Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 104: Chương 104: 19 giờ 51 phút




Cha mẹ không cần lấy chứng chỉ làm cha mẹ

......

“Không phải cha mẹ nào cũng có tư cách làm cha mẹ.”

Ôn Dương hơi sững sờ vì câu nói bất ngờ của Giản Mộc Tư, nàng quay đầu sang nhìn cô:

“Giản Mộc Mộc... chị đột nhiên xúc động như vậy làm chi?”

Thật ra Ôn Dương muốn hỏi.

Muốn hỏi, chị sao vậy Giản Mộc Tư?

Nhưng sau đó nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Giản Mộc Tư, lại nghĩ đến người chị gái rất yêu thương Giản Mộc Tư và cả đôi vợ chồng xuất hiện trước cửa ký túc xá của Giản Mộc Tư vào đêm giao thừa.

Một gia đình viên mãn như vậy, thế mà người duy nhất khiến Giản Mộc Tư tiếc nuối chỉ là người bà đã qua đời nhiều năm về trước.

Người bà có mối quan hệ tốt với Giản Mộc Tư như vậy, chắc hẳn phải có tư cách làm bậc phụ huynh.

......

Không biết vì sao.

Có lẽ do hiệu ứng cánh bướm gây ra bởi vụ mẹ ruột bạo hành con vài ngày trước?

Hoặc có lẽ do ảnh hưởng của hiện tượng nóng lên toàn cầu?

Cái nóng khủng khiếp dường như đã thúc đẩy sản sinh nhiều mâu thuẫn trong các hộ gia đình.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi lại nhận được một nhiệm vụ khác, mẹ kế và con riêng đánh nhau?

Chuyện này......

Thật quá drama!

Khi ở trong xe tuần tra, Trương Lộ Chi bàn với Ôn Dương, có thể đứa con riêng này xích mích với mẹ kế vì vấn đề phân chia tài sản... bất đồng quan điểm, thế là hai người đánh nhau.

Trương Lộ Chi không cảm thấy mình đã xem quá nhiều bộ phim luân lý gia đình cẩu huyết, cũng không cảm thấy não mình không có cơ sở.

Không phải ai khi nghe tình hình hiện trường xong cũng đều nghĩ như thế sao?

Bằng không, một người là mẹ kế, một người con riêng, có gì đáng để đánh nhau chứ?

Hiện trường nằm tại một nhà hàng Tứ Xuyên.

Người mẹ kế là chủ cửa hàng này.

Mẹ kế ngồi chống tay lên bàn, có vẻ như cánh tay cô bị thương.

Ngoài người mẹ kế ra, tại hiện trường còn có đứa con riêng, trông cậu bé như chỉ mới độ tuổi học sinh cấp hai.

“Em bao nhiêu tuổi?”

“14.”

“14???”

Trương Lộ Chi liếc nhìn mẹ kế, rồi nhìn cậu bé 14 tuổi, không nói nên lời.

Sao hai người này lại đánh nhau?

“Còn vị thành niên mà đã chán sống hả? Không có chuyện gì làm sao mà lại đến đây đánh nhau?”

“Còn cô nữa, dù sao cô cũng đã gả cho cha của người ta, đánh chó cũng phải nhìn chủ chứ? Đánh một đứa nhỏ không thấy xấu hổ sao?”

Ôn Dương đứng phía sau Trương Lộ Chi.

Lần này, ban đầu nàng muốn giao nhiệm vụ cho Trương Lộ Chi, tạo cơ hội rèn luyện cho cậu.

Tuy nhiên, sĩ quan Trương vừa mở miệng ra đã khiến người ta giật mình thon thót, hai câu nói vừa hay làm mất lòng hai bên có liên quan.

Cậu bé ngang tàng 14 tuổi và người phụ nữ đã ngoài 40 vừa nghe Trương Lộ Chi nói xong liền nổi giận tam bành!

Anh nói ai chán sống?

Anh nói ai là chó?

Tại sao phải xấu hổ khi đánh con nít?

Thằng bé 1m7 còn cao hơn tôi nửa cái đầu, con nít cái quái gì?

Con riêng và mẹ kế mạnh ai nấy hét, không chịu nhường nhau, chẳng thèm kính nể nam cảnh sát đang đứng ra hòa giải trước mặt.

