Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 89: Chương 89: 17 giờ 18 phút




Tâm tình

......

Người mà Ôn Dương nhìn thoáng qua sau lưng nghi phạm, quả nhiên là người quen.

Nhưng vào thời khắc quan trọng giải cứu con tin, nàng tuyệt đối không được nhìn người đó...

Trong đầu loé lên cái tên Giản Mộc Tư, nhưng nàng vẫn phải tập trung vào suy nghĩ duy nhất là hạ gục kẻ tình nghi.

Nàng, Lý Duyên Thanh và hai đồng nghiệp nam tiếp viện cùng hợp sức bắt kẻ tình nghi đầu hàng.

......

Một lúc lâu sau khi nghi phạm bị còng tay, Ôn Dương mới lấy lại sức lực nhìn người đang nắm chặt cánh tay mình...

“... Mộc Tư... hộc hộc... Giản Mộc Mộc.”

Lúc này Ôn Dương khá chắc chắn, điều mà nàng có thể bắt gặp trong ánh mắt không rõ ràng của đối phương chỉ toàn là lớp băng dày ba thước, chẳng phải do cái lạnh một ngày.

Không biết ai đã chọc giận Giản Mộc Tư mà người này đã trở lại dáng vẻ khối băng đông lạnh trước đây, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh căm.

Không lâu sau khi lấy lại được ý thức, nhất là khi thoáng thấy ống tay áo đồng phục cảnh sát của mình bị dao đâm thủng, bản thân Ôn Dương cũng không tự chủ được mà run lên.

Hóa ra là vì điều này...

“Ối...”

Nếu muốn nàng nói điều gì đó để giải thích, nàng cũng không nói ra được.

Nàng chỉ có thể cười ngượng với Giản Mộc Tư đang cúi xuống bên cạnh mình:

“Không sao đâu~“.

Vừa an ủi, vừa lấy tay phải vỗ nhẹ lên bàn tay của Giản Mộc Tư đang siết chặt ống tay áo mình...

“Đây gọi là không sao ư?”

Giản Mộc Tư giơ ống tay áo bị rách của nàng lên, hỏi ngược lại:

“Em vẫn chưa nhận ra em bị thương sao?”

Ôn Dương chợt đờ ra...

Bị thương?

Nàng thực sự không nhận ra điều đó.

Ôn Dương vén ống tay áo bị rách ra, nhìn vào bên trong...

Cánh tay hơi đau, hơn nữa quả thật có một vết cắt nông trên lớp da.

Ôn Dương mím môi, có chút xấu hổ nói:

“Hic... em không để ý...”

Không chú ý và cũng không biết bản thân mình đã bị thương, ngay sau đó sĩ quan Ôn đã bị Giản Mộc Tư kéo ra khỏi khu vực điều trị nội trú của bệnh viện.

......

“Giản Mộc Mộc, chị đừng đi nhanh như vậy... Em thực sự không sao...”

Nghe vậy, Giản Mộc Tư đột ngột quay lại... đột nhiên siết chặt lấy cổ áo đồng phục của Ôn Dương, đôi mắt căng thẳng chỉ muốn nứt ra.

Cô cụp mắt xuống, khoảng cách quá gần... không hề cho Ôn Dương thời gian phản ứng lại.

Cùng lúc cơ thể Ôn Dương cứng ngắc, Giản Mộc Tư có thể cảm nhận rõ sự ẩm ướt tích tụ trong hốc mắt cô...

Cô chỉ chịu thừa nhận đây là vệt nước do gió bụi thổi đến.

Giản Mộc Tư gạt đi cánh tay an ủi của Ôn Dương, xoay người rời đi.

Sĩ quan Ôn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, sau đó đã hoàn thành một loạt các kiểm tra dưới sự giám sát của bác sĩ Giản.

Có lẽ trong quá trình vật lộn vừa rồi với nghi phạm, cánh tay của nàng đã vô tình bị cắt một đường.

Vết thương quá nông, đến bản thân sĩ quan Ôn còn không coi đó là chuyện gì to tát.

Các bước bôi thuốc và băng bó sau đó đều do đích thân bác sĩ Giản thực hiện.

Giản Mộc Tư như đang trút giận vậy.

Nhất là sau khi nhìn thấy Ôn Dương cười nhe nhởn với mình...

Giản Mộc Tư ấn miếng bông ý tế thấm thuốc thật mạnh vào vết thương, người bị thương lập tức ôm lấy khuỷu tay kêu lên “Á“.

“Đau đau đau~~~”

Ôn Dương kêu lên liên tiếp mấy câu, nước muối sinh lý dâng lên đầy mắt ngay lập tức.

