Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 101: Chương 101: 19 giờ 39 phút




Sông băng nhỏ

......

Trong tuần này, ngoài việc làm tốt các công tác hàng ngày, điều quan trọng nhất đối với lực lượng an ninh công cộng và lực lượng cấp cứu ở Bắc Thành chính là làm tốt công tác hỗ trợ hậu cần cho cuộc thi marathon.

Một bên phụ trách an toàn, một bên phụ trách hỗ trợ chữa trị cấp cứu.

Số lượng người đăng ký tham gia thi marathon năm nay ở Bắc Thành đạt mức cao kỷ lục mới.

Theo số liệu chính thức, có tổng cộng 111.793 người đăng ký tham gia cuộc thi năm nay, tăng 13106 người so với năm 2016, tăng 13%.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử số lượng người đăng ký cuộc thi Marathon của Bắc Thành vượt mốc 100.000, cũng là lần đầu tiên số lượng đặt chỗ trước vượt quá 100.000 trong toàn bộ lịch sử của Trung Quốc đại lục.

Nhưng mặt khác, cũng đồng nghĩa với giảm tỷ lệ thắng.

Cuối tuần này, tất cả những người chạy nghiệp dư trúng thăm và các vận động viên marathon chuyên nghiệp sẽ xuất phát tại cửa tòa thị chính.

Lộ trình của cuộc thi marathon tập trung tại quận Đông Thành của Trung tâm thị chính, đội tuần tra và đội cấp cứu được phân vào đoạn đường sau của lộ trình.

Nhắc đến đây, Trung tâm cấp cứu là bên đầu tiên tung ra lịch thi đấu cụ thể, Ôn Dương nghe ngóng xong liền đi xin tuần tra tại đoạn đường sau của lộ trình.

Xin điều chỉnh được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, Ôn Dương sẽ không thừa nhận nàng làm vậy xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân.

Ích kỷ thì sao?

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến chuyện nàng là lực lượng an ninh chuyên trách tại hiện trường.

Đội tuần tra đứng cách đội cấp cứu hai cây số.

Cứ cách hai cây số là một điểm an ninh.

Trước khi cuộc thi marathon bắt đầu, Ôn Dương đứng trông đội cấp cứu với ánh nhìn đăm đăm.

May mà cuộc đua này dọc theo đường thẳng.

Nhưng cho dù là một đường thẳng, Ôn Dương cũng chỉ nhìn thấy một điểm cực nhỏ, một bóng người nhỏ đến mức khó có thể nhìn ra.

Trương Lộ Chi nhìn theo ánh mắt Ôn Dương rất lâu: “Đại ca, chị đang nhìn cái gì vậy?”

Trương Lộ Chi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là tò mò...

Cậu luôn cảm thấy, đi theo đại ca Ôn có thể học được một số điều rất hay.

Đại ca Ôn nhìn xa xăm lâu đến vậy, nhất định phải có lý do.

Đại ca sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ ngẩn ngơ nhìn vào một điểm.

Phải hỏi rõ, mới có thể học theo chứ.

Ôn Dương quay đầu nhìn lại:

“Chẳng nhìn cái gì.”

Chẳng nhìn cái gì mà lại nhìn chằm chằm gì đó tận mười phút?

Ngay cả Trương Lộ Chi cũng không thể tin lời này.

......

Cuộc thi bắt đầu, Ôn Dương lập tức tập trung vào cuộc thi.

Nàng nhìn tới nhìn lui trong khu vực được chỉ định, cẩn thận chú ý đến những điều bất thường xung quanh đường đua.

Đây là đoạn đường gần hồ.

Một bên đường là trung tâm hồ, một bên là công viên Bắc Sơn.

Công viên Bắc Sơn có một quả núi ở phía bắc.

Diện tích của công viên Bắc Sơn không nhỏ, vậy nên lực lượng cảnh sát ở đây nhiều hơn hẳn những đoạn đường khác.

Núi rộng, cây cao, cỏ um tùm, đều là những điều kiện thuận lợi để ẩn nấp, cần đề phòng bọn tội phạm dựa núi làm loạn.

