Đứa trẻ ngoan
......
Mẹ ruột của cậu bé đến Bắc Thành nhập viện phẫu thuật, cậu bé do đòi tiền chu cấp mà xảy ra mâu thuẫn với mẹ kế. Cậu đi cùng Ôn Dương một đoạn đường, mãi tới khi đến gần xe cảnh sát, cậu khom lưng cúi đầu trước Ôn Dương và Trương Lộ Chi...
Ôn Dương đỡ lấy cậu bé, đưa cậu tới cạnh xe cứu thương và giao cho Giản Mộc Tư xử lý.
Cho dù mới từ chối xử lý vết thương trên mặt cách đây chưa lâu, nhưng lúc này cậu bé ngoan ngoãn đến lạ thường.
“Thôi được rồi, cứ đi xử lý vết thương, nếu chị đưa em đến chỗ mẹ và nói trên mặt em có thương tích, lúc đó không biết mẹ em sẽ nghĩ sao.”
Được sĩ quan Ôn nhắc nhở như vậy, nam thanh niên mới nhớ ra trên mặt mình vẫn còn lưu lại hậu quả.
Nếu để người mẹ đang nằm viện nhìn thấy, sao có thể giải thích hợp lý được đây?
Cuối cùng, cậu bé đã được sĩ quan Ôn và sĩ quan Trương nói đỡ.
Cậu thanh niên dũng cảm hành động vì chính nghĩa, trên mặt khó tránh khỏi lưu lại dấu tích.
Sĩ quan Ôn và sĩ quan Trương bày tỏ sự “cảm ơn” tới mẹ của cậu thiếu niên.
Cảm ơn cô đã nuôi dưỡng nên một cậu bé hiểu chuyện như vậy.
Hơn nữa cậu bé nhất quyết muốn cảnh sát chúng tôi giữ bí mật, không được kể chuyện này cho cô.
Mẹ của cậu thanh niên đã đồng ý với hai sĩ quan cảnh sát.
Vậy là, chỉ bằng một lời nói dối thiện ý, hai mẹ con họ đã được yên lòng.
......
Kể từ khi khỏi bệnh zona thần kinh và được xuất viện, bà ngoại Ôn Dương đã trở nên như thế này...
Dù đã được đưa đi gặp rất nhiều bác sĩ thần kinh não, nhưng vẫn không thể chống lại thời kỳ lão hóa tất yếu của con người.
Gần đây, bà ngoại lúc thì tỉnh táo, lúc thì lơ mơ, có lúc còn không nhận ra Ôn Dương và Ôn Quốc Đông.
Là một người già và một người mẹ, khi đến thời suy giảm trí nhớ, trong tâm trí của bà chỉ có hình ảnh con cái là rõ ràng nhất.
Những lúc như thế này, người mẹ già vẫn nghĩ đến con mình.
Có lẽ chính tình mẫu tử sâu nặng như vậy đã gọi về lương tâm của những đứa con.
Những đứa con vài năm trước còn lấy lý do rất bận rộn lo lắng cho cuộc sống riêng, đến lúc này mới có thời gian bầu bạn bên người mẹ già.
Tất nhiên, đây là theo cách nói của Ôn Quốc Đông.
Nhưng theo Ôn Dương, Ôn Dương tin rằng đó là bởi vì những đứa con này đến một thời điểm nhất định nào đó trong cuộc đời rồi cũng sẽ trở thành đối tượng bị “bỏ rơi“.
Bị khả năng thăng chức bỏ rơi, bị những người con người cháu đã có chính kiến riêng bỏ rơi...
Ít nhiều, chính vì những lẽ đó mà họ nghĩ đến người khác, nghĩ về chính mẹ của mình.
Trong khoảng thời gian này, bà ngoại không còn chỉ được Ôn Quốc Đông và Ôn Dương chăm sóc.
Ôn Dương cũng không cần gọi những cuộc điện thoại thuyết phục các bác đổi ca.
Sinh nhật lần thứ 89 của bà ngoại sắp đến.
Người xưa có câu: Đón chín chứ không chào mười*.
