Thích
......
Sáng nay ngủ dậy, Ôn Dương tự biến bản thân thành vật thể nhốt vi khuẩn di động kín kẽ.
Sau khi tỉnh dậy ra khỏi giường, đưa tay lên mặt không sờ thấy chiếc khẩu trang đâu cả, Ôn Dương chợt sửng sốt.
Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua cửa sổ phòng khách sạn, may mà cửa sổ vẫn còn mở hờ.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Ôn Dương vội vàng đứng dậy xông vào phòng tắm. Nhìn chằm chằm Giản Mộc Tư đứng bên bồn rửa, nói một cách lo lắng:
“Chị không bị cảm chứ?”
Giản Mộc Tư không bị lây từ Ôn Dương, thế nhưng Ôn Dương cứ run rẩy cả ngày.
Đừng ai hòng lén lút tháo khẩu trang y tế trên mặt tôi ra!
Đừng hòng!
......
Gần hết đám cưới, đã đến giai đoạn tung hoa.
Cô dâu Tiểu Hoàng mời nhóm bạn độc thân lên sân khấu tham gia bắt hoa.
Cô dâu đã đứng trên sân khấu cầm mic chỉ mặt gọi tên, Ôn Dương đương nhiên không thể làm mất mặt cô bạn mình.
Tên của Ôn Dương được xướng lên những hai lần, nàng chỉ có thể cười bất lực, bĩu môi với Giản Mộc Tư, rồi cứng ngắc bước lên sân khấu.
Giản Mộc Tư có thể nhìn thấy sự ngượng ngùng trong mắt Ôn Dương, cũng như sự mất tự nhiên từ dáng người nàng.
Sau khi lên sân khấu, Ôn Dương nói vài câu chúc phúc rồi lùi ra thật xa khỏi vị trí giữa sân khấu, sợ lát nữa bó hoa bị đui sẽ rơi xuống trước mặt mình.
Hai tay nàng chắp sau lưng, bộ dạng “không liên quan gì đến tôi” khiến khóe môi Giản Mộc Tư khẽ cong lên.
Sĩ quan Ôn luôn có thể vô tình phát ra năng lượng dễ thương khiến người ta không cách nào cưỡng lại.
Nhưng bó hoa đó, chính là một bó hoa đui mù.
Đã lâu không gặp Ôn Dương, cô dâu Tiểu Hoàng cố ý định vị chỗ đứng của Ôn Dương trên sân khấu trước khi tung hoa.
Ngay sau đó, Tiểu Hoàng cố tình ném bó hoa về phía Ôn Dương.
Đôi khi số phận là vậy đấy.
Bạn càng không muốn điều gì đó xảy ra thì nó càng có khả năng xảy ra.
Định luật Murphy ấy mà.
Trên sân khấu không thiếu gì những nam thanh nữ tú độc thân có thể bất chấp tất cả để tranh giành bó hoa, thế nhưng bó hoa đui mùi lại rơi bịch một cái xuống trước mặt Ôn Dương.
Không cho người khác cơ hội đánh chặn trên không, một chút cũng không.
Ôn Dương đứng cách trung tâm sân khấu rất xa, bên cạnh 5 mét không một bóng người.
Trong bầu không khí náo nhiệt của người dẫn chương trình, Ôn Dương không còn cách nào khác đành phải nhặt bó hoa dưới chân lên, đi đến giữa sân khấu.
Nàng thấy rõ ràng Giản Mộc Tư đang cười.
Giản Mộc Tư cười, làm nàng càng xấu hổ hơn.
Không thể tránh khỏi trong suốt thời gian tiếp theo sẽ bị Giản Mộc Tư trêu vì “củ khoai tây nóng hổi” này. Ôn Dương chợt nảy ra một ý tưởng, nàng mượn micrô của MC và nói:
“Sự chúc chúc tốt đẹp như vậy, hãy để mọi người trên sân khấu cùng chia sẻ đi.”
Sau đó liền trao bó hoa trên tay cho những nam thanh nữ tú trên sân khấu.
Cũng may bó hoa của cô dâu không nhỏ, hơn hai mươi bông hoa nhỏ đủ để Ôn Dương “phân phát“.
Cuối cùng, Ôn Dương cầm bông hoa nhỏ màu đỏ duy nhất còn sót lại bước xuống sân khấu.
Nói là “cầm”, thực thực chất là “kẹp” thì đúng hơn, nàng dùng hai ngón tay kẹp bông hoa hồng nhỏ.
Người tự hào là “độc thân vui tính” như sĩ quan Ôn có vẻ như khá có thành kiến với thứ trên tay, nhưng tại sao nàng lại giữ thứ mà mình không muốn lấy làm kỷ niệm?
Ôn Dương giữ lại một bông hoa chỉ vì nghĩ đến một người dưới sân khấu.
Nàng nghĩ đến người cũng độc thân nhưng không thề thốt trở thành “độc thân vui tính”, đó chính là Giản Mộc Tư.
Thi thoảng có những lúc Ôn Dương đã nghĩ.