Ôn Dương để Trương Lộ Chi trông phía hướng về đường đua, còn nàng đứng quay lưng lại với Trương Lộ Chi, hướng ra ngọn núi phía bắc, với ánh mắt như ngọn đuốc, đôi mắt chim ưng sắc bén quan sát mọi thứ trong núi.

“Này này! Người đó ngã kìa!”

Sĩ quan Ôn đang thủ vững vị trí thì bị gián đoạn... bởi tiếng kêu của sĩ quan Trương.

Một người chạy ngất xỉu trên đường, Trương Lộ Chi và Ôn Dương ở gần nhất đã chạy đến ngay lập tức.

“Thưa anh! Anh! Có nghe thấy tôi nói không?”

“Anh ơi! Anh! Có nghe tôi nói không?”

Ôn Dương vội vàng quỳ xuống vỗ vai người đàn ông, nhưng người đó không phản ứng lại.

Ngay khi Trương Lộ Chi và Ôn Dương chuẩn bị kiểm tra nhịp tim của người đàn ông, người nọ chậm rãi mở mắt ra.

“Anh ơi! Anh!”

Người đó vẫn không phản ứng lại, ánh mắt nhìn trời vô cùng trống rỗng.

Chuyện này......

Người thì đã tỉnh, nhưng mất ý thức?

Hai tình nguyện viên y tế khiêng cáng chạy đến.

Sau khi hỏi tình hình, họ nhanh chóng nhận ra, vấn đề mà người đàn ông này gặp phải không phải chuyện mà hai sinh viên vẫn đang theo học tại trường Y có thể giải quyết được.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi giúp đặt người đàn ông lên chiếc cáng rồi kiêng anh ấy đến lề đường.

Hai tình nguyện viên y tế đã gọi bác sĩ cấp cứu, xe cứu thương ở điểm gần nhất sẽ đến ngay.

Giản Mộc Tư đến hiện trường...

Sau khi kiểm tra, mọi dấu hiệu sinh tồn của người đàn ông vẫn chưa trở lại bình thường, vẫn trong tình trạng thiếu nước trầm trọng và cần được đưa đến bệnh viện tiếp tục điều trị.

Người đàn ông ngay sau đó được xe cấp cứu tại địa điểm đua đưa đến bệnh viện.

Trước đây, Trung tâm Cấp cứu đã chia các đội cấp cứu được phái đến địa điểm diễn ra sự kiện thành hai nhóm.

Một nhóm chịu trách nhiệm điều trị tại chỗ, nhóm còn lại phụ trách đưa những người bị thương đến bệnh viện.

Đội cấp cứu của Giản Mộc Tư chỉ chịu trách nhiệm điều trị tại chỗ.

Sau khi kiểm tra tại chỗ, những bệnh nhân cần được đưa đến bệnh viện sẽ được chuyển đến đội cấp cứu chịu trách nhiệm đưa bệnh nhân đi.

Cuộc thi đã vào giai đoạn cuối, sự bình yên của giai đoạn đầu đã trôi vào dĩ vãng.

Số lượng người tham gia đạt trên 100.000 đồng nghĩa với việc càng có nhiều trường hợp không thể kiểm soát được.

Vụ người đàn ông bất tỉnh là case ngoài ý muốn đầu tiên của đội cấp cứu trong ngày hôm nay.

Sau khi cuộc thi chính thức bước vào giai đoạn cuối, đội cấp cứu bắt đầu chạy ngược chạy xuôi khắp đoạn đường ngắn, không thể dừng chân.

Kết thúc cuộc đua kéo dài nửa ngày, đội cấp cứu đã cứu được 3 người bị ngừng tim, trong đó có một vận động viên chuyên nghiệp.

Nếu nói các chân chạy nghiệp dư xảy ra hậu quả khôn lường vì chưa vận động mà đã đột ngột tham gia cuộc thi, vậy cái chết tức tưởi mà các vận động viên chạy chuyên nghiệp gặp phải liệu có khiến những người tham gia cuộc thi quý trọng sinh mạng hơn trong lúc tâm huyết dâng trào?