Ôn Dương đi vào cửa hàng bằng cửa chính, hai người bận cãi nhau inh ỏi kia lúc này mới phát hiện còn một vị cảnh sát nữa.

“Im lặng hết cho tôi!”

Uy lực trong câu nói của sĩ quan Ôn lập tức khiến cho hai “mẹ con” đang la hét phải đứng hình.

“Nói đi, chuyện gì đang xảy ra?”

Sĩ quan Ôn tiện tay chọn một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống:

“Cậu nói trước.”

Nàng chỉ vào cậu bé 14 tuổi.

“...Cha mẹ em ly hôn 5 năm trước, bố em chưa từng đưa cho mẹ em một xu tiền chu cấp nào. Em đến tìm ông ấy đòi tiền chu cấp.”

Làm ầm ĩ đến tận bây giờ, hoá ra còn có một người đàn ông núp sau trận chiến không dám lộ mặt.

Đây là đàn ông sao?

Ôn Dương chỉ vào người mẹ kế đang ôm tay kêu đau, nói:

“Cậu bé đó nói thật không?”

“Sĩ quan, cô xem tay tôi đây này, vừa rồi chính là bị hắn đánh! Chắc chắn gãy mất rồi! Cô phải làm chủ cho tôi!”

“Tôi đang hỏi cô, cậu bé có nói đúng hay không! Đừng hỏi một đằng, trả lời một nẻo!”

Ôn Dương trở nên nghiêm túc, như chưa từng tồn tại đôi mắt cười vui vẻ.

Nhìn thấy khí thế không giận mà vẫn uy nghiêm đó, Trương Lộ Chi đứng cạnh nổi cả da gà.

“Tôi hỏi cô cái gì, cô cứ trả lời cái đó! Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân hai người cãi nhau, không phải vấn đề ai làm chủ! Tôi hỏi lại cô một lần nữa, lời cậu bé nói có đúng hay không? Sau khi chồng cô ly hôn, có phải chồng cô chưa bao giờ đưa tiền chu cấp cho vợ cũ nuôi con?”

Mẹ kế ú ớ hồi lâu, đột nhiên bắt đầu khóc lóc.

“Ôi, sĩ quan, cô chưa biết đấy thôi. Cửa hàng nhỏ của chúng tôi một tháng kiếm không được bao nhiêu, vợ chồng tôi đều bị bệnh, tiền kiếm được đều tiêu hết vào thuốc thang, ngoài ra phải chi tiêu vào sinh hoạt hàng ngày, lấy đâu ra tiền chu cấp nữa đây?”

Ôn Dương híp mắt, nhướng một bên mày:

“Vậy là cô đang thừa nhận chồng cô không trả tiền chu cấp cho cậu bé?”

Ôn Dương “hừ” một cái... nụ cười này cực kỳ lạnh lùng.

Nàng nhìn cậu bé 14 tuổi:

“Tiền chu cấp hàng tháng bao nhiêu? Đã có quyết định ly hôn của tòa án chưa?”

“Có phán quyết, 800 tệ một tháng.”

Cậu bé vẫn kiên quyết, không hề giảm chút uy nghi, rất ra dáng hôm nay nhất định phải lấy được tiền chu cấp mới thôi.

Trương Lộ Chi sốc khi nghe thấy con số 800 tệ!

Theo mức giá ở thành phố Bắc Thành, 800 tệ tiền chu cấp nuôi con...

Vậy mà nhiều ư?

Ôn Dương đứng dậy, kiểm tra một vòng cửa tiệm Tứ Xuyên, đi từ nhà bếp phía sau cho đến cửa hàng phía trước.

Cửa hàng này tuy nhỏ nhưng bên trong cái gì cũng có.

Có 4 - 5 người đứng xem bên ngoài cửa hàng, trong đó, Ôn Dương chú ý đến một người đàn ông với bộ quần áo giống một thợ bánh ngọt.

Trên người còn dính chút bột bánh? Chắc là thợ làm bánh của cửa hàng bánh ngọt gần đây.

“Cửa hàng của anh ở gần đây sao?”

“Vâng, sĩ quan, tôi ở tiệm bánh ngọt đối diện.”

Người đàn ông gãi đầu, chỉ là tới hóng chuyện cho vui, ai ngờ lại bị một nữ cảnh sát hỏi thăm.

Ôn Dương định nói tiếp thì nghe thấy tiếng còi xe cứu thương.