*Đón chín chứ không chào mười: Tại Trung Quốc, người già đón sinh nhật sẽ tránh số 10 vì số 10 (十) nghe rất giống từ “chết” (死), còn số 9 (cửu) nghĩa là “trường trường cửu cửu“. Vì thế khi đón sinh nhật sẽ tránh những năm kết thúc bằng số 0, thay vào đó sẽ đón trước vào năm có đuôi số 9. Ví dụ, sinh nhật 70 tuổi sẽ ăn mừng trước vào năm 69 tuổi.
Do đó, sinh nhật lần thứ 89 của bà ngoại chính là sinh nhật đón tuổi 90 của bà.
Hai bác trai và bác gái chịu trách nhiệm chủ trì bữa tiệc sinh nhật.
Do bác trai là công chức nhà nước, không thể tổ chức tiệc sinh nhật thật hoành tráng, mà chỉ mời họ hàng và những bạn bè thân thiết đến tham gia, tổng cộng 3 mâm tiệc.
Sinh nhật 90 tuổi của bà ngoại được tổ chức tại một sảnh phụ nhỏ trong khách sạn.
Nửa tháng trước tiệc sinh nhật, Ôn Dương đã đưa bà ngoại đi chụp một bộ ảnh kỷ niệm mừng sinh nhật tuổi 90 nhân lúc bà còn minh mẫn.
Bà ngoại mặc bộ đồ màu đỏ, rất phấn khởi tạo dáng trước ống kính máy ảnh.
Ôn Dương đứng bên cạnh thợ chụp ảnh, nhẹ nhàng cười cổ vũ bà ngoại.
Vì đi chụp ảnh, đó là một trong những lần hiếm hoi Ôn Dương lái xe ra ngoài.
Sau khi chụp xong bộ ảnh, nàng đưa bà ngoại lên xe trở về.
Ấy thế mà, trong một studio xa xôi hẻo lánh như vậy, lại có thể gặp người quen.
Ôn Dương nhìn thấy Hạ Chi Châu đằng trước, theo sau là Giản Mộc Tư, còn có đôi vợ chồng trông rất quen mắt.
Ôn Dương khựng lại, nghĩ...
Đôi vợ chồng đó...
À, chắc là bố mẹ của Giản Mộc Mộc.
Ôn Dương thắt dây an toàn cho bà ngoại ngồi trong xe, sau đó xoay người qua, tiến lên chào.
“Chào chú, chào cô, chị Chi Châu.”
Nếu tính cách của Hạ Chi Châu giống mẹ, thì tính tình của Giản Mộc Tư lại giống bố hơn.
“Viện trưởng, phu nhân, để con giới thiệu, đây là bạn của Tiểu Mộc, là Ôn Dương của Cục Công an, sĩ quan Ôn.”
Hạ Chi Châu chỉ vào hai vị máu mủ ruột thịt, giới thiệu cho Ôn Dương: “Viện trưởng và phu nhân là biệt hiệu của nhà chị, đừng hiểu lầm nha cảnh sát Ôn.”
Ôn Dương gật đầu, hai mắt sáng long lanh.
“Sĩ quan Ôn là đang...?”
“Em dẫn bà ngoại đến chụp một bộ ảnh sinh nhật. Nghe bạn em kể studio này chụp đẹp lắm nên cũng đến xem sao. Chị, sao chị lại đến đây?”
“Chị cũng nghe nói studio này chụp đẹp nên đưa bố mẹ và Tiểu Mộc đến chụp bộ ảnh chân dung gia đình. Hẹn gặp bác sĩ Giản của chúng ta khó hơn lên trời, khó hơn hẹn Viện trưởng, lại được gặp bé Ôn Dương nữa, thật trùng hợp.”
“Bé” Ôn Dương?
Ôn Dương hơi thẹn thùng, chợt nhớ có lần Giản Mộc Tư từng nói, Hạ Chi Châu chẳng qua cũng chỉ lớn hơn Giản Mộc Tư một tuổi... nhưng do ngại phật lòng các cô chú phụ huynh có mặt tại đây, Ôn Dương chỉ có thể gật đầu.
