Hãy đưa em đi
......
Nhiệm vụ đầu tiên của đội cấp cứu là đến Bệnh viện Số 1, Giản Mộc Tư tiện đường đến lấy kết quả xét nghiệm máu cho Ôn Dương.
Kết quả thực sự là bệnh cúm.
Giản Mộc Tư đến hiệu thuốc mua thuốc đặc trị cảm cúm.
Mở hai hộp thuốc, đưa một hộp cho chú bảo vệ ở cửa hông đồn cảnh sát, mang hộp còn lại về xe cứu thương.
Ôn Dương đang làm nhiệm vụ, có thể mình sẽ gặp em, cũng có thể em sẽ quay về đồn, chuẩn bị đủ vẫn hơn.
Khi chưa nhận nhiệm vụ cảnh sát, Ôn Dương ôm một chiếc chăn nhỏ vào trong xe cảnh sát, dựa sát vào lưng ghế lái phụ.
Giữa trán dán một miếng hạ sốt, mặc dù vẫn còn rất yếu, nhưng chỉ cần ngồi vào trong xe tuần tra bắt đầu làm việc, Ôn Dương luôn có thể vắt ra chút sức lực cuối cùng, chống đỡ cái đầu hỗn loạn của mình, tập trung vào làm việc.
Nhận nhiệm vụ của cảnh sát, xuống xe, Ôn Dương tiện tay gỡ miếng dán hạ sốt mà không cần sự hỗ trợ của Trương Lộ Chi, trông nàng giống như một người không có chuyện gì.
Có hàng chục nghìn cảnh sát cấp cơ sở ở Trung Quốc. Ngoài thân phận là cảnh sát ra, vô số cảnh sát chỉ là những người bình thường.
Đã là người, ai cũng sẽ bị ốm, sẽ có lúc khổ đau.
Giống như những người trong mọi ngành nghề khác lao động chăm chỉ vì kế sinh nhai hoặc ước mơ của họ, cảnh sát cũng chỉ là người bình thường như họ mà thôi, không có bất kỳ đặc quyền nào.
Họ chỉ có thể tiếp tục gồng mình chống chọi với cuộc sống hết lần nghiến răng này đến lần nghiến răng khác, cố gắng hết sức để vươn lên.
Sự chuẩn bị của Giản Mộc Tư có vẻ chưa được kịp thời lắm.
Hôm ấy, Ôn Dương trở lại đơn vị vào cuối ca làm, đội cấp cứu khi xuất phát làm nhiệm vụ không gặp được Ôn Dương và Trương Lộ Chi.
Xe tuần tra lái trở lại Cục, chú bảo vệ ngăn xe của Trương Lộ Chi và Ôn Dương lại.
“Có phải đây là do cô bác sĩ cấp cứu cực kỳ xinh đẹp đưa không chú?”
“Đúng đúng, chính là cô bác sĩ đó.”
“Cám ơn chú.”
Trương Lộ Chi bỏ thuốc cảm cúm vào xe, tiện tay đưa hộp thuốc cho Ôn Dương ở ghế phụ.
“Bác sĩ Giản đưa này chị.”
Lúc này Ôn Dương đang nằm nghiêng trên ghế phụ, tất cả năng lượng có thể rặn ra đều bị dùng hết vào buổi sáng, hiện tại không thể nào dạy cho Trương Lộ Chi một bài học.
Cô bác sĩ cấp cứu cực kỳ xinh đẹp?
Trương Lộ Chi, lời này của cậu làm tôi ngứa tai phải biết!
Bản thân Ôn Dương cũng không biết ngứa tai chỗ nào...
Đương nhiên, nàng không cần tranh luận với miệng lưỡi mọi người về vấn đề nhan sắc của Giản Mộc Tư, chỉ là...
Câu này phát ra từ miệng một người đàn ông như Trương Lộ Chi, nàng nghe thế nào cũng thấy không thoải mái...
Khi nổi hứng soi mói, Ôn Dương thừa nhận Trương Lộ Chi đã là một người đàn ông trưởng thành. Trong khi bình thường, nàng rất ít khi coi cậu là một người đàn ông.
“Đại ca, hay là em gọi cơm cho chị? Lát nữa chị phải đi Xương Long, ăn không no làm sao có sức?”
Ban ngày làm nhiệm vụ, trên đường đi Ôn Dương nôn khan mấy lần, thiếu chút nữa nôn ra nước đắng. Bây giờ nghe đến chuyện ăn uống không có hứng thú, cũng không có sức xua tay từ chối, chỉ lắc đầu.
