Sự rạng rỡ của tôi
......
Bị Ôn Dương dựa vào sau lưng, không biết vì sao, nhiệt độ trên trán Ôn Dương có thể xuyên qua lớp quần áo, chạm đến mọi giác quan trên người Giản Mộc Tư.
Lúc này, Giản Mộc Tư chỉ cảm thấy sau lưng cực kỳ nóng.
Cô cứng đờ người ngay tại chỗ...
Sau vài giây im lặng, Giản Mộc Tư cắn chặt môi dưới, sau đó lại thả lỏng ra: “...Vậy hãy bám chặt lấy chị.”
Cô dẫn Ôn Dương chầm chậm đi về phía trước, một tay xách hai túi hành lý, tay phải thì ôm Ôn Dương từ phía sau lưng.
Cái ôm yếu ớt ấy ít nhất vẫn có thể đỡ được Ôn Dương có thể gục xuống bất cứ khi nào.
Khi ở trong xe, Ôn Dương khăng khăng muốn Giản Mộc Tư phải đeo khẩu trang.
Bước vào phòng khách sạn, Ôn Dương chỉ nhớ dặn mình phải đeo khẩu trang.
Nàng lấy khẩu trang y tế ra từ chiếc ví khóa kéo bên cạnh túi hành lý, sau đó đeo hai chiếc khẩu trang lên mặt.
Mở hé cửa sổ ra, để không khí trong phòng được lưu thông.
Cuối cùng, nàng còn dặn dò Giản Mộc Tư, đêm đến nhất định phải đắp chăn kín. Bla bla, cổ họng vốn đã không tốt, âm thanh lầm bầm cũng càng lúc càng nhỏ.
“Giản Mộc Mộc, buổi tối đi ngủ chị không có thói quen đá chăn chứ?”
Giản Mộc Tư đang ngồi bên giường không trả lời...
Lông mày Ôn Dương càng nhăn lại, trước khi ngủ lại mở mắt ra, hỏi lại: “Buổi tối đi ngủ chị không đá chăn chứ?”
“Ngủ đi, Ôn Dương.”
Giản Mộc Tư lấy tay che mí mắt Ôn Dương:
“Yên tâm, chị sẽ không bị lây.”
......
Ôn Dương thật sự bị ốm, cũng thật sự mệt mỏi.
Nếu không, làm sao một người thường ngày mắc bệnh sạch sẽ vô song như sĩ quan Ôn lại cho phép mình chui vào chăn trong bộ quần áo đã mặc ra ngoài.
Khi nhận phòng tại quầy lễ tân của khách sạn, người sốt cao đến mức choáng váng vẫn nhớ hỏi nhân viên lễ tân xem họ có hai phòng không.
Nếu như nhân viên lễ tân không bị ánh mắt của Giản Mộc Tư hù dọa, Ôn Dương chắc chắn đã phải ở riêng một phòng.
Ôn Dương mò mẫm, lần theo bức tường tiến vào phòng khách sạn, vừa vào phòng, không có sức thay đồ ngủ nhưng vẫn nhớ mở cửa sổ.
Sau khi mở cửa sổ, nàng ngồi sụp xuống thảm, tìm khẩu trang trong túi hành lý.
Lại còn chê một lớp khẩu trang không đủ, nhất quyết phải đeo thêm một lớp nữa.
Nếu không phải vì sau đó Giản Mộc Tư đỡ người này dậy, người có cơ thể sắp rã rời này có lẽ đã ngủ thiếp đi trên nền nhà...
......
Giản Mộc Tư ngồi đợi bên giường Ôn Dương, chỉ khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của đối phương, cô mới luồn tay qua sau tai Ôn Dương, tháo hai chiếc khẩu trang trên mặt nàng xuống.
Nhịp thở đồng bộ từ mũi và môi, như thể cuối cùng nàng cũng cảm nhận được không khí trong lành.
Một lúc sau, nàng đã khôi phục lại nhịp thở bình thường.
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng vén tóc mái Ôn Dương, sự dịu dàng chưa từng có hiện lên giữa đôi lông mày...
Thế nhưng trái tim cô lại tràn đầy xốn xang... Giản Mộc Tư biết rất rõ, hiện giờ cô không còn là chính mình nữa.
......
Sáng 9 giờ đón dâu, Giản Mộc Tư đưa Ôn Dương đến nhà gái lúc 8 giờ.