Hạ Chi Châu không muốn quấy rầy quá lâu, cô dẫn hai vị phụ huynh vào trước, quay đầu dặn dò Giản Mộc Tư: “Tiểu Mộc, nói chuyện cùng Ôn Dương một lát đi, chị vào trước đây.”
Vì có người già ở đây, suy nghĩ đầu tiên của Giản Mộc Tư là nhờ Ôn Dương dẫn cô đến chào hỏi bà ngoại một tiếng.
Giản Mộc Tư rất ấn tượng với bà ngoại của Ôn Dương.
Điều làm cô ấn tượng, không phải do ngoại hình của bà hay bất cứ thứ gì khác.
Mà là khi bà ngoại phải nhập viện do bị zona thần kinh hồi mùa xuân năm nay, thực sự đã khiến sĩ quan Ôn rất mệt mỏi.
Khi đó, khi Giản Mộc Tư đưa Ôn Dương đến huyện Xương Long...
Tuy bị sốt nhưng nàng vẫn rất nhiều chuyện, chính vì vậy, Giản Mộc Tư mới biết lý do tại sao Ôn Dương mệt mỏi như vậy trong khoảng thời gian đó.
“Cháu chào bà.”
“Ôi chà, chào cô gái.”
Bà ngoại rất vui khi nhìn thấy cô bé xinh đẹp, huống hồ đây còn là một cô bé cũng xinh đẹp như cháu gái mình.
Bà ngoại lập tức kêu Ôn Dương tháo dây an toàn cho bà, muốn xuống xe nói vài lời với bạn tốt của cháu gái.
“Lần sau đi bà, để lần sau. Hôm nay bà còn có việc phải làm, chị ấy cũng phải đi vào chụp ảnh đẹp cơ mà, nếu chậm trễ thì ảnh chụp ra sẽ không đẹp đâu.”
Ôn Dương lấy cái cớ này để ngăn cản bà nói chuyện với Giản Mộc Tư.
Nhưng bà ở trong xe đã hiểu, còn Giản Mộc Tư ở ngoài xe thì sao?
Trong ánh mắt nhàn nhạt, Ôn Dương phát hiện ra một cảm giác trêu chọc khác.
Giản Mộc Tư tiến lại gần Ôn Dương:
“Vừa rồi em có chụp ảnh đẹp không?”
“Không, không có ~”
Sĩ quan Ôn lắp bắp...
Tính xác thực của câu nói này rất thành vấn đề.
Giản Mộc Tư nhướng mày, rõ ràng không tin.
“Cừu Cừu chụp rồi! Cừu Cừu chụp rồi! Chụp đẹp lắm!”
Bị bà ngoại bán đứng, cô cháu gái lấy tay che trán.
Nền trời mênh mông, cánh đồng xanh biếc,
Thảm cỏ lộng gió, cừu trắng như mây....
Bà ngoại hứng khởi, nắm lấy tay Giản Mộc Tư nhiệt tình mời cô đến bữa tiệc sinh nhật 90 tuổi của mình.
Thay vì đợi đến lần sau không biết là bao giờ, thà rằng hẹn gặp ngay lần này.
Bà ngoại tuy trí nhớ kém, nhưng khi tỉnh táo vẫn biết dùng mưu mô.
Bà còn đặc biệt nói với Giản Mộc Tư...
Những bức ảnh đẹp mê li mà bà chụp với cháu gái sẽ xuất hiện trong buổi sinh nhật hôm đó.
Có lẽ vì không nỡ từ chối lời mời nhiệt tình của bà, Giản Mộc Tư rất nhanh đã đồng ý với lời mời đột ngột của bà ngoại Ôn Dương.
......
Một ngày trước sinh nhật bà ngoại, Ôn Dương tuy đã gặp Giản Mộc Tư hai lần nhưng vẫn chưa thể chủ động mở lời.
Trong lòng nàng có một chút ít không chắc chắn.
Không chắc Giản Mộc Tư có còn nhớ lời mời của bà ngoại ngày hôm đó hay không.
Nhỡ như Giản Mộc Tư không nhớ, có lẽ nàng sẽ không cần nhiều lời giải thích lý do tại sao nàng không thể để cô đi.
