Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 88: Chương 88: 17 giờ 17 phút




Chắc hẳn phải vậy

......

Vài ngày trước khi Phó Cục trưởng Chu ép Ôn Dương ký thỏa thuận trưng thu, Trương Lộ Chi đứng ngoài cửa văn phòng nghe không hiểu lắm.

Mặc dù sau đó Lý Duyên Thanh không giải thích quá rõ ràng, nhưng Trương Lộ Chi vẫn có thể hiểu từ tông giọng của chú ấy.

Cậu thật không ngờ những tên quan lại bao che lẫn nhau, gió chiều nào theo chiều nấy như hay thấy trong các tác phẩm văn học, điện ảnh và phim truyền lại xuất hiện gần cậu nhanh đến vậy...

Đặc biệt là ở Cục Công an thành phố này.

Cậu có nghe hiểu, cũng hiểu rằng mục đích của Phó Cục trưởng Chu là ép đại ca Ôn ký thỏa thuận trưng thu và bồi thường vốn không công bằng kia.

Chỉ là Trương Lộ Chi không thể hiểu được, trưng thu dỡ bỏ khu hành chính cho dù có liên quan đến Diễn đàn Kinh tế Thế giới sắp được tổ chức tại thành phố nửa cuối năm nay, thì có sao chứ?

Vì làm việc trong Cục Công an, vì làm việc trong cơ quan chính phủ, nên phải biết hy sinh, phải xả thân nhiều hơn?

Vậy có nghĩa là phải đóng vai trò “đầu tàu” trong vụ bóc lột bất công này sao?

Trương Lộ Chi không thể hiểu được.

Cậu bất bình thay người dân Bắc Thành, càng bất bình thay Ôn Dương.

Dưới sự lạm quyền của những tên quan liêu, đối tượng bị tổn thương nhiều nhất không ai khác chính là những thường dân vô tội, cũng như những người lao động tiền tuyến đã không ít lần hy sinh.

Cũng vì thế mà Trương Lộ Chi nhìn Phó Cục trưởng Chu với ánh mắt mang nhiều hàm ý khinh bỉ hơn.

Lần đầu tiên cậu cười giả dối kể từ khi mới vào Cục Công an đến giờ là khi gặp Phó Cục trưởng Chu.

Ngoài mặt thì cười, trong lòng thì con mẹ nó này, con mẹ nó nọ.

Cảnh sát đương nhiên cũng biết chửi thề!

Trương Lộ Chi nghĩ,

Trước khi trở thành cảnh sát, cậu đã làm một người bình thường trong ít nhất 20 năm. Mà đã là người, ai cũng sẽ có lúc tức giận.

Không biết chửi mắng mới là lạ.

Lần này ăn trong căn tin, không hiểu sao lại tình cờ đến thế, Phó Cục trưởng Chu ngồi ngay ở bàn bên cạnh.

Khi Trương Lộ Chi ngồi xuống, Ôn Dương vẫn chưa đến căn tin.

Ai ngờ, ngồi cạnh đội cấp cứu ngay sau đó, vẫn là Phó Cục trưởng Chu.

Kể từ vụ cãi nhau trong văn phòng đến nay, Ôn Dương hầu như không gặp lại Phó Cục trưởng Chu.

Dù có thi thoảng gặp nhau trong Cục, cũng chỉ lướt qua nhau như những người dưng, không ai làm phiền đến ai.

Lần này, mặc dù Ôn Dương thoáng thấy Phó Cục trưởng Chu ở rất gần, nhưng vẫn lẳng lặng ngồi xuống.

Hoàn toàn coi như nhìn mà không thấy.

Ban đầu có một người lãnh đạo ngồi giữa Trương Lộ Chi và Phó Cục trưởng Chu, nhưng sau khi người lãnh đạo ấy rời đi...

Ghế giữa trống, phía bên tay trái Trương Lộ Chi là Phó Cục trưởng Chu.

Dù sao đây cũng là năm đầu tiên Trương Lộ Chi làm cảnh sát, hỉ nộ ái ố vẫn lộ ra hết trên mặt.

Đã đeo mặt nạ giả dối đủ lâu, Trương Lộ Chi cũng cảm thấy buồn nôn. Lúc này nhìn thấy Phó Cục trưởng Chu đang ở gần, cậu dịch sang ngồi cạnh Trần Phi theo phản xạ.

Ôn Dương ngẩng đầu nhìn Trương Lộ Chi, đanh mặt lại.

