Không thể giả vờ
......
Trong cuối tuần khi Ôn Dương ngắm cầu nhìn nước ở Ô Trấn, thì bên này Giản Mộc Tư nhận một lời mời.
Bé trai chết nghẹn vì viên thạch không thể cứu vãn... sinh mệnh mới tiếp xúc với thế giới hơn một năm ấy.
Sự nhạt nhoà của sinh mệnh cuối cùng đã thu hút sự chú ý của nhân viên nhà đất và ủy ban chủ sở hữu khu chung cư.
Một ngày sau cái chết của bé trai, bên quản lý nhà đất và Giám đốc Uỷ ban Chủ sở hữu đã cùng đến Trung tâm Cấp cứu... với mục đích muốn mời một bác sĩ cấp cứu đến khu chung cư phổ biến kiến thức cấp cứu cho cư dân.
Minh Lạp vô tình nhắc tới chuyện này với Giản Mộc Tư, nhưng kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Có vẻ như Giản Mộc Tư không phản đối tham gia những hoạt động công cộng như vậy, cho dù những hoạt động ấy cần phải tốn chút nước bọt đi chăng nữa.
Đúng vậy, Minh Lạp chợt nghĩ đến lời mời từ Cục Công an bên cạnh hồi năm ngoái.
Hồi ấy, dường như Giản Mộc Tư cũng vậy, rất dứt khoát đồng ý tham gia toạ đàm phổ biến kiến thức.
“...Thạch khi đã vào đường thở sẽ rất khó lấy ra. Ngay cả khi đã đến bệnh viện hoặc được các nhân viên cấp cứu 120 điều trị ngay tại chỗ cũng không dễ xử lý. Kết cấu của thạch mềm dẻo, không thể móc cũng không thể kẹp ra. Dù có sử dụng ống soi thanh quản, ống soi phế quản hoặc ống soi nhánh khí quản cũng không dễ xử lý. Vì vậy, tôi đề nghị các bậc cha mẹ nên cố gắng không cho các bé tiếp xúc với các loại thực phẩm như thạch. Loại bỏ vấn đề từ tận gốc rễ, mới có thể đảm bảo không xảy ra sai sót.”
Chưa bao giờ có nhiều cư dân tập trung tại quảng trường ngoài trời của khu chung cư như thế này.
Có rất nhiều bậc phụ huynh đã nghe nói về thảm kịch hôm thứ Hai.
Được chủ nhà đất tuyên truyền, được các hộ cư dân nghe kể, số lượng người tham gia buổi toạ đàm phổ biến kiến thức cấp cứu lần này đạt đến mức đỉnh cao lịch sử.
Người quản lý nhà đất bận rộn giữ trật tự bên ngoài đám đông.
Anh ấy cũng không ngờ rằng một buổi toạ đàm phổ biến kiến thức này lại thu hút nhiều cư dân khu chung cư đến vậy.
Có rất nhiều cha mẹ trẻ lẫn ông bà cả nội cả ngoại kéo theo bảo mẫu đến nghe.
Trong khu chung cư với hơn 1.000 chủ hộ, phải có ít nhất 500 người đến nghe buổi toạ đàm.
Giản Mộc Tư đứng quay lưng lại hồ nhân tạo của khu chung cư.
Sân khấu được xây nên tạm bợ, mặc dù cô đứng trên sân khấu nhưng vẫn có vài cư dân không thể nhìn rõ cô.
Giản Mộc Tư cầm micro, trong lúc giảng bài vẫn kết hợp hô hào giữ trật tự đôi lần. Sau đó bảo nhân viên nhà đất gỡ tấm bảng trắng đã được chuẩn bị sẵn trên sân khấu xuống.
Cô nói rõ rằng sẽ không viết bất cứ thứ gì lên bảng trắng, vì vậy mọi người không cần phải chen lấn lên phía trước.
