Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 99: Chương 99: 19 giờ 23 phút




Không muốn chị cô đơn

......

Đó là một lần hiếm hoi Giang Thần không ngồi bên ghế phụ trong xe của Giản Thính.

Cô đi theo Ôn Dương ngồi vào ghế sau, trước khi vào còn siết chặt lòng bàn tay Giản Thính.

Giản Thính cũng đáp lại cái nắm tay của Giang Thần, vén tóc mái của người yêu: “Đi thôi.”

Có đôi khi, sở dĩ người ta chấp niệm không phải vì một vẻ đẹp hư vô trong ảo ảnh vô cớ, mà bởi vì người ta đã từng chứng kiến cái đẹp thực sự.

Vì nhìn thấy cái đẹp, nên sinh lòng khao khát.

Vì sinh lòng khao khát, nên cứ mong chờ...

Luôn cảm thấy rằng mình cũng có thể được hạnh phúc.

Người ngồi trong xe, cháy bỏng cổ họng, cháy bỏng đôi môi, cháy bỏng tim gan, nhưng vẫn không thể làm ngơ trước những động tác nhỏ của hai người bạn bên ngoài xe.

Độc thân 31 năm...

Trước đây bản thân nàng không hiểu lý do tại sao mình lại nhất quyết độc thân hơn 20 năm qua, nhưng sau khi quen biết hai người bạn tốt này, nàng mới nhận rõ ý nghĩ của mình.

Trước giờ nàng không cam chịu tạm bợ.

Bây giờ, lại càng không.

“Nhóc Ôn, bà còn nhớ những gì tôi từng nói trước đây không?”

“Từ năm nhất tôi đã chắc chắn tôi thích Tiểu Thính, nhưng sau đó, phải mất nhiều năm sau chúng tôi mới đến được với nhau.”

“Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn không hối hận về quyết định ban đầu của tôi. Tôi không hối hận vì đã tránh thời điểm không thích hợp, cũng không hối hận vì đã cố gắng vì mối tình này...”

“Bây giờ nghĩ lại, nếu ngay từ đầu tôi và Tiểu Thính không nỗ lực, có lẽ chúng tôi sẽ không có ngày hôm nay, sẽ không được ở bên nhau.”

“...Nhưng, thực ra tôi cũng có điều hối hận...”

Nghe vậy, Giản Thính ngồi ở ghế lái khó mà không khựng lại.

Giản Thính nắm chặt vô lăng trong vô thức, liếc nhìn gương chiếu hậu.

Qua gương, đôi mắt người yêu của cô vẫn ấm áp như vậy, chỉ là trong con ngươi có mang chút thổn thức.

“Vào Giáng sinh năm ngoái, tôi và Tiểu Thính vô tình nói về việc cậu ấy đã trải qua lễ Giáng sinh ở Anh như thế nào... Cậu ấy nói, có một dịp lễ Giáng sinh năm nọ, trên con phố không có một ai, cả con dường như chỉ có một mình cậu ấy. Khi trở về căn hộ, thấy những bông hoa mà cậu ấy mua hai ngày trước lễ Giáng sinh đều đã phai màu hơn nửa, đột nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn không kể xiết... Ngày hôm đó, cậu ấy chỉ muốn gặp tôi... “

“... Hiện tại tôi có thể nói cho bà biết, điều duy nhất tôi hối hận chính là những năm đó tôi đã để cậu ấy một mình ở Anh, không thể ở bên cạnh cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.”

“Lúc đó, tôi còn vô cùng hối hận, sau khi đã chắc chắn thích cậu ấy, tôi đã lưỡng lự một khoảng thời gian... đóng kín lại những cảm xúc của bản thân lâu đến vậy, một mình lưỡng lự, một mình băn khoăn, khoảng thời gian tôi đã bỏ lỡ đó... đáng lẽ có thể bầu bạn cậu ấy nhiều hơn, đem lại cho cậu ấy nhiều niềm vui hơn...”

Người ngồi ghế lái rơi nước mắt, người ngồi ghế sau cũng rưng rưng.

Có thể thích một người nào đó là một chuyện.

Có thể khiến người mình thích cũng thích lại mình là một chuyện.

