Bảo bối
......
Bác cả của Ôn Dương đã bắt đầu cầu nguyện từ vài ngày trước.
Bác không mong gì khác hơn là hy vọng người mẹ già có thể tỉnh táo trong tiệc sinh nhật.
Ít nhất cũng mong bà có thể cảm nhận được không khí sinh nhật lần thứ 90 của bản thân, chỉ cần tỉnh táo qua buổi sinh nhật thôi cũng tốt lắm rồi.
Không ai có thể chắc chắn về thời gian tỉnh táo của bà ngoại Ôn Dương.
Người nhà không chắc chắn, bác sĩ cũng không chắc chắn.
Vì không thể chắc chắn, điều duy nhất họ có thể làm là cầu nguyện với thần linh, mong thần linh có thể thực hiện tâm nguyện từ tận đáy lòng này.
Ôn Dương...
Phải thừa nhận rằng, vào đêm trước buổi sinh nhật, Ôn Dương cũng có cùng hy vọng như bác cả.
Nàng hy vọng bà ngoại có thể đón sinh nhật trong trạng thái tỉnh táo, như vậy buổi sinh nhật mới có ý nghĩa.
......
Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật 90 tuổi cho bà ngoại.
Trước khi ra ngoài, Ôn Dương hỏi bà ngoại xem bà có nhận ra mọi người có mặt ở đây hay không.
Đây là ai?
Đây là ai!
Thế đây là ai?
Trừ một phút ậm ờ khi hỏi đến tên của đứa chắt, bà vẫn có thể trả lời hết tên của những người còn lại.
“Bà có biết lát nữa chúng ta sẽ ăn tiệc gì không?”
“Sinh nhật 90 tuổi của bà.”
May quá may quá, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay có trí nhớ tốt và khả năng nhận diện không tồi... những người khác không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, bữa tiệc mừng sinh nhật hôm nay sẽ chỉ là cuộc vui cho những người khác, chẳng khác nào niềm vui vô nghĩa.
Không như tiệc cưới, tiệc sinh nhật của trẻ con hay tiệc chúc học sinh được lên lớp, nhân vật chính của tiệc sinh nhật 90 tuổi sẽ không đợi ở lối vào sảnh tiệc để đón khách.
Các bác trai đứng ngoài cửa chào đón họ hàng và bạn bè tới dự, nhưng Ôn Quốc Đông chỉ là con rể, ông không gọi bạn bè đến dự tiệc của mẹ vợ.
Bác cả và Ôn Dương chăm sóc bà trong sảnh tiệc.
Bây giờ bà ngoại chỉ cần hai người trông bên cạnh.
Bóc bao nhiêu hột óc chó, bà ngoại ăn bấy nhiêu.
Đang định ăn tiếp, không biết cái gì đã khơi dậy trí nhớ cho bà.
Bà ngoại nắm lấy tay Ôn Dương, quan tâm hỏi:
“Bạn của Cừu Cừu đâu?”
Ban đầu Ôn Dương còn hoang mang khi nghe câu hỏi này.
Chỉ khi nghe bà ngoại miêu tả chi tiết ngoại hình của Giản Mộc Tư, Ôn Dương mới chợt nhận ra, nàng bận bù đầu bù cổ, đến nỗi quên hỏi Giản Mộc Tư đã đến chưa.
Mặc dù hôm qua đã nhắc đi nhắc lại Giản Mộc Tư nhớ phải gọi cho nàng khi cô ấy đến, nhưng Ôn Dương vẫn không yên tâm...
Thật không dễ để khiến Giản Mộc Tư tham dự một buổi tiệc như vậy, nếu sơ ý tiếp đón không chu đáo, Ôn Dương sẽ cảm thấy rất ái ngại.
Huống chi, nàng không hề muốn không chu đáo với Giản Mộc Tư chút nào.
Lơ là ai cũng được, duy nhất không thể lơ là Giản Mộc Tư.
Nàng tự vỗ vào trán tự mình phạt mình, sau đó lấy điện thoại ra.
Dù sảnh tiệc có ồn ào đến mấy cũng không ảnh hưởng đến âm thanh khi có cuộc gọi đến.
Không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn mới nào.
Ôn Dương do dự có nên gọi cho Giản Mộc Tư hay không...
Nhưng nhỡ như, Giản Mộc Tư đang lái xe trên đường thì sao?