Với một sân vườn thật oách và một biệt thự dân xây khá có tính nghệ thuật, điều kiện của nhà Tiểu Hoàng có thể nói là rất tốt ở huyện Xương Long.
Huống chi, trong nhà tân nương Tiểu Hoàng chỉ có một cô con gái, đây càng là một chuyện hiếm gặp ở huyện Xương Long.
Cô dâu vừa trang điểm xong thì thấy Ôn Dương và Giản Mộc Tư được anh họ dẫn vào cửa.
Ánh mắt hoài nghi của cô bạn dừng lại trên người Giản Mộc Tư, sau đó dồn hết tâm trí vào người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
“Cừu Cừu!”
Kể từ khi hai cô bạn mỗi người một nẻo hồi năm hai đại học, Tiểu Hoàng chưa gặp lại Ôn Dương lần nào.
Những năm này, ngoại trừ ngày lễ, sinh nhật và đôi vài lần hỏi thăm, Ôn Dương rất ít chủ động liên lạc với cô bạn.
Nhưng tình cảm giữa cô và Ôn Dương chính là như vậy.
Mặc dù chỉ là bạn cùng trường trong khoảng thời gian hai năm, nhưng trái tim cùng chí hướng và mối duyên tâm đầu ý hợp đã khiến họ có một mối quan hệ mà bất kể thời gian có trôi qua bao lâu, chỉ cần gặp lại nhau là có thể dốc hết tâm tư tình cảm cho nhau nghe.
Đôi mắt cô dâu đỏ hoe, Ôn Dương cũng vậy.
“Lâu lắm không gặp.”
“Lâu lắm không gặp.”
Lời chào mở đầu câu chuyện, nhưng đằng sau lời chào đó là ước mơ mà họ đã vô số lần nói nhất định phải cùng nhau cố gắng.
Ôn Dương ôm cô dâu vào lòng.
Cả đời này nàng rất hiếm khi có giây phút ôm ấp thân mật.
Nàng vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Hoàng, xoa xoa người bạn cũ vài cái, cuối cùng rời khỏi vòng tay của cô bạn với nụ cười trên môi.
Ôn Dương giới thiệu Tiểu Hoàng với Giản Mộc Tư.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Ôn Dương, Tiểu Hoàng chợt ngỡ như mình đang nhìn một người đang muốn chụp một tấm ảnh tuyệt đẹp trên sân vận động năm đó.
“Đây là Giản Mộc Tư. Đây là bạn tốt thời đại học của em, Hoàng Trình Trình. Em hay thích gọi cô ấy là Tiểu Hoàng.”
Giản Mộc Tư gật đầu:
“Xin chào, Giản Mộc Tư.”
Giản Mộc Tư đưa cho cô dâu hai chiếc phong bì màu đỏ:
“Cung hỉ, tân hôn vui vẻ.”
Hai phong bao màu đỏ được đặt chồng lên nhau, Giản Mộc Tư đưa ra trông giống như chỉ có một bao, nhưng khi đến tay cô dâu...
Tiểu Hoàng chỉ vào chiếc phong bì màu đỏ không có chữ ký trong tay.
Hôm qua khi gọi điện cho Ôn Dương, Tiểu Hoàng biết Ôn Dương bị ốm.
Khi đó Tiểu Hoàng đã khuyên Ôn Dương không cần tự ép bản thân đến dự đám cưới, nhưng Ôn Dương không đồng ý.
Ôn Dương chỉ nói có một người bạn sẽ đưa nàng tới, không ngờ đó lại là một người bạn trên cả bắt mắt như vậy.
“Bạn của Cừu Cừu đương nhiên là bạn của tôi. Mọi người có thể đến đã là một sự hoan hỉ rất lớn đối với tôi. Tôi có thể nhận phong bì của cậu ấy, còn phần của chị, cô ấy đã đưa rồi.”
Cô dâu làm hiệu muốn trả lại phong bì cho Giản Mộc Tư, nhưng Giản Mộc Tư đã bị Ôn Dương cắt lời:.
“Cầm đi bạn học Trình Trình, không cần khách khí với tôi, cũng không cần khách khí với chị ấy, chúng tôi đều đã tới dự hôn lễ, chúc phúc theo cặp, lì xì cũng phải theo cặp. Đầu tôi đang đau quá, bà mau nhận đi, kẻo lát nữa tôi ói lên người bà.”