Trương Lộ Chi cũng ngại khuyên nhủ Ôn Dương.
Về bản chất. Trương Lộ Chi tôn trọng Ôn Dương, nhưng cũng vì thế mà sợ Ôn Dương.
“Vậy em để chìa khóa ở đây cho chị, lát nữa bạn chị tới đón, chị nhớ đem đi.”
Ôn Dương mở mắt ra, liếc nhìn Trương Lộ Chi.
Chỉ bằng ánh nhìn thoáng qua, Trương Lộ Chi đã hiểu đại ca là đang chê mình lắm lời, vội vàng chuồn xuống xe.
......
Không thể ngủ được.
Cơn đau âm ỉ ở thái dương, cộng thêm mũi bị nghẹt và cổ họng sưng tấy đến nỗi không thể phát ra âm thanh, tất cả điều này đều khiến Ôn Dương khó chịu.
Nàng chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, yên lặng đợi Giang Thần đến đón.
Lúc sáng, nàng đã gửi cho Giang Thần một tin nhắn cầu cứu.
Tình trạng cơ thể hiện tại của nàng thực sự không thích hợp lái xe đến Xương Long.
Không phải nàng không đi được đường sắt cao tốc, mà là sau khi đi đường sắt cao tốc, nàng không còn sức tìm đường ở một thành phố xa lạ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Dương chỉ đành làm phiền bạn mình một phen. Làm phiền bạn mình bớt chút thời gian rảnh cuối tuần đưa nàng đến Xương Long một chuyến.
Nếu nhờ một người bạn độc thân thì sẽ ngại lắm. Nếu Giang Thần đi Xương Long, chắc hẳn Giản Thính sẽ theo cùng.
Khi một đôi thê thê cùng nhau đi dự đám cưới của một người xa lạ, sự ngượng ngùng sẽ bớt đi, ít nhất họ có thể chăm sóc nhau thật tốt.
Ôn Dương lặng lẽ chờ đợi trong xe tuần tra, chờ đợi Giang Thần và Giản Thính đến giải cứu nàng.
......
Trương Lộ Chi vừa đi chưa được bao lâu, tiếng mở cửa ghế lái đã đánh thức Ôn Dương đang nghỉ ngơi.
Trước khi ngước mắt lên, nàng vẫn còn hơi hoang mang.
Hai người bạn của nàng sao có thể ngang nhiên vào đồn cảnh sát như vậy?
Mặc dù mắt đang hơi híp lại, nhưng Ôn Dương vẫn thấy rõ đó là Giản Mộc Tư.
Nàng chắc chắn không nghe sai.
Nàng chắc chắn đã nghe thấy người kia nói:
“Chị lái xe riêng qua đây, đi thôi.”
Sau đó, Giản Mộc Tư xuống xe, mở cửa ghế phụ và đợi bên cạnh xe.
Ôn Dương xoay người, một tay chống nửa thân trên, nghi ngờ nhìn Giản Mộc Tư: “Chị đưa em về nhà?”
Buổi sáng dùng rất nhiều viên ngậm ho cũng không đỡ được bao nhiêu, Ôn Dương vẫn phải rặn hết sức mới có thể phát ra tiếng.
Nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, vẫn có thể nhận ra sự khác biệt.
Ôn Dương dừng lại một lúc, giống như đang tức cổ họng không nói nên lời, một lúc sau mới nói tiếp: “Hôm nay em có việc, không về nhà.”
Lần này giọng nàng có lực hơn trước.
Giản Mộc Tư tiến sâu vào bên ghế lái phụ, định dìu Ôn Dương, Ôn Dương bất giác lùi lại.
Thấy Ôn Dương lùi ra sau, động tác đưa tay ra của Mộc Tư dừng lại, nhưng một lúc sau, cô vẫn tiếp tục đỡ nàng ra khỏi ghế phụ.
Vừa khoá cửa xe lại, Ôn Dương đang dựa vào cửa liền chấp nhận để Giản Mộc Tư đỡ.
Hai người bước đi chậm rãi, chuyển vào trong xe của Giản Mộc Tư.
Mặc dù không rõ vì sao Giản Mộc Tư cố chấp muốn nàng vào xe của cô ấy đến vậy, nhưng bằng cách nào đó, Ôn Dương vẫn chấp nhận sự cố chấp của cô, vô thức muốn làm hài lòng Giản Mộc Tư.