Có thể khiến người mình thích không cảm thấy cô đơn... lại là chuyện khác.

Là con người, không ai có kiểm soát được tình cảm của mình.

Loại cảm xúc nảy sinh trong vô thức này sẽ không bao giờ bị lý trí kiểm soát.

Tuy nhiên, bạn có thể chọn trở thành một người tốt, làm một điều gì đó không khiến bản thân phải nuối tiếc đến vậy.

Đừng quá để ý đến hậu quả của tình cảm này, chỉ cần đừng để người mình thích quá cô đơn.

Xe đến dưới tầng nhà Ôn Dương,

“Ngày mai tôi lái xe tiễn bà ra sân bay nhé?”

Ôn Dương gật đầu:

“Được.”

Nàng cuối cùng cũng cười.

Thấy Giản Thính đang đứng ở cửa xe, nàng quay lại nhìn Giang Thần:

“...Tôi cứ thấy như lại bị thồn cơm chó của mấy người vậy!”

Ôn Dương mím môi, rồi cười, nói:

“Nếu Giản Thính thấy OK, ngày mai hai người cùng đến tiễn tôi đi.”

“Được.”

Trong bệnh viện hôm qua, không chỉ có Ôn Dương và Cố Ngôn Minh.

Sau khi thoát khỏi vòng vây của cô chú Cố, Kiều Mộ Quân đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Ôn Dương và Cố Ngôn Minh.

Cô Cố và chú Cố đi ra, để lại cánh cửa phòng bệnh khép hờ. Kiều Mộ Quân đứng ở cửa phòng bệnh cho đến khi Ôn Dương bộc bạch xong.

Kiều Mộ Quân không giấu Ôn Dương bất cứ điều gì, càng không có chuyện giấu Giang Thần.

Mỗi khi gặp phải vấn đề nan giải, Kiều Mộ Quân đều đã quen với việc đi tìm lời khuyên của Giang Thần ngay.

Giang Thần đã đợi Ôn Dương một ngày.

Nếu Ôn Dương không liên lạc lại với cô, cô sẽ chủ động hẹn Ôn Dương.

Cô đã đoán được người mà Ôn Dương thích là ai.

Có lẽ, ngay từ một ngày trước sinh nhật Ôn Dương năm nay... cô đã nhận ra khi mọi người tổ chức sinh nhật cho Ôn Dương.

Khi đó, bộ dáng của Ôn Dương khiến cô ngẩn ngơ, cứ như nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ...

Bộ dáng yêu mà không biết của mình năm đó.

Sau khi tiễn Ôn Dương đi, Giang Thần trở lại ghế phụ, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giản Thính.

“Cậu cũng nhìn thấy phải không? Lần đó nhóc Ôn rất cẩn thận nhặt xương cá cho bác sĩ Giản.”

“Ừm.”

“Trước đây chưa bao giờ cậu ấy coi bạn bè là đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt. Bởi vì chúng mình khi ở cùng nhau không cần kiêng nể bất cứ điều gì, rất thoải mái. Giống như mình không quan tâm Mộ Quân muốn ăn bao nhiêu đĩa tôm, hay có ăn được hết không...”

“Nhưng cậu sẽ bóc vỏ tôm cho mình.”

“Cậu cũng vậy. Vì vậy, cậu ấy đối xử với bác sĩ Giản rất khác.”

......

Sáng sớm thứ Ba, Ôn Dương ra sân bay đi Thượng Hải.

Sĩ quan của đội tuần tra vừa được vinh danh hôm qua, đã nộp đơn xin nghỉ phép vài ngày.

Nàng muốn đi giải toả tâm tình, muốn đến vùng sông nước Giang Nam, chỉ đơn thuần muốn uổng phí thời gian vài ngày.

Trước khi máy bay đóng cửa, Ôn Dương đăng một tin lên vòng bạn bè: Đi nơi khác happy vài ngày, đừng quá nhớ tôi.

......

Bây giờ, Lục Nhiên đã có thể theo Giản Mộc Tư trở lại ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu.

Ming Lạp đã dặn trước với chú bảo vệ trong khuôn viên ký túc xá, Lục Nhiên có thể đi qua đây mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lục Nhiên đi theo Giản Mộc Tư vào ký túc xá, dừng lại ở cùng một tầng lầu, một trái và một phải.