Vì Phó Cục trưởng Chu biết ông ta đắc tội với nàng, cho nên nàng không sởi lởi là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng nếu hành động này của Trương Lộ Chi bị Phó Cục trưởng Chu để bụng...

Ôn Dương “chậc” một cái, liếc nhìn Trương Lộ Chi đang nhìn nàng vô tội...

Ngồi cạnh Ôn Dương là Giản Mộc Tư, lúc này cô chợt hành động.

Giản Mộc Tư ngồi sang chỗ mà Trương Lộ Chi vừa bỏ trống, sau khi ngồi xuống, cô khẽ mỉm cười với Ôn Dương.

“Chậc chậc~”

Trong lòng Ôn Dương ấm áp.

Nàng cười đáp lại Giản Mộc Tư, rồi liếc xéo Trương Lộ Chi.

Đúng là một cậu bé non nớt.

Trở lại phòng trực, Ôn Dương còn chưa kịp nói gì, Lý Duyên Thanh đã mắng Trương Lộ Chi một trận.

Dù sao cũng là một người già trong Cục, một khi Lý Duyên Thanh cất tiếng, Trương Lộ Chi chỉ có thể vừa nghe mắng vừa gật đầu.

Nghe Lý Duyên Thanh phân tích trái phải xong, Trương Lộ Chi ủ rũ chào tạm biệt Ôn Dương.

Hôm nay Lý Duyên Thanh và Ôn Dương trực ca ngày.

Sau khi bàn giao ca tối với đội bên cạnh, Trương Lộ Chi có thể ra về.

“Em sai rồi, đại ca. Lần sau, em nhất định sẽ 'mừng giận bất lộ hình sắc.”

“Ồ, thật là hiếm.”

Ôn Dương quay đầu lại nhìn Trương Lộ Chi:

“Hiếm lắm mới thấy chú em biết một câu thành ngữ, mừng giận bất lộ hình sắc.”

......

Đường phố không là nơi duy nhất đông đúc vào giờ cao điểm buổi tối, đến cả bệnh viện công lập nằm trong big 3 cũng đông nghịt người.

Gần 7 giờ tối, những bệnh nhân chưa được khám phải được các y tá và bác sĩ trấn an rất nhiều lần mới có thể yên lặng một lúc.

Họ sợ nếu những bác sĩ và chuyên gia tan ca đúng giờ, thì hỏng việc.

Bác sĩ có thể tan làm đúng giờ?

Đó là chuyện chắc chắn không thể xảy ra tại Bắc Thành.

Những người dân Bắc Thành từ nhỏ đã quen khám bệnh ở đây đương nhiên hiểu rõ chuyện này.

Nhưng còn những người đến từ các địa phương khác tới đây khám bệnh thì sao?

Là một thành phố trực thuộc tỉnh và là thủ phủ của tỉnh, Bắc Thành có nguồn lực y tế tốt nhất trong khu vực.

Nhiều bệnh nhân từ các nơi khác đều không ngại gian khổ để đến Bắc Thành khám bệnh.

Khi đến một nơi xa xứ xa quê, họ luôn khó tránh khỏi tưởng tượng ra những tình huống xấu nhất khi gặp bất trắc, nhất là những người đã có tuổi.

......

Khi tiếng la hét thất thanh phát ra từ khu vực phòng bệnh chấn thương chỉnh hình, tình hình tại hiện trường đã trở nên mất kiểm soát.

Một người đàn ông trung niên đang cầm con dao áp vào vùng bụng chuyên gia khoa chỉnh hình - Phó Chủ nhiệm Lưu.

Người đàn ông bóp cổ Phó Chủ nhiệm Lưu, hét vào mặt các y tá tại bàn: “Gọi Chủ nhiệm và trưởng khoa các người đến đây! Mẹ kiếp, lúc trước tôi khám bệnh, các người không khám kỹ cho tôi! Bây giờ tôi khập khiễng rồi đây này! Thành thằng tàn tật rồi đây này! Nếu hôm nay cấp trên của mấy người không thể cho tôi biết lý do, tôi sẽ đưa theo tên khốn nạn này về nơi chín suối!”

Sáu tháng trước, phó chuyên gia trưởng khoa chỉnh hình gặp một bệnh nhân người địa phương kỳ kèo chuyện tiền nong đến lạ thường.

Hắn làm việc tại công trường, ngã từ tòa nhà hai tầng đang xây dựng xuống đất...

May mà chân tiếp đất đầu tiên.

Kiểm tra một lượt tại bệnh viện địa phương xong, bệnh viện địa phương chân thành kiến nghị hắn ta đến khoa chỉnh hình của Bệnh viện Số 1 ở Bắc Thành để điều trị.