Nàng nhìn “thủ phạm” với vẻ mặt tủi thân, vậy mà người kia chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái.

“Không phải sĩ quan Ôn không nhận ra mình bị thương sao?”

Với đôi mắt lạnh lùng, Giản Mộc Tư lườm người đang tủi thân nhìn chằm chằm cô mãi mà không nói nên lời.

Từ “tủi thân” này...

Có lẽ nên hợp với người vừa chứng kiến cảnh sĩ quan Ôn dũng cảm giật lấy con dao ấy thì hơn.

Từ giây phút đó cho đến tận bây giờ, trái tim Giản Mộc Tư vẫn dâng đầy cảm xúc hoảng loạn vô cớ.

Tâm trạng hoàn toàn quang quẩn giữa sự sợ hãi còn sót lại và cảm giác may mắn sau sự cố.

Thấy Giản Mộc Tư dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng bông thật lâu, Ôn Dương chợt hiểu ra điều gì đó...

Nàng ngập ngừng, mở miệng:

“Em sai rồi, Giản Mộc Mộc... em đau... nhưng đó thực sự chỉ là một vết thương nhỏ... Là người khác chắc chắn cũng sẽ bị như vậy.”

Giản Mộc Tư rời ánh mắt đi, lại tập trung vào vết thương trên cánh tay của Ôn Dương.

di chuyển tay thật nhẹ nhàng, lần này cô cực kỳ cẩn thận.

“Những người khác sẽ không cướp lấy con dao.”

Những người khác không phải cảnh sát, khi gặp phải chuyện như vậy, bọn họ có thể chọn không cần đối mặt với nguy hiểm, có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

......

Đội cấp cứu tan ca, Giản Mộc Tư cuối cùng cũng có thời gian đến khoa nội trú để thăm cô bé bị thương trong vụ bạo lực học đường.

Cô bé bị thương đang trong thời gian hồi phục sau ca phẫu thuật, trong lòng Giản Mộc Tư lo lắng thấp thỏm, bèn đến Bệnh viện Số 1 một chuyến sau khi tan làm.

Giản Mộc Tư mang theo một số đồ dinh dưỡng và trái cây theo mùa đến.

Mẹ của cô bé đang dọn vệ sinh trong tòa nhà cấp cứu.

Vì vậy, Giản Mộc Tư đã âm thầm đặt các thứ quà và trái cây cạnh giường của cô bé đang ngủ rồi rời khỏi phòng bệnh.

Sau đó, Giản Mộc Tư hỏi bác sĩ phụ trách giường bệnh về tình hình hồi phục của bệnh nhân, một cách rất kỹ càng và nghiêm túc.

Sau khi nghe bệnh nhân đang hồi phục rất tốt, Giản Mộc Tư mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Ai ngờ, vừa rời khỏi phòng khám, cô chợt phát hiện hành lang còn vắng vẻ cách đây mới không lâu đã đông nghịt người... càng ngày càng xuất hiện nhiều người hơn.

Từ lời bàn tán rôm rả của đám đông, Giản Mộc Tư biết chuyện có một bác sĩ bị bắt làm con tin tại khu chỉnh hình ngoại khoa phía trước.

Trong tay tội phạm có dao, còn bệnh nhân và những người nhà của bệnh nhân chứng kiến hiện trường lần lượt được cảnh sát sơ tán đến khu vực này.

Giữa đám đông, Giản Mộc Tư nhìn thấy Lý Duyên Thanh.

Hôm nay Lý Duyên Thanh và Ôn Dương trực cùng nhau, nếu Lý Duyên Thanh ở đây, chắc hẳn Ôn Dương cũng ở đây!

Giản Mộc Tư cau mày, trái tim không ngừng đập liên hồi.

Cô ngay lập tức tách đám đông đang chắn tầm nhìn qua:

“Nhường đường, xin hãy nhường đường.”

Cô nói rất gấp gáp, trong lòng càng lúc càng lo không chịu nổi... nhưng cô vẫn bị tốn rất nhiều thời gian vì những người sơ tán này.

Giản Mộc Tư đã không còn quan tâm đâu là nguy hiểm và đâu là an toàn.

Lãnh địa an toàn trong trái tim cô giờ đây có thể đang đối mặt với một con dao và một tội phạm hung ác.

Hai bàn tay đang tách đám đông ra không tự chủ được mà run lên.

Băng qua đám đông, một người đã từng rất lý trí như cô giờ đây cũng không buồn giải thích với cảnh sát...

Cô chỉ biết rằng, cô không nhìn thấy Ôn Dương.

Mà bên tai cô... chỉ nghe thấy tiếng giằng co giữa một nữ cảnh sát với một kẻ tội phạm.