Một người gõ cửa, một người mở cửa.

Lục Nhiên và Minh Lạp bắt đầu mối tình thứ hai của họ.

Cũng như kết thúc một trận bóng, tình yêu của hai người chào đón hiệp hai ở phía trước.

Họ đã trao nhau mối tình đầu từ cách đây rất nhiều năm về trước.

Mối tình thứ hai, nhiều năm sau họ vẫn trao cho nhau.

Vào ngày mà xe cấp cứu của Minh Lạp gặp nạn, họ quyết định sẽ lại về bên nhau.

Đêm đó, Lục Nhiên nói cho Giản Mộc Tư về chuyện này qua điện thoại.

Tâm trạng vô cùng phức tạp.

Có hạnh phúc, có hân hoan, có điềm nhiên, cũng có cảm giác “rốt cuộc được như vậy.”

Đêm hôm ấy, Minh Lạp cũng đến gõ cửa nhà Giản Mộc Tư.

Cô nói một điều với Giản Mộc Tư, một điều nghe giống như một lời giải thích, nhưng thực ra là những nỗi xúc động.

Cô nói, tình yêu của người trưởng thành dường như chỉ có thể dẫn đến bao la.

Cô đã quá lười để đi tạo những mối quan hệ mới.

Tất cả sự gắn bó, đau khổ, tha thiết, sâu đậm, thậm chí cả hận thù, tất cả đều trao cho người ấy.

Cô đã từng nghĩ, rằng một đời của mình đến đây là đủ rồi.

Ít ra, cô vẫn may mắn hơn nhiều những người chưa từng được nếm qua tư vị tình yêu.

Ít ra, cô đã từng có một người như vậy.

Tuy nhiên, cô không bao giờ ngờ rằng khi gặp lại người đó, trái tim cô vẫn lạc mất nhịp đập vốn có suốt mấy chục năm nay.

Chỉ đến khi đó, cô mới nhận mình vẫn còn những khát khao và mong mỏi... tại góc sâu nhất, hẻo lánh nhất của trái tim.

Chỉ là trong mười mấy năm nay, cảm giác ấy đã tan vào bóng tối, khiến cô nhất thời bỏ quên.

Cô vẫn luôn chờ đợi người đó, người mà cô không thể quên.

......

Kiều Mộ Quân dạo này không xuất hiện trong căn tin của Cục Công an và Trung tâm Cấp cứu.

Nguyên nhân không phải vì Ôn Dương không có ở đó, mà là cô đổi địa điểm mai phục Cố Ngôn Minh - đến bệnh viện.

Cô giao những lo lắng của mình về Ôn Dương cho Giang Thần, người mà cô tin tưởng nhất, sau đó ôm cây đợi thỏ, đi thăm Cố Ngôn Minh phải nhập viện vì bị thương.

Cũng vì sự xuất hiện của Kiều Mộ Quân, ngày hôm sau hai cô chú họ Cố đã biến mất hoàn toàn tại khu nội trú của bệnh viện.

Đến giờ ăn cơm của ngày đầu tiên, hai cô chú họ Cố còn mang canh nóng và cơm tới bệnh viện...

Nhưng đến ngày thứ hai, đã thấy Kiều Mộ Quân đưa bát và đũa cho Cố Ngôn Minh trong phòng bệnh...

Cảnh tượng này, đừng hỏi hai vị phụ huynh phấn khởi đến nhường nào.

Có vẻ đúng như những gì Ôn Dương nói... Cô gái tên Kiều Mộ Quân này thực sự rất thích con trai nhà mình.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của cả cha và mẹ, Cố Ngôn Minh khó mà nói bất cứ lời từ chối nào.

Đã hai tháng không gặp, anh thật sự tưởng rằng Kiều Mộ Quân đã bỏ cuộc.

Trong khoảng thời gian này, thực ra anh cũng thi thoảng nghĩ về cô.

Nhưng phải tin chắc rằng, chỉ là thi thoảng thôi.

Nghĩ đến cô gái từng chủ động đã bị anh đóng băng trái tim ấy.