Âm lượng và micro tại đây cũng được tăng lên mức tối đa.
Sau khi giới thiệu xong phương pháp sơ cứu CPR và Heimlich (phiên bản người lớn, phiên bản dành cho người mang thai và phiên bản dành cho trẻ sơ sinh)...
“Cuối cùng, tôi sẽ chia sẻ với mọi người một phương pháp... Nếu thạch lọt vào đường hô hấp của trẻ nhỏ, ngoài phương pháp sơ cứu Heimlich đã giới thiệu trước đó, còn có một phương pháp khác: phương pháp hút áp suất âm qua đường miệng.”
Giản Mộc Tư nhấc mô hình trẻ em được nhân viên đưa cho lên:
“Đầu tiên, đặt đầu trẻ ngửa ra sau để thông đường thở. Sau đó, lấy môi ngậm chặt miệng trẻ nhỏ, bịt mũi trẻ nhỏ lại sau đó hít mạnh lên. Khiến khoang miệng của trẻ tạo thành áp suất âm, từ đó miếng thạch sẽ được hút ra. Khi miếng thạch được hút đến vòm miệng, nghiêng đầu trẻ sang một bên, dùng lực ngón tay lấy thạch ra.”
...
Buổi phổ biến kiến thức kết thúc, chủ nhà đất và ủy ban tài sản nài nỉ mời Giản Mộc Tư ở lại ăn tối.
Ngại vì được một buổi phổ biến kiến thức miễn phí, nếu đến cả bữa cơm cũng không mời được bác sĩ cấp cứu thì thật vô lý.
Giản Mộc Tư tiện tay cầm một chai nước khoáng trên bàn giảng lên, lắc lư chai nước với các nhân viên xung quanh: “Đây là phí xuất hiện của tôi.”
Trước đây Lục Nhiên từng nói, Giản Mộc Tư là người rất giỏi từ chối.
Thực ra đúng hơn mà nói, không phải cô ấy “giỏi”, mà là cô ấy đã quen với việc từ chối gọn gàng.
Giản Mộc Tư không giỏi giao tiếp với người khác, cho dù là nhiệt tình hay khách sáo. Vì vậy, cô luôn có thể thẳng thắn từ chối tất cả những việc mà cô không muốn làm hay những việc không muốn tham gia.
Kết thúc bài giảng, Giản Mộc Tư lấy chai nước khoáng đi.
Lúc này, cô thực sự cho rằng đây là phí xuất hiện của mình.
Trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, buổi phổ biến kiến thức chỉ lãng phí nửa ngày của Giản Mộc Tư.
Về đến nhà, cô tự làm cho mình một bữa trưa đơn giản.
Mỳ Ý trên đĩa đã được ăn hết nửa ngày, nhưng nhìn vẫn không khác gì mấy so với lúc mới bắc ra khỏi chảo.
Không biết Giản Mộc Tư đã nghĩ gì trong khi ăn.
Cô chỉ vừa nhai mì, vừa liên tục nhìn vào điện thoại.
Vẫn chưa có tin tức gì về người đó...
Trên WeChat không có tin mới, vòng bạn bè không có cập nhật mới, tin nhắn cũng không, điện thoại...
Giản Mộc Tư chắc chắn, cô không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào từ Ôn Dương trong những ngày qua.
Dù Ôn Dương đã tạm thời xin nghỉ phép, nhưng những lý do mà nàng nói với Trương Lộ Chi lại khó có thể khiến mọi người nhận ra điều gì bất thường.
Đặc biệt khi đó là một lý do rất uy tín.
“Ra ngoài chơi với bố.”
Hiếu thảo với cha mẹ là điều cần làm.
Một lý do vĩ đại như vậy, không ai có thể hoài nghi.
Giản Mộc Tư cũng không thể nói rõ, rốt cuộc mình đang nghi ngờ hay đang tin thật?