Thật may mắn, công cuộc giải cứu đã được thực hiện kịp thời và hết sức có thể, đội cấp cứu đã cứu vớt ba người trở về từ cõi chết.

Trong cuộc thi marathon năm nay chỉ có người bị thương nhẹ, không có tử vong, không biết năm sau có còn may mắn như vậy hay không.

Thật ra nếu để ý kỹ hơn sẽ thấy, ba người nọ vẫn còn rất trẻ.

Một sinh viên năm hai 19 tuổi, một nhân viên công ty 29 tuổi và một vận động viên chuyên nghiệp 23 tuổi.

Tất cả bọn họ đều không quá 30, theo lý mà nói, họ đang ở trong độ tuổi sở hữu tình trạng thể chất tuyệt vời nhất.

Những người càng trẻ lại càng cậy mình còn trẻ khỏe

Rõ ràng đã biết không nên hấp tấp tham gia cuộc thi khi chưa tập luyện, thậm chí còn có ý định lên kế hoạch tập luyện trước và sau ngày đăng ký. Sau đó sẽ luôn có những lý do này, lý do nọ để trì hoãn kế hoạch luyện tập.

Thế là đến sát ngày thi, hấp tấp tham gia là chuyện bình thường.

Hơn nữa, chuyện cắn răng chịu đựng cho qua cuộc thi chỉ vì một tấm bằng chứng nhận hư vinh cũng là chuyện hết sức bình thường.

Các cụ thường nói:

Những người chết đuối hầu như đều có thể bơi.

Câu nói này không hề vô nghĩa.

Những người đã biết rõ nguy hiểm và sẽ không cố chống cự mới có thể tránh những nguy hiểm nằm ngoài tầm kiểm soát.

Bộ đàm vang lên lệnh rút đội.

Trương Lộ Chi đi theo Ôn Dương dọc theo con đường tìm người quen và xe quen, cuối cùng tìm thấy ba thành viên của đội cấp cứu ở phía chân núi cách đó một km.

Trần Phi và Lưu Dịch nằm ngửa trong xe cứu thương...

Cầm tờ rơi chạy marathon không biết đã nhặt được ở đâu, tự quạt cho mình, thở hổn hển như bò.

Bộ đồng phục cấp cứu trắng tinh dính chặt vào người, chắc hẳn đã bị thấm mồ hôi.

“Chắc mọi người vất vả lắm nhỉ?”

“Còn phải nói!”

Hiện giờ miệng Trần Phi khô khốc, thật sự quá mệt để mấp máy.

Thể lực tích trữ trong một tuần qua đều cống hiến sạch vào hồi sức tim phổi.

Cũng may có hai tình nguyện viên y tế hỗ trợ, không thì tay của ba người bọn họ đã bị phế rồi.

Thảo nào khi nghe tin đội của họ được phân công đến chặng sau của đường thi, có một anh bạn đã nhìn họ với ánh mắt cảm thông.

Bởi vì nửa chặng sau rất dễ xảy ra sự cố!

Khi Giản Mộc Tư chưa đến Trung tâm Cấp cứu, Trần Phi và Lưu Dịch đang làm việc tại quận Tây Thành cùng một vị bác sĩ cấp cứu cũ.

Hai anh em chưa bao giờ tham gia hỗ trợ hậu cần cho cuộc thi marathon, ai ngờ lần đầu đến đã phải gánh vác chuyện khó.

Trương Lộ Chi đổ hai chai nước lên mặt hai người anh em, hai người ngẩng mặt lên đón nước, rũ bỏ sự mệt mỏi khắp người.

May mà vừa nãy được đại ca Ôn nhắc, Trương Lộ Chi mới nhớ mang nước qua cho họ.

Lưu Dịch và Trần Phi lấy chai nước khoáng ra khỏi túi nhựa, chùi nước trên mặt đi... ùng ục ùng ục, nốc hết một chai nước vào bụng.

Ôn Dương mở nắp chai nước, ngồi lên cáng di động bên cạnh xe cấp cứu, đưa nước trong tay cho Giản Mộc Tư đang cụp mắt xuống với vẻ mệt mỏi.