Bệnh nhân lúc đó quả thật rất biết nghe lời, nhưng khi đến Bệnh viện Số 1 lại biến thành rất không “nghe lời“.

Mấy năm qua tích góp được kha khá tiền cưới vợ, nhưng lại không muốn tiêu vào chi phí phẫu thuật.

Mặc dù bác sĩ chuyên khoa chấn thương chỉnh hình - Phó Chủ nhiệm Lưu đã nhiều lần nhấn mạnh điều trị phẫu thuật là phương án tốt nhất, phương án điều trị bảo tồn rất có khả năng dẫn đến tàn phế, nhưng bệnh nhân vẫn kiên quyết điều trị bảo tồn vì ngại chi phí cao.

Phó Chủ nhiệm Lưu khuyên nhủ gãy lưỡi bất thành, khó tránh khỏi có chút tức giận:

“Tôi đã nói với anh nhiều lần như vậy, anh không nghe, tôi còn cách nào khác đây? Nếu xảy ra chuyện gì, anh tự đi mà chịu trách nhiệm!”

Lời khuyên thì khó nhớ, lời khó nghe thì nhớ kỹ như in.

Cho dù trước đó Phó Chủ nhiệm Lưu có tận tình khuyên bảo, có dốc ruột dốc gan nghĩ cho bệnh nhân đến thế nào, nhưng chỉ cần cuối cùng, chỉ cần cuối cùng ông nói một câu khó nghe, một số người sẽ nhớ mãi không quên.

Chỉ ghi nhớ duy nhất một câu như vậy.

Chỉ ghi nhớ một câu càng nghe càng thấy có vẻ giống lời “chửi rủa“...

Đặc biệt là sau khi lời nói đó trở thành sự thật.

......

“110 gọi 10919. 110 gọi 10919.”

“110, đây là 10919, mời nói.”

“Tầng 1 của Bệnh viện Số 1 tòa nhà nội trú số 1 xảy ra một vụ uy hiếp người gây thương tích, hãy tới hiện trường xử lý.”

“10919 đã nhận. Lập tức tới hiện trường.”

Hai phút sau, xe cảnh sát tuần tra 110 dừng bên ngoài khu nội trú số 1 của Bệnh viện Số 1.

Ôn Dương và Lý Duyên Thanh vội xuống xe, chạy đến khu vực xảy ra vụ việc dưới sự hướng dẫn của các y tá và bác sĩ.

Nhìn thấy những người mặc đồng phục cảnh sát, kẻ tình nghi lập tức trở nên kích động.

“Ai cho các người gọi cảnh sát!!”

“Ai cho các người gọi cảnh sát!!”

Trước đó là bệnh nhân, giờ đây là kẻ tình nghi, hắn vung vẩy con dao trên tay một cách bừa bãi.

Phó Chủ nhiệm Lưu bị hắn kẹp cổ, sắc mặt ông trở nên tối sầm lại như không thể thở được.

“Bỏ con dao xuống!”

“Tôi cảnh cáo anh một lần nữa, bỏ con dao xuống!”

Lý Duyên Thanh đặt tay phải lên khẩu súng.

Nơi đây là khu điều trị nội trú, xung quanh hiện trường có rất nhiều người dân đứng quan sát từ xa.

Trong tay nghi phạm có dao, nếu hắn không chỉ gây thương tích cho bác sĩ, mà còn tấn công những người khác...

Ôn Dương giơ hai tay lên, không để ý đến cảnh cáo trong mắt Lý Duyên Thanh.

Nàng tiến lên vài bước, đến gần nghi phạm và bác sĩ đang bị bắt làm con tin, chỉ cách hai mét.

“Anh thấy đấy, trong tay tôi không có gì.”

“Có chuyện gì mà không bình tĩnh nói chuyện được? Bắt cóc bác sĩ làm gì?”

“Đều là lỗi của hắn! Là hắn hại tôi! Nếu không phải tại hắn thì bây giờ tôi vẫn giữ được đôi chân lành lặn!”

Ôn Dương liếc nhìn chân trái của nghi phạm.

Nghi phạm lê chân trái về phía sau, đúng là cái chân đó đã bị tật.

“Anh cứ bình tĩnh đã, đừng căng thẳng.”

Ôn Dương khẽ dựa vào tường, trên mặt lộ ra vẻ dửng dưng:

“Chúng ta cứ coi như đây là nói chuyện. Chúng tôi ở đây là để giải quyết vấn đề mà, nếu anh có gì bất mãn... nếu đây là lỗi của bác sĩ thì chúng tôi sẽ thu thập bằng chứng sau, sẽ giúp anh kiện và lấy tiền bồi thường.”