Chỉ tại, người luôn thích cập nhật vòng bạn bè ấy từ khi nào đã không cập nhật nữa vậy?
Giản Mộc Tư mím môi.
Mới về nước chưa đầy một năm, nhưng đã cảm thấy không thuận tay dùng dao và nĩa.
Cô vào bếp đổi lấy đôi đũa gỗ, cất dao nĩa trong tủ đi.
....
Ôn Dương đi làm ngay khi trở về Bắc Thành.
Ngựa không ngừng vó, nhà cửa cũng không kịp về xem.
Vừa lên taxi, Ôn Dương liền kêu tài xế lái đến Cục Công an Bắc Thành, tay xách nách mang những thứ đồ gì đó.
Trừ túi balo đơn giản đeo trên lưng, những thứ đồ nàng xách trên tay đều là quà mang về.
Hầu như đều là những món ăn hợp khẩu vị của sĩ quan Ôn, đều là đặc sản sông nước.
Trời đã gần tối khi Ôn Dương về đến Bắc Thành, nhưng nàng vẫn nhớ hôm nay đội cấp cứu trực ca ngày. Nếu bây giờ vội đến đó, hình như vẫn có thể chung vui với mọi người.
Sĩ quan Ôn ham vui đi taxi đến cổng Cục Công an... vừa xuống xe đã bị một chiếc xe khác chặn lại.
Tài xế taxi chỉ nghe thấy tiếng phanh gấp, vừa nghĩ đến chuyện hành khách vừa xuống xe là đến Cục Cảnh sát, lập tức sợ hãi cứng đơ người, không dám khởi động xe.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười từ phía sau xe, tài xế taxi mới dám liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Kiều Mộ Quân đến ăn chực, vô tình gặp sĩ quan Ôn vừa đến đơn vị.
“Kẻ thù” gặp nhau, vô cùng vui mừng.
Kiều Mộ Quân nhào đến ôm Ôn Dương.
Cái ôm chỉ có mình cô coi là “nhiệt liệt” ấy, thực ra đối phương chỉ thấy chán ghét.
Nếu không phải vì hai tay xách đầy đồ, Ôn Dương đã có thể khiến Kiều Mộ Quân trải nghiệm cảm giác bị quật ngã qua vai ngay tại chỗ.
Ôm thôi còn chưa đủ, Kiều Mộ Quân đang muốn chu môi lên liền bị Ôn Dương đẩy ra thật xa.
“Đừng có được nước làm tới nhá bà Kiều! Muốn hôn thì đi mà hôn anh trai tôi! Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi không phải để cho bà hôn!”
Kiều Mộ Quân cười nhe nhởn:
“Vậy mặt nhỏ của bà để dành cho ai?”
Vì đã lỡ lời, Ôn Dương phải nghĩ biện pháp đối phó:
“Mặt nhỏ này của tôi để dâng hiến cho quê hương tổ quốc.”
“Oẹ ~”
Nghe xem, nghe xem, thật là một cảnh sát tốt trung thành với tổ quốc, giờ nào khắc nào cũng không quên tổ quốc là mẹ của mình.
“Thôi đi Cừu Cừu, trước mặt tôi còn làm màu.”
“Thôi, qua đây giúp tôi một tay, đừng đứng đó như khúc gỗ.”
Vì sau này vẫn muốn đến ăn chực trong Cục Công an, Kiều Mộ Quân đương nhiên phải lấy lòng sĩ quan Ôn.
Chưa kể, mấy ngày trước cô còn tiết lộ bí mật của Ôn Dương cho Giang Thần, hiện giờ không thể không giả bộ hèn hạ, cẩn thận hầu hạ tỷ muội tốt của mình.
Ôn Dương dùng mũi trút giận, “hừ” một tiếng với tay sai tiến tới giúp xách túi đặc sản.
Kiều Mộ Quân đang xách túi đặc sản thì ngừng lại, nịnh bợ cười với Ôn Dương, đừng hỏi nụ cười đó ngây thơ vô tội đến mức nào.