Cú lao đột ngột về phía trước khiến Giản Mộc Tư đẩy các cảnh sát đang chặn rìa đám đông ra, và ngay tại lúc đó, cô thực sự đã chạy đến nơi xảy ra vụ việc.

Cảnh sát phía sau lưng hét lên những gì, Giản Mộc Tư đều không thể nghe lọt vào trong tim.

Hai người lẽ ra nên ở bên ngoài, một bác sĩ cấp cứu và một cảnh sát, đã lần lượt nhanh chóng tiếp cận khu vực xảy ra vụ việc...

Một trước một sau, họ lần lượt chứng kiến màn đọ sức giữa nữ cảnh sát và tội phạm.

Nghĩa đen đúng chính là đang đọ sức...

Khi nhìn thấy con dao làm rách tay áo của Ôn Dương, tim của Giản Mộc Tư như ngừng đập...

“Ôn Dương!”

Cô vô thức gọi ra cái tên này...

Chỉ là vô thức...

......

Tốn rất nhiều sức mới giật được con dao, Ôn Dương lúc này mệt kinh khủng, nằm bịch xuống lấy lại hơi.

Mà người đứng cách đó không xa chỉ có thể sững sờ tại chỗ, vô cùng bất lực cùng khiếp sợ.

Đã học y mấy năm, làm y mấy năm, vào Trung tâm Cấp cứu gần một năm, Giản Mộc Tư tự cho rằng mình đã từng chứng kiến vô số tình huống kinh hoàng cũng như vô vàn nạn nhân phủ đầy máu me.

Đứng trên bàn mổ, cô đã từng mở rất nhiều lồng ngực bệnh nhân, cũng đã từng đối mặt với rất nhiều trái tim tươi sống đang đập.

Thậm chí, vì nhu cầu của công việc cấp cứu 120, cô cũng từng đi tìm rất nhiều bộ phận rơi ra từ cơ thể nạn nhân bị thương tại hiện trường tai nạn.

Trong mắt Trần Phi và Lưu Dịch, cô ấy mãi mãi là một bác sĩ cấp cứu bình tĩnh, là Boss cấp cứu.

Cô ấy là “nữ siêu nhân“.

Nhưng cũng chính vào lúc này, cô đã trở thành một “người bệnh” không thể nào cử động được chân tay.

Giản Mộc Tư nhìn người đang nằm trên mặt đất thở hổn hển, nỗi sợ tựa mưa giông bão táp đang đập vào từng tế bào trong toàn bộ cơ thể cô...

Trong lòng cô, bỗng nhiên còn lại nỗi sợ mất mát, những lời cầu nguyện đáng thương và vô số cảm giác hoang mang không thể tin nổi.

Thật lâu không thể động đậy, cô chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn người nằm trên mặt đất...

Còn đâu những lần mạnh mẽ ngang nhiên và điềm nhiên bình tĩnh như những ngày thường?

Trong phút chốc, khoé mắt cô ngập đầy nước mắt.

......

Cho đến khi người nằm trên mặt đất ngồi dậy... Giản Mộc Tư mới cảm thấy nhịp tim mình đập trở lại.

Giản Mộc Tư vội vàng tiến lên nắm chặt ống tay áo của Ôn Dương, đó là nơi có vết rách duy nhất trên bộ đồng phục.

Cô chỉ có thể thở hổn hển, bật ra hơi thở một cách khó khăn.

Một ngọn lửa không tên xông lên khắp đầu cô, một giọt nước mắt không kìm được cuối cùng cũng rơi xuống bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo.

Sĩ quan Ôn sau đó mới nhận ra, nàng đi theo sau Giản Mộc Tư một quãng đường dài.

Cho đến khi Giản Mộc Tư dừng lại trước cổng Cục Công an, cô cảnh sát vừa rồi mặt mày còn nhăn nhó đã chuyển sang thả lỏng... có lẽ còn có chút tia ấm áp.

“Giản Mộc Mộc~”

Ôn Dương muốn chạm vào Giản Mộc Tư bằng cánh tay bị thương... nhưng Giản Mộc Tư lập tức xoay người né tránh.

Bác sĩ cấp cứu cau mày, khắp người toả ra lớp băng lạnh lùng cấm người ta đến gần, nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận chú ý đến người bị thương.

Với vẻ mặt lạnh lùng, Giản Mộc Tư liếc nhìn cánh tay bị thương vẫn đang giơ cao kia...

Miếng gạc vẫn ngoan ngoãn dính trên tay Ôn Dương, nhưng nhìn thế nào cô cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn...

“Tay.”