Đứng cả buổi sáng với Trương Lộ Chi đã khiến nàng mệt muốn chết, khỏi phải nói những người luôn bận cấp cứu này mất sức đến nhường nào

Những cơn gió giữa bờ hồ và khe núi, thi thoảng rất mất lạnh.

Nhìn thấy Giản Mộc Tư nhấp từng ngụm nước nhỏ, Ôn Dương đứng dậy đi vào xe cứu thương.

Nàng nhớ lúc sáng khi nhìn thấy đội cấp cứu, cả ba người đều mặc áo khoác cấp cứu màu đen, bây giờ ai cũng đã cởi áo khoác ra...

Ôn Dương tìm thấy áo khoác đồng phục của Giản Mộc Tư để trong xe.

Dãy số hiệu khắc đậm trên đồng phục như vậy, Ôn Dương liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Nàng xuống xe, không quên dặn dò ba người ngoài xe: “Hôm nay trời âm u, nổi gió, mặc áo khoác vào.”

Ôn Dương ngồi trở lại bên cạnh giường cáng, cũng không nhiều lời, chỉ âm thầm mặc áo khoác cho Giản Mộc Tư.

Thấy Giản Mộc Tư mím môi như không muốn lắm, “Thôi được rồi, Giản Mộc Mộc. Nổi gió rồi, em biết chị thấy nóng.”

Nàng lấy ra một chiếc khăn ướt từ trong túi.

Khăn ướt và khăn khô, mỗi loại Ôn Dương chuẩn bị một phần.

Thấy Giản Mộc Tư dùng xong khăn ướt, nàng tự giác đưa cho người ta một chiếc khăn khô.

“Được chưa, có nóng nữa không?”

Giản Mộc Tư không trả lời, cũng không khó chịu.

Ôn tủm tỉm cười một mình, sau đó nắm lấy cổ tay đặt trên giường cáng của người ta.

Vừa nãy khi Giản Mộc Tư nhận lấy chai nước khoáng, nàng chợt phát hiện... tay cầm chai nước của Giản Mộc Tư có hơi run.

Mặc dù Giản Mộc Tư đã cố gắng kìm lại, nhưng Ôn Dương vẫn tinh tế nhận ra ít nhiều.

Vừa rồi nàng đi lấy áo khoác trước là để Giản Mộc Tư bớt dè chừng, để bản thân nàng càng thêm chắc chắn hơn.

Cũng đúng.

Sao một người đã từng thực hiện CPR không biết bao nhiêu lần có thể run tay được chứ?

Giản Mộc Tư hơi sững sờ vì hành động bất ngờ của Ôn Dương, chốc lát sau, cảm thấy đối phương đang đều đặn xoa bóp cổ tay mình... Đột nhiên, có luồng hơi ấm róc rách chảy khắp tứ chi bách cốt, khiến cô không còn sức lực rút cổ tay mình ra khỏi tay Ôn Dương.

Cô chỉ có thể yên lặng nhìn động tác của Ôn Dương, từng bước tiếp nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay của nàng.

Không chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc, cô muốn thuận theo Ôn Dương.

Chỉ cần Ôn Dương cảm thấy thoải mái, chỉ cần Ôn Dương cảm thấy vui vẻ.

Tất nhiên người nào đó không thể nhận ra chóp tai mình đang đỏ bừng.

Chỉ một chút thôi, Giản Mộc Tư chỉ chịu thừa nhận có một chút... rằng hai má mình nóng lên... cùng lắm chỉ đến nửa độ.

Ôn Dương xoa bóp cho Giản Mộc Tư một lúc lâu sau mới buông ra.

Thấy sắc mặt đối phương dễ chịu hơn nhiều, nàng mới yên tâm.

“Đi thôi, sông băng nhỏ.”

Thấy Giản Mộc Tư đã bớt mệt mỏi, cái gan của Ôn Dương cũng lớn hơn nhiều.

Không thèm kiềm chế âm lượng, ba người đàn ông ở phía bên kia xe cứu thương cũng thấy hết.

“Đi thôi, sông băng nhỏ, về nghỉ ngơi sớm một chút ~”

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.