Trong xe của Giản Mộc Tư, ghế phụ đã được chủ nhân của nó kéo ra đến mức rộng nhất.
Ban đầu Ôn Dương ngây ra, chóp mũi chợt thấy cay cay.
Nàng nhếch khóe môi lên, kìm nén cảm xúc cực kỳ nhạy cảm do ốm yếu.
Giản Mộc Tư lên xe từ đầu bên kia, thắt chặt dây an toàn cho nàng.
“Có thể sẽ hơi không thoải mái... nhưng vẫn phải thắt dây an toàn, lát nữa phải đi tốc độ cao.”
Giản Mộc Tư mím môi, cô không quen với những lời giải thích chi tiết như vậy:
“Đi Xương Long mà, không phải chị đưa em về nhà, chị đưa em đi Xương Long.”
Người nằm trên ghế phụ đột nhiên giãy giụa, Giản Mộc Tư cũng cau mày theo đó.
“Đừng giãy giụa!”
Ôn Dương nản chí, mở miệng cũng không nói được.
Thầm nghĩ, thôi bỏ đi.
Chỉ đành từ bỏ.
Giản Mộc Tư lấy phần cơm tối được đóng gói tại ghế sau đưa cho Ôn Dương: “Em phải ăn đi. Ngày mai không muốn đi đám cưới sao?”
Ôn Dương mím môi...
Thấy vậy, Giản Mộc Tư tiếp tục kiên nhẫn nói:
“Ăn ít cháo đi, sau đó chị sẽ nói cho em chuyện em muốn biết.”
Nửa uy hiếp nửa dỗ dành, người bị cúm và sốt cao cuối cùng cũng chịu nể mặt Giản Mộc Tư, xúc vài thìa cháo trắng.
Đồng thời gắp thêm hai cọng rau luộc, vậy đã là rất tốt rồi.
Giản Mộc Tư hài lòng, khởi động xe, lái lên đường cao tốc từ Bắc Thành đến huyện Xương Long.
......
Đôi thê thê Giang Thần và Giản Thính đã liên minh cho Ôn Dương “leo cây“.
Nghe nói là đột nhiên phải đi công tác gấp.
Giang Thần xin số điện thoại của Giản Mộc Tư từ dì nhỏ Lục Nhiên, giao người bạn bệnh tật của mình cho bác sĩ Giản, Giản Mộc Tư.
Lý do “phải đi công tác gấp”, đương nhiên là lời nói dối lừa con nít.
Mặc dù đầu óc đang lâng lâng, nhưng trong lúc lái xe trên đường cao tốc cũng đủ để khiến Ôn Dương hiểu ra, hai cô sếp thuộc hai công ty khác nhau làm sao có thể đi công tác cùng nhau?
Nàng hiểu rất rõ hai người bạn thân của mình.
Hai con người vốn công tư phân minh sao lại có thể dính lấy nhau khi đi công tác?
“Hừm~hừm~”
Ôn Dương quay lưng về phía Giản Mộc Tư, hậm hừ hai tiếng.
Cho dù bị Giản Mộc Tư nghe thấy, nàng cũng không sợ.
Người vừa mới thở hổn hển cách đây không lâu, bây giờ lại muốn nhe răng múa vuốt giận dỗi hai người bạn tốt.
Chẳng lẽ A Thần bị Mộ Quân đồng hóa?
Nghĩ đến Giang Thần cũng trở thành người chị em “tốt” hay “trêu đùa” mình, sĩ quan Ôn cảm thấy chua xót trong lòng.
Nhớ lại kỷ niệm xưa, trước khi Giang Thần và Giản Thính đến với nhau, nàng là người có công đóng góp không ít.
Vậy mà nháy mắt cái đã bán đứng nhau sao?
Lúc này Ôn Dương chỉ muốn khóc.
Nghĩ đến vừa rồi bị người ngồi ở ghế lái ép uống thuốc cực kỳ đắng...
Sĩ quan Ôn rối bời, cảm thấy cả thế giới này đang ghét bỏ mình.
Nàng cứ nghĩ bản thân sẽ tức giận một lúc, nhưng những cảm xúc như vậy lại khiến nàng ngủ quên trên ghế từ lúc nào không hay.
......
Trước khi đến trạm dừng chân lần đầu tiên, Giản Mộc Tư đã cố gọi Ôn Dương mấy lần liền.