Ôn Dương không vì như vậy mà bỏ cuộc, trái lại còn vì một chữ lạnh lùng này mà càng củng cố thêm suy đoán của mình.

“Giản Mộc Mộc, chị lo cho em à?”

Vừa được voi lại còn đòi tiên, vừa được lợi lại còn tỏ ra thông minh, nhân lúc Giản Mộc Tư mất cảnh giác, Ôn Dương đến bên cạnh Giản Mộc Tư, nở nụ cười rạng rỡ vô tận.

“Hehe~~”

Bỗng nhiên thấy vui, cũng như bỗng nhiên có chút xấu hổ.

“Em xin lỗi... Giản Mộc Mộc... vì đã làm chị lo...”

Ôn Dương không muốn giải thích bất cứ điều gì cho trách nhiệm của mình.

Trong thời khắc nguy cấp, nàng tin rằng sẽ có rất nhiều cảnh sát thấy con tin mà không thể không ra tay, không thể không cứu người như nàng.

Khi đó, họ thực sự không còn tâm trí đâu để nghĩ về bản thân.

Một câu “xin lỗi” đương nhiên không phải điều mà Giản Mộc Tư muốn.

Chỉ là sau câu “xin lỗi” đó, Giản Mộc Tư bỗng nhận ra... cô ấy không còn là chính mình nữa.

Hóa ra, đối với người đứng sau mình... cảm xúc của cô không dừng lại ở thích.

Cô đã có tình yêu, ngay cả trước khi cô kịp nhận ra.

Tình yêu này đã gói gọn vào một người... bao gồm cả tâm tình mà cô đối đãi bằng sự chân thành của cả cuộc đời.

Giản Mộc Tư mím môi, loạn nhịp vì nhận thức rõ ràng của mình.

Một lúc lâu sau, cô mở miệng như thể đã bớt giận: “Tan làm sao?”

Người đó ngoan ngoãn gật đầu.

“Không muốn về nhà?”

Người đó ngoan ngoãn lắc đầu.

Sau đó, như thể bỗng hiểu ý của cô ấy.

Ôn Dương vừa chạy thẳng về phía Cục Công an, vừa dặn dò cô: “Vậy chị đợi em.”

Tại sao người sống trong ký túc xá đơn vị lại cần đợi nàng?

Ôn Dương của lúc này cũng hoàn toàn quên rồi.

Có lẽ vì một tội lỗi cách đây không lâu chăng?

Ôn Dương chủ động mời Giản Mộc Tư ăn tối trong quán.

Không có ai khác, chỉ có hai cô gái, đương nhiên ăn không đến nỗi nhiều.

Trong cả bữa tối, Ôn Dương đều chỉ lo chăm sóc cho Giản Mộc Tư.

Các món ăn trong bát của Giản Mộc Tư nhiều đến mức chất đống thành núi.

Giản Mộc Tư không từ chối, cũng không nói gì.

Người khiến cô lo nghĩ đến tận bây giờ, có lẽ đã thực sự nhận được một bài học.

......

Tại cuộc họp thường kỳ của đơn vị vào ngày hôm sau, Cục trưởng Trịnh đã biểu dương Ôn Dương và Lý Duyên Thanh.

Vụ việc giải cứu con tin cũng xuất hiện trên Weibo chính thức của Cục Công an Bắc Thành vào cùng ngày hôm ấy.

Vì lần giải cứu con tin lần này, cộng với biểu hiện xuất sắc của nàng trong vụ tài xế lái xe và gây thương tích trong khu hậu cần, Ôn Dương có khả năng sẽ giành được vài giải thưởng.

Đảm bảo cá nhân đạt loại ba và đạt một giải thưởng cá nhân loại nhì

Sau cuộc họp thường kỳ, Cục trưởng Trịnh chỉ vào Ôn Dương đã rời đi xa và nói với Phó Cục trưởng Chu bên cạnh: “Anh Chu, cô ấy là một cảnh sát tốt, điều này anh luôn biết đúng chứ?”

Ông không đợi Phó Cục trưởng Chu trả lời, tiếp tục nói: “Vì nơi đây là Cục Công an, chỉ cần cô ấy là một cảnh sát thực thụ là đủ rồi.”

Một cảnh sát thực thụ.

Một cảnh sát chân chính.

Nơi không có Chúa, đâu chỉ có mẹ...

Còn có vô số người bình thường xuất hiện ở tiền tuyến, xuất hiện tại những nơi mà mọi người cầu nguyện cho thần linh giáng trần nhất.

Tuy chỉ người bình thường, nhưng họ sẵn sàng gạt bỏ phần lớn bản thân để thực hiện thiên chức của mình...

Giúp đỡ người ta, cứu giúp người đời.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.