“Oẹ oẹ oẹ~”
Cô dâu sợ hãi lui về phía sau vài bước, nhìn thấy Ôn Dương nở nụ cười đắc thắng, cô bạn cũng không tiện vật lộn cùng Ôn Dương trước mặt một người lạ như Giản Mộc Tư.
Dù sao hôm nay cũng là cô dâu, phải đoan trang, đàng hoàng lên.
“Thôi được, tôi nhận vậy. Đừng có ói vào tôi.”
“Cảm ơn, chị Giản.”
“Chị Giản cái gì? Nghe ngứa tay chết đi được! Bà cảm ơn tôi là được rồi, chị ấy là do tôi dẫn tới.”
“Được, cám ơn Ôn Dương, được chưa?”
“Thế mới phải chứ~”
Ôn Dương quay đầu cười với Giản Mộc Tư, nhìn cổ tay của Giản Mộc Tư.
Lần này, nàng thẳng thắn nắm tay cô.
Giản Mộc Tư có chút sững sờ, trái tim bỗng đập thình thịch.
Để Ôn Dương không bị đi lại khó khăn, cô đi theo nàng theo phản xạ.
Nhìn thấy người phía sau đi theo mình, Ôn Dương đắc ý cong môi.
Vừa rồi nàng cũng hạ quyết tâm thật lâu mới dám nắm tay Giản Mộc Tư.
......
Cô dâu mải mê giới thiệu trang trí nhà cửa ở phía trước, không nghe thấy giọng của Ôn Dương, còn tưởng bạn cũ của mình đã bị bỏ lại trong đám đông.
Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Dương đang nắm tay Giản Mộc Tư.
Hoàng Trình Trình nhớ lại năm đó khi còn học tại đại học Thuỷ Mộc, Ôn Dương là chuẩn mực của tiêu chí “khó tiếp cận“.
Ôn Dương bình thường không thích tiếp xúc thân thể với người khác, khoác tay nhau đi dạo như bạn thân còn cảm thấy khó xử chứ đừng nói là nắm tay?
Năm đó, Hoàng Trình Trình phải nhây suốt một năm mới có thể khiến Ôn Dương tập quen với việc khoác tay.
Bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Ôn Dương nắm tay một cô gái khác, cô bạn không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Cô dâu Hoàng Trình Trình tiến lại gần Ôn Dương, cười đùa:
“Xem ra đã bao năm trôi qua, Cừu Cừu có chút thay đổi.”
Tiểu Hoàng nhìn bàn tay đang nắm chặt vào nhau của Ôn Dương và Giản Mộc Tư, hai má Ôn Dương bỗng hơi nóng.
“Bà nghĩ nhiều rồi!”
Dù giọng khàn khàn nhưng sĩ quan Ôn vẫn nhất quyết muốn bào chữa.
......
Khách mời không ngừng kéo đến, cô dâu mải bận tiếp khách, Ôn Dương và Giản Mộc Tư tìm một chiếc ghế dài ở góc sân rồi ngồi xuống.
Mặc dù sáng nay khi thức dậy, Ôn Dương đã có thể nói được, tinh thần cũng khoẻ mạnh hơn một chút, nhưng cơn sốt cao vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm nhiều.
Ôn Dương như có nguồn năng lượng vô tận khi vui vẻ cùng bạn cũ, nhưng khi quay lại góc khuất chỉ có một mình Giản Mộc Tư, nàng vẫn không kìm được cái cau mày.
Dựa trán lên vai Giản Mộc Tư, như thể sức lực của nàng đã cạn kiệt.
“Giản Mộc Mộc... khó chịu...”
Bằng giọng mềm mại, khàn khàn, nàng nói về sự khó chịu trong cơ thể của mình.
Ôn Dương dựa vào Giản Mộc Tư, hơi nghiêng đầu lại: “Đau đầu! Phiền!”
Từ khi nàng sĩ quan bị ốm có thể nói lại được, nàng luôn nói với Giản Mộc Tư những cảm xúc của mình bằng ngôn ngữ đơn giản nhất.
Ban nãy còn logic rõ ràng và câu văn mạch lạc, nhưng khi ở riêng với Giản Mộc Tư, lại biến thành một người ốm thều thào từng chữ từng chữ một. Như thể sợ nói nhiều thêm một chữ là bị mệt vậy.
Giản Mộc Tư xoay người sang một bên, cố gắng chuyển trọng lượng của đối phương dồn lên vai mình. Hai tay xoa bóp thái dương giúp Ôn Dương.