Không nghe thấy Ôn Dương nói gì, cô bèn lái xe thẳng vào trạm dừng chân trên đường cao tốc.
Mở cửa ghế phụ lái, người nằm trên ghế phụ lái vẫn chưa tỉnh lại.
Giản Mộc Tư nghiêng người về phía trước đo nhiệt độ của Ôn Dương, 38,8, là nhiệt độ không thể khiến người ta yên tâm chút nào.
Cô xé một miếng dán hạ sốt, nhẹ nhàng dán lên trán Ôn Dương.
Khi những đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ giữa trán Ôn Dương, Giản Mộc Tư bỗng dừng lại...
Dừng lại giữa không trung một lúc rất lâu, sau đó vén lên hàng tóc mái xõa xuống che mất đôi mắt của Ôn Dương.
Vào lúc 10 giờ tối, Giản Mộc Tư cuối cùng cũng đưa người ốm đến Xương Long dự đám cưới.
Huyện Xương Long không hiện đại bằng những thành phố trực thuộc tỉnh như Bắc Thành, còn rất nhiều làng xã thuộc huyện Xương Long vẫn đang trong quá trình xóa đói giảm nghèo.
Theo hướng dẫn trên điện thoại di động, Giản Mộc Tư đã tìm thấy khách sạn mà Giang Thần đã đặt.
Đó là một khách sạn nằm tại trung tâm huyện Xương Long.
Tại những địa phương dù có nghèo nàn đến mấy, sẽ luôn có những khách sạn ra vẻ “cao sang” không phải lối như vậy.
Nghĩ đến cảnh tượng lạc hậu bắt gặp khắp dọc đường, Giản Mộc Tư khi đỗ xe vào bãi đậu xe của khách sạn hơi giật mình.
Nghĩ ngày mai phải dậy sớm, Giản Mộc Tư đành phải đánh thức Ôn Dương.
Người vốn bị sốt, khi thức dậy sẽ hơi nổi nóng hơn bình thường.
Từ khi bị Giản Mộc Tư đánh thức đến giờ, Ôn Dương không nói lời nào, nhưng khi thấy Giản Mộc Tư xách hành lý một mình, nàng vẫn không đành lòng.
Người bị ốm sốt cao khăng khăng muốn tranh hành lý với Giản Mộc Tư, nhất quyết không cho Giản Mộc Tư mang hành lý của hai người, nàng muốn tự mình xoay xở việc của mình.
Tâm trạng Giản Mộc Tư không tốt lắm, nói một câu với Ôn Dương bằng giọng điệu có chút bất thường.
Chỉ một câu “không cần” lạnh lùng như vậy, Ôn Dương không nắm cổ tay Giản Mộc Tư nữa, chỉ kéo hành lý của mình, lảo đảo xoay người rời đi.
Giản Mộc Tư thở dài...
Cô đuổi theo, chủ động nắm lấy cổ tay Ôn Dương.
“Ôn Dương, đừng làm chị lo lắng nữa.”
Ôn Dương dừng bước, cố hết sức để không nhìn Giản Mộc Tư.
Nàng mím môi, rồi lại mím môi...
Lặng lẽ trả lại hành lý trong tay cho Giản Mộc Tư: “Em xin lỗi...”
Nàng không biết chính xác mình có lỗi gì với Giản Mộc Tư, cũng không biết tại sao bỗng dưng thấy tủi thân.
Nàng chỉ là không thể khoanh tay đứng nhìn Giản Mộc Tư lo lắng cho mình, như thể nàng đã phạm phải một lỗi lầm tày trời, mắc phải một sai lầm không thể dung thứ.
Giản Mộc Thư thở dài:
“Đi nào?”
Ôn Dương đang định đi theo, nhưng lại bị một cảm giác choáng váng nhất thời làm nàng đứng im tại chỗ...
Nắm chặt tay Giản Mộc Tư trong vô thức, ổn định thân hình.
Đối mặt với sự lo lắng của Giản Mộc Tư, Ôn Dương cố gắng hết sức kéo lên một nụ cười mệt mỏi.
“... Giản Mộc Mộc...Lần này em không nói dối chị nữa... Em thực sự thấy không ổn...”
Nàng dựa đầu lên lưng Giản Mộc Tư, hai tay yếu ớt kéo ống tay áo của Giản Mộc Tư:
“Đưa em đi đi, Giản Mộc Mộc.”
......