Nhìn kỹ hơn, hoá ra người xuống xe là Giản Mộc Tư.

Những người đứng xem thấy rõ mồn một... vẻ mặt của nữ cảnh sát vừa khiến “hai mẹ con” không dám tức giận vừa rồi bỗng trở nên dịu đi rất nhiều chỉ trong tức khắc.

Ôn Dương bước tới, thuật lại tình hình bên trong cho Giản Mộc Tư:

“Có lẽ người mẹ kế bị thương ở cánh tay, trên mặt cậu bé bị thương nhẹ, cả hai đều không cần xe cấp cứu. Mọi người giúp xử lý một chút, sau đó mau chóng rời đi.”

Ngay sau đó, Ôn Dương quay lại, tiếp tục hỏi thợ làm bánh: “Ông chủ, tiền thuê cửa hàng của hai người chắc cũng ngang nhau nhỉ?”

Ôn Dương đã chú ý tới từ trước, có vẻ như diện tích của các cửa hàng trên con phố này đều như nhau.

Như vậy, có lẽ giá thuê sẽ không chênh lệch nhiều.

“Đúng đúng, sĩ quan. Giá thuê cửa hàng trên con phố này gần như giống nhau, có chênh lệch thì cũng không thể vượt quá mấy trăm tệ.”

“Vậy tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu?”

“1 vạn 2.”

Có thể trả 1 vạn 2 tiền thuê nhà, nhưng không thể trả nổi 800 tệ tiền chu cấp?

Ôn Dương liếc mắt nhìn những người đang đứng xem, tiếp tục hỏi: “Còn có ai là chủ cửa hàng hay là làm việc ở đây không? Tôi muốn biết xem cửa hàng này kinh doanh có tốt không?”

“Quá tốt là đằng khác! Cứ đến giờ ăn là quán cô ấy đông nghịt người. Nhìn nhỏ vậy thôi, hai bên mặt tiền bên cạnh cũng là của bọn họ. Cửa hàng này chuyên dùng làm bếp, hai gian bên cạnh chuyên dùng cho khách ngồi.”

“Có thuê nhân viên không?”

“Có chứ, nếu không thì sao có thể quản lý 3 tiệm được? Nhà họ thuê ít nhất cũng phải năm người.”

Ôn Dương cười, xoay người đi vào trong tiệm.

Liếc nhìn bà chủ đang được Giản Mộc Tư kiểm tra vết thương ở tay cho: “Bà chủ, có nghe thấy chưa?”

Ôn Dương cố ý lấy điện thoại ra, mở máy tính lên.

“Chậc chậc, để tôi tính xem. 1 vạn 2 tiền thuê, ba cửa hàng sẽ là 3 vạn 6. Thuê 5 người, ít nhất phải trả cho một người 5000 tiền lương, tính ra là 2 vạn tiền nhân công rồi. Tháng này, chỉ riêng tiền thuê cửa hàng và tiền lương của nhân viên đã là 5 vạn 6. 5 vạn 6 này thì các người trả được, mà lại không đưa nổi 800 tệ tiền chu cấp nuôi con?”

Tiếng tính tiền của Ôn Dương rất lớn, đến nỗi hàng xóm đứng ở cửa đều nghe thấy hết.

Suy ra, cậu bé vừa bị bà chủ la lên là đánh người hoàn toàn không đến để cướp, mà là đến đòi tiền chu cấp...

Ôn Dương ấn nhẹ lên vai của người đàn ông đứng cạnh, chỉ vào chiếc ghế đẩu, bảo ông ngồi xuống.

“Tôi còn muốn hỏi bà chủ, 5 nhân viên nhà bà thuê đâu? Hay cũng trốn trong hai cửa hàng bên cạnh cùng ông chủ?”

Vừa rồi trước khi Ôn Dương bước vào cửa hàng, nành cũng chú ý... cánh cửa cuốn của hai gian hàng bên cạnh đều khép hờ, có nghĩa trước đó đã trong trạng thái mở cửa kinh doanh.

Ôn Dương chỉ vào chủ tiệm bánh ngọt:

“Ông chủ, ông nói xem, kinh doanh như vậy thì một tháng kiếm được bao nhiêu mới không lỗ?”

Ông chủ tiệm bánh ngọt là một người trung thực.

Ôn Dương vừa hỏi, ông cũng tính toán cẩn thận.