Xoa nhẹ không được, bóp mạnh cũng không, xoa nhanh không ổn, bóp chậm càng không.
Nhẹ, mạnh, chậm, nhanh, mỗi một lần xoa bóp đều thay đổi theo nhịp tim, đi cùng với đó là nỗi lo đầy rẫy.
Qua một lúc sau, Ôn Dương gần như nằm trong vòng tay Giản Mộc Tư, mò mẫm kéo hai tay cô xuống, đặt chúng lên đùi nàng.
Bị đôi tay ấy nắm chặt, Giản Mộc Tư hơi giãy ra, nhưng sau đó vẫn để Ôn Dương nắm trong bất lực.
“Thoải mái~”
Ôn Dương lầm bầm.
Nàng nắm tay Giản Mộc Tư, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Giản Mộc Tư, bất ngờ cười lên.
“Vừa nãy chị làm em ngạc nhiên đấy, Giản Mộc Mộc... Chị đã chuẩn bị phong bì từ lúc nào?”
Đôi mắt Giản Mộc Tư khẽ xao động...
Những tia sáng trong mắt Ôn Dương thật là...
Chói chang quá...
Cô mím môi, dời ánh mắt đi, chuyển tầm nhìn đặt lên vành tai Ôn Dương.
“Hôm qua.”
“Trước khi xuất phát?”
“Ừm.”
Ôn Dương cười, hít một hơi:
“Em muốn trả lại cho chị, được không?”
Trong chuyện đối nhân xử thế, Ôn Dương luôn là người vừa biết ý, vừa biết đạo làm người.
Nàng không thích lợi dụng người khác, ngay cả khi người đó không hề nghĩ nàng đang lợi dụng họ.
Nàng luôn tin rằng, sự gắn bó của tình cảm giữa bạn bè với nhau không nên bị tiền bạc và lợi ích vấy bẩn.
Đã là bạn bè với nhau, bắt buộc phải công bằng.
Khi thân thiết với một người bạn, nhất định phải rạch ròi về những điều không liên quan gì đến tình bạn, đặc biệt là vấn đề tiền bạc.
Khi còn nhỏ, ta được gia đình cho tiền, khi lớn lên, tiền là do ta tự kiếm lấy.
Bất kể đó là tiền của bạn kiếm được trong thời kỳ nào, dù chỉ là khoản tiền bạn dùng để tiêu sài hoang phí, cũng không phải để cho nàng hưởng sái.
Tôn trọng tiền của bạn vừa là tôn trọng bạn, vừa là tôn trọng tình bạn này và cũng là tôn trọng chính mình.
Trước đó, các cách xử lý vấn đề tiền bạc với Giản Mộc Tư đều kết thúc với việc Ôn Dương chuyển khoản Alipay.
Theo một cách nào đó, nàng làm vậy có thể coi là nàng quan tâm đến Giản Mộc Tư.
Nàng càng không muốn mắc nợ những ai mà nàng quan tâm.
Trước đây là một người luôn thậm thà thậm thụt muốn “lừa” người ta, hôm nay lại chủ động nói cho Giản Mộc Tư biết chuyện nàng sẽ làm.
Mặc dù mỗi lần chuyển tiền trước đây Ôn Dương đều nghĩ xem liệu Giản Mộc Tư có tức giận hay không, liệu chị ấy có hiểu ý của mình hay không, dù không nói ra, nhưng nàng đã nghĩ rất nhiều.
Nàng không muốn Giản Mộc Tư cảm thấy nàng đang tính toán chi li với cô. Nhưng cũng không muốn tạo cho mình cảm giác mắc nợ do nghĩ quá nhiều, giải thích quá nhiều.
“Chị đã đi phong bì bao nhiêu? Em muốn chuyển cho chị.”
Giản Mộc Tư cười:
“Không mệt sao? Nghĩ nhiều như vậy?”
Ôn Dương muốn nói rồi lại thôi, đang suy nghĩ nên bộc lộ suy nghĩ của mình ra như thế nào.
Giản Mộc Tư cấu bàn tay đang nắm chặt mình của Ôn Dương:
“999... Đây là lần đầu tiên chị mừng phong bì, chưa có kinh nghiệm. 'Trường trường cửu cửu', có lẽ bạn em sẽ vui lòng nhận.”
Ôn Dương vừa khóc vừa cười vì câu nói này.
Khóc, vì nàng thực sự đang bị sổ mũi.
Cười, cũng thật là rạng rỡ.