi. Để e ở 1 mìh a thấy ko ổn.
-Vâng, theo ý a thui
-Thế bao jờ đi
-Ý a thế nào
-A định 3 ngày nữa sẽ đi
-Sao phải vội thế a? 1 tuần nữa đi
-Sao lâu thế, hay là......e ở lại vì 1 ng` nào đó
-E đã bảo với a e ko có pạn trai mà
-E đã ko mún nói thì thui.
Nó im lặng, ko nói. Lại ngồi lặng lẽ. A nó nhìn nó pùn pùn. Chợt, a
đứng dậy, khoác áo vào, đi ra ngoài. Nó nhìn theo, ko lấy j` làm ngạc
nhiên, vì a từ nhỏ đã làm những chuyện khó ai ngờ đc. Nó gục đầu xuống
bàn, chờ đợi. Nó chờ điều j` chính nó cũng ko biết. Nhưng nó cứ chờ. 1
lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, nó nói = giọng chán nản:
-A vào đi, nhà a mà a gõ cửa làm j` Nhưng nó nghe tiếng con gái:
-Mày nói cái quái j` thế, tao đây mà. Nó ngước lên, Tiểu Phương! Nó cười nhẹ nhàng, nói:
-Sang chơi àk
-Ừk. Sao trông mày pùn thế