Có thể Giản Mộc Tư đã có người mà chị ấy mong đợi, nên việc tặng bông hoa này cho chị ấy là rất hợp lý.
Bông hoa hồng nhỏ đung đưa trong gió được Ôn Dương nhét vào tay Giản Mộc Tư.
Ôn Dương tỏ ra thản nhiên cầm lên chiếc ly thuỷ tinh trên bàn, hớp một ngụm nước, bộ dạng nghiêm túc nhìn lên sân khấu một cách chăm chú.
Qua một hồi lâu mà không thấy người bên cạnh nói gì, hoặc do bị ánh nhìn của đối phương dò xét quá lâu, Ôn Dương quay đầu lại: “Hmmm... Em nghĩ chị cũng cần hạnh phúc...”
Đôi mắt Giản Mộc Tư khẽ rung động.
Cô vốn tưởng sĩ quan Ôn kiêu ngạo sẽ lại nói gì đó cà khịa cô...
Thực ra vừa ngắt lời, Ôn Dương đã cảm thấy đây không giống phong cách thường ngày của mình.
Nàng rõ ràng không phải một cô gái chơi hệ ấm áp.
Nhưng khi thấy nét mặt Giản Mộc Tư khẽ thay đổi cùng khoé miệng hơi nhếch lên, nàng cũng không muốn nói thêm điều gì khẩu thị tâm phi để vớt vát lại chút thể diện.
Nàng nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ:
“Hạnh phúc nhé, Giản Mộc Mộc~”
Nụ cười ấy đã sưởi ấm ánh mắt Giản Mộc Tư, tan chảy lòng dạ Giản Mộc Tư.
Nhất định nhiều năm sau, cô ấy vẫn sẽ nhớ về nụ cười toả sáng của ai đó trong ngày hôn lễ.
Ánh sáng ấy, bóng dáng ấy, con người ấy, đã rót nụ cười vào trong mắt cô, in dấu nụ cười vào trái tim cô... bao bọc thế giới cảm xúc của cô bằng một vầng sáng chói.
......
Theo nguyên tắc không làm phiền đôi vợ chồng son, tiệc cưới kết thúc không lâu sau, Giản Mộc Tư và Ôn Dương lên đường về Bắc Thành.
Trên đường cao tốc đi về, Ôn Dương ngồi đếm núi, chưa được bao lâu đã không trụ nổi.
Nàng vẫn sốt, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, vật vờ cả buổi sáng, có thể thấy Ôn Dương đang yếu dần, thế nhưng nàng vẫn muốn cố gắng nói chuyện với Giản Mộc Tư...
Nghĩ đến việc người ta phải lái xe mà mình được ngủ say, nàng cảm thấy cô đơn thay cho Giản Mộc Tư dù không biết vì sao.
Nhưng mí mắt lúc nào cũng muốn sụp xuống không cho phép nàng tiếp tục duy trì trạng thái tỉnh táo.
Ôn Dương vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa, vừa tự nói tự trả lời, không lâu sau đã nói mình buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Lái xe trên đường cao tốc, Giản Mộc Tư cũng không dám phân tâm nhìn người ngồi bên ghế phụ.
Đến điểm dừng chân gần nhất, cô đỗ lại khu vực nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn cho Ôn Dương.
Ôn Dương không bị đánh thức chút nào, trái lại còn đang ngủ rất say.
Giản Mộc Tư dựa vào thành xe, vặn nắp chai, nhấp một ngụm nước khoáng.
Nhìn người còn lại trong xe, suy nghĩ của cô trôi đi đâu mất.
Qua chuyến đi Xương Long này, Giản Mộc Tư có hai thu hoạch.
Cô chắc chắn một điều.
Sinh viên khoa Truyền thông của Đại học Thuỷ Mộc giành được giải thưởng nhiếp ảnh của thành phố Bắc Thành chính là Ôn Dương đang ngủ trên xe này.
Trong không khí vui vẻ của đám cưới, Giản Mộc Tư nghe nói Tiểu Hoàng tốt nghiệp từ Khoa Truyền thông của Đại học Thuỷ Mộc, chuyên ngành sản xuất và chụp ảnh phim và truyền hình.
Mà cô dâu Tiểu Hoàng, là bạn học đại học của Ôn Dương.
Tại sao sau đó Ôn Dương lại gia nhập Cục Công an?
Hoặc có thể nói, tại sao nàng ấy lại tốt nghiệp tại Đại học Công an?
Còn về thu hoạch thứ hai...
Giản Mộc Tư lại nhìn người ngồi bên ghế phụ.
Lục Nhiên đúng là đã thấy trước một điều khi cô ấy trêu đùa Giản Mộc Tư những năm trước.
Cuối cùng thì cô đã trở thành một người hạnh phúc.
Gặp được một người mà mình không thể buông bỏ, mới có thể cảm nhận rõ thế nào là “thích“.
Không biết từ khi nào, cô đã thích Ôn Dương.
Không thể trốn tránh.
Càng nghĩ càng thấy, sự yêu thích này.
Nhiều nhất vẫn là thích.
......