Chắc là chị ấy lái xe đến đây đúng không?
Nếu nghe điện trong khi đang lái xe...
Rất không an toàn...
Ôn Dương ngồi trở lại bàn ăn, nghĩ nhiều đến mức nhăn mặt lại.
Bác cả ngồi bên thấy vậy, chợt nghĩ đến “người bạn” mà bà ngoại mới nhắc tới.
Người có thể khiến các cô gái độc thân thấp thỏm chờ đợi, không phải người yêu thì còn là ai?
“Cừu Cừu?”
“Vâng, bác?”
“Cừu Cừu đang đợi ai sao? Chắc là bạn trai phải không?”
Ôn Dương cũng không biết lúc đó mình có đỏ mặt không...
Nàng chỉ cảm thấy hai má hơi nóng, nhưng lại phủ nhận rất nhanh, phủ nhận tới tấp.
Ôn Dương không bao giờ có thể đối xử lạnh nhạt với các bác.
Mặc dù mấy năm nay nàng và Ôn Quốc Đông hầu như là những người duy nhất chăm sóc bà ngoại khi bà nhập viện, nhưng Ôn Dương vẫn luôn nhớ năm đó... sau khi Dương Trường Vinh qua đời, nàng đã từng được ba người họ chăm sóc.
Bác trai cung cấp cho nàng chỗ ở gần trường nơi nàng học lại, bác cả thì ngày nào cũng đến đưa cơm cho nàng trước khi Ôn Quốc Đông từ chức...
Tuy rằng mấy năm nay hình như bọn họ đã thay đổi, nhưng Ôn Dương vẫn sẽ không bao giờ quên dù chỉ một chút ân tình mà nàng nhận được.
Nàng nhớ những điểm tốt về họ.
Quá khứ dù tốt hay xấu, nàng đều không thể phủ nhận sự quan tâm chăm sóc nàng nhận được năm đó chỉ vì người ta đã thay đổi.
Cho dù sự giúp đỡ ấy chỉ dễ dàng như trở bàn tay đối với họ.
Nhưng Ôn Dương nguyện ý ghi tạc trong lòng, nguyện ý khắc giữ cái tốt năm đó của họ vào trong tim...
Cũng vì như vậy mà mấy năm nay nàng không thể gây chuyện với các bác vì việc của bà ngoại.
Chuyện nào ra chuyện nấy.
May mắn thay, từ khi bà nội bị suy giảm trí nhớ, các bác đã thay đổi đáng kể.
Ít nhất họ đã học cách sắp xếp ca làm để đi trông bà ngoại.
Đó là một chuyện tốt.
Nhưng tồi tệ cả, trí nhớ của bà ngoại ngày càng kém.
Nếu bà ngoại luôn ở trong tình trạng tỉnh táo, thì thật vui biết bao~
Ôn Dương đứng dậy rời khỏi chiếc bàn nơi bị bác cả tám chuyện, dù đã do dự rất lâu nhưng vẫn không thể thực hiện cuộc gọi đó.
Nàng đến lối vào sảnh tiệc, đợi một lúc rồi bấm thang máy, định ra cổng khách sạn đợi Giản Mộc Tư, đó là con đường duy nhất để ra vào khách sạn.
Nơi đây có bãi đỗ xe trên mặt đất, rất tiện cho người ở tầng 1 có thể quan sát tất cả những ai ra vào khách sạn.
Ôn Dương đi xuống tầng một, đi đi lại lại trong đại sảnh một lúc.
Trong lúc đó, nàng còn lấy điện thoại ra, tải trò Anipop về chơi như đang cố giấu giếm.
Nếu không làm gì đó, trông sẽ có như vẻ như đang đặc biệt đợi ai đó.
Ban đầu là đứng chơi game, một lúc sau tìm thấy một chỗ trống trên ghế sofa trong hội trường, bèn ngồi xuống.
Đắm chìm trong trò chơi cũng phải tỏ ra giống đắm chìm một chút.
Chỉ là, người thật sự đắm chìm trong trò chơi đâu có để ý đến chuyện đứng chơi sẽ không được tự nhiên lắm?
Ôn Dương không muốn người khác nhìn ra sự khẩn trương trong lòng mình.
Lúc này, ánh mắt của nàng như đang tập trung vào màn hình điện thoại, nhưng thật ra trái tim và khoé mắt đều đang dán lên cánh cửa xoay của khách sạn.