“Ít nhất cũng phải 15 đến 20 vạn tệ! Đây là ít nhất thôi, nếu trừ đi hết phí tổn, thể nào cũng phải kiếm được 5 vạn tệ.”

“Hừ, 5 vạn đều để mua thuốc? Bà chủ, bệnh của bà với chồng cũng biết tiêu tiền quá nhỉ?”

Ôn Dương nghịch những chiếc đũa đựng trong ống.

“Nếu thực sự cần phải uống thuốc đặc trị nhập khẩu, tôi có thể kêu gọi hàng xóm giúp đỡ quyên góp tiền. Nếu đây không phải sự thật, không biết bà đã nghe nói về việc cưỡng chế chấp hành của tòa án chưa? Nếu vợ chồng bà có tên trong sổ đen những người thất tín, sau này bất kể là ra vào Bắc Thành hay làm ăn đều sẽ khá rắc rối đấy?”

Ban đầu, cha mẹ cậu bé kết hôn và lập gia đình ở huyện bên cạnh Bắc Thành.

Sau này cha cậu bé đến Bắc Thành một mình lang bạt kiếm sống, gạt hái được vài thành quả.

Có tiền, người đàn bà muốn ngồi mát ăn bát vàng cũng dính lấy không buông.

Tên đàn ông không quản được thân dưới của mình, lập một “tổ ấm” thứ hai ở Bắc Thành, còn có một cô con gái riêng với ả ta.

Người mẹ không thể chịu đựng được khi biết được chân tướng.

Cô chỉ muốn ly hôn và giành quyền nuôi con, không thèm dính dáng gì đến loại đàn ông như vậy.

Trước tòa, người bố cố gắng tranh giành quyền nuôi con, dù sao con trai cũng là con trai mà.

Cuối cùng, tòa án đã trao quyền nuôi con cho người mẹ, đồng thời phán quyết người bố phải chu cấp cho con 800 tệ mỗi tháng dựa theo tiêu chuẩn mức sống của địa phương.

Tuy nhiên, sau khi có phán quyết của tòa án, người bố không trả thêm bất kỳ khoản tiền nào, cũng bật vô âm tín kể từ đó.

Nếu không phải vì năm nay mẹ cậu bé nhập viện vì phẫu thuật hông, nếu không phải vì cậu bé muốn giúp mẹ mình đỡ thiếu thốn hơn, cậu đã không đến Bắc Thành tìm tên đàn ông này.

Cậu không chỉ là con của một mình mẹ cậu.

Ngoài mẹ ra, theo lý mà nói, cậu vẫn có một người cha, người ít nhất cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Vậy mà người đàn ông đó lại núp sau váy vợ mới...

Không hoàn thành trách nhiệm của một người cha, không chịu trả tiền chu cấp cho con theo quy định của pháp luật.

Có lẽ cách doạ “cưỡng chế chấp hành của tòa án” của sĩ quan Ôn có hiệu quả, cũng có thể do “danh sách đen những người thất tín”, hoặc có thể do những lời chỉ điểm đáng sợ từ những chủ cửa hàng bên cạnh, bà mẹ kế lúc đầu còn đòi cảnh sát bênh đã gọi một cuộc điện thoại.

“Anh đến đây đi.”

Bố của cậu bé và năm nhân viên biến mất một cách bí ẩn cùng bước ra từ cánh cửa cuốn khép hờ ở nhà bên.

Trước sự chứng kiến của cảnh sát tuần tra và đội cấp cứu, người làm cha đã trả bù tiền chu cấp của 5 năm trước, hơn nữa còn trả trước tiền chu cấp cho năm sau.

“Vậy cánh tay bị thương của tôi tính sao?”

“... Lúc đó bà ấy cào mặt em, em vô tình đẩy...”

Ôn Dương ngăn cậu bé đang cuống cuồng muốn giải thích lại, đi tới bên cạnh Giản Mộc Tư: “Nghe bác sĩ nói thế nào đã, có nghiêm trọng không bác sĩ?”

“Bị thương nhẹ.”

“Ồ, bị thương nhẹ.”

Ôn Dương chạm vào quanh vết máu trên mặt cậu bé do bị móng tay cào rách.

“Tôi thấy khuôn mặt này đang chảy máu đây thây! Là biến dạng đúng không? Thời buổi này mặt mũi quan trọng, là bị ai cào đây?”

Bà chủ mẹ kế không dám nói gì.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.