Vì mải lắng nghe Ôn Dương, bàn tay bóp cổ Phó Chủ nhiệm Lưu của hắn hiển nhiên đã thả lỏng không ít.

Liếc mắt thấy vị bác sĩ mặc áo khoác trắng đang thở hổn hển bên cạnh kẻ tình nghi cao lớn cường tráng, Ôn Dương âm thầm yên tâm hơn một chút.

“Cái chân này của anh, là do vị bác sĩ kia khám?”

“Không phải hắn thì là ai!”

“Sao chân lại bị thương?”

“...”

Có lẽ đã động đến nỗi ấm ức trong lòng nghi phạm, tên nghi phạm bỗng trải lòng ngay sau đó, thực sự kể khổ với Ôn Dương về chuyện tồi tệ của hắn.

Nếu ban đầu không phải tại chủ đầu tư và nhà thầu thiếu trách nhiệm, hắn đâu cần ưu phiền vì chi phí phẫu thuật?

Nếu không vì chi phí phẫu thuật, hắn đã không phải chọn điều trị bảo tồn rồi bị tàn tật vĩnh viễn.

Nhưng bây giờ hắn không thể tìm thấy chủ đầu tư hay nhà thầu, chỉ có thể chạy đến Bệnh viện Số 1 ở Bắc Thành để tìm vị bác sĩ tay không tấc sắt lần đó đã khám cho hắn kia...

“Đều là do hắn rủa! Nếu hắn không rủa, chân tôi nhất định sẽ không sao!”

Lý Duyên Thanh ra hiệu bằng mắt với Ôn Dương.

Viện trợ bên ngoài đã đến hiện trường, lúc này đang ở ngoài đám đông.

Lý Duyên Thanh hơi lùi lại phía sau, quay về gần đám đông với ý định sơ tán.

Ôn Dương hướng về phía nghi phạm, tỏ vẻ hoàn toàn khó hiểu: “Anh này, tôi nghe anh nói nãy giờ, nhưng sao mãi chưa hiểu chuyện này của anh có liên quan gì đến vị bác sĩ kia? Bác sĩ không phải người làm chân anh bị thương. Người không giúp anh trả tiền phẫu thuật và không đền tiền anh cũng không phải vị bác sĩ này. Ban đầu anh đến khám bệnh, vị bác sĩ này nhất định đã kiến nghị anh làm phẫu thuật phải không?”

“Nhưng hắn rủa tôi, vì hắn nguyền rủa ông đây, chân ông đây mới không đỡ hơn!”

“Ông ấy rủa anh vô cớ vì gì?”

Ôn Dương hỏi ngược lại:

“Ông ấy là bác sĩ, khám bệnh cứu người, anh bị đau chân, anh đến tìm ông ấy khám bệnh, ông ấy chỉ nghĩ làm sao để chữa khỏi chân cho anh, làm sao có thể rủa anh? Chẳng qua thấy anh không chịu phối hợp làm phẫu thuật, chỉ vì muốn chữa khỏi chân cho anh nên ông ấy sốt ruột, nóng nảy một chút. Có lẽ ông ấy nói hơi khó nghe, nhưng vẫn là ý tốt, chỉ muốn anh suy nghĩ kỹ, đừng để mất cái chân này“.

Ôn Dương thương lượng với nghi phạm mãi, mới thấy nghi phạm có vẻ thả lỏng.

Lúc này, nghi phạm đột nhiên nhìn quanh...

Những người vừa đứng xem ở đây đâu?

Tại sao càng lúc càng ít người đi?

Nghi phạm đột nhiên hét lên:

“Người đâu? Mọi người đâu hết rồi?”

Lần này mũi dao chợt hướng xuống, đâm vào áo khoác trắng của Phó Chủ nhiệm Lưu.

Ôn Dương nhìn không rõ lắm, tim giật thót lên tận cổ họng.

Trong khi adrenaline đang dâng cao, nàng có cảm giác mình đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đằng sau tấm lưng run rẩy dữ dội của nghi phạm.

Ôn Dương chớp đúng thời cơ, chộp lấy cổ tay cầm dao của nghi phạm, giật mạnh...

Trong lúc hai bên giằng co, Lý Duyên Thanh đã nhanh chóng đè lên người nghi phạm.

Cùng lúc đó, sĩ quan Ôn trong lúc hăng máu dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc...

“Ôn Dương!”

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.