Mỗi khi có người tiến vào, động tác tay của Ôn Dương đều dừng lại.
Sau khi xác định người đó không phải Giản Mộc Tư, mới đưa tay gõ nhẹ vào bong bóng trò chơi.
Đợi đến khi Giản Mộc Tư thực sự xuất hiện ở cửa xoay, hai tai Ôn Dương như thể chỉ muốn dựng đứng lên.
Đầu tiên nàng liếc liếc thân hình của Giản Mộc Tư, sau đó cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện giữa nhân viên phục vụ khách sạn và Giản Mộc Tư.
“Xin chào, xin hỏi cô đến sảnh tiệc nào? Có cần tôi dẫn đường không?”
“Không sao, tôi tự đến được.”
Đã nghe thấy giọng Giản Mộc Tư, lúc này Ôn Dương hoàn toàn có thể chắc chắn người đến là cô.
Điều đáng nói là cái gen tai thính của họ hàng nhà Ôn cũng được truyền lại cho Ôn Dương.
Ghế sofa trong đại sảnh cách cửa xoay khoảng 20 mét, với khoảng cách như vậy, nàng vẫn có thể nghe thấy cuộc đối thoại với âm lượng bình thường.
Ôn Dương tủm tỉm cười, tự vui vẻ một hồi, nhưng vẫn trông như rất thản nhiên tập trung vào trò Anipop.
Cực kỳ tập trung!
Tập trung đến mức còn suýt xoa như thể rất đắm chìm vào trò chơi.
“Á á~~”
“A, ở đây.”
“Yes, lại qua một màn.”
Sĩ quan Ôn chỉ cần vào vai, là sẽ diễn rất đạt.
Cứ tưởng đã lên tiếng thì người đi ngang qua chiếc ghế sofa trong sảnh chắc chắn sẽ chú ý đến mình...
Nghĩ mà xem, đi từ cửa xoay đến... cho dù muốn đi thang máy hay đi cầu thang bộ, đều phải đi ngang qua chiếc ghế sofa trong sảnh tầng một này!
Ôn Dương lựa chọn vị trí này chính là vì vậy.
Ai mà ngờ, hình bóng ai đó từ khoé mắt nàng lại biến mất nhanh đến thế...
Tình huống hoàn toàn bất ngờ này khiến sĩ quan Ôn ngu cả người.
Có thế nào Ôn Dương cũng không ngờ, một Giản Mộc Tư ngày thường luôn tinh mắt, cẩn thận, tỉ mỉ như vậy mà lại... bỏ qua nàng...
Ôn Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Sao không gọi cho mình cơ chứ?”
“Ôn Dương.”
Người vừa định đứng dậy giật cả mình, nắm lấy tay vịn của ghế sô pha theo bản năng, kinh hãi nhìn về phía bên trái nơi giọng nói Giản Mộc Tư phát ra.
“Chị...”
Nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt đối phương, Ôn Dương nén giận, cố hết sức quên đi lời oán trách vừa rồi không biết có bị người ra nghe thấy hay chưa.
“Sao chị lại ở đây, Giản Mộc Mộc?”
Sĩ quan Ôn khôi phục lại vẻ bình tĩnh vô đối, dáng vẻ cố tỏ ra tự nhiên khiến nụ cười của Giản Mộc Tư càng thêm chân thật, chỉ cảm thấy sĩ quan Ôn đã đáng yêu lại càng đáng yêu hơn.
“Chị vừa nhìn thấy em.”
Giản Mộc Tư cố ý nhấn mạnh... nghĩa là nói dối...
Lúc này Ôn Dương không có tâm trạng để tâm chuyện diễn trò xấu hổ của mình bị người ta phát hiện.
Nàng đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay Giản Mộc Tư, dẫn cô đi vào thang máy.
Ôn Dương đánh trống lảng, đổi chủ đề nói về bà ngoại:
“Bà vừa tìm chị. Bà còn nhớ đã mời chị đến, bảo em nhất định phải xuống dưới chờ chị.”
Giải thích quá nhiều... không ai hỏi cũng giải thích, nghĩa là có điều gì đó mờ ám ở đây.
Trước tấm gương soi toàn thân trong thang máy, Giản Mộc Tư nghiêng người, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh mãi không dời.
......