Đúng vậy, Ôn Dương cảm thấy lời mời của bà ngoại là một gánh nặng cho Giản Mộc Tư.
Vì dù gì đi chăng nữa, Giản Mộc Tư không thích những nơi có nhiều người và cần phải giao tiếp như vậy.
Chưa kể, vì Giản Mộc Tư chỉ mới gặp bà ngoại một lần, theo lý mà nói, thật sự không cần thiết phải tham dự tiệc sinh nhật của một người xa lạ.
Ôn Dương đứng ở Trung tâm Cấp cứu do dự bao lâu, Giản Mộc Tư đứng bên cửa sổ phòng trực theo dõi bấy lâu.
Cuối cùng thực sự không nỡ nhìn người chần chừ mãi không biết làm sao, Giản Mộc Tư bước ra khỏi phòng trực, đi đến phía sau Ôn Dương.
“Ôn Dương.”
Ôn Dương giật mình, lập tức xoay người lại, rặn ra một nụ cười khá lễ phép.
Trong đôi mắt cười của nàng có chút bối rối và ngượng ngùng, không được tự nhiên như thường ngày.
Giản Mộc Tư cau mày.
Cô chưa bao giờ thích nhìn thấy đôi mắt cười như vậy, và cũng không muốn nhìn thấy Ôn Dương như vậy.
Cô lên tiếng giải vây cho người lâm vào cảnh bối rối lưỡng lự, chủ động đề cập đến lời mời ngày mai:
“Chị nhớ không nhầm chứ? Trưa mai 12 giờ 18, khách sạn Hoàng Gia Yến?”
Ôn Dương ban đầu hơi ngơ ra, sau đó bất giác gật đầu:
“À, đúng... em đến để...”
Không thể không thừa nhận, phải thừa nhận rằng trong sâu thẳm trái tim nàng... nàng thực sự muốn Giản Mộc Tư xuất hiện ở đó.
Có thể mong muốn này không đồng nhất với ý định ban đầu hay mong đợi của nàng, nhưng chỉ cần đó là Giản Mộc Tư, cho dù đối phương đến tham dự với tư cách bạn bè thân thiết của nàng, nàng đều nguyện ý, đều cam tâm tình nguyện.
Chưa kể, người trước mặt này là người mà nàng nguyện ý để đối phương tham gia vào cuộc sống của mình.
Với bất cứ tư cách nào mà đối phương muốn.
Ôn Dương cười, đôi mắt cười lần này đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Nàng cong đôi mắt cười, nói với Giản Mộc Tư:
“Tầng ba, sảnh Thính Phong Mộc Vũ.”
Nói xong, Ôn Dương vẫn hơi chưa an tâm:
“... Chị cứ gọi cho em trước khi đến nơi. Em sẽ ra đón chị... được chứ?”
Đôi lông mày hơi cau lại của Giản Mộc Tư cũng giãn ra nhiều.
Cô mỉm cười, đáp lại:
“Được, đến nơi chị sẽ gọi cho em.”
......
Giản Mộc Tư rất ít khi tặng quà cho người khác.
Từ trước tới giờ có rất ít người được nhận quà từ cô.
Từ khi nhận được lời mời nhiệt tình từ bà ngoại của Ôn Dương, Giản Mộc Tư luôn nghĩ xem nên tặng người già món quà gì cho thích hợp.
Cuối cùng vẫn phải hỏi Hạ Chi Châu, nghe theo góp ý của Hạ Chi Châu... chuẩn bị một quả đào vàng và vòng ngọc cho bà ngoại Ôn Dương.
Ngoài ra, vài ngày trước bữa tiệc sinh nhật, Giản Mộc Tư còn tìm thấy một bức ảnh của bà trong trang cá nhân của Ôn Dương.
Vào ngày sinh nhật, Giản Mộc Tư không chỉ mang một quả đào vàng trường thọ và một chiếc vòng tay ngọc bích đến sảnh tiệc, cô còn mang theo một bức tranh.
Một bức chân dung ký hoạ than chì.
......