Anh cứ tưởng nhất định cô sẽ không gặp lại anh sau những lời lạnh lùng mà anh đã nói hôm đó.

Bản thân anh cũng chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt.

Nhưng không ngờ, hai tháng sau, anh vẫn gặp lại cô.

Mà lần này, đối phương có vẻ càng thêm hung hãn.

“Để tôi tự làm.”

Cuối cùng đội trưởng Cố vẫn bướng bỉnh.

Đàn ông đàn ang, ăn cơm sao có thể để nữ nhi đút?

Tôi không phải trẻ con!

Mẹ Cố liếc nhìn đứa con trai không hiểu tình thú của mình.

Cơ hội tốt như vậy, thằng nhóc ngốc nghếch này không biết nắm bắt sao?

Cứng đầu cứng cổ, có chỗ nào giống con trai mình?

Mẹ Cố thì thầm vào tai cha Cố:

“Con ông ngốc như vậy, rốt cuộc nó đã trở thành đội phó bằng cách nào?”

“Nói cứ như nó không phải con trai bà vậy.”

“Nó chẳng giống tôi chút nào.”

“Cũng đâu có giống tôi.”

Tiếng nói xấu con của hai vị phụ huynh một chút cũng không hề nhỏ, lại còn nói xấu trước mặt đứa con.

Để giữ thể diện cuối cùng còn sót lại cho đội trưởng Cố, Kiều Mộ Quân chống cự cho đến khi vào phòng vệ sinh mới cười thành tiếng.

Còn cậu con trai bị cha mẹ ghét bỏ vẫn đang trố mắt lên ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Nói cha mẹ của mình cũng phải, không nói cũng không phải.

Cơn giận trong lòng lên không được mà xuống cũng không xong, cứ kẹt khư khư trong lồng ngực.

Chiều hôm đó, hai vị phụ huynh thông minh hơn con trai đã biết ý mà biến mất trong bệnh viện.

Buổi trưa trước khi rời đi, hai vị phụ huynh nắm tay Kiều Mộ Quân rất lâu, vui vẻ trò chuyện chuyện gia đình thường ngày.

Ngoài chuyện đó, còn tiện tay giao Cố Ngôn Minh cho Kiều Mộ Quân.

Thế là, trong những ngày Ôn Dương ngồi trên cầu ngắm suối chảy ở Ô Trấn, anh Cố thì nằm trên giường được Kiều Mộ Quân “ngắm” trong bệnh viện.

Kiều Mộ Quân không thể làm người chăm sóc suốt 24 giờ.

Cô chỉ ung dung xách chiếc bình giữ nhiệt đến đưa đồ ăn cho Cố Ngôn Minh vào mỗi giờ ăn.

Ngày đầu tiên, chỉ có bắp cải trắng là tự tay cô xào.

Ngày thứ hai, có thêm cháo sườn...

......

Tại Ô Trấn, Ôn Dương đã book một homestay được đánh giá rất tốt.

Đứng trên tầng hai nhìn ra cây cầu nhỏ trên dòng nước chảy, chỉ cần mở toang cánh cửa sổ gỗ là có thể tận hưởng khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Cây cầu đá, dòng nước chảy, con đò đen, người lái đò và cả du khách...

Bầu không khí phố phường đọng lại trong một bức tranh, bỗng có một ảo giác về thời gian chậm lại không biết từ đâu đến.

Thi thoảng, nàng sẽ đi đây đi đó không có mục đích.

Thi thoảng, nàng sẽ ngồi bên cửa sổ tầng hai, ngẩn ngơ ngắm cảnh đường phố.

Thi thoảng, nàng sẽ ngồi trong một quán nhỏ quay mặt ra đường, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, quan sát dòng người qua lại.

Nàng lưu lại Ô Trấn vài ngày, ngoại trừ báo cáo với Ôn Quốc Đông rằng mình vẫn bình an, nàng hầu như không động vào điện thoại di động.

Sau đó, nàng đặt vé quay về.

Nàng vẫn không muốn Giản Mộc Tư thích mình, nhưng không phải vì kỳ nghỉ kết thúc mà nàng chọn trở về.

Nàng chỉ không muốn Giản Mộc Tư lại cô đơn.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.