“Mộ Quân...”
Ôn Dương nghiêm túc nói:
“Tôi hi vọng không có thêm người nào khác biết về chuyện này. Bà, A Thần và Giản Thính biết là đủ rồi, tôi không muốn thêm ai khác biết.”
Từ giọng điệu hoàn toàn không đùa giỡn của Ôn Dương, Kiều Mộ Quân đã nghe ra ẩn ý.
Cô đã hiểu quyết định của Ôn Dương.
Khoảnh khắc nhận ra, có sự bất lực chua chát không kể xiết tràn vào trái tim Kiều Mộ Quân.
Cảm giác này... Nhiều năm trước cô đã trải qua một lần.
Mà hôm nay, với tư cách là bạn tốt của Ôn Dương...
“Thật ra bà có thể...”
“Tôi không muốn.”
Ôn Dương cắt ngang lời còn chưa kết của Kiều Mộ Quân.
Điều mà Kiều Mộ Quân định nói... chính là một chữ “thử“.
Cô vẫn hy vọng bạn mình có thể thử đối mặt với mối tình đầu một lần.
Cô luôn cho rằng, người mà Ôn Dương thích cũng có tình cảm với Ôn Dương, hoặc có lẽ còn hơn thế nữa.
Cừu Cừu thật đáng yêu...
Nếu cô không gặp Cố Ngôn Minh thì...
“Bà và anh tôi thế nào rồi?”
Nói đến Cố Ngôn Minh, Kiều Mộ Quân bật cười haha.
Đội phó đội phòng chống ma túy 36 tuổi có lẽ sinh năm con thỏ.
Kiều Mộ Quân mới chỉ chạy đến bệnh viện hai ngày đã khiến con thỏ lớn lực lưỡng buộc phải chạy đi.
Đường hoàng là một người đàn ông, nhát cái gì cơ chứ?
Nếu không phải vì bà đây phải lòng giao diện của đằng ấy...
Hừ!
Nhắc đến Cố Ngôn Minh, Kiều Mộ Quân tức giận mà không biết bắt đầu từ đâu: “Anh bà, không phải, cái tên Cố Ngôn Minh kia trước đây làm phản trinh sát sao? Tôi đâu dính lấy anh ấy những 24 giờ? Có cần khổ sở đến vậy không? Tôi chỉ đến đưa cơm hai ngày, đến ngày thứ ba, anh ấy liền sống chết đòi bò ra khỏi viện, biệt tăm biệt tích luôn.”
“Bò? Cái tên?”
Ôn Dương nhướng mày:
“Một người đàn ông 36 tuổi bị bà doạ sợ đến mức như vậy cũng thật không dễ dàng.”
“Này, Cừu Cừu! Bà đang tội nghiệp ai vậy?”
“Tội nghiệp bà, bạn yêu, đi thôi, để tôi dẫn bà tội nghiệp đi ăn cơm. Tôi không tin Cố Ngôn Minh không quay về đơn vị.”
“Đúng, bà đây cũng nghĩ thế. Chạy đâu cho khỏi nắng.”
Ôn Dương âm thầm rơi lệ thay anh Cố.
Thật không dễ dàng...
Dù chân có bó thạch cao, dù có chống nạnh vẫn phải đi trốn người.
......
Ôn Dương vừa nhìn thoáng qua đã thấy Giản Mộc Tư trong căn tin.
Nàng nhón nhén đi tới, cũng không biết tại sao phải bước đi rón rén trong căn tin ồn ào như vậy.
Tóm lại, nàng tiếp cận chiếc bàn đó rất nhanh với những bước chân nhẹ nhàng.
Vỗ nhẹ từ phía sau lưng người ta, sau đó nhân lúc người ta quay đầu lại, nhảy qua phía bên kia của người ta, ngồi xuống, mỉm cười nhìn Giản Mộc Tư.
Vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Dương cười vô cùng rạng rỡ, Giản Mộc Tư đâu còn lý do để không cười.
Trong đôi mắt mang ý cười của Giản Mộc Tư chất chứa ý tứ quở trách.
“Em về rồi, Giản Mộc Mộc.”
“Chơi vui chứ?”
“Vui! Rất vui!”
Liếc thấy có mấy người đang nhìn túi đặc sản thèm nhỏ dãi, Ôn Dương vung tay lên, chỉ vào mấy thứ Kiều Mộ Quân đặt trên bàn:
“Chia đi, mang về cho mọi người đấy.”
“Yay! Đại ca Ôn vạn tuế!”
Đại ca Ôn vạn vẫn đang cầm hai thứ quà trên tay.
Một chiếc lược, nghe nói là có lợi cho sức khỏe.
Một bộ bút lông Hồ Châu, bởi vì có người từng nói rằng sở thích của người ấy là viết.
Ôn Dương biết, Giản Mộc Tư nói thích viết tức là thích viết thư pháp.
Khi còn ở Ô Trấn, Ôn Dương không thể nhúc nhích thêm bước nào khi nhìn thấy cửa hàng bút lông Hồ Châu.
Tất cả những gì nàng nghĩ đến đều là Giản Mộc Tư.
Đương nhiên không thể thiếu bánh Cô Tẩu và bánh Định Tinh.
Ôn Dương đặt quà dưới chân Giản Mộc Tư, ra hiệu rồi cười: “Đây là đặc sản em mang về cho chị, đừng cảm động rớt nước mắt nha Giản Mộc Mộc.”
Kiều Mộ Quân chống tay lên bàn, nhìn tương tác giữa hai người.
Vừa rồi Ôn Dương quá tập trung trêu đùa người ta, quả nhiên không chú ý đến dáng vẻ của Giản Mộc Tư khi cô quay đầu lại.
Kiều Mộ Quân nghĩ mình đã nhìn thấy sự thất vọng trong giây lát của Giản Mộc Tư...
Là sự thất vọng mà Ôn Dương không thể nhìn ra khi vỗ vai cô.
Nhưng sự vui vẻ khi Giản Mộc Tư quay đầu lại nhìn Ôn Dương lần thứ hai, không thể nào là giả được.
......
Tác giả có lời muốn nói:
100 chương rồi~ woohoo~@_@
Kèm theo đây là các phương pháp điều trị tắc nghẽn dị vật đường thở chưa được mô tả chi tiết ở trên:
1. (Đối với phụ nữ béo phì hoặc phụ nữ có thai không thể áp dụng phương pháp Heimlich tác động vào bụng)
Người cứu hộ đứng phía sau bệnh nhân, đưa một chân ra phía trước, xen vào giữa chân của bệnh nhân, tạo thành tư thế lunge, chân kia duỗi ra sau lưng bệnh nhân, đồng thời hai tay ôm lấy ngực của bệnh nhân, một tay nắm lại, đặt mắt của nắm tay ở điểm giữa của hai núm vú, tay kia cố định thành nắm đấm, dùng lực đột ngột và liên tục tác động nhanh vào phía ngực bệnh nhân.
1. (Trẻ sơ sinh) Người cứu hộ ngồi trên ghế, đặt bụng trẻ sơ sinh lên đùi mình, một tay cố định đầu và gáy của trẻ, đặt trẻ hướng mặt xuống đất, đầu thấp hơn mông, liên tục vỗ và lưng và giữa hai bên bả vai của trẻ.
(Trong chương này, phương pháp điều trị tắc nghẽn dị vật trong đường thở của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ của Giản Mộc Tư được mô tả trong lớp phổ biến phương pháp cấp cứu được đúc kết bởi các thành viên của Chinese Medical Doctor Association, bí mật độc quyền.)